Y Thủ Che Thiên - Chương 565

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Sau khi biết được phụ thân và mẫu thân muốn đến Chủ Thế Giới, Mộ Chỉ Ly hiển nhiên cảm thấy rất là vui mừng, như vậy thì cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ, không cần phải tiếp tục chia cách ở hai thế giới nữa rồi. Theo những gì viết trong thư thì tuy rằng Mộ Thiên Tĩnh và Bạch Mạt Lăng có dự định như vậy nhưng chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn không thể đến đây được.
Dù sao thì muốn đem Thiên Âm Môn cùng với Mộ gia dàn xếp ổn thỏa cũng không phải là một chuyện đơn giản, thân là môn chủ của Thiên Âm Môn nên hai người bận rộn rất nhiều việc, cũng không thể giải quyết hết tất cả trong thời gian một sớm một chiều được. Huống chi muốn tìm một người đáng tin cậy để trông coi Thiên Âm Môn cũng là một chuyện rất khó khăn.
Thiên Âm Môn trước sau vẫn chính là tâm huyết của Mộ Chỉ Ly ở Thiên Huyền Đại Lục, bọn họ không thể nào để cho tất cả tâm huyết của nữ nhi mình bị hủy hoại trong chốc lát được. Cho nên từ lúc Mộ Chỉ Ly rời khỏi Thiên Huyền Đại Lục thì bọn họ cũng quản lý Thiên Âm Môn rất gọn gàng ngăn nắp. Hôm nay, Thiên Âm Môn phát triển vô cùng tốt ở Thiên Huyền Đại Lục.
Nhìn thấy tình hình hiện nay của Thiên Âm Môn từ lời của Bạch Mạt Lăng thì độ cong trên khóe miệng của Mộ Chỉ Ly dần dần mở rộng hơn. Bất kể là Bạch Mạt Lăng hay là Mộ Thiên Tĩnh đều rất có khả năng lãnh đạo, cho dù Mộ Chỉ Ly đột nhiên biến mất thì bọn họ cũng không để cho Thiên Âm Môn phát sinh bất kỳ rối loạn gì. Bởi vì Mộ Chỉ Ly mang tài nguyên tu luyện về mà hôm nay, Thiên Âm Môn đã khôi phục lại vinh quang ngày xưa, trở thành một môn phái đứng đầu.
Sau khi Mộ Chỉ Ly biết được phụ thân phụ mẫu mình có thể nơi này thì nàng cũng không biết là đó là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây, nhưng kết quả như vậy ngược lại cũng không xấu. Tuy rằng nàng rất nhớ phụ mẫu của mình thế nhưng hiện tại ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh này, nàng chỉ là một tán tu thấp hèn mà thôi, xem ra mình phải nổ lực hơn nữa mới được, như vậy thì sau khi phụ thân và mẫu thân đến đây, nàng mới có thể bảo vệ bọn họ được.
Ngày kế, Thiên Nhi đã trở về Thiên Âm Môn, Hàn Dĩnh Nhi cùng với Bạch Thừa Duẫn lại rất có hứng thú với khung cảnh xung quanh Tuyệt Tình Cốc, cho nên sau khi hai người chào hỏi Mộ Chỉ Ly một tiếng thì liền dắt nhau đi tham quan khắp nơi.
Mộ Hàn Mặc dường như cũng có công việc riêng của mình, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại một mình Mộ Chỉ Ly. Chẳng bao lâu sau, Ích Hàn lại chạy đến Vạn Hoa Các tìm Mộ Chỉ Ly.
- Mộ huynh! Ngươi mới tới ngày hôm qua nhưng ta chưa có cơ hội tiếp đãi ngươi thật tốt, thật sự có lỗi với ngươi. Hôm nay, ta sẽ dẫn ngươi đi tham quan một chuyến, thế nào?
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười nói:
- Ha ha, nếu như chủ nhà như ngươi đã sắp xếp rồi thì ta đương nhiên sẽ không có ý kiến.
- Đi thôi, trước tiên chúng ta đi ăn điểm tâm trước, thành thật mà nói ta đã đi qua rất nhiều nơi ở Bồng Lai tụ địa này, nhưng ta vẫn cảm thấy món ăn ở Tuyệt Tình Lâu là tuyệt vời nhất, những nơi khác không thể sánh bằng. Hôm nay, chúng ta nếm thử một chút đi!
Ích Hàn cười nói, bộ dáng tham ăn kia của hắn ngược lại cũng không phải giả vờ.
- Ngươi đây chẳng phải là mèo tự khen mèo dài đuôi sao?Chẳng lẽ ngươi trở lại Tuyệt Tình Cốc từ hôm qua mà chưa ăn được một bữa ngon sao?
Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, Tuyệt Tình Lâu là do Tuyệt Tình Cốc mở, nói vậy thì chắc chắn là đầu bếp của Tuyệt Tình Cốc giỏi hơn nhiều so với Tuyệt Tình Lâu.
Ích Hàn bày ra vẻ mặt khổ sở, lắc đầu một cái nói:
- Hôm qua sau khi trở về thì ta vẫn luôn bị mẹ ta lôi kéo hỏi hết cái này đến cái kia, đừng nói là ăn ngon mà phải nói là chưa ăn được miếng nào cả.
Người tu luyện như bọn họ vốn không cần thiết phải ăn uống cho lắm, bên cạnh đó mẫu thân của hắn dường như tra hỏi hắn đến mức quên hết tất cả mọi việc. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Thấy vậy, Mộ Chỉ Ly không kềm được mà nở một nụ cười, nói:
- Không ngờ ở bên ngoài, Ích Hàn ngươi là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đường làm quan rộng mở, nhưng lúc đối mặt với mẫu thân ngươi lại không hề có chút biện pháp nào như vậy. Đi nhanh lên, thức ăn ở Tuyệt Tình Lâu này quả thật rất ngon.
Hai người cùng nhau ra khỏi Vạn Hoa Các, lúc họ đi đến Tuyệt Tình Lâu thì trong đại sảnh đã có không ít ngươi. Ông chủ nhìn thấy mặt Ích Hàn thì vội vàng đi tới, hỏi:
- Công tử! Ngài tới dùng điểm tâm sao?
- Chuẩn bị cho chúng tôi hai phần cháo loãng cùng với một chút dưa cải.
Ích Hàn quay đầu nhìn Mộ Chỉ Ly đang đứng bên cạnh, nói:
- Tùy tiện ăn một chút, chúng ta dùng bữa ở đại sảnh này được không?
Mộ Chỉ Ly nhún vai một cái, nói:
- Không thành vấn đề!
Bản thân nàng cũng không phải là một người chuyên coi trọng những thứ vặt vãnh đó, ngày thường nàng ăn cơm rất ít vào phòng bao. Nhưng trên thực tế, bình thường nàng ăn cơm ở tửu lâu đều mang theo mục đích thăm dò tin tức, nếu như ăn ở phòng bao thì nàng căn bản không thể nào thăm dò được bất cứ tin tức gì.
Ích Hàn cùng với Mộ Chỉ Ly tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, sau khi hai người ngồi xuống thì không ít ánh mắt trong đại sảnh đều nhìn về phía hai người bọn họ. Nếu như nói hôm qua, mọi người không hề biết gì về Mộ Chỉ Ly cả, nhưng sau khi trải qua chuyện đêm qua thì có không ít người nhận ra Mộ Chỉ Ly.
- Mộ huynh, đêm qua ở nơi này đã phát sinh một chuyện thú vị, chỉ tiếc là hôm qua ta phải trở về Tuyệt Tình Cốc nên không chứng kiến tận mắt được, quả thật chút tiếc nuối.
Ích Hàn xúc động nói, đương nhiên là hắn có chút buồn bực, việc náo nhiệt lớn như vậy mà hắn lại không thể tận mắt chứng kiến.
Mi mắt cong ✓út của Mộ Chỉ Ly khẽ động, không kềm được mà hỏi:
- Chuyện lý thú gì chứ? Ngay cả ngươi cũng muốn được thấy thận mắt sao?
Ích Hàn đã từng đi qua rất nhiều nơi ở Bồng Lai tụ địa này, chắc chắn hắn đã gặp qua không ít chuyện lý thú, như vậy thì chuyện gì mới có thể dẫn đến sự chú ý của hắn chứ?
- Ta nghe nói hôm qua ở Trân Bảo Các đã xuất hiện một tin đồn thú vị, một nam tử trẻ tuổi vì một vị cô nương có dung mạo xinh đẹp mà sẵn sàng vung tiền như rác, hắn vậy mà lại mua món trang sức trấn điếm chi bảo ở Trân Bảo Cát.
Ích Hàn xích lại gần Mộ Chỉ Ly, nói tiếp:
- Trước đây, ta cũng đã từng thấy qua vật trấn điếm chi bảo đó, nhưng không ngờ bộ trấn điếm chi bảo đó lại có giá hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch, cho dù ta có tiền nhiều như vậy thì ta cũng sẽ không mua. Ta ngược lại rất tò mò cuối cùng là người nào đã mua nó, chỉ tiếc là ta không nhìn thấy, những người khác cũng không biết hắn là ai.
Ích Hàn bĩu môi, dường như không thể chính mắt chứng kiến khiến hắn vô cùng tiếc nuối.
Từ lúc Mộ Chỉ Ly nghe thấy ba chữ Trân Bảo Các thì trong lòng nàng dâng lên một loại sự cảm bất thường, từ lúc Ích Hàn bắt đầu nói cho đến khi nói xong, nàng cảm thấy rất lúng túng không biết nói cái gì cho phải. Nàng chẳng qua chỉ mua một bộ trang sức mà thôi, nhưng không ngờ chuyện nhỏ như thế mà lại truyền tới tai của Ích Hàn. Nhìn dáng vẻ tò mò đó của hắn thì nàng liền đoán được chuyện ấy chắc chắn đã tạo nên một trận náo động rất lớn ở Tuyệt Tình Cốc!
Ích Hàn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, nhưng lại không hề nói ra lời nào thì hắn còn tưởng rằng Mộ Chỉ Ly bị chuyện này làm chấn động, bất đắc dĩ nói:
- Hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch quả thật là một cái giá xa xỉ, không ít người có số tiền tài này, nhưng không ai lại sẵn lòng đem số tiền tài lớn như vậy để mua một bộ trang sức cả, tài sản của người đó phải nhiều đến trình độ nào mới có thể ra tay rộng rãi như vậy chứ? Thật sự khiến người ta rung động mà.
Bản thân mình có hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch và việc dùng hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch để đi mua một món trang sức là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đổi lại Ích Hàn lại càng rõ ràng về điều này. Từ nhỏ hắn đã ở Tuyệt Tình Cốc, từng tiếp xúc với rất nhiều dạng người, cũng có rất nhiều người có tiền tài vô tận như vậy, nhưng người có thể tiêu xài phung phí như thế cũng không nhiều lắm.
Đúng vào lúc này, một đám người đang nhỏ giọng bàn luận ở bàn kế bên, đột nhiên truyền vào tai của Ích Hàn.
- Đúng là nam tử mặc y phục màu tím đó, vị công tử đã vung tiền như rác ở Trân Bảo Các vào đêm qua chính là hắn.
Một gã nam tử nhỏ giọng nói, hắn rõ ràng không muốn bị hai người Mộ Chỉ Ly nghe được. Đối phương cũng quay đầu lại nhìn lom lom người đã vung tiền như rác mà nam tử kia nói, hắn cảm thấy thân phận của người kia cũng không hề tầm thường.
- Thật vậy sao? Ngươi khẳng định? Lại trẻ tuổi như vậy sao?
Gã nam tử còn lại nghi ngờ hỏi, một nam tử còn trẻ tuổi như thế mà trong người có thể tích trữ nhiều tài sản như vậy sao? Quả thực khiến người ta kinh ngạc.
- Thật.
Nam tử kia thề son sắt nói:
- Đêm qua ta cũng đến Trân Bảo Các, vì thấy có rất nhiều người vây xem nên ta cũng chen vào nhìn, vừa vặn chứng kiến được một màn kia, tuyệt đối không phải giả dối.
Nhĩ lực của Ích Hàn thuộc dạng gì chứ? Cho dù hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Ích Hàn vẫn nghe được tất cả nội dung cuộc bàn luận một cách rất rõ ràng. Nếu như không phải nghe được ba chữ Trân Bảo Các thì hắn sẽ không chú ý tới cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng sau khi nghe xong tất cả thì hắn không kềm được mà trợn to mắt nhìn Mộ Chỉ Ly, rung rung nói:
- Ngươi... Nam tử vung tiền như rác ở Trân Bảo Cát đêm qua chính là ngươi sao?
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly xấu hổ gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy...
Ích Hàn vỗ vỗ bả vai của Mộ Chỉ Ly, nói:
- Tiểu tử ngươi ẩn dấu quá sâu nha, lấy hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đi mua một bộ trang sức? Vậy mà mấy ngày nay ngươi cứ giả nghèo khổ với ta? Không ngờ ngươi lại giả heo ăn thịt hổ, thật sự ẩn giấu quá sâu. Từ hôm nay trở đi, ngươi nhất định phải trả tiền ăn ở, không được phép ở chùa nữa!
- Ôi! Đừng mà! Đã là huynh đệ thì tính đến tiền bạc làm gì chứ? Dù sao thì ta đây cũng đã quyết định ở chùa rồi!
Mộ Chỉ Ly căn bản không thèm để ý đến lời nói của Ích Hàn, trực tiếp dùng chiêu vô lại đùa bỡn Ích Hàn.
Lời này của Ích Hàn vốn chỉ mang ý nghĩa đùa giỡn mà thôi, hắn vỗ vỗ lên bờ vai của Mộ Chỉ Ly, lại tiếp tục nhích tới gần nàng hơn một chút nói:
- Ta thật sự nghe nói cô nương đi cùng với ngươi hôm qua đẹp như tiên nữ giáng trần, đó là ai vậy? Giới thiệu cho ta với?
Mộ Chỉ Ly hất bàn tay của Ích Hàn, nói:
- Đó là đệ muội của ta, đã thành thân với đệ đệ của ta rồi, ngươi nên chặt đứt tâm tư đó đi.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Mộ Chỉ Ly, Ích Hàn bĩu môi nói:
- Thật sự một chút hy vọng cũng không cho ta, sau này nếu như ngươi gặp được cô nương xinh đẹp nào đó thì nên giới thiệu cho ta biết với. Nhưng mà hôm qua đệ muội của ngươi đã ở đây, vậy sao hôm nay lúc ta đến tìm ngươi lại không thấy ở đó thế?
Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ích Hàn:
- Còn không phải là vì lo lắng tên sắc lang ngươi, cho nên muội ấy mới đi trước sao? Ăn xong rồi, chúng ta đi đến Tuyệt Tình Cốc đi, ta thật sự tò mò muốn nhìn xem hai chữ "Vạn Hoa" đó đến từ đâu?
Mộ Chỉ Ly thấy Ích Hàn hỏi đến vấn đề đó thì nàng lập tức dời trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.
Nói đến Tuyệt Tình Cốc thì trên khuôn mặt của Ích Hàn xuất hiện vẻ đắc ý, mỉm cười nói:
- Hai chữ này cũng không phải do đồn thổi, Bách Hoa Viên trong Tuyệt Tình Cốc tuyệt đối là nhất, không thiếu loại hoa nào. Đi thôi! Ta dẫn ngươi đi tham quan Tuyệt Tình Cốc.
Nói xong, hai người liền cùng nhau đến Tuyệt Tình Cốc. Tuyệt Tình Lâu cách Tuyệt Tình Cốc một đoạn không xa, dù sao thì Tuyệt Tình Lâu chính là tửu lâu gần với nơi tổ chức Vạn Hoa đại hội nhất.
Dọc đường đi, Mộ Chỉ Ly phát hiện không ít người đang đi về hướng Tuyệt Tình Cốc, thỉnh thoảng nàng lại nghe được ba chữ "Bách Hoa Viên" từ miệng của những người khác. Một Chỉ Ly nhíu mày hỏi:
- Ích Hàn, chẳng lẽ người nào cũng có thể tiến vào Tuyệt Tình Cốc sao? Vậy lúc ngươi...
- Dĩ nhiên không phải là như vậy, hôm nay sắp đến Vạn Hoa đại hội rồi, cho nên cấm chế của Vạn Hoa Viên cũng bị gỡ bỏ, còn những nơi khác ở Tuyệt Tình Cốc đều do thế lực Tuyệt Tình Cốc quản lý, có rất nhiều đệ tử tu luyện ở đó, đương nhiên không cho phép những người khác đi vào. Tuy nhiên ngươi là bằng hữu của ta, cho nên ta muốn dẫn ngươi đi tham quan cũng không có gì trở ngại.
Ích Hàn nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hắn cũng không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không thích hợp cả.
Mộ Chỉ Ly cũng cảm thấy tính cách của Ích Hàn rất lạ lùng, nói cho cùng thì nàng cùng với Ích Hàn quen biết nhau mới có mấy ngày, nhưng hắn lại tin tưởng nàng như vậy. Tuyệt Tình Cốc vốn là một thế lực ở Bồng Lai Tụ Địa, mặc dù không phải là một môn phái lớn, nhưng cũng là một thế lực không kém, nếu không thì tuyệt đối không thể nào khiến những tu luyện giả của những môn phái khác đến nơi này so tài như thế.
Nếu như nàng có tư tưởng bất chính, mà hắn lại dẫn nàng đi tham quan như vậy, vậy thì nàng biết đại khái về Tuyệt Tình Cốc, thế thì chẳng phải rất nguy hiểm sao? Nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn kia của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly chỉ biết lắc đầu, không biết nói gì, nàng không thể không thừa nhận quen biết Ích Hàn là một việc rất chính xác.
Sau khi đi khoảng thời gian một nén hương thì Mộ Chỉ Ly đã đến Tuyệt Tình Cốc. Nhìn thấy ba chữ "Tuyệt Tình Cốc" được khắc cứng cáp hùng hồn ở trên cổng thì trong lòng Mộ Chỉ Ly âm thầm chấn động, chẳng biết người khắc ba chữ này có tu vi cao đến bực nào, thoạt nhìn ba chữ này tựa hồ còn có tác dụng chấn nhiếp lòng người.
Tuy rằng trước mắt lệnh cấm chế của Bách Hoa Viên trong Tuyệt Tình Cốc đã được mở ra, nhưng ngoài cửa vẫn có người canh gác. Khi bọn họ nhìn thấy Ích Hàn xuất hiện thì tất cả người gác cửa đều rốt rít hành lễ, nụ cười trên gương mặt của Ích Hàn cũng thu lại mấy phần, hắn chỉ gật đầu một cái, bày ra vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
Nhìn thấy thái độ của Ích Hàn thay đổi, khóe miệng Mộ Chỉ Ly nhấc lên một nụ cười, chắc chắn đây mới chính là dáng vẻ ngày thường của Ích Hàn trong mắt những người khác. Từ miệng của những người khác, nàng cũng biết được một số chuyện về Ích Hàn, Ích Hàn chính là nhi tử độc nhất của cốc chủ Tuyệt Tình Cốc, tương lai Tuyệt Tình Cốc lớn như vậy sẽ được truyền cho Ích Hàn. Thân là người đảm nhiệm chức vị cốc chủ đời tiếp theo của Tuyệt Tình Cốc, đương nhiên tâm tư của Ích Hàn rất kín đáo rồi, nghe đâu từ lúc còn bé, Ích Hàn đã biểu hiện ra tài năng xuất sắc rồi.
Rất nhiều việc của Tuyệt Tình Cốc đều do Ích Hàn dàn xếp, tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng hắn lại có thành tích xuất chúng khiến người khác kinh sợ, mà Tuyệt Tình Cốc Chủ cũng là một người rất thú vị, chỉ cần Ích Hàn nói ra ý kiến của mình thì bất luận là đúng hay sai gì thì hắn cũng cho phép Ích Hàn đi làm. Thành công thì sẽ được thưởng, nhưng thất bại thì sẽ bị trừng phạt, về phần cụ thể là hình phạt gì thì người ngoài không thể nào biết được.
Dưới sự dạy dỗ như thế của Cốc cốc chủ, Ích Hàn trưởng thành với tốc độ cực nhanh, hôm nay, hắn đã sớm được tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Tuyệt Tình Cốc thừa nhận. Nói thẳng thắn một chút thì lời nói của Ích Hàn ở Tuyệt Tình Cốc không khác gì cốc chủ Tuyệt Tình cốc.
- Mộ Ly, đây chính là Bách Hoa Viên, một chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi nếm thử Bách Hoa Tửu, rất ít người có điều kiện nếm được loại R*ợ*u này.
Ích Hàn nhìn biển hoa vô tận trước mắt, trên khuôn mặt lạnh nhạt cũng chậm rãi xuất hiện một độ cong. Phóng tầm mắt nhìn lại, trước mắt chính là một biển hoa chạy dài đến vô tận, nhìn không thấy đâu là điểm cuối.
Trăm loại hoa đua nhau khoe sắc, cả vườn hoa đủ màu sắc, nhìn từ xa tựa như ánh sáng ban mai kéo dài từ trên bầu trời xuống dưới mặt đất. Trăm loại hoa tỏa ra vô số mùi hương, đan vào nhau tạo thành một hương thơm hỗn tạp, khiến người ta mát lòng mát dạ.
Đủ loại hoa dựa theo màu sắc bất bất đồng mà phân bố ở những nơi khác nhau trong hoa viên, đóa hoa màu đỏ như ngọn lửa bùng cháy, đóa hoa màu vàng rực rỡ tựa như ánh mặt trời, đóa hoa màu tím dịu dàng lãng mạn, nổi bậc dưới nền sắc lá xanh biếc càng lộ ra vẻ tươi đẹp động lòng người.
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, nhiều cánh hoa phảng phất như những con hồ điệp tung bay trong gió, phảng phất như ngôn ngữ của loài hoa lãng mạng đến cực điểm. Đặt mình trong Bách Hoa Viên, dạo chơi giữa biển hoa, giống như thân thể đang ở trong mộng cảnh vậy. Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ say mê, không cầm lòng được mà xúc động nói:
- Quá đẹp, ta chưa từng thấy qua nơi nào đẹp như vậy cả.
Nghe giọng nói của Mộ Chỉ Ly, Ích Hàn không kềm được mà chuyển mắt nhìn sang Mộ Chỉ Ly, cười nói:
- Một đại lão gia thấy hoa cũng ....
Xúc động, lúc Ích Hàn nhìn thấy bộ dáng của Mộ Chỉ Ly thì hắn vô cùng bất ngờ, ngay cả hai chữ này cũng không thể thốt được thành lời.
Ngày thường, hắn thấy dáng dấp của Mộ Chỉ Ly rất anh tuấn, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ say mê trên gương mặt của nàng, thì chẳng biết tại sao mà hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng nhưng hắn cũng không thể nói ra được đến tột cùng là kỳ lạ ở chỗ nào.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên phát hiện lời nói của mình có chút thất thố, đành phải thu lại biểu cảm trên mặt mình, nói:
- Ích Hàn à! Bách Hoa Viên này quả thật vô cùng xinh đẹp, ta cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy được nhiều đóa hoa như vậy, Vạn Hoa đại hội - cái tên này quả thật là vô cùng thích hợp!
Thấy thái độ của Mộ Chỉ Ly đã khôi phục lại như bình thường, Ích Hàn cũng cười nói:
- Ha ha, đó là điều hiển nhiên, Bách Hoa Viên của chúng ta được không ít người chăm sóc. Mảnh hoa điền này trồng rất nhiều loại hoa quý hiếm, bên ngoài cũng không hề có.
Ích Hàn cũng không phải người bình thường, rất nhanh đã đem chút lúng túng vừa rồi giải quyết sạch sẽ.
Không ít những cô gái xung quanh đều lộ ra vẻ say mê, nữ tử trời sinh yêu thích hoa, đây vĩnh viễn là đặc điểm không bao giờ đổi, dường như bất cứ nữ tử nào trời sinh cũng có.
Nghe từng câu tán thưởng đối với Bách Hoa viên, Mộ Chỉ Ly không khỏi hỏi:
- Nói như vậy mất tinh lực lớn như vậy đi nuôi trồng một biển hoa, hẳn không phải là vì đẹp mắt chứ? Có liên quan Bách Hoa mỹ tửu ?
- Ngươi cũng thật thông minh, đích xác là cùng Bách Hoa mỹ tửu mỹ tửu có chút liên quan. Bách Hoa mỹ tửu chính là thứ đặc biệt của Tuyệt Tình cốc chúng ta, Bách Hoa mỹ tửu không riêng mùi vị vô cùng ngon, sau khi uống có thể loại bỏ bộ phận tạp chất trong cơ thể, cho nên ở bên ngoài, giá tiền của Bách Hoa mỹ tửu có thể nói là trên trời.
Đôi mắt trong suốt của Ích Hàn kia mang theo một tia tự hào. Sống ở Tuyệt Tình cốc từ nhỏ, tình cảm của hắn đối với nơi này rất thâm hậu.
Nghe vậy, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ vẻ tò mò:
- Bách Hoa mỹ tửu có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể?
Nàng đã thấy không ít đồ vật có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể, tỷ như thân thể của nàng cũng đã trải qua rất nhiều lần, nhưng giống như Bách Hoa mỹ tửu cũng lần đầu tiên nghe thấy, thật thần kỳ.
- Mộ Ly,ngươi hơi bị lạc hậu rồi. R*ợ*u cách hoa ở Bồng Lai bí cảnh đều rất nổi tiếng , ngay cả tu luyện giả chiến thắng tại Vạn Hoa đại hội thì một trong số phần thưởng chính là Bách Hoa mỹ tửu. Hàng năm người tới Tuyệt Tình cốc cầu cạnh van xin Bách Hoa mỹ tửu cũng không hề ít, chỉ là Bách Hoa mỹ tửu của chúng ta hàng năm chỉ bán ra ba bình. Số lượng Bách Hoa mỹ tửu vốn không nhiều, đệ tử Tuyệt Tình Cốc cũng cần có.
- Ra là vậy.
Mộ Chỉ Ly gật đầu:
- Bảo bối cỡ này tự nhiên là người trong nhà phải hưởng dụng đầu tiên, không nghĩ tới làm bạn với công tử của Tuyệt Tinh cốc ta còn có thể uống thử Bách Hoa mỹ tửu mà người khác không thể uống, thật làm cho người ta vui mừng a.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một tiếng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào trong tai hai người:
- Ích Hàn huynh, lâu rồi không gặp.
Mộ Chỉ Ly và Ích Hàn quay đầu lại, đợi tới thời điểm thấy người, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ kinh ngạc. Người trước mặt nàng cũng không xa lạ, dĩ nhiên là Hoàng Phổ Vân Thiên Ma Tông, nghe lời Hoàng Phổ Vân vừa nói, tựa hồ hắn đã sớm biết Ích Hàn rồi?
- Hoàng Phổ huynh, ngươi đến khi nào, sao lại không có nói cho ta biết một tiếng, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt a.
Ích Hàn vội vàng cười nói, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười rạng rỡ, chẳng qua là Mộ Chỉ Ly nhận thấy, nụ cười này của hắn so với bình thường khác nhau rất lớn, nhiều hơn một chút cứng nhắc, thêm một chút lễ phép, đây là nụ cười ứng phó .
- Vạn Hoa đại hội sắp tới, Ích Hàn huynh là người bận rộn, sao ta dám làm phiền ngươi.
Một bên trên khuôn mặt đạm mạc của Hoàng Phổ Vân cũng hiện lên nụ cười nhợt nhạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc