Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 03

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Cạch ——” Lăng Vi giữ cửa đóng cửa.
Bên trong tủ quần áo một mảnh tối đen, một chút ánh sáng cũng không có.
A! Cô có cá tính!
Miệng vết thương đau đớn khiến anh nhịn không được run lên. Nghĩ đến thân phận anh như vậy, lại bị một con nhóc trừng mắt nhăn mặt, đúng là không thể chịu nổi.
“Hừ! Long du thiển than tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi*!” Anh khó chịu than thở một câu.
*Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói thanh thúy: “Đắc chí miêu nhân hùng quá hổ, lạc mao phượng hoàng bất như kê (Mèo con đắc chí oai hơn hổ, phượng hoàng rụng lông chẳng bằng gà)! Nơi này cách âm không tốt, anh đừng ở bên trong hừ hừ a a nữa! Không biết còn tưởng bên trong có người làm hoạt động không thể cho người ta biết đấy!”
“Tôi một mình thì làm sao làm được hoạt động gì không thể cho ai biết?”
“Ai biết...” Cô hừ một tiếng, lạnh giọng cảnh cáo: “Không muốn ૮ɦếƭ thì đừng tiếng, anh ૮ɦếƭ cũng chẳng sao nhưng đừng liên lụy đến tôi!”
Bên trong hừ lạnh một cái, sau đó không nói gì.
Lăng Vi từ phòng ngủ đi ra, không bật đèn mà mở hết quạt trong nhà lên.
Trong phòng mùi máu tươi quá nặng! Không quạt đi, căn bản là giấu đầu lòi đuôi!
Cô lấy ra một lọ nước hoa hương đào, ở ban công và góc phòng ngủ xịt vài cái.
Lại tới phòng bếp, đem nước hoa hương đào nhỏ vài giọt vào bồn nước, đun lên. Như vậy hơi nước bốc lên, trong phòng chính là mùi đào.
Lấy cây lau nhà tỉ mỉ lau sạch chỗ đó, lại lấy từ tủ lạnh ra vài quả đào chín để ở phòng khách và phòng bếp. Như vậy mùi nước hoa đào sẽ không có vẻ khác lạ bất ngờ.
Quay về phòng ngủ, đổi ga giường.
Mở tủ âm tường ra, người bên trong nâng tay che mắt.
“Tôi lấy áo ngủ.” Quần áo cô toàn là máu.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lật lật giở giở cả buổi, cuối cùng lấy ra một bộ áo ngủ bằng vải bông trắng cực kỳ đơn giản, tay chân đều bao kín.
Người nọ mất kiên nhẫn, nhìn chằm chằm áo ngủ trong tay cô, khóe miệng nhếch lên: “Kiểu áo này bác gái 60 tuổi cũng không dám mặc, cô có bao nhiêu dũng khí mà dám mặc lên người vậy.”
Lăng Vi trừng anh, đặc biệt chán ghét kiểu ngữ khí chế nhạo này của anh! Còn cả nụ cười của anh, lạnh nhạt, luôn kiểu khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng ý cười chưa bao giờ chạm vào đáy mắt.
Cười như vậy, đúng là khiến người ta chán ghét!
Lúc này, anh lại nhìn cô như thế, trong mắt tràn đầy ý tứ trào phúng.
Lăng Vi bị chọc giận, độc ác nâng tay định cào vào miệng vết thương của anh.
Người nọ lấy tư thái sét đánh bắt lấy tay cô.
Lăng Vi lạnh lùng nói: “Miệng tiện thì mau ૮ɦếƭ. Anh muốn ૮ɦếƭ nhanh chóng thì cứ tiếp tục.”
Người nọ buông tay cô ra, không lên tiếng, cô nhóc này đúng là ớt cay, một lời không hợp sẽ không cho mình thoải mái, một chút thiệt cũng không chịu được...
Cô “hừ” một tiếng, đứng lên, đóng sầm cửa lại: “Hừ ——”
Bà đây không quen anh!
Nhấc chân đi đến buồng vệ sinh tắm rửa thay quần áo.
Thay quần áo xong, lấy kéo cắt chiếc áo sơ mi của anh thành mảnh vụn, cho vào WC xả nước.
Cẩn thận kiểm tra buồng vệ sinh một lần, lau mồ hôi, cô xịt chút nước hoa hồng lên giường, pha trộn mùi hương trong đó.
Đem kéo, khăn mặt, quần áo giặt sạch, phơi lên.
Lấy máy sấy, đem quần áo, khăn mặt sấy cho nửa khô, miễn cho người ta nhìn ra là vừa giặt.
Thu dọn xong, bắt đầu kết thúc công tác.
Cô dùng một chiếc khăn tắm khô ráo lau sạch nước trên mặt đất và vách tường trong buồng vệ sinh.
Lau đến một giọt nước cũng không còn, làm cho người ta không nhìn ra có người vừa mới tắm xong.
Từ buồng vệ sinh đi ra, đem khăn tắm ném vào máy giặt. Đem quạt sàn ở cửa phòng vệ sinh, thổi bay hết hơi nước.
Đi đến phòng bếp, đem chậu nước kia đổ đi. Dùng nước lạnh hạ nhiệt độ xuống.
Lau khô nước, thu vào tủ bát.
“Cốc cốc cốc ——” có người gõ cửa! Thanh âm dồn dập như đòi mạng.
“Có người không, mời mở cửa.”
“Cốc, cốc cốc....”
Trái tim Lăng Vi lộp bộp, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cô không ra ngoài mở cửa mà nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, rút một cái mặt nạ từ trong ngăn kéo đắp lên mặt.
“Cốc cốc cốc...” tiếng đập cửa mạnh hơn.
Cô nằm lên giường, cố ý chờ một lúc nữa mới bò dậy mở cửa, vẻ mặt tức giận như vừa tỉnh ngủ, đi tới phòng khách mở cửa sổ ra.
“Ai vậy? Nửa đêm gõ cửa, bị bệnh hả?”
Cô đeo mặt nạ trên mặt, vừa mở cửa liền dọa đám bảo vệ sửng sốt.
“Ngại quá, Lăng tiểu thư, đã quấy rầy cô. Giám đốc chúng tôi vừa gọi tới nói phu nhân bị mất một con chó, không biết có được nhà nào nhặt đi không. Chó này bị mất gần khu này cho nên...”
“Chó sao?” Lăng Vi không kiên nhẫn: “Không thấy.”
Bảo vệ rướn cổ nhìn vào nhà cô: “Lăng tiểu thư, chúng tôi có thể vào xem không?”
Lăng Vi gục đầu, đôi mắt vô thần đứng đó mà không nói gì.
Bảo vệ nhìn cô, thấy cô đắp mặt nạ nhìn không ra biểu tình gì nhưng mí mắt sắp dính vào nhau, có vẻ rất buồn ngủ.
“Lăng tiểu thư...” Ông ta hỏi: “Chúng tôi có thể vào xem không?”
Đột nhiên Lăng Vi cả giận: “Đêm hôm khuya khoắt mấy người đàn ông các ông vào nhà một cô gái như tôi ai biết các người muốn làm gì?”
Phía sau bảo vệ có hai người đàn ông cao to mặc tây trang màu đen, sắc mặt mỗi người không được tốt. Lúc này một người đàn bà mặc quần áo màu đen đi tới.
Người đàn bà kia nhìn cô, đôi mắt đầy nguy hiểm.
Lăng Vi làm như không nhìn thấy mà chỉ cụp mắt.
Có mặt nạ che mặt, bọn họ không thể nhìn ra cô có lo lắng hay không.
Bảo vệ vội vàng nói: “Chúng tôi chỉ nhìn qua thôi, nếu tìm không được con chó chúng tôi liền đi ngay, Lăng tiểu thư... tính tình của phu nhân giám đốc không phải cô không biết... Đừng làm khó chúng tôi được không? Tôi chỉ là người làm thuê, nếu tìm không ra con chó, công việc này của tôi khó giữ nổi rồi...”
Có mặt nạ che mặt, bọn họ cũng nhìn không ra nàng có phải hay không khẩn trương.
Bảo an vội vàng nói: “Chúng ta liền xem một cái, nếu là không tìm cẩu, chúng ta lập tức liền đi, Lăng tiểu thư...Giám đốc phu nhân kia tính tình, ngươi lại không phải không biết...Đừng làm cho chúng ta khó làm, được chứ? Ta chính là cái làm công, này cẩu tìm không ra, ta này công tác khả năng liền giữ không nổi...”
Lăng Vi khoanh tay trước ***, không kiên nhẫn ngáp.
Lại nhìn người đàn bà kia một lát mới nói: “Vào đi, mau một chút! Hơn nửa đêm không cho ngủ, buồn ngủ muốn ૮ɦếƭ!”
Nói xong liền mở cửa mở cho bọn họ tiến vào. Bảo vệ mang theo hai người đàn ông vào nhà.
Người đàn bà quyến rũ kia đứng ngay bên cạnh Lăng Vi.
Tầm mắt dừng trên người Lăng Vi, cẩn thận đánh giá. 

Cô ta mang giày cao gót, dáng người không khác Lăng Vi là bao, cô ta ngửi được mùi hoa hồng từ mái tóc của Lăng Vi.
Lăng Vi khoanh tay nhìn cô ta.
Người đàn bà kia là người nước ngoài, làn da trắng nõn, đôi mắt xanh biếc như làn nước, mái tóc vàng buộc cao thành đuôi ngựa.
Trên người mặc áo da màu đen cổ chữ V bó sát, phía dưới cũng là quần đen bó sát.
Tuy rằng gợi cảm mê người, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm không muốn lại gần.
Hai người đánh giá nhau, Lăng Vi không kiên nhẫn ngáp lên ngáp xuống.
Một lúc sau người đàn bà kia mới xoay người đi ra ban công.
Ngoài ban công treo vài bộ quần áo, cô ta lật từng cái.
Quần áo bình thường.
Lại đi vào nhà vệ sinh, khô ráo.
Chỉ có mùi hoa hồng không có gì khác.
Từ nhà vệ sinh đi ra lại vào bếp, trong bếp có mùi mật đào ngâm.
Cô ta duỗi tay mở tủ bát, dùng Ng'n t phết qua, nhiệt độ bình thường.
Lăng Vi nhìn một loạt động tác của cô ta, may mắn vừa nãy cô nghĩ chu đáo nếu không thì lộ rồi.
Người đàn bà kia dạo bếp một vòng không phát hiện khác thường liền từ bếp đi tới phòng ngủ...
Lăng Vi nắm chặt tay nhìn bức tường kia, cô tin tin có thể giấu được.
Tuy trong lòng thầm nghĩ nhưng bên ngoài vẫn trấn định như không có chuyện gì xảy ra.
Lăng Vi nhìn người đàn bà kia giẫm lên đôi giày cao gót đi vào phòng ngủ.
Cô ta dùng tiếng Anh hỏi ba người đàn ông kia: “Có phát hiện gì không?”
Ba người đàn ông chia nhau đứng đầu giường, rèm che và cuối giường: “Chị cả, không có gì cả. Bên trong trống không, chúng tôi mở đệm ra nhìn, bên trong chỉ có khăn trải giường và chăn bong.” Ba người đàn ông lắc đầu với cô ta.
Cô gái kia nhìn xung quanh lại nhìn chiếc giường, như không yên tâm lại lật lên.
Lăng Vi làm bộ tức giận nhưng giận lại không dám nói mà nhỏ giọng: “Chó còn tự trốn được dưới đệm sao? Có mà chó thần...”
Mấy người trong phòng không kiên nhẫn trừng cô.
Lăng Vi đứng ngoài cửa khoanh tay bộ dạng buồn ngủ, rất không kiên nhẫn giống như muốn tiễn khách.
Tuy cô biểu hiện vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng...bởi vì trong phòng che giấu một người mà người nọ còn có thương tích trên người!
Những người này là người thường múa dao lộng S***g, một khi trong không khí có mùi máu tươi nhất định bọn họ sẽ ngửi ra được.
Nhưng cô tự chế tủ quần áo bịt kín, hợp thành một thể với vách tường, căn bản mùi hương bên trong không thể truyền ra. Hơn nữa bên trong tủ quần áo để nhiều long não, hoàn toàn có thể che đi mùi máu tươi.
Người đàn bà quyến rũ kia lật chăn lên, lại lật khăn trải giường, không phát hiện gì mới nói: “Lật lại hết đi.”
Cô ta đứng yên giữa phòng, như đang tự hỏi chuyện gì đó, Lăng Vi sợ cô ta nghĩ đến trong phòng của cô không có tủ quần áo. Ánh mắt người đàn bà kia làm cho cô sợ hãi.
Nhất định phải nghĩ cách.
Đôi mắt Lăng Vi lóe lên sự tinh ranh, đột nhiên vẻ mặt nhăn lại cong cả lưng: “Ôi chao...” kêu thảm một tiếng liền cất bước chạy đi.
Người đàn bà có tính cảnh giác rất cao. Nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng hé, lập tức từ trong phòng lao ra, thấy cô gái nhỏ cong eo vọt vào nhà vệ sinh.
“Làm cái quỷ gì vậy?” người đàn bà kia nhìn chăm chằm cửa phòng vệ sinh, chỉ một lát sau Lăng Vi mở cửa, ôm bụng, mặt nạ trên mặt cũng rơi ra, trên trán đều là mồ hôi hột: “Cái đó… hình như tôi bị tiêu chảy… các người có thể rời đi chưa?” Nói xong có phe phẩy trước mũi.
Người đàn bà kia chán ghét nhíu mày, vẫy tay với người đằng sau: “Đi thôi, qua nhà khác.”
Bảo vệ chạy theo phía sau bọn họ rời đi: “Lăng tiểu thư, quấy rầy cô rồi, mời nghỉ ngơi ạ.”
Lăng Vi không kiên nhẫn phất tay.
“Sập…” Lăng Vi oán giận đóng sập cửa, cửa đóng lại ngăn cách cô và đám người đó, Lăng Vi như bị rút hết sức lực dựa vào cửa rồi trượt xuống đất, thật là đáng sợ.
May mà cô còn chuẩn bị tốt, quạt và nước hoa đã phát huy tác dụng, mùi máu tươi hoàn toàn bị che dấu.
Còn có nửa quần áo bên ngoài, buồng vệ sinh khô ráo, đồ làm bếp lạnh lẽo… đủ loại chi tiết, chỉ cần có chút sơ sẩy thì đêm nay cô xong rồi.
Lăng Vi không lập tức gọi người đàn ông kia ra, sợ đối phương có chiêu sau.
Cô lẳng lặng ngủ trên giường.
Quả nhiên không tới vài phút, mái nhà đối diện có người dùng đèn Fa chiếu vào nhà cô.
Cô không kiên nhẫn lấy chăn che đầu, hơn 20s sau không thấy ánh sáng nữa. 
Những người này là thật sự đi rồi.
Lăng Vi nhanh chóng kéo chặt rèm cửa, ho hẹ hai tiếng: “Khụ, khụ.” Người đàn ông nhận được tín hiệu liền kéo cửa ra.
Anh ta che miệng vết thương, đôi mắt đen nhanh như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô buông lỏng, hiển nhiên vừa nãy rất khẩn trương. Nhưng dù có khẩn trương muốn ૮ɦếƭ vẫn hiểu hiện cực kì bình tĩnh.
Anh ta nhìn cô thật kĩ: “Cô thích hợp làm trinh thám lắm.”
Trinh thám sao? Lăng Vi cười haha, chỉ là từ bé cô ở một chỗ độc lập, không có cha mẹ chăm sóc, chuyện gì cũng tự mình làm, không cẩn thận một chút thì sao mà trưởng thành đến giờ.
Cô không để ý tới mà lạnh giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi, hiện tại anh tới bệnh viện hay là đi tìm người giúp đỡ?”
Người đàn ông lắc đầu: “Tôi ở lại đây.”
“Cái gì? Anh ở lại chỗ tôi? Anh không bị điên chứ?” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc