Yêu Là Thế - Chương 29

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Tuyển chọn 21 câu hỏi
Người phỏng vấn: Những độc giả yêu mếm cuốn Yêu là thế.
Trả lời phỏng vấn: Tâm Tâm và Kẻ phiền phức.
Câu hỏi 1
Husieheti. Dengni (tạm dịch: Con đê màu nâu. đợi em): Xin hỏi Tâm Tâm, chị thấy tính cách của Kẻ phiền phức giống với nam chính nào nhất trong tiểu thuyết của chị?! Xin hỏi Kẻ phiền phức: Anh cảm thấy dưới ngòi Pu't của chị Tâm Tâm, nam chính nào khiến anh ghen tị nhất? nhất định phải chọn một người đấy!
Tâm Tâm: Tôi thấy Kẻ phiền phức không giống với bất cứ nam chính nào. Lúc viết truyện tôi cũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc, kiểu nam chính giống như anh ấy chắc chắn sẽ khiến độc giả rất chán, thế nên tôi phải xây dựng nhân vậy nam chính hoàn toàn khác anh ấy mới khiến cho độc giả yêu mến. Sự thật đã chứng minh là tôi đúng, những nam chính hoàn toàn không giống anh ấy đều là những người đàn ông khiến các bạn yêu mến điên cuồng.
Kẻ phiền phức (trừng mắt nhìn ai đó): Em có thể nói sự thật được không?
Tâm Tâm: À, được thôi, em sẽ nói sự thật. Nam chính em viết hoàn toàn không giống với Kẻ phiền phức, bởi vì em sợ các bạn quá thích anh, sẽ ςướק chồng em đi mất.
Kẻ phiền phức: Anh thích nghe em nói sự thật!
Tâm Tâm: …
Kẻ phiền phức: Nam chính dưới ngòi Pu't của cô ấy đều là nhân vật hư cấu, không liên quan đến tôi, vì sao rôi phải ghen tị chứ?
Tâm Tâm (trừng mắt nhìn lại): Nói thật đi!
Kẻ phiền phức: Được rồi! tôi rất ghen tị, vì lúc cô ấy viết tiểu thuyết thì đều không có thời gian ngủ bên tôi!
Tâm Tâm: … Sau này anh đừng có nói thật nữa!
Câu hỏi 2
Lâm Duyệt Ế: Xin hỏi Tâm Tâm: Phẩm chất nào của Kẻ phiền phức khiến Tâm Tâm khâm phục, không cảm thấy hối tiếc, muốn sống bên anh ấy cả đời? xin hỏi Kẻ phiền phức: Tính cách nào của chị Tâm Tâm làm anh động lòng, khiến anh hoàn toàn bị thuyết phục và muốn sống bên chị trọn đời?
Tâm Tâm: Đó là sự kiên trì. Tôi cảm thấy phẩm chất đáng quý nhất của một người đàn ông chính là: cho dù có xảy ra chuyện gì, anh ấy vẫn kiên trì, không bao giờ thay đổi!
Kẻ phiền phức: Đó là sự ấm áp.
Tâm Tâm (cười ấm áp): Nói ngắn gọn quá! (Xin bổ sung một chút.) Không ohair mỗi lần nhìn thấy em, nghe giọng nói của em, anh luôn cảm thấy ấm áp và chỉ có em mới làm cho anh cảm thấy ấm áp sao?
Kẻ phiền phức: Lúc ôm cũng thấy rất ấm áp.
Tâm Tâm: … Đổi câu hỏi khác đi ạ!
Câu hỏi 3
Hãy gọi tôi là Tỷ Đậu Gia: Tâm Tâm ơi, bạn và Kẻ phiền phức ai thích ai trước? Có phải là kiểu vừa gặp đã yêu không? Ý tôi muốn nói là có phải Tâm Tâm vừa nhìn thấy Kẻ phiền phức đã yêu rồi không?
Tâm Tâm: Tôi chưa bao giờ tin vào kiểu vừa gặp đã yêu, vì những người đàn ông mà tôi vừa gặp đã yêu có quá nhiều, ví dụ như Hoa ca…
Kẻ phiền phức (ghét): Vừa gặp đã yêu là ý muốn nói cả hai bên, với khả năng lý giải ngôn ngữ của em thì làm sao có thể viết tiểu thuyết được chứ?
Tâm Tâm: Anh đợi một lát, em đi tra từ điển.
Nửa tiếng sau…
Bạn học Tâm Tâm vẫn còn đang cùng bạn học Phiền phức thảo luận về hàm ý của cụm từ “vừa gặp đã yêu”.
Một tiếng sau…
Kẻ phiền phức: Được rồi, coi như em và Hoa ca vừa gặp đã yêu đi!
Tâm Tâm: Không phải, nói chính xác phải là em vừa gặp đã yêu anh ấy.
Kẻ phiền phức: Ừ, đúng rồi!
Tâm Tâm tiếp tục nói: Cho dù tôi vừa gặp đã yêu anh ấy thì đó cũng không phải là tình yêu, vừa gặp đã yêu thì có thể là yêu hình dáng bên ngoài, muốn thực sự hiểu một người thì cần có thời gian dài tiếp xúc, hiểu nhau, yêu nhau, tình yêu như vậy mới bền vững, ví dự như tình yêu của tôi và Kẻ phiền phức.
Kẻ phiền phức: Em nói thì phải đặt vấn đề chính lên trước chứ! Làm lãng phí bao nhiêu thời gian anh thảo luận với em về cụm từ “vừa gặp đã yêu”!
Tâm Tâm: Ặc, nhưng em viết truyện luôn đặt vấn đề chính ở sau mà.
Câu hỏi 4
LU: Chị Tâm Tâm ơi, rốt cuộc khoảnh khắc nào đã khiến chỉ nảy sinh ý nghĩ: “Trời ơi, mình muốn sống với người đàn ông này cả đời”?
Tâm Tâm: Có lẽ là lúc nghe anh ấy nói: “Chúng mình thử nhé, thử một tình yêu không chia tay!” Tôi nghĩ lúc đó mình thật sự rất kích động, muốn sống bên cạnh anh ấy cả đời!
Kẻ phiền phức: Kích động?!
Tâm Tâm: Ặc, đúng rồi! Không phải là kích động, em dùng từ không chính xác… là não tàn!
Kẻ phiền phức tìm nơi nào đó để tự kỷ rồi!
Tâm Tâm: Đối với một người đàn ông mà sự tự tin đang “bành trướng” quá mức thì nên công kích hắn một cách thích hợp, như vậy rất có lợi cho sự mạnh khỏe của tâm hồn thể chất hắn, nhưng chỉ nên áp dụng đối với người đàn ông thuộc cung Xử Nữ có sự tự tin “bành trướng” thôi đấy nhé!
Câu hỏi 5
Mỹ Lệ Thái Dương: Kẻ phiền phức bắt đầu thích Tâm Tâm từ lúc nào? Tại sao anh không tỏ tình với Tâm Tâm trước? Kẻ phiền phức mạnh mẽ như vậy, không thể thiếu tự tin như Tâm Tâm được, anh không sợ Tâm Tâm đáng yêu bị người khác ςướק mất ư? Lúc Tâm Tâm tỏ tình với Kẻ phiền phức, tâm trạng của anh thế nào, phụ nữ dù sao cũng xốc nổi hơn mà.
Tâm Tâm: Bjan Mỹ Lệ ơi, đây là “một” câu hỏi của bạn sao? Bạn đừng có bắt nạt tôi như thế có được không, tôi đếm rất kỹ, không phải là một câu đâu nhé!
Kẻ phiền phức: Vợ ơi, đó đâu phải vấn đề chính, trọng điểm là… mấy câu hỏi này không phải hỏi em!
Tâm Tâm (nhìn lại câu hỏi lần nữa)” Đúng là không hỏi em thật… Ặc, vậy anh trả lời đi, dù sao anh cũng nhàn rỗi không có việc gì mà.
Kẻ phiền phức (nghiêm túc trả lời): Là cô ấy thích tôi trước, theo đuổi tôi, chủ động tỏ tình với tôi… còn nói không thể rời xa tôi, nếu phải rời xa tôi thì không thể sống nổi… nên tôi mới chấp nhận cô ấy.
Tâm Tâm: Này! Anh có thể tôn trọng sự thật một chút được không?
Kẻ phiền phức: Lời anh nói đều là sự thật, anh nói sai câu nào đâu?
Tâm Tâm (nghiến răng ken két): Đi, anh ra kia đứng sát tường đi, câu này em sẽ trả lời… Anh chú ý mà nghe đáp án đúng đây này!
Kẻ phiền phức im lặng đứng qua một bên.
Tâm Tâm: Có người nói, một người đàn ông nào đó muốn tỏ tình với bạn thì chưa chắc anh ta yêu bạn thật lòng, nhưng nếu ai đó muốn chung sống với bạn cả đời thì người đó thật sự rất yêu bạn. Mặc dù Kẻ phiền phức theo đuổi tôi từ rất lâu, nhưng tôi cho rằng anh ấy thật sự yêu tôi chính là lúc tôi tỏ tình với anh ấy, vì từ lúc đó trở đi, anh ấy mới thật sự muốn ở bên tôi và sống với tôi suốt đời.
Tâm Tâm: Tôi tin rằng, trước đó anh ấy không tỏ tình với tôi, không lo tôi bị người khác ςướק đi, không phải là vì thiếu tự tin, mà vì anh ấy yêu chưa đủ sâu sắc!
Kẻ phiền phức (thở dài một cái): Cuối cùng thì anh đã hiểu vì sao phụ nữ lại thích tiểu thuyết ngôn tình do em viết rồi.
Tâm Tâm: Vì sao?
Kẻ phiền phức: Em biến hóa quá tài, em có thể biến thẳng thành cong, biến đôi chân lành lặn thành què cụt!
Tâm Tâm: …
Kẻ phiền phức: Nhưng có một câu em nói không sai – Lúc em tỏ tình với anh, điều anh nghĩ không phải có nên yêu em không, mà là anh có thể ở với em suốt cả cuộc đời này hay không.
Câu hỏi 6
Lan Lan Thiên: Tâm Tâm thích xem phim cung đấu không, bạn cảm thấy mình giống hoàng hậu hay phi tần? Nếu là hoàng hậu, bạn có thể chế ngự được những phi tần nào?
Tâm Tâm: Phim cung đấy rất hại não, chỉ xem thôi đã thấy hại não nữa là diễn xuất. Nếu Kẻ phiền phức có hậu cung, cho dù anh ấy có cao quý đến thế nào thì tôi cũng từ bỏ. Vì tôi thật sự không đủ IQ để tranh đoạt với đám đàn bà đó, tôi chắc chắn bị họ ép ૮ɦếƭ chỉ trong vòng vài phút.
Kẻ phiền phức: Không phải ngày nào em cũng nói là yêu anh sao? Chẳng lẽ em không thể vì anh mà hy sinh tính mạng mình?
Tâm Tâm: Khi tự do trở nên đáng quý thì cái giá cho tình yêu cào cao, nếu gặp rủi ro vì một cái mạng nhỏ thì cả hai đều là kẻ bỏ đi! Chỗ này nên có một tràng pháo tay… Cảm ơn!
Câu hỏi 7
Vi Vi: Thích bé Tiểu phiền phức quá đi, rất thông minh và đáng yêu, xin hỏi chị, bé có biết mình bị gọi là “Tiểu phiền phức” không ạ? Nếu bé không biết, sau này lớn lên chị có nói cho bé biết cái tên đáng yêu này không?
Tâm Tâm: Bé ngoan của mẹ, nào lại đây, nói cho các cô biết, hằng ngày mẹ gọi con là gì?
Tiểu phiền phức: … (Nói thầm trong lòng: Lại phải đọc cái này? Hằng ngày con phải đọc n lần rồi, mẹ không phiền nhưng con thấy phiền lắm, không đọc đâu, không đọc.)
Tâm Tâm: Con ngoan, con đọc một lần thôi, mẹ sẽ cho con một viên dầu gan cá!
Tiểu phiền phức (vui mừng): Hai viên!
Tâm Tâm: Một viên!
Tiểu phiền phức: Vâng, được rồi!
Tâm Tâm: Đọc đi!
Tiểu phiền phức: Bé Ngoan ơi, Baby ơi, Tiểu Tâm Tâm ơi, Bảo Bối ơi, Bụng Tròn ơi, Cục Cưng ơi…
Tâm Tâm: Các bạn nghe thấy chưa? Trong tất cả tên gọi con bé, không hề có “Tiểu phiền phức”, vì tôi muốn cô bé nhớ rằng, cô bé mãi mãi là bảo bối trong trái tim mẹ, là đứa trẻ đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất…
Tiểu phiền phức: Mẹ ơi, dầu gan cá đâu ạ?
Tâm Tâm: À, mẹ lại quên rồi!
Tiểu phiền phức: … (Nghĩ thầm: May mà mình có trí nhớ tốt!)
Về cái tên gọi Tiểu phiền phức, sau này tôi nhất định sẽ nói cho cô bé biết, tôi còn cho bé đọc cuốn Yêu là thế để con tôi biết rằng, mẹ nó yêu Kẻ phiền phức, và càng yêu Tiểu phiền phức… Mặc dù gọi là Tiểu phiền phức, nhưng cô bé chẳng phiền phức chút nào.
Câu hỏi 8
Nước chảy hoa rơi: Anh chị chung sống lâu với nhau chắc chắn sẽ có nhiều câu hỏi, khi gặp phải một số câu hỏi chị cảm thấy phản cảm, lúc đó, chị sẽ làm thế nào? Còn nữa nhiều lúc chị không biết đối phương đang nghĩ gì, đối phương sẽ nói một số câu kỳ lạ, nhưng khi chị hỏi, đối phương lại không nói cho chị biết, chị luôn cảm giác giữa hai người có khoảng cách, lúc này chị sẽ làm thế nào ạ?
Tâm Tâm: Điều đầu tiên, tôi sẽ không bao giờ hỏi đối phương câu hỏi phản cảm. Đặt địa vị của mình vào người khác, đương nhiên mình cũng không muốn đối phương làm như vậy với mình, đúng không nào? Thế nên, chỉ cần anh ta không muốn bạn hỏi như vậy, thì dù cho bạn có muốn biết đáp án đến thế nào thì cũng nên nhẫn nhịn đừng hỏi.
Thứ hai, đối phương nói những điều kỳ lạ, chắc chắn là đang muốn ngầm nói cho bạn, anh ta hy vọng bạn nghe hiểu, nhưng lại không muốn hỏi thẳng. Bạn cần phải đoán, nếu đoán không ra thì hãy hỏi đến cùng.
Nói đến điều này, tôi lại nhớ đến một chuyện.
Một ngày của nhiều năm về trước, Kẻ phiền phức gọi điện cho tôi, bảo tôi mời anh ấy đi ăn, tôi trả lời: “Em không rảnh, đang ở trên lớp.”
“Anh sẽ đợi em tan học.”
Hôm đó tôi tan học rất muộn, lúc cùng anh ấy đến quán ăn thì đã quá giờ ăn rồi.
Lúc chọn món, anh ấy nói muốn ăn hải sản, tôi trợn mắt nhìn anh: “Đắt lắm, đừng ăn.”
Anh ấy định nói gì đó rồi lại thôi, không chọn hải sản nữa.
Lúc ăn cơm, anh ấy lại liên tục nói những lời kỳ lạ, ví dụ:
“Trí nhớ của em kém quá!”
“Anh luôn cảm thấy em không quan tâm đến anh.”
‘Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã một năm rồi, em có nhớ một năm trước chúng ta ở đây ăn cơm không?”
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, bực mình bảo: “Anh có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng quanh co vòng vèo nữa, em nghe thấy mệt óc lắm!”
Anh ấy im lặng hồi lâu: “Thôi, không nói nữa, ăn cơm đi.”
Hôm đó, tôi cảm thấy trong lòng bực bội, khó chịu, ăn cơm xong liền về thẳng ký túc, không thèm để ý đến anh ấy nữa.
Hôm sau, qua đám bạn của anh ấy, tôi mới biết: hôm qua là sinh nhật anh ấy.

Từ đó về sau, nếu Kẻ phiền phức nói những lời khó hiểu, tôi nhất định hỏi đến cùng, cho đến khi hiểu ra mới thôi!
Câu hỏi 9
Chọn lựa: Hằng ngày khi sống bên nhau, chị Tâm Tâm thường chăm sóc Kẻ phiền phức hay Kẻ phiền phức chăm sóc chị? Thực ra, em thấy với tính cách của chị thì chắc là vế sau, ha ha… chị đừng đánh em nhé!
Tâm Tâm: Thực ra bạn đoán sai rồi. Trong cuộc sống, Kẻ phiền phức được tôi chăm sóc rất chu đáo, cơm ăn tới miệng, áo mặc tới tay, anh ấy rất ỷ lại vào tôi.
Nhớ có một lần, tôi phải làm thêm ở cơ quan, trong lúc bận rộn vẫn nhớ gọi điện cho Kẻ phiền phức bảo anh ấy tự lo bữa tối. Kẻ phiền phức tràn đầy tự tin nói với tôi: “Được rồi, anh về nhà sẽ tự nấu cơm ăn.”
Lúc tôi làm xong việc về nhà, Kẻ phiền phức đang nằm trên ghế xô pha, gương mặt tủi thân nói với tôi: “Anh vừa rang cơm ăn, ăn xong chưa được bao lâu thì bị đau bụng.” Tôi lập tức vào bếp kiểm tra tình hình, rồi đưa ra kết luận: Cơm đã bị thiu, mà còn thiu rất nặng mùi nữa.
Mong chờ một người đàn ông như vậy chăm sóc việc ăn uống ngủ nghỉ của vợ thì chỉ có thể đợi đến kiếp sau thôi.
Câu hỏi 10
Phiêu Diêu: Em muốn hỏi anh Phiền phức, người thuộc cung Song Tử thường có hai tính cách, anh có cảm thấy nhiều lúc mình yêu hai Tâm Tâm không?
Kẻ phiền phức: Ngày trước tôi chỉ nghe nói người thuộc cung Song Tử có hai tính cách, sau này ở cùng cô ấy mới hiểu sâu sắc thế nào là “một nửa là hỏa diệm sơn, một nửa là biển cả”. Cô ấy có thể từ một người thấu hiểu lòng người đột nhiên trở thành một người kiêu căng, bướng bỉnh, rồi lại có thể để mặc cho bạn muốn làm gì thì làm, tôi cảm thấy không ổn chút nào.
Tâm Tâm: Như thế thì có gì không tốt nào?
Kẻ phiền phức: Như thế thì có gì tốt chứ?
Tâm Tâm: Anh có thể lấy Tâm Tâm thấu hiểu lòng người làm vợ, lấy Tâm Tâm có tính kiêu căng bướng bỉnh ℓàм тìин nhân nhỏ, như vậy không phải anh đã có hai người vợ ư, thế còn không tốt à?
Kẻ phiền phức: Ồ! Vậy anh có được hưởng đặc quyền muốn gặp vợ thì sẽ nhìn thấy vợ, muốn gặp tình nhân thì sẽ nhìn thấy tình nhân không?
Tâm Tâm: Không được, lúc vợ muốn gặp anh, anh nhất định phải gặp vợ, lúc tình nhân nhỏ muốn anh dỗ dành, anh cũng phải dỗ dàng cô ấy!
Kẻ phiền phức: … Sau này anh sẽ không bao giờ nuôi tình nhân nữa!
Câu hỏi 11
Sáng Nhược: Tôi muốn hỏi Tâm Tâm, bạn có vì viết tiểu thuyết mà lạnh nhạt với Kẻ phiền phức không? Kẻ phiền phức nghĩ như thế nào? Thấy bạn viết nhiều tiểu thuyết như thế, anh ấy nghĩ thế nào? Còn nữa, hình như mỗi cuốn tiểu thuyết của Tâm Tâm đều có nguyên mẫu giống thế thì phải, ha ha ha!
Tâm Tâm: Sao mà không lạnh nhạt cho được? có cuốn tiểu thuyết khoảng vài chục nghìn chữ của tôi, từng chữ từng chữ đều phải gõ ra, mất rất nhiều thời gian, khoảng thời gian đó đáng lẽ là dành cho Kẻ phiền phức mà.
Kẻ phiền phức: Thì ra em biết hả? Anh cứ nghĩ em không biết cơ đấy!
Tâm Tâm: Ngày nào anh cũng coi tiểu thuyết như tình địch, em và anh cãi nhau kịch liệt, gần như mỗi ngày đều đóng phim “cung đấu” vậy, sao em không biết cơ chứ?
Kẻ phiền phức: Em đã biết như vậy, đã yêu anh nhất như vậy, thế thì bắt đầu từ bây giờ, em hãy ném tiểu thuyết vào lãnh cũng đi!
Tâm Tâm: À… Vấn đề này tôi phải trả lời lại rằng: tôi chưa bao giờ vì tiểu thuyết mà đối xử lạnh nhạt với Kẻ phiền phức! Xin mời câu hỏi tiếp theo ạ.
Câu hỏi 12
Thiên Thiên: Xin hỏi anh Phiền phức, khi biết Tâm Tâm đã tự nhốt mình ở bên ngoài, cảm tưởng đầu tiên của anh là gì?
Kẻ phiền phức: Bạn muốn nhắc tới lần nào vậy?
Tâm Tâm: À, xin lỗi, vì số lần quá nhiều nên xin bạn nói rõ hơn một chút.
Thiên Thiên: Chính là cái lần Tâm Tâm nói trên Weibo đó, khi Kẻ phiền phức đi công tác, Tâm Tâm đã nhốt mình bên ngoài, cuối cùng đành phải đến khách sạn ở.
Kẻ phiền phức: Ồ, lần đó à! Lần đó tôi lại đang say R*ợ*u, nhận được điện thoại của cô ấy, cảm tưởng đầu tiên của tôi là: Tôi đã thật sự không để ý đến cô ấy. Tôi cứ nghĩ chỉ cần có tôi thì cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì, nhưng quả thật cũng có những lúc tôi không thể ở bên cạnh cô ấy được. Lần sau đi công tác tôi sẽ để chìa khóa ở văn phòng, trên xe, ở nhà đồng nghiệp, nhà bạn bè, như vậy cô ấy sẽ không gặp tình cảnh có nhà mà không thể về, phải đến khách sạn ngủ/
Tâm Tâm: Đúng vậy, đúng vậy, đều là lỗi của anh! Mau an ủi em đi, hãy an ủi trái tim bị tổn thương của em đi!
Kẻ phiền phức: Tim của em ở đây ấy nhỉ?
Tâm Tâm: …
Câu hỏi 13
Tiểu Bạch Bạch: Em muốn hỏi chị Tâm Tâm, Kẻ phiền phức có hồng nhan tri kỷ không ạ? Nếu anh ấy thường xuyên ở bên cạnh một phụ nữ nào đó, chị có để ý không?
Tâm Tâm: Con người tôi rất biết điều, rất tôn trọng sự thật, chỉ cần Kẻ phiền phức có quan hệ bình thường với người khác phái, không có bất cứ sự mờ ám nào, cách họ tiếp xúc với nhau không chạm đến giới hạn của tôi, thì tôi sẽ không can thiệp vào mối quan hệ bình thường đó.
Kẻ phiền phức: Thật không?
Tâm Tâm: Đương nhiên rồi, trước mặt biết bao nhiêu người ở đây, em lại có thể nói dối sao?
Kẻ phiền phức: Vậy em nói đi, giới hạn của em là gì?
Tâm Tâm: À… Không được phép tâm sự với mỹ nữ; Phụ nữ nói chuyện với anh không được làm nũng; Không được nói chuyện với phụ nữ quá một tiếng, bất kể nói chuyện gì; Không được một mình ra ngoài ăn cơm với phụ nữ, cho dù là cơm trưa. Đó là giới hạn của em, một khi đã chạm đến nó thì bắt buộc phải chấm dứt qua lại!
Kẻ phiền phức: Đây là giới hạn cao nhất mà anh thấy đấy!
Tâm Tâm: Cao á? Mọi người nói xem, như thế có cao không?
Mọi người: …
Tâm Tâm (không phục): Kẻ phiền phức, vậy anh nói xem, giới hạn của anh về quan hệ nam nữ là gì?
Kẻ phiền phức (sau khi nghiêm túc suy nghĩ): À… Không được tâm sự với trai đẹp; Khi nói chuyện với nam giới, không được làm nũng; Không được nói chuyện với nam giới quá một tiếng, bất luận là chuyện gì; Không được một mình đi ăn cơm cùng nam giới, cho dù là cơm trưa…
Tâm Tâm: … Thế này gọi là dân không được thắp đèn thì quan đừng hòng thắp lửa!
Câu hỏi 14
Xin hỏi anh Phiền phức: Anh có thực sự cảm thấy chị Tâm Tâm hồ đồ không, hay anh thích được chăm sóc cho chị ấy, thế nên chị Tâm Tâm mới càng lúc càng hồ đồ?
Kẻ phiền phức: Thường ngày đúng là cô ấy rất hồ đồ, tôi đã nhiều lần cầm điện thoại cô ấy bỏ quên ở nhà mang đến văn phòng cho cô ấy, cũng nhiều lần giúp cô ấy làm lại thẻ, chẳng ai thích thú chuyện này cả, nhưng không thích không có nghĩa là không muốn chấp nhận…
May mắn là Tiểu Tâm chỉ hồ đồ những chuyện nhỏ thôi. Còn những chuyện lớn lại chẳng hồ đồ chút nào, ví dụ như chuyện tìm bạn trai chẳng hạn!
Tâm Tâm: Haizz! Mình hồ hồ nhất chính là chuyện này đấy!
Câu hỏi 15
Tiểu Đậu Đinh: Xin hỏi Tâm Tâm, lúc bạn quyết định đi Nhật, Kẻ phiền phức ủng hộ hay ngăn cản?
Tâm Tâm: Kẻ phiền phức không phản đối tôi đi, anh ấy là người rất có lý trí, chỉ cần đó là chuyện đúng đắn thì anh ấy sẽ không ngăn cản tôi.
Tâm Tâm (nói nhỏ): Có điều, anh ấy lúc nào cũng dặn đi dặn lại, hãy tránh xa đàn ông Nhật, đàn ông Nhật chẳng có gì tốt đẹp… Tôi hỏi vặn lại anh ấy: Sao anh biết? Kẻ phiền phức im lặng… Tôi đoán anh ấy xem phim về chiến tranh Nhật quá nhiều mà.
Câu hỏi 16
Vi Vi: Kẻ phiền phức có vẻ là người tính tình rất tốt, có phải anh ấy cực kỳ dịu dàng không ạ? Tính cách anh ấy thế nào ạ?
Tâm Tâm: Bạn nhìn ra tính cách của anh ấy tốt ở đâu vậy? Được rồi, tôi thừa nhận là có những lúc tính anh ấy rất tốt, nhưng có những lúc… các bạn hiểu mà!
Mọi người: Không hiểu!
Tâm Tâm: Được rồi, để tôi lấy ví dụ vậy.
Cách đây không lâu, khu chưng cư thay chuông cửa cho các hộ gia đình đơn nguyên, chuông cửa nhà chúng tôi có chút trục trặc, tầng dưới mà có người nào bấm chuông thì chuông cửa nhà chúng tôi cũng vang lên tiếng bấm nút. Có hôm nửa đêm canh ba, chúng tôi đang ngủ say thì chuông cửa kêu làm chúng tôi bừng tỉnh.
Tôi gọi điện cho nhân viên kỹ thuật đến sửa, nhận điện lần nào, người bên họ cũng nhiệt tình nói là đến ngay, nhưng rồi trì hoãn mãi không thấy sửa, tôi đã gọi vài lần, nhưng không có kết quả…
Tôi rất bực, đành phải cầu cứu Kẻ phiền phức.
Kẻ phiền phức nói: “Sao em không dùng thủ đoạn đối phó với anh để đối phó với bọn họ?”
“Thủ đoạn của em?”
“Em xem nhé!” Kẻ phiền phức cầm điện thoại lên, bình tĩnh nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Nhà chúng tôi ở số XX, đơn nguyên XX, tầng XX. Sự cố chuông cửa anh chắc rõ rồi? Vâng, biết rõ là tốt rồi, anh không cần giải thích với tôi, anh chỉ cần nói hôm nào có thể đến sửa. Được rồi, hai hôm nữa, nếu trong vòng hai hôm mà các anh không giải quyết được, tôi sẽ làm cho chuông cửa cả cái khu đơn nguyên này không bao giờ kêu nữa.”
Sáng sớm hôm sau đã có người đến sửa chuông cửa.
Tôi tò mò hỏi Kẻ phiền phức: “Nếu họ không đến sửa, anh sẽ làm cho chuông cửa không bao giờ kêu nữa thật à?”
Kẻ phiền phức mỉm cười hỏi lại: “Mỗi lần anh về nhà muộn, em đều gọi điện cho anh, nói: “Nửa tiếng nữa nếu anh không về thì đừng bao giờ về nữa.” Nếu anh thưc sự không về, em sẽ không bao giờ cho anh vào nhà ư?”
“Anh… đáng ghét! Lần sau không cho phép anh học trộm tuyệt chiêu của em!”
Câu hỏi 17
Điểm Đầu: Muốn hỏi Tâm Tâm, trước khi viết Động phòng hoa chúc cách vách Tâm Tâm đã đối xử lạnh nhạt với Kẻ phiền phức, rõ ràng là Kẻ phiền phức không chịu được liền nổi khùng lên, tại sao kết quả cuối cùng lại biến thành Kẻ phiền phức một mực nhận lỗi? Tâm Tâm có thể “truyền thụ” bí quyết quá trình chuyển bại thành thắng trong trận cãi nhau đó không?
Tâm Tâm: Lúc tôi và Kẻ phiền phức cãi nhau, nếu tôi có lý, tất nhiên sẽ tranh cãi đến cùng với anh ấy, nếu đuối lý thì không nói đến lý lẽ nữa mà vin vào lỗi lầm của anh ấy rồi phóng to lên, đến mức anh ấy phải nhận thức một cách sâu sắc rằng: Mình sai rồi! Sai lầm lớn nhất của anh ấy là nói lý lẽ với phụ nữ, thế là bạn thắng thôi!
Xem ra Điền Đầu cũng thường xuyên cãi nhau và luôn là kẻ bại trận? Có điều, thật đáng tiếc, tôi không thể truyền thụ cho bạn kinh nghiệm gì, tính tình mỗi người khác nhau, kinh nghiệm thành công của tôi chỉ thích hợp với Kẻ phiền phức nhà tôi mà thôi.
Về trận cãi nhau hồi tôi viết Động phòng hoa chúc cách vách, để tôi nhớ lại xem nào, à, chuyện là như thế này:
Kẻ phiền phức bảo: “Ngày nào em cũng viết tiểu thuyết, trong đầu em toàn chứa tiểu thuyết, căn bản không có tâm tư nghĩ đến cái khác… Nếu em viết tiểu thuyết chỉ đơn thuần là sở thích thì anh có thể ủng hộ, nhưng bây giờ em đang viết si mê, quên ngày quên đêm, không để tâm đến bất cứ chuyện gì, gồm cả anh nữa…Em thế này có khác gì kẻ chơi game trên mạng đâu chứ? Từ nay về sau, em không được viết tiểu thuyết nữa! Anh không cho phép em viết nữa!”
Lúc đầu, tôi ra sức cãi lý, sau đó phát hiện câu nào hắn nói cũng có lý, còn tôi, vì viết tiểu thuyết mà bỏ rơi hắn nên đúng là rất vô lý.
Thế nên tôi đành sử dụng tuyệt chiêu: “Em viết tiểu thuyết là không đúng, nhưng em có sai thế nào, anh cũng không nên dùng thái độ như vậy đối xử với em.’
“Thái độ thế nào cơ?”
“Anh to tiếng với em, anh phải hứa không được hét lên với em như thế nữa!”
“Anh… anh rất giận, mà đã giận thì giọng cũng hơi to!”
“Anh không nên hét lên với em, cho dù gặp chuyện gì, anh cũng nên an ủi em bằng giọng dịu dàng mới phải, thái độ của anh như vậy em không thể chấp nhận được, anh phải xin lỗi em!”
Sau đó, chúng tôi đã tranh luận kịch liệt về việc có nên to tiếng trong lúc tức giận hay không.
Cuối cùng, tôi lấy lý ép người, hắn không thể không xin lỗi: “Được rồi, anh không nên hét lên với em, mà cho dù anh có to tiếng thì những điều anh nói là sai sao?”
“Em không biết anh nói sai hay không sai, nhưng anh to tiếng với em là sai rồi!”
“Đúng là không thể nói lý lẽ với em!”
“Thế thì không cần nói với em nữa, em cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.” Sau đó, tôi đóng cửa, trước khi đóng cửa không quên nói với hắn: “Em đối với anh tốt như vậy mà anh lại hét lên với em, em sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Không bao lâu, Kẻ phiền phức thấy không còn sớm nữa, cũng đã đến giờ đi ngủ, cứ chiến tranh lạnh thế này thì bất lợi vô cùng, thế nên hắn liền gõ cửa xin lỗi: “Em mở cửa đi mà… anh sai rồi, anh sai rồi, sau này anh sẽ không to tiếng với em nữa…”
Về trọng điểm của cuộc cãi nhau, sau đó chúng tôi đã bàn bạc vài lần trong tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh, tôi hứa với hắn mỗi năm chỉ viết một cuốn, hắn cũng biết tôi rất yêu tiểu thuyết nên cũng nhượng bộ.
Câu hỏi 18
Lưu Quang Phi Vũ: Cuốn tiếp theo chị định “đào hố” lúc nào thế, đề tài là gì vậy (hy vọng chị có thể viết về một người đàn ông tràn đầy sức hấp dẫn!), là ấm áp hay ngược tâm ạ?
Tâm Tâm: Đề tài của cuốn tiểu thuyết tiếp theo thì tôi vẫn chưa nghĩ ra, rất nhiều người muốn biết câu chuyện về Ngũ ca và Ngũ tẩu, tôi cũng cảm thấy họ rất thú vị, có thể viết thành một cuộc chiến trên thương trường, kịch tính hại não, nhưng điều quan trọng là con phải để cho Diệp Tử và Vĩ Ca là khách mời nữa, mới nghĩ thôi mà tôi đã thấy hào hứng rồi… Hì hì, các bạn có thấy hào hứng không?
Câu hỏi 19
Liễu Như Thị: Nếu như lúc đầu không phải Tâm Tâm chủ động hỏi tuổi của Kẻ phiền phức thì anh có chú ý đến cô nữ sinh đáng yêu này không? Nếu bỏ qua chị ấy, anh có cảm thấy đáng tiếc không?
Kẻ phiền phức: Mỗi lần gặp nhau là một sự khởi đầu, cô ấy hỏi tuổi tôi chỉ là một sự khởi đầu trong quá trình làm quen của chúng tôi, chứ không phải là tôi bắt đầu làm quen với cô ấy.
Cả khoa có hơn hai trăm nam sinh, nhưng chỉ có hai mươi mấy nữ sinh, muốn không chú ý đến cũng rất khó, cho dù không chú ý thì xung quanh cũng có những thằng bạn khác nhắc bạn phải chú ý.
Thế nên, ngay từ lần đầu tiên cô ấy xuất hiện trong lớp, tôi đã biết cô ấy rồi, chỉ có điều, sự hiểu biết này vẫn chưa triệt để…
Bạn hỏi là nếu bỏ qua cô ấy thì có hối hận không, có chứ, vì nếu bỏ qua cô ấy, nghĩa là tôi sẽ không gặp được người con gái nào yêu tôi chân thành, thuần khiết như cô ấy.
Câu hỏi 20
Ngọc Phi Quân: Em muốn hỏi Tâm Tâm, lúc chị giận, Kẻ phiền phức đã dùng cách nào dỗ chị hiệu quả nhất? (Cười thầm, hy vọng không phải là điều em nghĩ.)
Tâm Tâm: Sau khi trải qua vô số lần trải nghiệm thực tế của chúng tôi, Kẻ phiền phức đã tổng kết được rất nhiều cách để dỗ tôi, cách nào cũng có hiệu quả, nhưng phải áp dụng tùy hoàn cảnh.
Ví dụ, lúc tôi giả vờ giận dỗi: “Em đau lòng lắm, buồn lắm, anh đã làm tổn thương em, có phải anh không còn yêu em nữa?”
Hắn chọn cách không thèm nhìn tôi.
Lúc tôi hơi giận: “Sao anh về muộn thế hả? Lại uống say rồi phải không?!”
Hắn chọn cách giả vờ đáng thương, vô tội: “Vợ ơi, anh cũng đâu có muốn uống. Hôm qua anh đã uống say rồi, hôm nay đã khó chịu trong người, bây giờ lại càng thấy khó chịu, em mau ôm anh đi, an ủi anh một chút…”

Lúc tôi khá giận, gọi điện cho hắn: “Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, anh bảo là một tiếng nữa sẽ về, vậy mà giờ đã năm tiếng rồi, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu, tối nay anh đừng về nữa, nếu có về thì ngủ trên sàn đi!”
Hắn nhận sai với thành độ thành khẩn: “Anh biết mình sai rồi, mười phút nữa là em sẽ nhìn thấy anh! Anh về sẽ ngủ trên sàn nhà. Anh phạm lỗi lớn như cậy, em có cho anh ngủ trên gường anh cũng không dám… Có điều, ah cũng biết là em sẽ không để anh ngủ trên sàn nhà đâu, em dịu dàng như thế, yêu anh như thế, ngay cả ghế xô pha em cũng không nỡ để anh ngủ cơ mà… Đợi anh nhé, anh về sẽ nhận lỗi với ems au!”

Lúc tôi vô cùng giận, nước mắt thi nhau chảy, thường thì hắn đổi chủ đề, rào trước đón sau:
“Vợ ơi, sao em lại khóc đau lòng như thế, có phải bị rơi mất hai đồng không?”
“Hôm nay anh được thưởng đấy, em đoán xem là bao nhiêu?”
“Anh nghe nói dạo này mới có một bộ phim hài hay lắm, chúng mình đi xem nhé!”
“…”
Về cái điều như bạn nghĩ… xin lỗi, tôi không hiểu!
Câu hỏi 21
Đồng Đồng Ni: Chị Tâm Tâm ơi, chị là nữ thần của em, em chỉ muốn hỏi thường ngày chị dùng mỹ phẩm của hãng nào, chị có thích trang điểm không, Kẻ phiền phức có hay chê bai, càu nhàu mấy chai lọ của chị không, vì em luôn bị chê nên muốn biết suy nghĩ của chị!
Tâm Tâm: Tôi có niềm yêu thích cực kỳ mãnh liệt đối với những sản phẩm chăm sóc da cơ bản, tôi nghĩ là do liên quan đến thói quen ngược đãi bản thân hồi đại học, vì quá kiềm chế sở thích của mình, thế nên giờ tôi không thể cưỡng lại được sức hút của mỹ phẩm, tôi mua rất nhiều, hầu như loại nào cũng có.
Kẻ phiền phức thuộc xung Xử Nữ từng không thể hiểu nổi khi nhìn thấy một đống chai lọ trên bàn, hỏi tôi: “Sao em lại mua nhiều như vậy?! Có dùng hết không?”
“Dùng hết chứ, công dụng của mỗi loại lại khác nhau, phải sử dụng đồng thời mới có hiệu quả!”
Kẻ phiền phức hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải tôi: “Sao anh không nhìn thấy hiệu quả nhỉ!”
“Với kiến thức tài liệu chuyên ngành của em, em có thể nghiêm túc nói với anh điều này, bất cứ loại mỹ phẩm nào cũng không làm nữ giới trở nên trẻ đẹp ngay được, nhưng nó có thể làm chậm quá trình lão hóa của làn da. Điều đó có nghĩa là, bây giờ em dùng những loại mỹ phẩm nãy, mười năm sau có thể anh vẫn được nhìn thấy khuôn mặt em như hiện tại…”
Kẻ phiền phức bị thuyết phục bởi lời giải thích đầy chuyên nghiệp của tôi, lập tức nói: “Em còn muốn mua gì nữa không? Anh dẫn em đi mua!”
“Mặt nạ giấy, em còn thiếu mặt nạ giấy…”
“Mua thôi!”
Ngày hôm sau, Kẻ phiền phức mua cho tôi mặt nạ giấy tôi cần, hắn hỏi tôi: “Cái này thật sự có hiệu quả chứ?”
“Có mà, bổ sung nước chống lão quá, hiệu quả rất tốt!”
“Thế cho anh dùng chung nhé!”
Tối đó, tôi và Kẻ phiền phức nằm trên ghế xô pha, cùng nhau đắp mặt nạ, tôi còn giới thiệu với hắn công dụng của các loại mỹ phẩm, hắn nghe rất chăm chú, ghi chép cẩn thận, liên tục đặt câu hỏi. Tôi bỗng cảm thấy mình tự nhiên có mọt người bạn kohong chỉ thân thiết mà còn vô cùng chu đáo nữa…
Hết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc