Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần - Chương 07

Tác giả: Tào Đình

- Con bé này có bệnh hả? Xịt nhiều nước hoa lên giường làm khỉ gì? Toàn là mùi hoa đào không à!
Mạc Ngôn Hy chun chun mũi nói. Mễ Bối cảm thấy oan ức, xưa nay cô có dùng nước hoa bao giờ đâu.
- Đứng đấy làm gì, lại đây!
Mạc Ngôn Hy trừng mắt, quát lớn.
Mễ Bối đứng ngẩn người ra, không biết nên phải làm sao.
- Lại đây! Tôi có ăn thịt cô đâu!
Anh ta kéo Mễ Bối lại, rồi ấn cô ngồi xuống bên cạnh.
- Lát nữa cô ngủ giường, tôi ngủ đất.
Mễ Bối giờ mới bớt lo, hân hoan gật đầu lia lịa.
- Cô vui cái gì?
Mạc Ngôn Hy thấy Mễ Bối không muốn ở cạnh mình như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy rất bực dọc, cốc lên đầu cô một cái rồi nói:
- Cô không sợ tôi ngủ đất sẽ lạnh sao?
Nói xong liền thở phì một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Không ngờ anh chàng này lại nhỏ mọn như vậy! Mễ Bối nhoẻn miệng cười, kéo kéo vạt áo anh ta.
- Làm gì thế?
Mạc Ngôn Hy gắt gỏng.
Mễ Bối chỉ tay vào mình, rồi lại chỉ xuống đất. Ý là mình sẽ ngủ dưới đất.
Những ngón tay trắng muốt như cọng hành của cô vạch đi vạch lại trên không.
- Được rồi! Tôi chỉ thử cô một chút thôi, xem ra cũng có lương tâm. Tôi ngủ đất được rồi, giường thơm như thế ngủ không quen!
Một lúc sau, mấy người thợ lắp điều hòa tới. Tiếng Pu'a, tiếng khoan ầm ĩ cả nhà.
Mễ Bối nằm trên giường, được một lúc thì ngủ thiếp đi trong tiếng Pu'a khô khốc.
Không biết bao lâu sau, mặt Mễ Bối bị một luồng khí nóng phả vào, cô liền mở bừng mắt ra nhìn... một gương mặt đẹp trai đang gí sát vào mặt cô...
- Ư...
Mễ Bối giật mình ú ớ kêu.
- Ây! Cô kêu cái gì chứ? Làm tôi giật cả mình!
Mạc Ngôn Hy đứng thẳng người dậy, giải thích:
- Tôi chỉ xem cô ngủ hay chưa mà thôi. Cô ở chung phòng với một người đẹp trai như tôi mà ngủ nhanh thế à? Heo à?
Vừa nói, cặp mắt đẹp của anh ta vừa hấp háy.
- Được rồi, không sao cả, ngủ đi!
Mạc Ngôn Hy lại đòi đi ngủ.
“Sao mình lại gặp phải loại người này nhỉ?” Mễ Bối chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.
Đêm khuya, Mễ Bối đang mơ màng thì cảm thấy tức bụng, bèn trở mình bước ra phía nhà vệ sinh. Đi được nửa đường thì...
- A! Đau...! Cô dẫm lên bụng tôi rồi! Mễ Bối khốn kiếp... muốn ૮ɦếƭ hả... đồ không có mắt! Tôi giết cô bây giờ!...
...
Sáng hôm sau, bà Mạc nhìn hai đứa con mắt thâm quầng, miệng ngáp ngắn ngáp dài, cười hì hì nói:
- Chắc tối qua đã mệt phờ ra rồi phải không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc