Yêu Phải Kẻ Thù - Chương 37

Tác giả: Trân PeaTea

  "Cậu không khỏe chỗ nào sao?" Đại Lâm ngồi xuống cạnh Nguyên Nguyên, nhẹ giọng hỏi.
"Tôi rất khỏe."
"Vậy sao không đến trường?"
"Tôi không muốn đến." Nguyên Nguyên khẽ thở dài.
"Vậy sao? Thế còn việc chuyển về nhà thì sao?"
"Thế nhà tôi cậu không cho tôi về à? Bảo tôi suốt ngày ở khách sạn? Tôi không có nhiều tiền như vậy." Nguyên Nguyên liếc xéo Đại Lâm.
"Cậu đang tránh mặt tôi?"
"Sao lại phải tránh mặt cậu?"
"Đấy cũng là điều tôi muốn biết. Nếu không phải thì tại sao lại không đến trường, chuyển nơi ở, còn cả.... không muốn tôi vào nhà?"
"Ừ thì tôi tránh mặt cậu đấy." Nguyên Nguyên liền quay sang hét lớn vào mặt Đại Lâm.
Đại Lâm bị quát thẳng mặt liền đứng hình trong vài giây, cậu bình tĩnh hỏi tiếp "Vì sao?"
"Tại vì tôi không muốn có bất kì mối quan hệ nào với cậu hết, kể cả bạn bè. Tôi sẽ cố gắng hủy hôn ước này." Nguyên Nguyên nói rồi liền đứng dậy.
Tiểu Nguyên toan bước đi, nhưng cổ tay cô lại bị Đại Lâm nắm chặt, kéo mạnh cô xuống ghế sofa.
Đại Lâm nắm chặt hai vai cô, kéo lại về phía cậu "Tại sao chứ? Tôi có lỗi gì với cậu sao?"
"Cậu.... không có lỗi gì với tôi cả." thấy Đại Lâm có vẻ tức giận, cô liền suy nghĩ xem mình có quá đáng hay không.
"Vậy tại sao chứ?"
"Chỉ vì, tôi đã.... đã có người trong lòng... nên không thể kết hôn với cậu." Nguyên Nguyên liền hất hai cánh tay của Đại Lâm ra "Cậu cũng sớm hủy bỏ hôn ước đi."
Đại Lâm đưa hai bàn tay bao lấy hai má của Nguyên Nguyên, kéo mặt cô gần lại mặt cậu "Tôi sẽ khiến cậu quên người đó để yêu tôi và cưới tôi." nói rồi Đại Lâm liền đứng dậy bước đi.
"Cậu.... cậu..." Nguyên Nguyên ngập ngừng nói không nên lời.
Nhủ mẫu đứng từ cửa phòng hướng đôi mắt nhìn về hai đứa trẻ mà không khỏi buông ra tiếng thở dài "Con làm cháu rễ của ta giận thật rồi. Cún con của ta thật đáng thương, sao lại có thể khó xử như vậy chứ. Gia Thụy à, ta rất thương con nhưng ta cũng rất mong Tiểu Nguyên hạnh phúc. Ta sẽ tác hợp cho cuộc hôn nhân này."

------------------------
Sáng hôm sau, Nguyên Nguyên dù sao cũng phải đến trường, cô đang uể oải ăn sáng, đến khi ngán đến tận cổ cô liền đứng phắc dậy "Tài xế Trịnh, đưa cháu đến trường."
"Vâng, thưa cô chủ.
Cùng với giọng nói của tài xế Trịnh là một tiếng nói quen thuộc vang vẳng bên tai cô "Cháu chào mọi người."
Nhận ra giọng nói ấy, Nguyên Nguyên liền phản ứng mạnh quay mặt sang nhìn về phía cửa ra vào.
"Tống Đại Lâm? Cậu đến đây làm gì."
"Để đưa cậu đến trường." Đại Lâm nói rồi nhanh chân bước đến nắm lấy cổ tay cô.
"Tránh ra, tài xế Trịnh đi thôi."
"Vâng."
"Cậu..... là cậu khiến tôi phải làm như thế." Đại Lâm vừa dứt lời, Nguyên Nguyên liền cảm thấy mình được nâng lên, thì ra Đại Lâm đang bế cô.
"Tránh ra... buông ra...." Nguyên Nguyên càng la hét bao nhiêu, cựa quậy bao nhiêu thì Đại Lâm càng siết lấy cô và ôm chặt bấy nhiêu.
"Chào mọi người, từ nay việc đưa đón hãy để con lo."
Ông Lâm liền cười mãn nguyện "Được thôi, tình cảm hai đứa được như vậy ta cũng vui lắm.
"Bố.... bố thấy như thế này là vui sao? Con gái của bố đang bị ức hϊếp đấy. Bố!!!!!"
Nguyên Nguyên luyêm thuyên cứ mặc cô, Đại Lâm vẫn vững bước tiến về phía trước ""Cậu mà còn cựa quậy nữa tôi sẽ trừng phạt đấy."
"Tôi sợ cậu chắc??!!" Nguyên Nguyên nhìn thấy hai hàng người vệ sĩ hai bêm liền tức giận "Sao các chú lại đứng yên như tạc tượng vậy chứ? Mau đến bắt tên động kinh này đi đi."
Dù cho Nguyên Nguyên có gào thét bao nhiêu thì hai hàng người vững chỉ cúi đầu chào.
"Cậu đã mua chuộc bọn họ ư? Sao cậu có thể vào nhà tôi một cách thoải mái như vậy chứ?"
Đại Lâm không nói gì chỉ ném cô vào trong xe. Đúng! Là ném, không sai.
Nguyên Nguyên cảm nhận ௱ô** của mình đau điếng "Này, Tống Đại Lâm, tôi gϊếŧ cậu!!!!!"
"Cậu có ngon thì gϊếŧ tôi đi. Làm cách nào? Đâm tôi, bắn tôi hay P0'p cổ? Nếu đâm hay bắn thì nhắm vào đây này." Đại Lâm vỗ vỗ *** trái rắn chắc của mình.
"Cậu..... mới sáng sớm đã chọc tôi phát điên lên thế này sao? Cậu không muốn sống nữa à?"
"Khi nào cậu ૮ɦếƭ tôi mới không thiết sống nữa."
"Cậu.... Không nói với cậu nữa." Nguyên Nguyên liền thở dài, mặt cô vì tức giận mà đỏ hết cả lên "Tôi nguyền rủa cậu Tống Đại Lâm. Đi xe, xe đâm; đi bộ chó cắn; đi thuyền, thuyền lật...... đi đâu cũng gặp nạn." Nguyên Nguyên lầm bầm.
"Cậu đang ngồi trên xe tôi đấy, xe mà bị đâm thật thì em cũng đi toi."
"Cậu!!!!" Nguyên Nguyên liền chồm sang cậu, cắn thật mạnh vào cánh tay Đại Lâm.
"Này. Buông ra!!!" Đại Lâm bị cắn bất ngờ, cảm giác đau đớn lan truyền trong người cậu.
Đại Lâm càng gồng cơ tay rắn chắc của mình lại thì Nguyên Nguyên lại càng ngấu cậu mạnh hơn.
Trong chiếc xe của Đại Lâm, tiếng la hét không ngừng vang lên "Buông ra. Buông miệng cậu ra khỏi tay tôi nhanh."
"Ông!" (Không!) Nguyên Nguyên nhất quyết không buông.
Đột nhiên trong xe vang lên một điệu nhạc.
"Buông ra, tôi có điện thoại."
Nguyên Nguyên cuối cùng cũng buông ra, cô lấy tay quệt nước dãi trên khóe miệng cô như vừa mới ăn một món thịt trông ngon lành lắm.
"Tống Đại Lâm tôi nghe đây." Đại Lâm vừa gắn tai nghe Bluetooth vào tai trả lời..... "Sao cậu biết?"...... "Sao? Không thể có chuyện đó được."..... "Được. Tôi sẽ đến ngay bây giờ.".... "Chào cậu."
Vừa ngắt máy điện thoại, chiếc xe của Đại Lâm cũng đỗ ngay trước cổng trường. Nguyên Nguyên vừa bước xuống, Đại Lâm liền quay đầu xe.
"Này, cậu không vào lớp à?" Nguyên Nguyên liền quay ra hỏi.
"Không. Tôi có việc, cậu vào đi." nói rồi chiếc xe lao vυ"t đi một cách nhanh chóng.

Tại một trụ sở chính của Tống gia. Một người con trai bước vào, mọi người liền kính cẩn cúi đầu chào. Hắn ta nhếch môi, nở nụ cười hài lòng, một khuôn mặt lạnh lùng, sắt đá. Đây thực sự không giống Tống Đại Lâm một chút nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc