Yêu Chiều Fan Hâm Mộ - Chương 02

Tác giả: Giang Tiểu Lục

Chương 2: Trình Như Ca
Khung cửa hé mở, anh cứ đứng sừng sững trước mắt như vậy. Khuôn mặt ấy và người trên màn ảnh giống hệt nhau, vừa chân thật lại sống động đến đáng sợ, làm người ta không thể nào tin nổi.
Sững sờ mất mấy chục giây, Thẩm Ý Nùng tưởng do cô u mê quá nên xuất hiện ảo giác.
Mãi cho đến khi bị người kia túm cổ tay, kéo vào.
Cái nóng hổi ấn lên da thịt, từ lòng bàn tay của anh tỏa ra nhiệt độ nóng đến mức không bình thường.
Thẩm Ý Nùng không còn kịp suy nghĩ gì nữa, đầu óc đã sớm ngừng hoạt động, rối tung thành mớ hỗn độn. Cô chăm chú nhìn người kia, vừa muốn nói gì đã bị anh đẩy lên chiếc ghế sô pha trong phòng khách.
Cơ thể bị mất trọng tâm, trời đất xoay chuyển, cả người ngã ập xuống, tiếng hét vừa ra khỏi môi đã bị lấp kín.
Trình Như Ca cúi xuống hôn cô.
Đồng tử bỗng mở to rồi co chặt lại, Thẩm Ý Nùng chỉ nghe được một tiếng "bùm". Trong nháy mắt thế giới của cô bị hủy diệt, ngay cả tro tàn cũng không còn.
Giống như đang nằm mơ.
Tay chân mềm nhũn, linh hồn như bay bổng trên mây, vô thức nhìn xuống hai người đang quấn lấy nhau ở phía dưới.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt Thẩm Ý Nùng khẽ run, nhìn chằm chằm người ở trước mặt.
Nhiệt độ của Trình Như Ca cao đến lạ, hai mắt nhắm chặt và đôi má ửng hồng, hai tay dùng sức chế trụ cô, môi cọ lung tung trên má cô, cuối cùng chạm lên cổ cô.
Chút lý trí còn sót lại bị đốt sạch.
"Trình..." Bản năng xâm lược của đàn ông đạt tới mức cực kì nguy hiểm, Thẩm Ý Nùng đẩy tay anh ra, không kiềm được nhíu mày lẩm bẩm, vừa nói được một từ đã thấy hơi nóng và ươn ướt.
Cả người cô cứng đờ, lông mi run rẩy, khuôn mặt làm cho cô ngày đêm thương nhớ đang phóng đại trước mắt. Trình Như Ca khẽ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt đầy mê muội cùng cô môi kề răng, dây dưa quấn quít.
Toàn bộ máu ở tim đều chảy ngược, đổ vào иgự¢, theo phản xạ chống cự giữa chừng mất sạch, giống như thủy triều ập tới mãnh liệt quấn trôi.
Ngón tay nắm chặt dần dần buông ra, quên cả hô hấp. Thẩm Ý Nùng nhắm chặt mắt lại, ngẩng đầu lên, hôn đáp lại anh.
Buổi chiều yên tĩnh, khung rèm bên cửa sổ cạnh bức tường màu trắng bị gió thổi bay một góc, thấp thoáng thấy những trồi non xanh vừa nhú bên ngoài vườn hoa, nụ hoa trắng nõn giữa những chiếc lá xanh tươi tốt, tràn đầy cảnh xuân sắc.
Một căn phòng cuồn cuộn sóng ngầm, hai bên đắm chìm.
Tiếng chuông của phòng khách vang lên khiến người khác hết hồn.
Vài tia nắng lẻn vào từ cửa sổ rồi ngã xuống sàn nhà, vậy mà lại nảy sinh cảm giác bẵng một thời gian, năm tháng tĩnh lặng.
Khi Chu Mẫn mở cửa đi vào, Trình Như Ca thì quần áo lộn xộn, ngồi dựa trên sô pha, tay chống mi tâm, nét trên khuôn mặt như trải qua chuyện nào đó vừa mệt mỏi cùng sự thoã mãn khó phát hiện.
Anh nheo mắt, lập tức xoay qua, nhìn về phía cô gái đang gấp gáp chỉnh lại quần áo của mình.
Cảnh này mà bị người ngoài nhìn thấy, cho dù mọi thứ đã kết thúc nhưng Thẩm Ý Nùng vẫn sẽ ngại ૮ɦếƭ đi được. Cảm giác hai má nóng hổi, cả người muốn bốc hoả.
Cô như thể không cần nghĩ ngợi gì, lập tức nhảy xuống sô pha, chân bỗng mềm nhũn. Ngay sau đó càng hốt hoảng, chạy bừa lách qua hai người họ, ánh mắt cố gắng tránh né, cực nhanh mở cửa rồi xông ra ngoài.
Trình Như Ca hơi há miệng, nhìn bóng lưng cô rời đi mà ánh mắt ngơ ngác.
"Làm sao bây giờ mới đến?" Trình Như Ca dời mắt, nhìn Chu Mẫn và hỏi. Anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm cánh cửa như có điều suy nghĩ, bị hỏi như vậy mới nhớ lại chuyện chính.
"Trên đường hơi kẹt xe." Chu Mẫn giải thích, nói xong lại nhìn quanh quanh vài lần, nghiêm trọng nói: "Thuốc lại phát tác?"
"Ừ." Trong đầu Trình Như Ca đau như có kim châm, tay dùng sức ấn vẫn không hề thuyên giảm, trái lại là bị hình ảnh kiều diễm và hỗn độn nào đó văng vẳng xung quanh.
Anh nhíu mày càng chặt.
"Vừa rồi... Sao lại như thế? Cô ấy, cậu có quen không?" Chu Mẫn chần chừ hỏi thử, vẻ mặt nghi ngờ không thôi, vẫn chưa phản ứng kịp với tình huống trước mắt.
Trình Như Ca lắc đầu, giọng điệu vững vàng mà không giấu nổi ảo não.
"Không quen."
"Đột nhiên xuất hiện ở cửa, tôi không khống chế được."
Bầu không khí im lặng vài giây, sau khi được khai sáng tình huống hỗn loạn trước mắt, Chu Mẫn mới cẩn thận mở miệng.
"Hình như tôi từng gặp qua cô ấy."
"Hả?" Người trên sô pha lập tức ngẩng đầu và nhìn anh ta, đáy mắt vẫn còn đỏ ngầu.
"Hình như là một diễn viên nhỏ, từng diễn qua vài vai phụ." Chu Mẫn nói, nhớ tới gì đó, hơi nâng cao giọng.
"Hôm nay hình như vừa vặn có đoàn phim quay phim ở đây!"
Nói xong, không có bất kì phản ứng gì nữa, trong phòng yên lặng một lát, Trình Như Ca mới chậm rãi lên tiếng.
"Tôi biết rồi." Anh đứng dậy, không nén nỗi cơn đau nhức từ đầu, giọng đè thấp vài phần, mang theo sự chán ghét.
"Trước tiên đưa tôi đi bệnh viện, không biết Tưởng Phỉ dùng thứ gì lung tung, hy vọng không để lại di chứng."
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng này, tôi đã hẹn trước với bác sĩ Khương bên kia rồi, đi thẳng qua bên đó đi là được..."
Chu Mẫn đi tới muốn đỡ anh nhưng lại bị Trình Như Ca né tránh. Anh lấy áo khoác từ trên sô pha lên không cẩn thận thấy được dấu vết phía dưới, đáy mắt tối sầm lại, vẻ mặt càng thêm căng cứng.
Thẩm Ý Nùng lao ra khỏi căn nhà kia, nhiệt độ nóng bỏng bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, cái đầu đang sôi trào bỗng chốc bình tĩnh lại.
Cơ thể vẫn vô cùng khó chịu, đặc biệt là chỗ chân, đau xót khó nhịn.
Cô không kìm được nhớ lại chuyện lúc trước, cái dậy sóng trong lòng vừa áp xuống nay lại càn quét về.
Thẩm Ý Nùng hít sâu vài hơi, thoáng bình tĩnh lại.
Thật ra sau đó, trong mắt Trình Như Ca khôi phục được vài phần tỉnh táo, vừa kết thúc, hai người đã mau chóng tách ra. Thẩm Ý Nùng hoảng loạn quay lưng lại mặc quần áo, khó khăn lắm mới chỉnh tề, còn chưa kịp nói gì thì cửa trước đã truyền đến tiếng động.
Người đi vào chính là người đại diện của anh ấy, Thẩm Ý Nùng biết mặt của Chu Mẫn. Nhiệt độ nóng bừng vọt thẳng từ mặt lên tới đỉnh đầu, không thể nào nán lại đây thêm một giây nào nữa. Đầu óc nóng lên trở nên giống như con đà điểu, không quan tâm gì khác mà chạy trốn.
Bỏ mọi thứ lại sau lưng.
Bên ngoài biệt thự vẫn tươi đẹp, chẳng qua Thẩm Ý Nùng hoàn toàn không còn tâm trạng ngắm cảnh nữa, ngơ ngác đi đến phim trường. Đạo diễn ngồi ở phía sau màn hình giám sát quay phim, nam chính và nữ chính vẫn đang phối hợp diễn, nhân viên làm việc của mình, ồn ào nhưng đúng quy tắc.
Tất cả vẫn như thường, không khác gì trước khi cô đi, chỉ có cô là giống như đã trải qua một giấc mơ giả tưởng hoang đường.
Giấc mộng này lại khắc cốt ghi tâm.
Người đang không khoẻ lại thêm tinh thần bị kích thích, Thẩm Ý Nùng mất hồn mất vía, căn bản không thể nào tiến vào trạng thái làm việc, huống chi... Vết tích trên người cô dưới ống kính sẽ càng phóng đại thêm, không thể nào che giấu được.
Mạnh mẽ giữ bình tĩnh để nói với đạo diễn lý do xin nghỉ, cũng may hôm nay thật sự không đến lượt phần diễn của cô, Thẩm Ý Nùng thở gấp nửa ngày, không đợi nổi mà thu dọn ngay đồ đạc để trở về khách sạn.
Tắm rửa sạch sẽ, rồi lại đi mua thuốc uống, Thẩm Ý Nùng bọc toàn bộ người trong chăn, co rúm lại, nhắm chặt mắt.
Trong đầu không ngừng chiếu lại những hình ảnh trải qua hôm nay, cô cắn răng, người không kiềm được run rẩy.
Là khủng hoảng, kích động, mất mát, cũng là phấn khích.
Đó là Trình Như Ca đấy.
Năm mười ba tuổi cô xem phim của anh, mười sáu tuổi nhìn anh giành được ngôi ảnh đế, hai mươi tuổi gặp anh ngoài đời trong giới điện ảnh rộng lớn.
Từ rất lâu đã bắt đầu thích anh, từ thời thiếu nữ mới lớn cho tới thành trụ cột tinh thần, khắc sâu tận xương tủy, say đắm.
Thẩm Ý Nùng còn có thể nhớ lại lúc môi anh hôn lên người cô, da thịt mang theo nhiệt độ nóng bỏng, qua lâu như vậy, vẫn có thể dễ như trở bàn tay thiêu đốt cô.
Vùi mặt vào trong chăn nên hơi khó thở, Thẩm Ý Nùng hô hấp không thông, lúc gần như ngạt thở thì đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Thật ra cô có thể nhìn ra trạng thái của Trình Như Ca không bình thường, nhưng mà lúc đó cám dỗ quá lớn, làm cô hôn đến lạc lối, cùng sa đọa với người trước mặt.
Cô không hối hận.
Mấy ngày sau, đoàn làm phim quay phim như thường lệ, bởi vì ở mảnh khu biệt thự này nên Thẩm Ý Nùng thường xuyên thất thần, không được tập trung, mất đi phong độ của ngày thường, bị kêu ngừng vài lần.
Mãi đến ngày đóng cảnh cuối cùng, cô nhận được điện thoại của Chu Mẫn, lo âu trong lòng hạ xuống, có cảm giác đã đến hồi kết bình yên.
Thẩm Ý Nùng gặp lại Trình Như Ca ở một quán trà tại Hongkong.
Tầng hai phòng sát đường, hiệu quả cách âm cực tốt. Anh ngồi ở bên cửa sổ, pha một bình trà, nghe thấy tiếng thì đánh mắt nhìn qua, mắt đen dịu dàng, như là mang theo sự bình yên của núi rừng, tĩnh lặng mà xa xăm.
Trên người anh có loại khí chất rất mâu thuẫn với nhau, chỉ vì gương mặt kia quá đẹp, khiến người ta nảy sinh cảm giác tôn kính nhưng lại giữ khoảng cách, sợ tiến gần sẽ làm ô uế một người giống như thần linh này.
Thẩm Ý Nùng đứng ở cửa lấy lại bình tĩnh, sau khi âm thầm hít sâu hai hơi, mới bước qua, ngồi xuống phía đối diện anh.
"Cô Thẩm." Anh gọi cô, cất tiếng như thể có quen biết, trước mắt dường như xuất hiện người đàn ông mang áo tay dài đang tư thế đứng thẳng tao nhã kia.
Ngón tay trắng và khớp xương rõ ràng, bưng một chén trà bằng men màu ngọc lục bảo đặt trước mặt cô. Thẩm Ý Nùng ước chừng bình tĩnh mất mấy chục giây, mới vươn tay ra cầm lấy.
Cô cúi đầu, kiềm nén nhấp một ngụm, từ cổ họng phát ra âm thanh.
"Ngài Trình."
Trình Như Ca không quá kinh ngạc, anh biết rất rõ trong giới giải trí hầu như không ai là không biết đến anh. Huống chi, mặc dù khi đó anh không tỉnh táo nhưng vẫn có thể từ trong mắt cô nhìn thấy được một chút nỗi lòng.
Chẳng qua lúc này cô bình tĩnh làm anh có vài phần trở tay không kịp.
Trình Như Ca vô thức khẽ vân vê lòng bàn tay, trầm ngâm một lát mới lên tiếng.
"Về chuyện xảy ra hôm đó... Tôi thực sự xin lỗi." Anh không hề dấu diếm, từ từ kể ra, nói thẳng tất cả mọi thứ.
"Trong quan hệ thâm giao nhiều đời của nhà tôi, có một người con gái, hai bên cha mẹ đều muốn tác hợp cho chúng tôi, giới thiệu để gặp mặt một lần."
"Không ngờ cô ấy là fan hâm mộ của tôi, từ đây đã xảy ra chuyện không thể cản nổi. Sau khi tôi tự chối rõ ràng vài lần thì hành vi của cô ta lại càng thêm quá trớn. Trước đó không lâu tôi không thể nhịn được nữa, nói nặng lời rất nhiều, chọc giận cô ta."
"Tôi vốn dĩ cho rằng cô ta chỉ là tính tình trẻ con, từ nhỏ được nuông chiều nên tính cách kiêu căng. Ai ngờ rằng bản tính đã ăn tận xương, vậy mà lại dùng những thủ đoạn không ra người như thế."
Nói đến này, Trình Như Ca ngừng lại, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, mới tiếp tục nhìn cô mở miệng.
Ngày đó tôi vốn dĩ đã gọi người đại diện tới đón đi bệnh viện, không ngờ anh ấy bị kẹt xe, cuối cùng lại làm cô tổn thương như vậy..."
Anh đắn đo, ngước mắt nhìn cô, trịnh trọng và thành khẩn, "Xét đến cùng là lỗi của tôi."
"Cho dù cô muốn cái gì tôi đều có thể đền bù cho cô."
Thẩm Ý Nùng không thể nhìn thẳng vào mắt anh, cực nhanh nhìn xuống, lông mi run rẩy rồi lại chậm rãi ngước lên, đôi đen nhánh trong veo nhìn anh.
"Nếu là việc ngoài ý muốn, vậy cứ hãy để nó trở thành một lần ngoài ý muốn đi." Cô vô cùng khó khăn để nói rõ từng chữ, kìm nén sự run rẩy tận trong tim mình.
"Tôi..." Tiếng nói đứt đoạn vài giây, sau đó truyền đến rõ ràng.
"Không cần đền bù gì cả."
Nói cho cùng chẳng qua là do cô chủ động gõ cửa, huống hồ cô cũng không từ chối.
Nếu nhất định phải thanh toán, lần này cũng không khác gì giải vây, những năm gần đây, thật ra cô lấy được nhiều thứ từ anh hơn.
Vẻ mặt của Trình Như Ca hơi giật mình, vô thức ngừng một chút, tốc độ nói không nhanh không chậm: "Theo tôi được biết, cô Thẩm cũng là người trong giới."
"Vâng."
"Nếu không ngại..."
"Tôi ngại." Cô ngẩng đầu, lập tức cắt lời anh, trong mắt lờ mờ y như đã ngấn nước.
"Không cần giúp gì tôi cả, chuyện hôm đó, nếu ngài vẫn cảm thấy hổ thẹn, coi như là ngài tình tôi nguyện đi."
Kinh ngạc trong thoáng chốc, Thẩm Ý Nùng đã đẩy ghế đứng dậy, bóng lưng biến mất ngay trước mắt.
Trình Như Ca nhìn cô rời đi, ngồi tại chỗ mà vẻ mặt ngơ ngác.
Làm sao lại có cảm giác mình vừa ăn Hi*p cô thê thảm thế nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc