Yêu Phải Kẻ Thù - Chương 87

Tác giả: Trân PeaTea

    Nguyên Nguyên vừa thức dậy sau một đêm chìm trong nước mắt, vừa mở mắt ra, điều đầu tiên cô cảm nhận được là đôi mắt cô bắt đầu cay khiến cô phải nhắm ngay mắt lại. Nguyên Nguyên đưa tay lên xoa mắt, qua xúc giác của mình cô có thể cảm nhận được mắt cô đang sưng phồng lên. Cô chẳng hiểu đêm qua cô đã tự ђàภђ ђạ bản thân mình như thế nào để hôm nay cô lại trở nên như vậy.
Nguyên Nguyên vơ lấy điện thoại, cũng đã hơn 10 giờ sáng rồi. Điều tiếp theo đập vào mắt cô sau con số 10:36 AM ấy là một loạt thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Phiền thật, may hôm qua cô đã tắt chuông điện thoại không thì hôm nay thật sự phiền ૮ɦếƭ mất.
Nhận dấu vân tay từ cô, màn hình khóa của điện thoại trong một khắc trở thành màn hình chính. Nguyên Nguyên bấm vào 6 cuộc gọi nhỡ ấy, tất cả là của Gia Kỳ. Cô thở dài rồi lơ đi. Thông báo tin nhắn cũng tận vài tin, Nguyên Nguyên kiên nhẫn bấm vào đọc.
"Gia Kỳ: Xin lỗi vì hành động lúc nãy, tôi điên đến mức làm bậy rồi. 11:07 P.M"
"Gia Kỳ: Ngày mai lễ tốt nghiệp em có muốn đi không? Nếu có đi cùng tôi nhé. 00:12 A.M"
"Gia Kỳ: Em đã dậy chưa? Nếu rồi xuống bếp ăn sáng rồi cùng đi đến trường được chứ? 06:47 A.M"
"Gia Kỳ: Nguyên Nguyên, tôi đứng trước phòng em. Em dậy chưa, tôi đã gọi em vài cuộc nhưng chẳng thấy em bắt máy. 07:17 A.M"
Nguyên Nguyên định tắt màn hình thì bỗng dưng phải dừng lại vì chợt thấy một dòng tin nhắn.
"Tên lạnh lùng: Mai em có đi dự lễ tốt nghiệp không? Tôi thì không. 11:09 P.M"
Nguyên Nguyên chợt mĩm cười "Tôi có hỏi anh sao? Trả lời làm gì chứ?"
"Tên lạnh lùng: Trưa mai em có thể dành cho tôi một khoản thời gian được không? 11:34 P.M"
Nụ cười tươi lúc nãy chợt trở thành một nụ cười xám màu hơn.
"Tên lạnh lùng: Nếu trưa mai em không rảnh thì để tôi nghĩ xem, chiều mai có lẽ tôi rảnh, em rảnh chứ? 11:34 P.M"
"Tên lạnh lùng: Nếu không thì có thể tối mai. Buổi tối tôi rảnh. 11:35 P.M"
"Tên lạnh lùng: Thật ra tôi rảnh cả ngày. 11:45 P.M"
"Tên lạnh lùng: Nhỡ em có xóa số thì tôi là Tống Đại Lâm. 11:46 P.M"

Nguyên Nguyên chần chừ nhấn vào số điện thoại của Đại Lâm, từ tay cô đến màn hình cách nhau chưa tới nửa centimet nhưng cô lại ngại gọi. Khi vừa chạm nút call cô liền nhanh chóng tắt đi cuộc gọi.
Chỉ vài giây sau có cuộc gọi đến, Nguyên Nguyên lấy hết dũng khí và phát ra một giọng nói như chưa hề biết gì "Tôi nghe, Đại Lâm."
Nhà hàng Pháp tại phía nam thành phố, xung quanh là một không khí yên tĩnh và quý phái. Những chiếc bàn ăn được đặt cách xa nhau như tạo khoảng không giữa các bàn để tránh gây ồn. Ở phía giữa nhà hàng, một cặp đôi quen thuộc với giới kinh doanh sau khi tin đồn ly hôn lại ngồi chung một bàn khiến một vài người biết mặt không khỏi ngạc nhiên.
"Cậu gọi tôi ra đây để làm gì?"
"Tôi muốn cùng ăn với em. Dù sao em vẫn là vợ của tôi, ăn với em cũng không phải là điều lạ." Đại Lâm nhoẻn miệng cười "Đúng chứ?"
"Anh lại mất trí rồi, tôi và anh đã ly hôn, giấy cũng đã kí, anh muốn gì?" Nguyên Nguyên nhếch mép.
Đại Lâm lấy trong túi áo ra một tờ giấy được gấp 4, cậu mở ra rồi đặt lên bàn "Ý em là cái này?"
"Sao nó lại ở đây? Sao anh chưa đưa lên tòa?" Nguyên Nguyên khá bất ngờ vì tờ giấy vẫn còn trong tay Đại Lâm.
Đại Lâm chẳng nói gì, cậu cầm ly R*ợ*u lên uống rồi đặt xuống, cậu cố tình nghiêng ly về phía tờ giấy, ly R*ợ*u được thả ra trong trạng thái mất thăng bằng liền ngã xuống làm cho tờ giấy ướt đi một nửa "Xin lỗi em, tôi vô ý quá."
"Anh......." vừa có một chút ngạc nhiên, một chút tức giận xen lẫn một chút vui thầm trong cảm xúc của Nguyên Nguyên bây giờ "Anh điên thật rồi."

Lúc ấy thức ăn vừa được dọn ra nên cả hai tạm thời im lặng, từng người hầu bàn đứng xếp thành hàng 3 người với hai tay hai món, vừa được đặt xuống mở nắp ra một cách chuyên nghiệm và sang trọng. Món cuối cùng được mở ra là món cá thượng hạng và bên cạnh nó là trứng cá.
Trong Nguyên Nguyên cảm nhận được sự rộn rạo của dạ dày, bỗng nhiên cô dợn lên một cái, chỉ trong một giây nhưng cũng đủ để Đại Lâm nhìn thấy.
"Em sao đấy?" Đại Lâm hiện rõ nét mặt lo lắng.
"Tôi không sao! Đừng quan tâm đến tôi."
"Em có chắc là bị rối loạn tiêu hóa chứ?" Đại Lâm bắt đầu nghi ngờ "Hay là em đã có......."
"Anh lại bị điên nữa rồi." Nguyên Nguyên nói xong cầm dao và nĩa lên "Nếu không muốn đồ nguội thì ăn nhanh đi. Từ lúc thông báo ly hôn với anh, tôi chưa có bữa nào được ăn ngon."
"Tôi chưa nói hết câu mà, sao em lại phản ứng như thế?" Đại Lâm đã nghi ngờ lại thêm nghi ngờ.
"Tôi đã bảo chuyện tôi không cần anh quan tâm kia mà." Nguyên Nguyên lên giọng kèm theo một chút gắt gỏng.
"Tôi xin em, dù phần trí nhớ của tôi không được tốt, nhưng ở đây này....." Đại Lâm chỉ vào *** trái của cậu ta "Ở đây của tôi vẫn còn hoạt động tốt."
"Anh nói chuyện đó bây giờ để làm gì chứ? Giá như một tháng trước chỗ đấy của anh vẫn hoạt động tốt thì cũng không có cái đó xuất hiện." Nguyên Nguyên nhìn vào tờ đơn ly hôn ướt mèm trên bàn.
Đại Lâm rút lấy tờ đơn rồi vò lại thành cục "Bây giờ nó biến mất cũng chưa muộn."
"Ý anh là sao?" Nguyên Nguyên bối rối đến mức hạ giọng nhỏ xuống.

Nguyên Nguyên vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, Đại Lâm đã chạy vụt lên đứng trước mặt cô "Ta bắt đầu lại được chứ?"
Nguyên Nguyên im lặng không trả lời, mỗi lần anh nói câu này lòng cô như xé toạc ra, cô né sang một bên chỉ để bước đến nơi đỗ xe.
"Lâm Nguyên Nguyên, em đừng như thế nữa, từ lúc tôi nhớ những kí ức về em thì chẳng ngày nào tôi được vui cả. Mạnh Đại Thiên nói đúng, tôi sẽ hối hận khi đuổi em đi. Tôi hối hận thật rồi."
Nghe đến đây bước chân của Nguyên Nguyên ngắn lại và chậm hẳn lại, đôi mắt cô lại long lanh nữa rồi, nước mắt sắp tuôn ra. Nguyên Nguyên nhanh tay lấy tay lau đi, không cho một giọt nước mắt yếu đuối nào chảy ra nữa.
Đại Lâm bước đến níu tay cô lại và ôm cô vào lòng "Nguyên Nguyên, anh yêu em."
Cái tên phiền phức này, sao lại làm nhiều điều khiến cô cảm động như thế chứ? Rồi làm sao cô ngăn được nước mắt rơi chứ. Ngọt ngào đến đau lòng.
Đại Lâm hôn lên tóc Nguyên Nguyên rồi buông cô ra, lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô "Em đừng khóc nữa, lớp makeup không che được đôi mắt sưng húp của em đâu."
"Rõ là tôi đã che khuyết điểm." Nguyên Nguyên sờ lên đôi mắt sưng phồng của mình.
"Ở trên nhìn xuống, không thể không thấy, đừng trách mỹ phẩm không tốt, chỉ trách em không được cao."
Nguyên Nguyên mĩm cười một cách yếu đuối "Anh lại lộ bản chất rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc