Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần - Chương 14

Tác giả: Tào Đình

Khi mùa đông đi qua, cũng là lúc Mễ Bối phải rời xa nhân gian vĩnh viễn...
Sáng hôm sau. Thiếu vắng một người
Mạc Ngôn Hy dẫn Mễ Bối đi, giờ chỉ mình cô trở lại. Dường như Vương Tử đã biết trước Mễ Bối sẽ quay lại, ung dung ngồi ở vị trí của Mạc Ngôn Hy, đợi cô.
Hôm qua, Mạc Ngôn Hy như một người điên mang Mễ Bối đến bệnh viện. Rõ ràng là cô không có bệnh, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ cũng nói vậy. Nhưng đêm qua, Mạc Ngôn Hy không về nhà. Hôm nay, người ngồi ở chỗ anh là Vương Tử.
Thầy giáo đang giảng bài, cả lớp không ai chú ý, thi thoảng lại liếc trộm về phía cuối lớp... nữ thì nhíu chặt hai hàng lông mày lá liễu, nam thì mỉm cười vui vẻ.
Một lúc lâu sau, mới thấy Vương Tử mấp máy miệng, như đang nói gì đó, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra.
- Chàng xuống trần làm gì?
Mễ Bối nhìn Vương Tử, dùng ánh mắt thay lời nói, gương mặt lộ rõ vẻ bất an.
- Mễ Bối, hình như nàng rất lo lắng cho gã người phàm kia thì phải?
Đôi mắt màu xanh lam của Vương Tử đang nhìn thẳng vào Mễ Bối dò xét.
- Chàng trả lời thiếp đã!
- Nàng là hôn thê của ta. Nàng xuống trần chịu khổ, đáng lẽ ta phải xuống với nàng từ lâu rồi. Thế nào, không được à? Hay là ta đã làm phiền nàng... và hắn?
Mễ Bối hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, ánh mắt đấy vẻ cầu khẩn:
- Cầu xin chàng đừng làm hại người ấy.
- Nàng thừa nhận rồi phải không? Nàng đã yêu hắn rồi?
Vương Tử phẫn nộ hỏi, tiếng nói hơi lớn, trên trời liền ì ùng vang lên tiếng sấm. Mễ Bối thầm sợ hãi, sợ mình lỡ lời sẽ làm hại đến Mạc Ngôn Hy.
- Không phải, thiếp chỉ muốn báo ân thôi!
Mễ Bối điềm đạm nói, cố gắng kiềm chế nét mặt mình.
- Báo ân? Ta còn nhớ nhiều năm về trước có một con linh xà, vì báo ân mà kết hợp với người phàm, còn sinh một đứa con nữa. Nàng định báo ân thế nào đây? Có phải là sinh cho hắn một đứa con hay không? Hử?
Vương Tử vừa nói, vừa áp sát người lại gần Mễ Bối.
- Chàng... chàng đã hứa với thiếp là không làm hại người đó!
- Lúc ấy khác, bây giờ khác. Giờ là hắn tự chuốc lấy, nàng đừng quên hắn đã đánh ta một quyền. Hừ, sao nàng không hề quan tâm đến người chồng chưa cưới này vậy?
- Chàng dám động đến Mạc Ngôn Hy, thiếp sẽ ૮ɦếƭ cho chàng xem! Chàng đừng quên, bây giờ thân thể thiếp là của người phàm, thiếp cũng muốn thử xem chàng lấy được bao nhiêu tiên đan đến cứu thiếp!
- Bối Bối... nàng... nàng dám uy hiếp ta? Trước kia, nàng có bao giờ dùng cái giọng đó nói chuyện với ta đâu!
Vương Tử dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được từ miệng Mễ Bối.
- Ôi... là do chàng ép thiếp thôi. Cửu Hoàng tử, thiếp không quên chàng, cũng không quên hôn ước của chúng ta. Thiếp chỉ muốn có thể chăm sóc thật tốt cho ân nhân của mình trong nửa năm còn lại ở hạ giới. Với lại, Mạc Ngôn Hy hình như cũng mắc bệnh rất nặng... Thiếp phải bảo vệ y.
Mễ Bối vừa nói, vừa ngước mắt lên nhìn mái tóc vàng rực rỡ của Cửu Hoàng tử:
- Thiếp hy vọng chàng hiểu thiếp.
Vương Tử ngây người ra nhìn Mễ Bối trong vài phút, cuối cùng đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn ném lại một câu:
- Ta sẽ ở trần gian này đợi nàng, sau đó chúng ta cùng trở về Thiên giới.
Mễ Bối nhìn theo bóng Vương Tử đi xa dần, tảng đá đè nặng trong tim tạm thời được cất xuống. Cô bước ủ rũ trên đường, về đến nhà thì đã chín giờ hơn. Lúc qua cổng, cô gặp một cô gái đang đứng trước cửa biệt thự, vú Lý đang kéo cô ta sang một bên, nói gì đó. Mễ Bối đi lướt qua người cô gái lạ. Hai cô gái đều dò xét lẫn nhau. Cô gái lạ mặc một chiếc áo phông cộc tay màu vàng rất đáng yêu, bên ngoài khoác áo mỏng màu xanh da trời, mái tóc dài nhuộm đỏ như hoa hồng, các đường nét trên gương mặt rất thanh tú, thân hình đều đặn, ánh mắt nhìn Mễ Bối như hiếu kỳ, vừa khinh lờn lại vừa hơi có chút cạnh tranh.
- Cô Uyển Uyển, hay là hôm khác cô hãy đến đi! Cậu chủ nhà chúng tôi... đúng là cậu ấy không được khỏe...
Vú Lý nói, ngữ khí tuy rất tôn kính, nhưng người thì vẫn đứng chắn ngay trước mặt cô gái tên là Uyển Uyển, không để cô ta bước vào một bước.
Mễ Bối không hiểu gì hết, đứng nhìn hai người một lúc rồi đi vào trong nhà. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe trên lầu có người quát lên:
- Bảo cô xéo đi mà không nghe thấy à?
Mễ Bối sững người, tưởng rằng Mạc Ngôn Hy đang mắng mình, liền cắn chặt môi đến trắng bệch, không dám nhấc chân bước thêm một bước. Đúng lúc này, cô gái tên Uyển Uyển kia đột nhiên khóc òa lên:
- Ngôn Hy! Anh xuống đây đi! Em có chuyện muốn nói, đó chỉ là hiểu lầm thôi! Anh nhất định phải nghe em giải thích... Không có anh, em biết phải làm sao?
Sau đó, Mễ Bối lại thấy cô ta ngồi phịch xuống đất khóc nức nở, dáng vẻ đáng thương đến nỗi cả Mễ Bối cũng thấy không đành lòng, định bước tới an ủi.
Thì ra, Mạc Ngôn Hy mắng cô ấy... Sao vậy nhỉ, dù giận tới đâu đi nữa thì cũng không đến nỗi chưa gặp người ta đã mắng chửi nặng nề như vậy chứ?
Mễ Bối đi vào nhà. Vào trong, cô mới biết bà Mạc không có nhà, đầu đĩa trong đại sảnh đang vặn lên hết cỡ, tiếng nhạc trong loa ầm ầm chói tai. Trong nhà dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóc của Uyển Uyển nữa. Mễ Bối chau mày, bước tới vặn nhỏ lại.
Đột nhiên, cửa phòng Mạc Ngôn Hy trên lầu bật mở, cùng với đó là một tiếng quát cáu kỉnh:
- Đứa mất dạy nào tắt máy đi thế? Tao đã bảo không ai được...
Vừa thấy Mễ Bối, âm thanh liền nghẹn lại ở cổ họng, không phát ra được nữa.
- Là em? Em về làm gì? Thằng nhóc kia xem ra cũng có vẻ giàu có lắm, nó nỡ để em về ngôi nhà rách này ăn cơm hẩm sao?
Giọng nói đầy vẻ châm biếm. Mễ Bối không hề né tránh, cô đã chuẩn bị tinh thần nghe Mạc Ngôn Hy mắng chửi từ trước khi về nhà, có điều cô sẽ giải thích cho anh ta hiểu mọi chuyện. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, không khí dường như ngưng kết lại.
Đúng lúc này, tiếng khóc bên ngoài vọng vào:
- Ngôn Hy! Em yêu anh, yêu anh, yêu anh! Cầu xin anh cho em một chút thời gian để giải thích, chỉ cần một phút thôi cũng được? Ngôn Hy... Ngôn Hy của em...
Tiếng khóc thê thiết, đến cả ông trời cũng phải cảm động. Cửa biệt thự đột nhiên bật mở, một bóng người dong dỏng cao bước ra.
- Ngôn Hy! Cuối cùng anh đã tha thứ cho em rồi phải không? Anh đã chịu gặp em rồi! Em biết anh không phải là người máu lạnh như vậy mà! Em biết mà!
Uyển Uyển vừa thấy Mạc Ngôn Hy bước ra, đã luống cuống bò tới ôm chân anh ta, nước mắt nước mũi dính nhoe nhoét cả vào quần.
- Đứng dậy, chúng ta đi!
Mạc Ngôn Hy lạnh lùng lên tiếng.
- Dạ!
Uyển Uyển nhất thời chưa kịp phản ứng, ngớ người há hốc miệng ra nhìn gã con trai hỉ nộ bất thường này.
Mễ Bối chạy ra cửa, nhìn cảnh tượng ngoài sân.
- Hừ...
Mạc Ngôn Hy không nói gì, khẽ “hừ” một tiếng khinh miệt, sau đó làm một chuyện khiến tất cả người có mặt tại đó đều sững sờ...
Anh ta chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Uyển Uyển lên, quay người đi thẳng ra chỗ chiếc xe đua đỏ của mình. Sau một thoáng kinh ngạc, Uyển Uyển cũng bình tĩnh lại, lập tức giả bộ sợ hãi rúm người lại rúc vào lòng Mạc Ngôn Hy. Cô ta còn cố ngoái đầu lại nhìn Mễ Bối đang đứng lẻ loi trước cửa biệt thự, nở một nụ cười đắc thắng.
- Ngôn Hy, em sợ quá! Em tưởng anh sẽ hiểu lầm em mãi chứ... Thực ra, hôm đó, em...
- Câm miệng!
...
Chiếc xe đua đỏ như máu phóng vụt ra ngoài. Mễ Bối vẫn đứng ngoài cửa, như một bức tượng tạc bằng băng. Vú Lý đưa mắt nhìn Mễ Bối, định giải thích gì đó rồi lại thôi, chỉ bước tới bên cạnh cô, lẩm bẩm nói:
- Cô chủ, vào nhà thôi, bên ngoài lạnh, mùa đông sắp đến rồi.
Mễ Bối giờ mới chầm chậm ngẩng đầu, vườn cây trước mắt như mờ đi, cô tưởng tượng nơi đó có một chiếc lá vàng khô đang theo gió rơi xuống. Một trận gió thổi tới, làm cô khẽ rùng mình. Mùa đông đến rồi! Những đám mây dày đặc bắt đầu tích tụ lại, làm bầu trời biến thành màu xám nhạt.
Không còn trong vắt một màu lam thăm thẳm nữa.
Lại một trận gió thổi qua, Mễ Bối đờ đẫn vào nhà.
Mùa đông đã tràn đến nơi đây.
Khi mùa đông đi qua, cũng là lúc Mễ Bối phải rời xa nhân gian vĩnh viễn.
Mễ Bối lắc lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn. Hình ảnh Mạc Ngôn Hy dịu dàng ôm Uyển Uyển ra xe cứ hiện lên trong đầu, không chịu tan biến.
Mễ Bối ngơ ngẩn bên bàn ăn. Vú Lý đứng bên cạnh, nhìn cô lo lắng.
- Cô chủ, cô ăn thêm một chút nữa đi. Cô đã ăn chút nào đâu? Như vậy hại cho sức khỏe lắm.
Vú Lý dịu dàng nói.
Mễ Bối lắc lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn. Hình ảnh Mạc Ngôn Hy dịu dàng ôm Uyển Uyển ra xe cứ hiện lên trong đầu, không chịu tan biến.
- Cô chủ, cậu chủ sẽ quay lại thôi mà!
Vú Lý thấy Mễ Bối như vậy thì rất đau lòng, nhẹ nhàng khuyên bảo. Mễ Bối ngước mắt lên nhìn vú Lý, cố gắng nhoẻn miệng cười.
- Có khi cậu ấy về ngay bây giờ ấy chứ! Cô ăn thêm một chút đi, lát nữa cậu ấy về thấy cô khỏe mạnh sẽ rất vui đấy!
Vú Lý dỗ cô ăn như dỗ trẻ con.
Mễ Bối nhìn một bàn đầy thức ăn thơm ngon trước mắt, ăn mà chẳng thấy mùi vị gì. Nghe Vú Lý nói vậy, cô chỉ gượng cười, dáng vẻ cô đơn khiến cho người ta phải đau lòng xót ruột. Đúng lúc này, bên ngoài chợt nghe tiếng còi xe inh ỏi.
- A, cậu chủ về rồi!
Vú Lý phấn khởi chạy ra mở cổng. Mễ Bối cũng đột nhiên phấn chấn tinh thần, chạy theo ra cửa.
Chiếc xe hơi màu đỏ từ từ đi vào, dừng lại. Hai chân Mạc Ngôn Hy thò ra ngoài, kế đó là gương mặt điển trai tuấn tú. Ánh mắt anh ta nhìn Mễ Bối đầy vẻ ngang ngược, độc đoán.
“Quả nhiên anh ấy đã về!”
Mễ Bối cảm thấy một luồng khí ấm áp chạy khắp toàn thân mình. Mạc Ngôn Hy đã về... Chỉ có điều, không phải về một mình. Sau khi xuống xe, anh ta chậm rãi đi sang bên kia, mở cửa. Uyển Uyển ở trong xe bước ra. Trên người cô ta lúc này đã có thêm mấy thứ đồ trang sức sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
- Xuống xe đi, còn lười nữa hả!
Mạc Ngôn Hy dịu dàng chọc ghẹo, kéo Uyển Uyển xuống xe, thân thiết véo vào mũi cô ta một cái.
Uyển Uyển bật cười khanh khách.
Véo mũi? Mạc Ngôn Hy biết đùa từ lúc nào vậy? Còn nhớ những lần trước anh ta đều chỉ biết vung tay lên đánh người thôi mà.
Mễ Bối chợt cảm thấy lạnh gáy. Mạc Ngôn Hy đỡ Uyển Uyển đi thẳng vào đại sảnh, để lại vú Lý đang đờ người ra vì kinh ngạc và Mễ Bối đứng ngây như tượng đá.
- Em gái à! Đứng ngoài đó hóng gió thích lắm hả? Vào đây đi!
Tiếng Mạc Ngôn Hy trong nhà vọng ra.
- Hình như em gái anh có gì đó không bình thường lắm thì phải?
Giọng Uyển Uyển cất lên.
- Ủa, em cũng nhìn ra hả? Có điều đừng nói bậy bạ lung tung đấy. Chồng chưa cưới của em gái anh ghê lắm, không cẩn thận là anh ta đánh em ૮ɦếƭ bây giờ! Người ta là con lai đấy!
- Chà! Vậy có phải anh ta nhiều tiền lắm không?
- Ha ha, đúng là đồ hư đốn! Ai có tiền là em theo kẻ đó hả?
- Hứ, làm gì có chuyện đó chứ!
Uyển Uyển õng ẹo nói.
...
“Mạc Ngôn Hy, anh đã ra ngoài rồi, tại sao còn quay lại? Còn dẫn theo niềm vui mới của anh nữa... ” Mễ Bối nhắm chặt mắt lại.
Cảm thấy mình ấu trĩ ư?
Cô cố làm bộ vui vẻ, nhoẻn miệng cười đi vào trong. Bước đến trước mặt Uyển Uyển, thì dừng lại. Cặp mắt to tròn của Uyển Uyển lập tức lộ vẻ cảnh giác:
- Làm gì vậy?
- Mễ Bối, đừng trẻ con nữa!
Mạc Ngôn Hy cũng bước lên một bước, chắn trước mặt Uyển Uyển, nghiêm giọng mắng.
Hai người họ tưởng rằng Mễ Bối sẽ có hành động gì rồ dại, ví dụ như hất nước trà vào mặt Uyển Uyển, hoặc cầm lấy bất cứ đồ vật gì gần đó nhất tấn công cô ta...
Mễ Bối chỉ nhìn Uyển Uyển chăm chú, rồi nở một nụ cười mê hồn, khom người cúi chào, sau đó đưa tay ra.
- ...
Uyển Uyển ngẩn người ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Bối, cô ta đã biết cô gái này và Mạc Ngôn Hy nhất định có quan hệ gì đó.
“Lẽ nào cô ta không có cảm giác với Ngôn Hy, nên mới rộng lượng như vậy?”
Mạc Ngôn Hy khẽ đẩy nhẹ, Uyển Uyển mới giật mình sực tỉnh, mỉm cười đáp lễ, đưa tay nắm lấy bàn tay giơ ra đã lâu của Mễ Bối.
- Chào em! Chị tên là Uyển Uyển, em tên gì?
Mễ Bối ngây ra, không biết phải làm sao, đành đưa mắt nhìn Mạc Ngôn Hy cầu cứu, nhưng anh ta lại cố ý liếc nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cô đành khẽ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt rất áy náy. May mà vú Lý kịp chạy tới, cười hì hì nói:
- Cô chủ tên là Mễ Bối!
- Ồ... em... không nói được sao?
Uyển Uyển vẻ thương hại.
- ...
Mễ Bối ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Uyển Uyển, không hề có chút tự ti.
- Được rồi Uyển Uyển, đừng cười người ta nữa. Đừng cười người ta nữa. Người ta không cần em thương hại đâu, người ta được chồng chưa cưới cưng lắm!
Mạc Ngôn Hy dựa lưng vào sofa, làm như vô ý nhắc đến Vương Tử, lời nói thấp thoáng chút gì đó chua chát. Uyển Uyển sớm đã nhìn thấu tâm sự của Mạc Ngôn Hy, lúc này đang cười thầm trong bụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc