Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Chương 48

Tác giả: Cố Mạn

Giây sau, đã bị anh hôn ngấu nghiến lên môi.
Anh ép môi xuống, hôn cô thật sâu, mãnh liệt đam mê hơn bất kỳ lần nào trước đó, dường như cuối cùng đã không còn nén nhịn nổi mà buông thả hết mọi kiêng kỵ vậy. Vi Vi bị anh hôn đến không thở nổi, chỉ có nước dựa vào tiết tấu của anh mà hô hấp theo. Cô cảm thấy lễ phục trên người bị kéo ra, cảm thấy anh ʍúŧ mát trên cổ mình, cảm thấy mình bị anh vuốt ve đến đau nhói, cảm thấy nụ hôn của anh mỗi lúc một xuống sâu hơn…
Không khí càng lúc càng nóng, thần trí cô mê loạn, khẽ rên một tiếng, cảm thấy phía dưới eo mát lạnh, váy đã bị tuột ra.
Anh đột ngột dừng lại.
Nhưng Vi Vi lại không hề thoải mái nhẹ nhõm vì động tác dừng bất ngờ này. Trước kia khi đến đây đều dừng lại… hoặc là, dùng biện pháp khác, nhưng mà… nhưng mà…
Vi Vi nhìn anh, ánh mắt đã mơ màng.
Áo sơ mi trên người anh xộc xệch, lộ ra bộ иgự¢ khỏe mạnh, trong nhịp thở rối loạn gấp gáp, đôi mắt nóng bỏng tựa ngọn lửa của anh chăm chú nhìn cô. Sau đó, như cảnh phim quay chậm, anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt tay cô đặt lên thắt lưng anh.
Vi Vi đã hiểu rõ ý anh trong động tác đó, nhịp tim như bỗng mất đi sự kiềm chế, cơ thể căng thẳng đến mức dường như mỗi ngón tay đều đang run rẩy.
“Vi Vi, đừng căng thẳng.”
Vừa điều khiển động tác tay của cô, anh lại vừa phủ lên bờ môi cô thật dịu dàng, mang theo sự nhẫn nại vô bờ, nụ hôn dịu dàng như đang dỗ dành.
Nụ hôn dần dần di chuyển ra phía sau, anh ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng khàn khàn bên tai cô: “Vi Vi, anh không đợi được nữa.”

Tuy mệt đến mức không chịu nổi, nhưng hôm sau Vi Vi vẫn mở bừng mắt dậy rất đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Sắc trời đã sáng tỏ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa dày chiếu vào trong phòng.
Cô nằm trên đống áo cưới lộn xộn, được ai đó ôm chặt vào lòng từ phía sau lưng, cánh tay vắt ngang eo lưng cô. Cô khẽ nhúc nhích, người phía sau lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, hơi thở liền vương vít theo sau.
“Vi Vi.” Giọng nói trước nay vẫn lạnh lùng, nay đã khan đặc nhục cảm. Hình như cô lại mơ hồ đáp lại một tiếng, dần dần phía sau cổ cảm nhận được một nụ hôn khẽ khàng, rồi dần dần…
Lúc sau tỉnh dậy đã gần trưa.
Trên người truyền đến một cảm giác ẩm ướt, Vi Vi mở mắt, anh đang giúp cô lau đi dấu vết bằng một tấm khăn bông mềm mại. Vi Vi có phần xấu hổ, muốn trốn tránh, nhưng hễ động cựa lại thấy eo đau nhức ê ẩm, đến sức lực động đậy chân cũng chẳng còn nữa.
Tiêu Nại cúi xuống: “Bế em đi tắm nhé?”
Vi Vi lắc đầu.
“Khó chịu không?”
Vi Vi vẫn lắc đầu, nhìn anh rồi đưa tay lên, ôm choàng lấy cổ anh.
Bây giờ, chỉ cần dựa vào anh là được.
Đối với sự việc xảy ra bất ngờ trước hôn lễ này, Vi Vi hoàn toàn không hối hận, nhưng điều khiến cô đau đầu chính là…
Là vì…
Cho nên…
Tóm lại là sau đêm đó, lễ phục cưới vốn… không thể nhìn ra nữa… nhăn nhúm thì không nói làm gì, còn có rất nhiều… dấu vết. Mà y phục lại được làm bằng tơ lụa vô cùng quý giá. Thứ đồ như tơ lụa này đỏng đảnh vô cùng, Vi Vi vốn không biết cách giặt thế nào, lại không thể đưa đi cho người ta giặt, cuối cùng quá sức phẫn nộ, Vi Vi trút hết lên đầu kẻ gây chuyện.
Thế là dù Tiêu Nại bận rộn cách mấy, cũng đành phải dành thời gian để nghiên cứu cách giặt đồ tơ lụa…
Hậu di chứng thứ hai, đó là, haizzz…
Vi Vi phát giác ra trước hôn lễ một tháng mà làm chuyện đó quả thực không sáng suốt chút nào. Hoặc là tiến hành thật sớm, đến khi gần kết hôn chắc sẽ không còn hưng phấn nhiều như thế, hoặc là dứt khoát lùi lại sau khi cưới.
Lúc bận rộn nhất còn phải đáp ứng nhu cầu của người nào đó nghe đồn đã phải kìm nén nhẫn nhịn bấy lâu, quả thực cũng có phần mệt mỏi.
Tháng Sáu, thật sự rất bận rộn.
Dường như mọi chuyện đều dồn đến cùng một lúc. Cô phải tốt nghiệp, hôn lễ phải chuẩn bị, phiên bản mới của Mộng Du 2 sắp sửa tung ra thị trường, và còn, công ty của Đại Thần sắp chuyển địa điểm.
Tối hôm ấy Tiêu Nại nhận một cú điện thoại rồi, liền dẫn Vi Vi ra ngoài.
“Đi đâu thế?”
“Đến đó hẵng nói.”
Chầm chậm đi với tốc độ dạo bộ, dần dần rồi lại đến tiệm internet Cực Trí. Đứng trước cửa tiệm internet đóng kín, Vi Vi nhìn Tiêu Nại lấy chìa khóa ra rồi mở cửa hông, bước vào bật công tắc đèn.
Ánh đèn sáng tỏ, mấy trăm chiếc máy vi tính yên lành nằm một dọc trong đó.
“Ngày mai mấy thứ này đều dời đi cả.”
“Í, chú của anh không làm nữa sao?”
Vi Vi biết tiệm internet này là do Tiêu Nại cùng ông chú họ của anh cùng mở ra trước đó rất lâu rồi, bây giờ máy tính đã được phổ cập, việc làm ăn cũng đã không còn phát đạt như xưa, nhưng chú anh vẫn quyến luyến, không chịu đóng cửa. Nói ra thì, lần đầu Đại Thần nhìn thấy cô là ở đây mà.
Tiêu Nại gật đầu: “Sau này Chí Nhất sẽ chuyển đến đây, anh đã mua lại nửa kia của nơi này rồi.”
Sau đợt bàng hoàng, Vi Vi bắt đầu quan sát tình hình trong tiệm, cảm thấy rất hài lòng, “Vâng, có một nơi của riêng mình là hay nhất.”
Tiêu Nại cười, cùng cô tiến vào bên trong, vừa đi vừa bàn về cách bố trí, phòng hội nghị ở đâu, chỗ nào là khu văn phòng… Đến một nơi nào đó anh bỗng khựng lại, nhìn về một phía nào đó bảo: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ngồi ở bên kia.”
Vi Vi nhìn theo ánh mắt của anh, đó là vị trí đối diện với cầu thang, Vi Vi đã không còn nhớ mình từng ngồi ở đó lâu lắm rồi.
“Hì hì, thực ra anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ gì.” Vi Vi châm chọc, “Bây giờ em nhận ra, thực ra anh là một con sói háo sắc.”
Tiêu Nại nhướn mày.
“Anh có ý kiến gì à?”
“Không, có điều anh thấy mức độ chưa đủ.” Tiêu Nại chậm rãi tiếp lời, “Ít ra thì anh là một con sói háu đói trong đám háo sắc ấy.”
Người nào đó gần đây quả thực rất đói rất ác…
Vi Vi: “…Anh không thấy trơ trẽn mà còn thấy vinh quang lắm hả?”
Tiêu Nại đáp: “Thân là một con sói háo sắc không ăn tạp mà chỉ chuyên một con mồi thì, không đói lại càng trơ trẽn hơn.”
“…Em lên lầu nhìn xem thế nào.”
Đùa cợt người ta cuối cùng lại biến thành bị cợt đùa lại, đúng là bi kịch thật. Vi Vi không đánh lại nổi nên bỏ chạy, lao ✓út lên lầu để lại sau lưng vệt khói dài. ^_^
Nhìn thấy bóng dáng cô mất hút trên cầu thang, khóe môi Tiêu Nại thấp thoáng một nụ cười.
Lần đầu nhìn thấy cô là cảm giác gì?
Đã quá lâu rồi, không còn nhớ rõ nữa, có điều lúc đầu, cho dù sau khi kết hôn trong game cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ gặp mặt.
Chỉ là do có việc phải đến tiệm internet, rồi kinh ngạc một phen.
Cảm thấy thao tác của cô gái ấy vô cùng đẹp đẽ nổi bật, ngay ánh nhìn đầu tiên đã hút lấy anh, thế là ngắm thêm vài phút nữa, thấy cô ấy chỉ huy bang chiến một cách đâu ra đó, kết thúc một trận chiến châu chấu đá xe rất hoàn mỹ.
Lúc đầu thậm chí anh chỉ quan sát màn hình và ngón tay bay lượn của cô, cho đến phút giây cuối cùng, trận chiến kết thúc, anh mới di chuyển tầm nhìn sang gương mặt cô.
Đó là một góc mặt khiến người khác phải yêu thích, tán thưởng, mà lại còn khá là quen thuộc.
Nhờ có một bộ nhớ vô cùng hoàn hảo, anh đã nhanh chóng tìm ra tên cô ấy trong kho tư liệu trong đầu mình.
Bối Vi Vi.
Bối Vi Vi chỉ cần nhìn xa thôi cũng đủ khiến cho bọn con trai ở gần bên phải ngất ngây say đắm.
Về sau, lại là một lần trùng hợp.
Anh đã lâu lắm rồi không lên Mộng Du Giang Hồ, lần đó đi là để tìm một ít tư liệu về nó, không ngờ lại nhìn thấy tên cô trên kênh Thế Giới.
Lần này tên cô là Lô Vĩ Vi Vi.
Cái tên rất dễ nhớ, lần trước khi cô bang chiến đã ghi nhớ được. Một cái tên mới lạ, nhưng người đặt tên cho nó thì, cũng khá là lười động não. = =
Cô ấy bị bỏ rơi thật sao? Lại còn định ςướק chồng?
Hiếm thấy thật, Tiêu Nại cũng có hứng thú muốn xem cảnh tượng náo nhiệt ấy, đến bên dưới cầu Chu Tước, nhìn thấy bóng áo đỏ bị đám đông vây kín.
Cô ấy ςướק chồng thật ư?
Tiêu Nại điềm nhiên quan sát, có điều tiềm thức lại cảm thấy, hình như cô vác đại đao đi chém cái tên vong ân phụ nghĩa đó mới thích hợp hơn. Cuối cùng vào lúc cô ngồi xuống bán thuốc, đám người trong game lần lượt bị sét đánh choáng váng, Tiêu Nại ở ngoài đang cười thất thanh.
Đột nhiên nảy sinh ra một ý muốn được che chở bảo vệ cô ấy.
Sự rung động này không biết từ đâu mà có, chắc chắn không nằm trong tính toán của bộ não thiên tài, trước kia chưa từng nảy sinh với bất kỳ ai, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Tiểu sư muội của anh, làm sao có thể để người khác đá được, làm sao có thể làm cho hồn xiêu phách lạc?
Thế là, cầu hôn.
Thế là, hôn lễ linh đình.
Lúc cầu hôn, hoàn toàn không nắm chắc trăm phần trăm rằng cô sẽ nhận lời, nhưng lúc cô đáp “Được” một cách sảng khoái, trong lòng anh, đã nảy sinh một thoáng lãng mạn.
“Văn phòng của anh đặt ở vị trí này đi.”
Vi Vi nói ở trên lầu, mãi không nghe thấy Tiêu Nại đáp lại bèn chạy xuống, thấy anh vẫn đang đứng ở chỗ cũ. “Anh đang làm gì thế?”
“Đang nghĩ đến vấn đề vừa nãy của em.” Tiêu Nại ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Hử?” Lúc nãy cô có hỏi vấn đề nào sao?
Tiêu Nại hơi mỉm cười: “Anh đang nghĩ, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Nếu như, anh biết rằng sẽ có ngày yêu em như thế.
Anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
=== HAPPY ENDING ===
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc