Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc - Chương 28

Tác giả: NatalieNguyn

Vén Màn

Chỉ sau đó vài ngày, Jessica ngay lập tức liên hệ với cổ đông lớn nhất trong công ti. Cả hai vốn đã có thâm giao từ trước nên chẳng khó khăn gì để có được một cuộc hẹn với ông ta. Dừơng như ông trời cũng muốn cho bà ta cơ hội khi dạo gần đây bà Vương liên tục theo chồng tiếp khách, đối tác đến tận khuya. Vì dù sao bà Vương cũng từng làm việc trong bộ ngoại giao trước khi lui về trở thành một nội trợ bình thường. Với tài ăn nói cùng khả năng ngọai ngữ lưu loát, nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc kí kết hợp đồng khi độ uy tín của công ti đã giảm sút trầm trọng gần đến mức số không tròn trĩnh. Vận trên mình bộ vest nữ sang trọng đã treo trong tủ từ lâu, gương mặt thật sự của bà cũng được bộc lộ.Đó là một người phụ nữ mang khí phách thượng lưu cùng một khuôn mặt băng lãnh,không cảm xúc. Với một đứa nhóc ngây thơ,trong sáng như Ái Ngọc, việc ra khỏi nhà trong sự im lặng, không ai hay biết hay nghi ngờ quả là dễ dàng.
Bà Jessica nhanh chóng bước vào một nhà hàng sang trọng, lộng lẫy. Đang đợi bà là một người đàn ông béo phục phịch, dư chiều rộng, thiếu chiều dài. Đôi mắt hắn ti hí nhưng trông có vẻ đầy gian xảo. Bộ ria mép bóng lưỡng được chải chuốt kĩ càng khiến trông khuôn mặt hắn khó ưa hơn bao giờ hết. Vừa trông thấy bà, hắn vội đon đả hỏi thăm:
- Hello Jessica. Long time no see. How are you? (Chào Jessica. Đã lâu không gặp. Bà khỏe chứ?)
- Thôi diễn kịch nữa đi anh hai. Ông làm như chúng ta là con lai thật vậy- Vừa nói bà vừa bình thản ngồi vào chiếc ghế đối diện
- Ái chà chà. Tôi tưởng cô đã quên luôn người anh hai này, hạnh phúc an hưởng làm bà Vương rồi chứ.
- Im ngay- bà quắc mắt gằn giọng- Anh tưởng tôi sung sướng khi sống trong nhà kẻ thù giết cha hả? Nếu không tại vì năm xưa anh bảo rằng chỉ cần tôi gả vào nhà họ Vương, moi tiền họ,chu cấp cho anh làm ăn để trả thù thì có giết tôi, tôi cũng không làm vợ tên khốn nạn đó. Tôi cũng không cần phải thay tên đổi họ, xin làm con nuôi cho một gia đình Vịêt kiều.
- Đó là cách duy nhất của chúng ta khi ấy. Cha vì phá sản mà treo cổ tự vẫn. Chồng cô thì hèn nhát bỏ mặc mẹ con cô theo người phụ nữa khác. Chúng ta không còn một đồng xu dính túi.
- Nhưng tôi thật không ngờ hắn chẳng nhận ra chúng ta- Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Jessica cong lên một nụ cười kì quái- Cũng phải. Dự án mở rộng quy mô năm ấy của hắn đã ép bao nhiêu công ti nhỏ phải phá sản để có thể thu mua với giá rẻ nhất. Hắn gây thù với biết bao gia đình thì làm sao mà nhớ ra.
- Thôi nào. Thôi nào- Người đàn ông kia phẩy phẩy tay ra chiều khó chịu khi buộc phải nhớ lại những điều không vui- Chẳng phải chính cái tật đãng trí ấy của hắn mà khi có đủ tiền tôi đã trở thành cổ đông lớn nhất ở công ti hắn đường đường chính chính như bây giờ sao. Cô hẹn tôi ra đây chắc hẳn đã đến lúc chấm dứt cuộc trả thù này rồi.
- Chưa hẳn- bà lôi từ trong túi xách bản hợp đồng cổ phần công ti- Tôi đang nắm trong tay 10% cổ phần công ti. Nếu cộng cả của anh thì ta vẫn thua cha con hắn 5%. Chúng ta vẫn chưa thể chính thức điều hành công ti. Lúc đầu khi con trai tôi vẫn còn là CEO, tôi đã cố tình chuyển cổ phần nhiều nhất có thể. Nhưng chưa kịp chuyển 5% còn lại thì một công ti bên Vịêt Nam đâm đơn kịên khiến nó ngồi tù. Thật tội nghiệp đứa con trai bé bỏng.
- Thế mà cô nói đã tới lúc. Vậy ra tôi phải giúp cô lần nữa rồi- Hắn bình thản nói, đồng thời nhấm nháp một ít R*ợ*u thượng hạng trên tay- Chúng ta chỉ còn cách khiến công ti này lao đao thêm lần nữa mà thôi. Hắn ta và con trai đang lập mối quan hệ với một công ti lớn. Ứơc chừng khỏang gần một tháng sau sẽ có cuộc đấu giá tranh giành khu đất vàng chuẩn bị phát triển. Đến lúc đó, cô hãy tìm cơ hội chụp được bản thảo ước giá để ta thông báo cho công ti đối địch. Khi ấy, không có bản hợp đồng béo bở kia, hắn sẽ lại phải xoay đầu vốn, cổ phiếu rớt giá. 5% cổ phần không phải là quá khó.
- Được tôi sẽ nghĩ cách đột nhập phòng làm việc của hắn ta.
- Cô hãy tìm hiểu cách đặt đồ dùng của hắn trước đi, phòng trừơng hợp bất trắc khi hành động.
- Tôi biết rồi. Mong rằng cuộc gặp lần sau sẽ là tiệc ăn mừng của chúng ta.
Nói rồi, bà để lại tách cà phê úông dở xuống bàn, bỏ lại bản hợp đồng vào túi xách rồi đứng dậy bỏ đi, không một lời từ biệt. Còn hắn, vẫn ngồi đó, lắc nhẹ ly rựơu. Mắt nhìn xa xăm, đôi mày khẽ nhíu đăm chiêu suy nghĩ. Thỉnh thoảng lại khẽ nhếch mép cười nguy hiểm. Thật chẳng biết hắn đang suy tính điều gì trong lòng.
Từ sau buổi gặp gỡ hôm ấy, Jessica luôn tìm cách lẻn vào phòng làm việc của ông Vương nhưng đều không thành. Cái khó vì bà Vương luôn quanh quẩn trong nhà. Chẳng còn bao lâu nữa là sẽ đến thời gian quyết định. Điều này khiến bà cứ sốt ruột suốt.May mắn thay, hôm nay cô giúp việc xin nghỉ nên bà Vương phải đi chợ. Ái Ngọc vẫn còn đang ngủ. Quả là một cơ hội không nên bỏ lỡ. Chẳng để mất thời gian, bà ta liền lục tung khắp phòng và nhanh chóng ghi nhớ những nơi quan trọng. "Cạch". Cửa phòng chợt bật mở. Ông Vương bước vào. Không gian xung quanh như ngừng trôi. Dù khá ngạc nhiên nhưng ông vội trẫn tĩnh, vẫn khuôn mặt cùng gịong nói băng lãnh ngày thường:
- Sao bà lại ở đây?
- À...à... Ta vào đây dọn dẹp. Vợ con đi chợ rồi nên rãnh rỗi giúp- Bà vội lấp ***. Mồ hôi túa ra ướt đẫm trán- Sao con về lúc này, đáng ra phải ở công ti chứ?
- Tôi để quên một số giấy tờ. Bà ra ngoài đi. Tôi có việc cần bàn
"Rầm" Cánh cửa đựơc đóng lại. Nhưng ông Vương thừa biết người phụ nữ kia đang ở ngoài, áp tai vào nghe lén. Và điều dự đoán ấy của ông chả hề sai chút nào. Thản nhiên,Ông Vương ngồi vào ghế, đưa tay bấm điện thọai. Một cuộc gọi đi.
- Alo. Ngày mốt tôi cần một cụôc họp gấp bàn về hợp đồng "khu đất vàng". Tuần tới ta đã phải lầm vào trận chiến rồi. Ok?
Vừa nói ông vừa khẽ cười đắc thắng, đôi mắt vẫn không dứt khỏi cánh cửa ra vào. Chấm dứt cuộc điện thọai, ông liền nhắn một mẩu tin cho người thư kí của mình: "Liên lạc bên công ti tìm kiếm, điều tra bà Jessica kĩ lưỡng cho tôi? Gấp". Bên ngoài cánh cửa, Jessica cũng nở một nụ cười tự mãn, vậy ra đã đến lúc hành động rồi. "Tuần tới sẽ là thời khắc nhà Vương sụp đổ". Bà vừa tủm tỉm cười gian tà, vừa bước xúông bếp. Ánh mât của bà lúc này trông sao mà đáng sợ. Sự đáng sợ của mối thù bị chôn giấu suốt mười mấy năm ròng rã.
Theo như cái sự ước tính dở tệ của Na thì đúng ra chap sau sẽ có sự xuất hiện trở lại với cặp đôi chính Anh Phong- Ái Ngọc. Nhưng có lẽ chap sau họ vẫn chưa chịu diễn, cả hai vẫn còn nồng nàn với nhau đi du lịch rồi, chỉ diễn vài mảnh đất nhỏ thôi. Thế nhưng... thế nhưng... không vì thế mà chap kém phần hấp dẫn đâu. Và chap trên là một minh chứng. Châc vậy á ^_^|||
Thời gian trôi như thoi đưa. Mới đó đã hơn một tháng nó đến nhà bà nội. Nhờ giao tiếp nhiều, Ái Ngọc mới nhận ra khả năng ngoại ngữ của mình tệ thế nào. Càng ở lâu bên bà Jessica, nó càng không hiểu lí do gì mà ba lại căm ghét bà như thế. Nó thấy bà cũng tốt đấy chứ. Ít ra thì bà không lạnh lùng, chèn ép nó như những người mẹ kế thường thấy trên phim. Nhờ có bà mà nó đỡ thấy cô đơn hơn trong ngôi nhà trống trải này. Ái Ngọc thật sự thắc mắc chẳng bíêt ba nó sang đây để du lịch hay là công tác nữa. Từ sáng đến tối cứ đi suốt. Ông lại còn hay cáu kỉnh nữa cơ. Cả ba và mẹ cứ bắt nó không được tiếp xúc nhiều với bà Jessica.
Nhưng riêng tối nay có lẽ nó sẽ thấy thoải mái và được tâm tình nhiều hơn với bà của mình. Chắc chắn rồi khi cả ông nội, ba và mẹ nó đều phải ra ngoài tiếp đối tác mới từ bên Canada. Như thường lệ, trước khi rời khỏi nhà, bà Vương hẳn sẽ kéo nó ra một chỗ khuất và dặn dò không được trò chuyện quá nhiều với bà nội, nhất là những vấn đề liên quan đến ba nó. Với tính cách bứơng bỉnh của mình, hiển nhiên nó chỉ gật đầu ượm ờ cho qua.
Không còn ai ở nhà, cả hai bà cháu cùng lăn vào bếp nấu một bữa tối thật ngon: một đĩa khoai tay, hai ổ bánh mì cùng hai miếng beef-steak vừa chín tới. Ngay khi nó định đưa dao xẻ miếng đầu tiên, bà đã vội ngăn lại.
- Cháu có nghĩ sẽ thật tuỵêt nếu có ít R*ợ*u không nhỉ?
- Ơ?- Nó ngạc nhiên,tròn xoe mắt nhìn bà- Nhưng ba mẹ cháu không cho phép. Cháu chưa đủ tuổi.
- Ối chà đứa cháu bé bỏng, chỉ một chút thôi thì chẳng sao đâu. Khai vị bằng rựơu vang thì cảm giác tuyệt lắm, bà dám chắc thế.
Nó khe khẽ nhút nhát gật đầu. Nó không muốn làm bà buồn lòng. Nhưng lại sợ bố mẹ phát hiện. Chỉ việc tửơng tượng cảnh nó bị cấm túc, không được nói chuyện với bà, phải im như thóc cả ngày cũng đủ khiến nó rùng mình. Thế nên nó tự nhủ bản thân chỉ nhấm nháp chút ít. Nhưng tủ lượng của nó hình như chẳng tốt như nó nghĩ. Chẳng mấy chốc nó đã say bí tỉ. Nó thấy cảnh vật ngày một mờ nhạt và rồi, thật nhanh chóng, mọi thứ xung quanh bao phủ một màu đen.
- So sorry!
Bà khẽ nói bế nó đặt lên ghế sofa trong phòng khách. Jessica không mảy may hay biết mọi hành động của mình đều đang bị theo dõi. Tại một con hẻm khuất gần đó, ông Vương, trên tay là máy tính bảng.kết nối với chiếc máy quay ở nhà, luôn miệng giải thích, phân trần cho bố mình:
- Bố xem người vợ thân yêu, người vợ mà bố luôn bảo vệ đang làm cái gì kìa. Mong bố tha lỗi cho con khi hôm nay tạo ra một cuộc hẹn giả lừa dối bố. Vì con không muốn bố tiếp tục bao che cho người đàn bà đó. Con không muốn gia sản nhà họ Vương sớm sẽ tiêu tùng trong tay mụ. Con đã cho người đi điều tra, mụ...
Cụ Vương đưa tay ra hiệu dừng lại khiến ông Vương bất ngờ. Cụ không tỏ ra kinh ngạc hay đau lòng, một chút thái độ ngạc nhiên cũng không. Cụ chỉ cúi gầm mặt và khẽ nói- một giọng điệu nhẹ tênh:
- Ta đã biết tất cả từ lâu rồi.
- Bố.... Thế tại sao...
Hóa ra người ngạc nhiên lại là ông Vương. Nhưng cụ lại không đáp, chỉ ra lệnh tài xế nhanh chóng lái xe về. Suốt quãng đường chẳng có lấy một lời. Ngay khi về nhà, bà Vương vội lao vào bế Ái Ngọc lên phòng ngủ. Vừa trông nó, bà vừa khóc, bà trách chồng bà suốt:
- Tội đứa con bé bỏng của tôi! Nó có biết uống R*ợ*u bao giờ. May là bà ấy chỉ chuốc con bé say, lỡ như...
- Mình à! Bà ta sẽ không làm hại con bé đâu. Tôi đã tính toán kĩ rồi. Mình đừng quan trọng hóa vấn đề.
Chỉ để lại câu giải thích ngắn gọn, ông nhanh chóng theo bố lên phòng làm việc. Quả nhiên cửa phòng đã bị cạy. Không một chút chần chừ, ông mở toang cánh cửa. Ánh sáng tràn ngập khắp gian phòng, chiếu rõ hình ảnh một người phụ nữ đang cầm trên tay một xấp giấy tờ của công ti. Jessica đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ. Hai mắt bà mở to kinh hãi cùng khuôn mặt trắng bệch.
- Tại... sao...?- Bà lắp bắp nói chẳng tròn chữ
- Tôi phải hỏi bà tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Cụ Vương chậm rãi hỏi ngược lại vợ mình. Đôi mắt ông ánh lên vẻ đau xót, thất vọng. Như bừng tỉnh, Jessica giờ mới nhận ra vở kịch bà đóng bao nhiêu năm nay đã đến lúc hạ màn. Đặt xấp tài liệu lên bàn, bà nhếch mép cười đầy khinh bỉ. Trong giọng nói dù đã cố kìm nén nhưng vẫn còn chút run run. Có lẽ bà run vì sợ hoặc cũng có thể run lên vì cơn giận chôn giấu bao năm bùng lên trong lòng:
- Tại sao à? Vì chính mày đã giết cha ta. Chính những kế hoạch thu mua làm giàu năm xưa của mày đã khiến gia đình ta phá sản đẩy ông vào con đường tự sát. Chính mày đã khiến chồng tao theo người phụ nữ khác, mặc mẹ con ta bơ vơ với đống nợ nần. Chính mày đã phá nát cuộc đời tao. Nhưng mày làm gì nhớ. Mày đã hại quá nhiều người, một con người máu lạnh như mày thì làm gì nhớ.
Đến lúc này Jessica đã không còn kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Đôi mắt bà hằn lên những tia căm phẫn, chỉ chực chờ nhào tới ăn tươi nuốt sống cụ Vương. Mụ gằn giọng thét lên những lời đay nghiến:
- Tao muốn mày phải ૮ɦếƭ. Muốn nhà họ Vương mày phải phá sản. Tao phải khiến mày nếm trải những thứ mà mày đã làm với gia đình tao.
- Tôi chưa bao giờ quên cả. Năm xưa vì một phút hiếu thắng, tham lam, tôi đã phạm sai lầm đó. Tôi thật sự rất hối hận. Tôi... xin lỗi
Vừa nói cụ Vương vừa chậm rãi bước vào phòng, tới gần Jessica mặc cho cậu con trai đưa tay can ngăn. Bà ta ngày càng trở nên điên loạn khi thấy cụ bước đến gần. Nhanh như cắt, bà chộp ngay con dao gọt trái cây gần đó chĩa vào người cụ. Nước mắt bà bắt đầu tuôn. Bà gào lên căm phẫn:
- Mày nói láo. Mày không hề nhớ. Nếu mày nhớ thì đã nhận ra tao và anh trai. Nếu mày nhớ thì đã không rước tao về làm vợ, không để cho tao có cơ hội hại ૮ɦếƭ mày.
- Tôi biết tất cả. Ngay từ giây phút bà vào làm kế toán cho tôi, tiếp cận tôi, tôi đã biết tất cả. Tôi biết bà là ai, biết quá khứ của bà, biết sẽ có lúc bà sẽ gây hại đến tôi.
Jessica điếng người khi nghe những lời ấy từ cụ Vương. Bà trở nên hoang mang tột độ. Bà đã quên rằng cụ Vương vốn không phải là người ngây thơ. Cụ đã dấn thân vào thương trường đầy mưu mô, hiểm nguy suốt bao năm mà vẫn sống sót.Không phải may mắn hay tự nhiên mà cơ đồ nhà họ Vương lại có lúc đồ sộ và phát triển như ngày hôm nay. Bà đã quên cụ cũng từng là một con người nham hiểm, đầy mưu mô. Nhưng hận thù dường như quá lớn để bà chấp nhận mình đã bị lừa dối, hay đúng hơn là được cụ che chở và yêu thương bao năm. Bà vẫn không thể tin bản thân đã nhận ân huệ quá lớn từ kẻ thù:
- Không thể nào. Không thể nào như vậy được. Mày không thể biết. Không có lý do gì mà mày lại để nguy hiểm bên mình. Khó tin
Jessica lắc đầu nguầy nguậy. Đôi mắt bà mở to, đầy hoang mang. Những giọt nước mắt cứ vô thức rơi và lăn dài trên khuôn mặt già cỗi, nhăn nheo của bà. Ông Vương có thể nhìn rõ người bà run lên bần bật. Hai bàn tay phải nắm chặt để giữ con dao không rớt xuống. Dù mũi dao hướng về phía mình nhưng cụ Vương vẫn không có ý định dừng bước. Cụ cứ tiến dần, Jessica lùi dần rồi bà bị dồn đến sát tường bao giờ chẳng hay. Nhẹ như không, từng lời cụ thốt ra đầy chân tình,đầy ấm áp. Đôi mắt cụ nhìn bà vẫn vậy, vẫn trìu mến, vẫn dịu dàng như những buổi đầu gặp gỡ:
- Ban đầu là vì hối hận. Là do tôi mà bà thành mẹ đơn thân. Là do tôi đã khiến bà từ một tiểu thư đài các thành một con nợ suốt ngày chạy trốn. Thế nên tôi chấp nhận bà làm kế toán cho tôi như một lời hối lỗi, để tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn.Rồi dần dần tôi đã.... yêu bà từ khi nào cũng chẳng hay.
"Keng...". Con dao rơi xuống sàn văng ra xa. Như một cú trời giáng, Jessica chẳng còn sức lực nào trụ vững trên đôi chân của mình.Bà từ từ khuỵu xuống. Nước mắt tuôn trào mãnh liệt hơn. Bà thổn thức chỉ ú ớ vài từ không rõ ràng. Dường như bà khóc đến không thể thở được
- Cứ thế càng yêu, tôi càng thấy bản thân phải bù đắp cho bà nhiều hơn. Tôi biết rõ lý do vì sai bà lấy tôi. Tôi đoán được tất cả những kế hoạch của bà.Nhưng tôi không vạch trần bà vì tôi sợ sẽ phải đối mặt với bà như lúc này đây. Tôi... sợ sẽ mất bà...
- Không... Rốt cuộc tôi đang làm gì vậy? Rốt cuộc tôi trả thù là đúng hay sai? Quyết định đi đến con đường này là đúng hay sai?
Jessica lấy tay bịt cả hai tai. Từ bao giờ bà đã trở thành một con quỷ ghê sợ. Vì hận thù bà đã trở nên mưu mô, hiểm độc. Vì trả thù, chẳng bao giờ bà được sống những giây phút bình yên, thanh thản. Và vì trả thù, một lần nữa bà đã tự đánh mất hạnh phúc của chính mình.
- Bà không có lỗi. Tất cả lỗi là do tôi. Tôi không trách bà. Bà hãy xem như chẳng có gì xảy ra đi.
- Tôi không đáng để ông tốt với tôi như vậy
Jessica nhìn cụ với đôi mắt ngân ngấn nước đầy hối hận. Rồi bất thình lình bà lao tới trước nhặt con dao đâm một nhát vào tim mình. - Đừng
Cả cụ Vương và con trai đồng loạt hét lên nhưng đã quá muộn. Bà Vương ngã xuống đất. Chiếc đầm trắng bà đang mặc nhuốm loang lổ một nàu đỏ tươi của máu. Cụ Vương vội lao tới ôm lấy bà vào lòng còn ông Vương lập tức gọi tài xế lấy xe.Bà nhìn cụ Vương mỉm cười nhẹ và đưa tay còn dính máu vuốt nhẹ má cụ. Bà khẽ thì thào:
- Không kịp đâu. Đây là kết cục tôi đáng nhận. Là...là tôi có lỗi với ông. Xin lỗi... và cảm ơn ông vì tất cả.
Vừa dứt lời cũng là lúc Jessica trút hơi thở cuối cùng. Đôi tay bà buông thõng ra đất. Nơi khóe mắt bà còn đọng lại giọt nước mắt nhưng khuôn mặt có vẻ thanh thản, nhẹ tựa lông hồng. Ôm chặt vợ mình vào lòng, cụ Vương không kìm được lòng mà rơi nước mắt. Vậy ra đó là kết quả cuối cùng của Jessica. Một người đàn bà đến tận giây phút cuối đời mới tận hưởng được niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc