Yêu Phải Kẻ Thù - Chương 48

Tác giả: Trân PeaTea

Đại Lâm tiến đến một bước, Nguyên Nguyên lại bước lùi hai bước........ Đến lúc lưng Nguyên Nguyên va vào tường thì cô mới biết cô đã vào hố. Nguyên Nguyên tính chạy vào phòng thì Đại Lâm đã tiến đến và bích đông cô. Nguyên Nguyên vội nước bọt thêm một lần nữa. Nguyên Nguyên liền quay mặt vào tường đu bám vào đó như một loài bò sát nào đấy, trong đầu không ngừng nghĩ ra những tình huống trong truyện sủng.
Bỗng nhiên cô được bế bổng lên, Đại Lâm bước từng bước chân vững chãi vào căn phòng của cậu. Chỉ mấy bước chân mà dường như tai Đại Lâm suýt hỏng vì Nguyên Nguyên. Đại Lâm mạnh bạo ném Nguyên Nguyên xuống giường.
"Cậu tính làm gì vậy?" Nguyên Nguyên ngồi dậy, nhích người về phía thành giường.
"Em nghĩ tôi sẽ làm gì?" Đại Lâm nhếch môi cười, cậu đặt một chân lên giường, cậu chuẩn bị đặt thêm một chân nữa thì Nguyên Nguyên lại lấy chiêu cũ ra dùng.
"Cậu... cậu cẩn thận bản hợp đồng đấy. Tôi sẽ tính lỗi vi phạm đấy." Nguyên Nguyên đưa hai tay phòng thủ trước ***.
Đại Lâm bước thêm một chân lên nữa, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào Nguyên Nguyên "Em nghĩ tôi không đủ tiền để đền bù hợp đồng sao?"
Nguyên Nguyên liền nuốt nước bọt một cái ực, bổng nhiên liền lấy chân nhắm vào bụng Đại Lâm, nhưng cô vừa co giò lên đã bị Đại Lâm chụp lấy rồi hất mạnh chân cô sang một bên, đôi môi cậu khẽ tạo thành hình vòng cung cũng khá méo mó vì nhịn cười "Nãy giờ đùa cậu thôi, có vẻ không muốn thật." nói rồi Đại Lâm bước xuống khỏi giường đồng thời lôi thêm chiếc gối.
"Tôi sẽ ngủ dưới sàn, tránh trường hợp sáng mai phụ huynh đến mà bắt gặp đêm tân hôn một người một nơi." nói rồi cậu ném chiếc gối xuống sàn nhà rồi nằm xuống một cách thoải mái "Âyza..... Ngủ ngon."
Đại Lâm đã nhắm mắt ngủ, Nguyên Nguyên ở trên giường hai mắt còn mở tròn xoe ra vẻ cảnh giác, cô cứ trăn qua trở về, cuộn chặt mình trong chiếc chăn bông. Cô cứ thế đến tờ mờ sáng mới ngủ được.
Chiếc đồng hồ báo thức vừa vang lên một hồi cả Đại Lâm và Nguyên Nguyên cùng thức dậy trong sự uể oải. Khi Nguyên Nguyên vừa mở mắt điều đầu tiên cô thấy là khuôn mặt của Tống Đại Lâm. Nguyên Nguyên liền chụi mắt, không phải hôm qua cô ngủ trên giường sao? Không lẽ là Đại Lâm lò mò lên trên giường? Nghĩ đến đây, Nguyên Nguyên liền la lên thất thanh "Biếи ŧɦái!!!"
Đại Lâm mới mở mắt đã nghe cô la hét om sòm liền dùng tay bụm miệng cô lại "Cậu lại la hét gì nữa hả?"
"...iến ái à ậu..... ao ại eo ên giường?" Nguyên Nguyên bị bịt miệng ngột đến mất hơi, liền Thở *** mà nói ngọng (biếи ŧɦái nhà cậu, sao lại leo lên giường)
"Leo lên giường?" Đại Lâm liền hỏi ngược lại "Cậu có thấy giường nệm nào mà lại cứng như thế này không hả?"
"Hửm????" Nguyên Nguyên liền nhìn lại, cô liền giật mình ngồi dậy.... gãi đầu, lấy tóc quấn mặt mình lại... tỏ ra xấu hổ "Ai bảo cậu nằm dưới nay kia chứ?"
Trên chiếc xe thể thao bốn bánh sang trọng của Đại Lâm, Nguyên Nguyên đang gặm ổ bánh mì đang ăn dở vừa bảo Đại Lâm đạp ga để không trễ giờ học.
"Bản hợp đồng đó là thời hạn bao nhiêu vậy??" Đại Lâm đánh mắt sang nhìn Nguyên Nguyên.
"Có rõ trong đó, đừng nói với tôi là cậu chưa đọc."
"Nếu đã đọc thì không cần phải hỏi cậu."
"Thời hạn một năm." Nguyên Nguyên trố mắt nhắc lại "Thật không hiểu được cậu, vốn dĩ chưa biết trong đó viết gì mà lại kí."
"Bởi vì tôi tin tưởng cậu. Cậu không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn nói giọng ấy nữa sao?"
Nguyên Nguyên cười lạnh một tiếng "Nhờ sự tin tưởng của cậu dành cho tôi mà tôi phải tốn hơi sức để nhắc từng điều cho cậu."
"Vốn dĩ được nhắc sẽ dễ nhớ hơn."
"Từ nay, một lần nhắc, cậu phải đưa tôi 100 tệ." Nguyên Nguyên đá lông mày tỏ vẻ thích thú.
"Có lẽ từ nay cậu không còn cơ hội để nhắc tôi rồi." Đại Lâm liền nhún vai.
"Sùy... đồ keo kiệt." Nguyên Nguyên liếc mắt một cái xẹt "Đến trường phải nhớ diễn thật sâu vào đấy. Nhưng, nhớ đừng diễn lố."
"Được. Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa biết lý do chính đáng để cậu kết hôn giả với tôi."
"Trong hợp đồng đã ghi rõ, không tò mò chuyện riêng của nhau. Cậu đã kí...!!!!"
"Được thôi, tôi không cần quan tâm là được."
"Két _____" tiếng thắng xe vang lên, hai người đang có mặt trong nhà xe đặc biệt của trường học.
"Lâm Nguyên Nguyên và Đại Lâm kìa. Tớ nghe nói họ đã cưới nhau vào hôm qua đấy."
"Uầy, cả hai bên đều giàu có thật xứng đôi vừa lứa."
"Đẹp đôi quá, tớ cũng muốn cưới chồng và mặc váy cô dâu."
Những lời thật mát lòng người làm sao. Haizzz~~~ Nhưng, đời đâu như là mơ........
"Cái con nhỏ đê tiện hèn mọn."
"Chúng nó chỉ cưới nhau vì quan hệ kinh doanh thôi, yêu đương sớt gì."
"Để tao xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu."
"Thật tôi nghiệp cho đàn em Tiểu Dạ."
Nguyên Nguyên vừa bước được vài bước liền bắt gặp ánh mắt đượm buồn của ai đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc