Y Thủ Che Thiên - Chương 485

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Thiên Nhi liền giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía quả hoàng kim ở trong tay Mộ Chỉ Ly, kích động nói: “Đây là quả hoàng kim? Không nghĩ tới ngay cả bảo bối này mà ngươi cũng có!”
Hàn Như Liệt lộ vẻ mặt kinh ngạc, không tiếng động mà hỏi dò Mộ Chỉ Ly. quả hoàng kim khi đó đều bị bọn họ nuốt chửng rồi, không nghĩ tới trong tay Mộ Chỉ Ly lại có nhiều quả hoàng kim như vậy.
Thấy bộ dáng kinh ngạc không ngừng của ba người bọn họ, khóe miệng Mộ Chỉ Ly nâng lên độ cong nhàn nhạt, “Trước kia lúc lấy được quả hoàng kim, ta đã nuôi trồng rồi, dược điền ở bên trong Thiên Sát Cổ Giới nuôi trồng cái này rất dễ dàng.”
Phàm là dược thảo bình thường khó thấy nàng đều có bảo tồn, thu thập hạt giống cũng không ít, chính là vì đề phòng bất cứ tình huống nào.
Trên khuôn mặt tuấn dật của Hàn Như Liệt nâng lên một nụ cười đắc ý, nói: “Nương tử ta thật đúng là khó lường, xem ra sau này giới luyện đan chính là thiên hạ của nàng rồi. Hạn chế lớn nhất của dược sư chính là không tìm được dược liệu mong muốn, mà Ly Nhi một khi đã có được dược liệu là đã có thể có vô cùng vô tận,Thiên Sát Cổ Giới này quả là nghịch thiên!”
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Chính nàng cũng cảm thấy Thiên Sát Cổ Giới này thật sự rất thần kỳ, có dược điền này ở đây, ngày sau muốn luyện chế đan dược giống nhau có thể nói là không có bất kỳ khó khăn nào.
“Tiếp theo là mấy bụi dược liệu, các ngươi cũng giúp ta chụp xuống, ta đi ra ngoài nói chuyện với Mễ Lan Ba trước đây.” .” Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói, trước tiên mình phải cùng với Mễ Lan Ba câu thông tốt, hoặc là trực tiếp đem đồ lên bán đấu giá trước.
Nghe vậy, ba người đồng loạt gật đầu, Mộ Chỉ Ly quay người đi ra khỏi ghế lô màu vàng. Cửa của ghế lô màu vàng được mở ra dẫn tới sự chú ý của mọi người, ở dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, sắc mặt của Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, trên khuôn mặt tinh xảo không có một chút thay đổi nào, chỉ là một đôi mắt đen nhánh như mực lơ đãng quét qua trên người Lương Lịch Nhậm.
Lương Lịch Nhậm chỉ cảm thấy trong người lạnh toát, ánh mắt lạnh lùng kia của Mộ Chỉ Ly làm cho hắn có một dự cảm xấu. Rõ ràng đối phương cùng lắm cũng chỉ là một tên đệ tử, nhưng hắn lại cảm thấy ở dưới khí thế của nàng ta mình không có dũng khí đối mặt với nàng.
Tầm mắt của mọi người đuổi theo Mộ Chỉ Ly, sau khi rời khỏi đại sảnh bán đấu giá mới thu trở lại, trong lòng cũng cảm khái không thôi. Mộ Chỉ Ly bây giờ là Hạt giống chiến đạt được thứ hạng, không lâu nữa đã phải đi tới Vô Tận Hải, khí thế toàn thân đều khác với người thường.
Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi đại sảnh đã cảm thấy bên tai thanh tịnh đi không ít, vừa hỏi thăm một chút đã biết được nơi ở của Mễ Lan Ba.
Cộc cộc cộc!
Cùng với tiếng “Mời vào” của Mễ Lan Ba, Mộ Chỉ Ly lúc này mới đẩy cửa đi vào. Mễ Lan Ba đang thản nhiên ngồi ngay ngắn ở trên ghế phẩm trà, hơi híp mắt, rất không được tự nhiên.
Nhìn thấy người tới là Mộ Chỉ Ly, sắc mặt Mễ Lan Ba khẽ biến, vội vàng đứng lên, “Mộ cô nương, chẳng lẽ trên buổi đấu giá có vấn đề gì sao? Sao ngươi lại tự mình tới đây.”
Thấy sự lo lắng ở trong mắt Mễ Lan Ba, Mộ Chỉ Ly khoát tay nói: “Mễ đại nhân quá lo lắng rồi, ta là vạn bất đắc dĩ mới tới tìm Mễ đại nhân đấy.”
“Không biết vì sao? Chỉ cần Mễ Lan Ba ta đủ khả năng, nhất định sẽ không từ chối.” Mễ Lan Ba suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nói, nhìn thấy sự quyết tâm ở trên mặt Mộ Chỉ Ly.
“Không phải là chuyện đại sự gì, bảo bối ở trên buổi đấu giá lần này rất nhiều, đáng tiếc là ta cũng không có nhiều tiền như vậy, cho nên mới hi vọng dùng thứ khác tới để thay thế, không biết có được không?” Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, tuy là hỏi dò, nhưng giữa chân mày nàng cũng không có lấy nửa điểm lo lắng.
Nghe thấy lời của Mộ Chỉ Ly, tim của Mễ Lan Ba vốn là hơi thấp thỏm giờ phút này cũng thả lỏng, vội nói: “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, không biết Mộ cô nương là chuẩn bị dùng cái gì để thay thế?” Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Mộ Chỉ Ly duỗi tay ngọc ra, trên mặt bàn chính là đặt một lọ Lưu Di đan, một lọ Bách Chuyển đan cùng với năm quả hoàng kim, “Chính là những thứ này.”
Mễ Lan Ba đem bình sứ trắng kia mở ra nhìn một cái, đến khi hắn nhìn thấy đan dược ở bên trong, thì khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt của hắn cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, tay cầm bình sứ hơi hơi run rẩy, nói: “Cái này theo thứ tự là một bình Lưu Di đan, và một lọ Bách Chuyển đan? Những đan dược này đều là làm cho người ta trở nên điên cuồng vì nó, còn có bảo bối quả hoàng kim màTu Luyện Giả khó thấy, số lượng này không khỏi quá lớn rồi….thật sự là muốn dùng những thứ này để đổi lấy trúc cơ đan sao?”
Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt gật đầu, “Không sai, đổi toàn bộ. Mễ đại nhân có điều không biết, lúc trước ta là vì một bụi thất thải mễ lan mà hao tổn 10 ức*(một ức bằng 100 triệu) trúc cơ đan, mấy bụi dược thảo tiếp theo ta cũng nhất định phải có, đương nhiên là phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.” Nàng vẫn còn nhớ viên trân châu mà Thiên Nhi cảm thấy rất hứng thú, mặc dù món đồ chơi kia nhìn mãi vẫn không hiểu đến tột cùng là cái gì, nhưng vạn nhất có người biết phân biệt hàng hóa tốt xấu cũng không biết chừng, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ chút ít.
Ánh mắt của Mễ Lan Ba khẽ biến hóa, sâu trong đáy mắt xẹt qua tia tinh mang. Hắn càng ngày càng thấy không hiểu Mộ Chi Ly rồi, không nói đến Lưu Di thảo có nhiều khó khăn, rõ ràng là tỷ lệ luyện chế đan dược thất bại đã làm cho người ta xấu hổ, nàng lại có thể một hơi lấy ra nhiều Lưu Di đan như vậy.
Mấy trăm năm qua Linh Viêm Quốc tổng số Lưu Di đan xuất hiện sợ là cũng không có nhiều như lần này, cộng thêm quả hoàng kim khiến cho Tu Luyện Giả chạy theo như vịt thì nàng ta lại cũng không để ý tới chút nào, vậy nàng ta có bao nhiêu bảo bối……
Tuy trong lòng có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang, nhưng trên mặt Mễ Lan Ba vẫn không để lộ ra, chợt nói: “Mộ cô nương, không biết là ngươi định để cho ta đem những thứ này trực tiếp tới bán đấu giá ở buổi đấu giá lần này, hay là trực tiếp cùng ta đổi?”
“Ta thế nào cũng được, Mễ đại nhân cảm thấy làm thế nào thì tốt, thì làm như vậy đi.” Trong lòng nàng cũng hiểu, Lưu Di đan này giá trị không rẻ, nhưng nếu như lần này đem toàn bộ ra bán đấu giá, căn bản không có ai có thể một hơi chụp được, giá tiền cũng không cao được.
Nghe vậy, trong lòng Mễ Lan Ba hiện lên sự vui mừng. Những đan dược này nếu như bị hắn phân tán ra bán đấu giá ở các buổi đấu giá Mễ Thức tại các thành trì khác, giá cả nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
“Vậy nếu như Mộ cô nương không ngại, trước tiên ta sẽ nhận lấy, đợi ngày sau tìm lấy một cơ hội tốt sẽ bán đấu giá, được không”
“Không thành vấn đề.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng trả lời nói.
“Những thứ này ta dùng 7 tỷ trúc cơ đan mua lại, Mộ cô nương có ý kiến gì không?” Mễ Lan Ba suy nghĩ một lát sau đó cho Mộ Chỉ Ly một cái giá tốt.
Mộ Chỉ Ly biết cái giá 7 tỷ coi như là không thấp, có lẽ Mễ Lan Ba tách ra tới buổi đấu giá sẽ có giá trị cao hơn, nhưng cũng tồn tại một sự mạo hiểm nhất định, đây tuyệt đối là cái giá thích hợp.
“Vậy thì quyết định như vậy đi.” Mộ Chỉ Ly cười nhạt, những thứ này nàng cũng không phải là rất để ý, ở dưới con mắt của nàng, Lưu Di đan chẳng qua chỉ có thể kéo dài được mười năm tuổi thọ mà thôi, đan dược mà nàng muốn luyện chế chính là loại kéo dài tuổi thọ hơn.
Buổi đấu giá Mễ Thức quả nhiên không hổ tiền tài thâm hậu?, 7 tỷ trúc cơ đan Mễ Lan Ba rất nhanh đã xoay sở ra mà giao cho Mộ Chỉ Ly. Chờ sau khi Mộ Chỉ Ly mở ra, tâm Mễ Lan Ba cũng hoạt động trở lại, bắt đầu suy nghĩ làm sao để đem những bảo bối này tản ra.
Sau khi Mộ Chỉ Ly trở về ghế lô màu vàng, trong ghế lô lại nhiều hơn hai bụi dược liệu, thấy vậy nàng rất vui mừng. Có những dược liệu này, một vài đan dược trước kia nàng không thể luyện chế được bây giờ cũng có thể luyện chế được rồi.
“Chỉ Ly, hai bụi dược liệu này tổng cộng dùng hết 15 ức, ngươi….” Thiên Nhi không khỏi lên tiếng nói, giá tiền này quả thực quá cao rồi, cộng thêm đồ lúc trước chụp xuống, vậy là hơn 20 ức rồi a.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nhấc lên thành nụ cười, nói: “Thiên Nhi, yên tâm đi. Tổng cộng ta đổi lấy 70 ức(7 tỷ) đem về, tạm thời không cần lo lắng vấn đề không có tiền nữa.”
Cùng với lời của Mộ Chỉ Ly, trong mắt Thiên Nhi và Mộ Dật Thần đều hiện lên vẻ kinh dị. 70 ức, cái này sợ là rất nhiều thế lực cũng không thể lấy ra, Chỉ Ly thật là có tiền…..
“Ha ha, vậy thì tốt rồi, tiếp tục chụp thôi! Kế tiếp sẽ để cho ta chụp, cảm giác vung tiền như rác này thật tốt.”
Ba người đều nở nụ cười, rối rít gật đầu để Thiên Nhi tới đấu giá.Ba bụi cây dược liệu tiếp theo đều bị Thiên Nhi chụp được, mọi người ở bên trong đại sảnh đều nhìn về ghế lô màu vàng, có chút không biết nói gì.
Đám người Mộ Chỉ Ly không khỏi cũng có quá nhiều tiền đi, liên tiếp lấy ra mấy chục ức rồi, ngay cả Thủy Liễu Tư và Nghê Kinh Minh cũng chỉ có cam bái hạ phong (chịu thua). Bọn họ rốt cục cũng hiểu Mộ Chỉ Ly đối với dược liệu là yêu thích không rời, cứ hễ xuất hiện dược liệu là đều bị nàng ta chụp xuống, đến cuối cùng mọi người cũng lười cạnh tranh, dù sao cũng chẳng tới được trong tay.
Mãi cho tới sau này, một bụi dược thảo xuất hiện lại vẫn không có một ai ra giá, Mộ Chỉ Ly bởi vì đã có dược thảo này rồi, cũng không có tiếp tục chụp, không nghĩ tới mọi người cũng chờ nàng ra giá. Lần này cũng may, dược liệu kia lại lưu lại rồi! Đợi tới sau khi lão giả áo đen kia khẳng định dược liệu lưu lại, đoán chừng mọi người lại hối hận không thôi.
Đám người Lăng Lạc Trần hiển nhiên đã biết thân phận của đám người Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt lập tức truyền âm cho bọn họ, nếu như nhìn trúng món bảo bối gì thì trực tiếp nói cho hắn biết là được, trực tiếp giúp bọn họ chụp được. Sau đó Tư Đồ Dao chụp được một cái dược đỉnh. Liễu Tuyết Nghiên thìchụp được một cái trường tiên, về phần Thiên Nhi nhìn trúng cái viên trân châu lớn cũng bị nàng dùng giá cao lấy được, có thể nói mọi người đều thu hoạch nhất định.
Tới khi lão giả áo đen tuyên bố buổi đấu giá kết thúc, thì mọi người đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Buổi đấu giá này coi như là để cho bọn họ thấy được thế nào gọi là tài lực hùng hậu rồi, lại tiếp tục chờ, không loại trừ khả năng không chịu được.
Hàn Như Liệt hướng về phía Lăng Lạc Trần dùng ánh mắt sai khiến, Lăng Lạc Trần lập tức hiểu rõ, lập tức cùng Tư Đồ Diêu đuổi theo Lương Triết Khiêm, tên gia hỏa này lại nhiều lần phá hư chuyện tốt của bọn họ, không thể không dạy dỗ một phen.
Nhìn phương hướng Lương Lịch Nhậm rời đi, Mộ Chỉ Ly híp mắt lại, trong con ngươi chợt lóe lên một tia ác nghiệt. Bất luận như thế nào, hộp sắt kia nhất định nàng phải có trong tay!
Đang lúc đám người Hàn Như Liệt chuẩn bị lúc rời đi, cửa ghế lô màu vàng ở bên cạnh cũng mở ra. Dật Trần và Dật Mộng cùng nhau từ bên trong đi ra, chậm rãi đi tới bên cạnh đám người Hàn Như Liệt, nói: “Thủ đoạn của mấy vị ngày hôm nay thật sự làm cho người ta kinh ngạc, nói vậy những dược liệu này ở trong tay Mộ cô nương nhất định có thể phát huy được tác dụng tốt nhất.”
Mấy người hiển nhiên là không ngờ được hai người Dật Trần sẽ tiến lên nói chuyện, hơi suy nghĩ một chút, Mộ Dật Thần và Thiên Nhi liền dẫn đầu đi ra ngoài. Bọn họ nhất định phải ςướק được cái hộp sắt kia trước khi Lương Lịch Nhậm trở lại Lương gia, nếu không sẽ không có cơ hội.
“Không biết hai vị kia là?” Dật Mộng nhìn hai người Thiên Nhi rời đi không khỏi lên tiếng hỏi.
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, “Là đệ đệ và đệ muội ta, bọn họ còn có chút chuyện muốn làm, cho nên đi trước.”
“À? Chẳng lẽ bọn họ vừa mới tới Chủ Thế Giới? Lúc trước chưa từng thấy quá a.” Trên mặt Dật Trần hiện lên sự nghi ngờ.
“Như vậy cũng không phải, nói vậy các ngươi cũng biết lối đi số mười sáu có một chút vấn đề. Ban đầu bọn ta vốn là cùng đi, không ngờ bọn ta tới Linh Viêm Quốc, hai người bọn họ lại tới Thiên Mạc Quốc, lúc ở trong trại huấn luyện hạt giống, bọn ta mới đoàn tụ.” Mộ Chỉ Ly chậm rãi giải thích, trong lòng cũng là ít đi mấy phần vội vàng.
Thực lực của Dật Thần là mạnh nhất trong mấy người bọn họ, coi như thực lực của Lương Lịch Nhậm không thấp, sợ là cũng chạy không thoát. Bọn họ ở đây còn có thể cởi bỏ hiềm nghi, đương nhiên là không thể tốt hơn.
Nghe vậy, Dật Trần cũng không có truy hỏi, “Ngày sau các ngươi đi tới Vô Tận Hải phải cẩn thận gấp đôi. Thành thật mà nói, ta rất bội phục các ngươi có thể lấy được thành tích như vậy. Nhờ có Mộ cô nương chữa hết ẩn tật của ta, đưa tu vi của ta lên cao, ta cũng tham gia Hạt giống chiến.”
*Ẩn tật: bệnh không tiện nói ra.
Thấy trên mặt Dật Trần toát ra vẻ hướng tới Hại giống chiến, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau cười một tiếng, gật đầu nói: “Dựa vào thực lực của hoàng tử, nhất định có thể thành công.”
Vào lúc đám người Mộ Chỉ Ly nói chuyện với nhau, hai người Thiên Nhi đi theo phía sau Lương Lịch Nhậm một đường đi ra, kỳ quái chính là Lương Lịch Nhậm lại không cùng đi với Lương Triết Khiêm, cho nên bọn họ cũng không có cùng đám người Lăng Lạc Trần hội họp.
Sau khi Lương Lịch Nhậm ra khỏi phòng đấu giá liền một đường không ngừng nghỉ hướng Lương gia chạy tới, bảo bối bậc này đặt ở trong tay hắn thật sự không yên lòng. Mộ Dật Thần và Thiên Nhi đi theo phía sau hắn cũng ***ng phải khó khăn.
Trên con đường này có không ít người, nếu như bọn họ cứ như vậy mà ra tay không khỏi rơi vào miệng lưỡi của quần chúng, nhưng lại không thể cứ như vậy mà nhìn hắn ta chạy về Lương gia. Đúng lúc này, trong lòng Thiên Nhi sinh ra một kế, lấy hai mảnh tơ lụa che ở trước mặt hai người, chợt hướng Mộ Dật Thần gật đầu.
Thấy thế, Mộ Dật Thần lập tức hiểu rõ, vội hướng về phía Lương Lịch Nhậm đuổi theo, la lớn: “Lương Lịch Nhậm, tên súc sinh này, lại dám làm ra chuyện súc sinh này, lưu cái mạng lại!”
Một loáng sau, thanh kiếm sắc bén trong tay đã hung hăng hướng về phía sau lưng Lương Lịch Nhậm mà đâm tới.
Giọng nói của Mộ Dật Thần ở trong không khí đột ngột vang lên, trong lúc nhất thời mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hai người. Trong lòng suy nghĩ Lương Lịch Nhậm rốt cuộc đã làm ra cái chuyện thập ác bất xá*(mười tội ác không thể tha thứ) gì, lại dẫn tới đối phương đuổi giết tới cửa! Phải biết rằng, Lương Lịch Nhậm ở Linh Viêm Quốc được coi như là một nhân vật có mặt có mũi, bây giờ gây ra chuyện trả thù như vậy, hiển nhiên là dẫn tới sự chú ý của không ít người.
Cảm nhận được phía sau truyền tới kiếm khí mạnh mẽ, Lương Lịch Nhậm lưu loát xoay người, cuồng đao đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, hướng về phía lợi kiếm đột nhiên xuất hiện kia nghênh đón!
Keeng!
Tiếng sắt thép nhất thời vang dội da, Lương Lịch Nhậm nhìn người bịt mặt ở phía sau, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Người này là ai, hắn chưa từng thấy qua.
“Ngươi là người phương nào! Vì sao muốn phá hoại danh dự của ta!” Lương Lịch Nhậm tức giận nói, hắn thân là trưởng lão của Lương gia, quan tâm nhất chính là danh dự của mình, bây giờ lại bị người này bôi đen như vậy, hắn sao có thể không tức giận?
Nghe vậy, Mộ Dật Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Lương Lịch Nhậm, đừng có bày trò ra vẻ đạo mạo, ngươi làm ra chuyện gì trong lòng ngươi tự rõ! Hôm nay nhất định ta nhất định phải lấy đầu của ngươi để dẹp bỏ cơn tức giận này!”
“Lương Lịch Nhậm, ngày ૮ɦếƭ của ngươi đến rồi, hôm nay sẽ để cho ngươi xuống mặt đất xám hối!” Thiên nhi phối hợp nói, bộ dáng kia tựa hồ như hận không thể đem Lương Lịch Nhậm ăn sống nuốt tươi.
Kể từ đó, mọi người đều cho là chuyện này là ân oán cá nhân giữa bọn họ, hiển nhiên sẽ không có cái liên tưởng gì, không thể nghi ngờ có thể giảm đi không ít phiền toái.
Lương Lịch Nhậm há mồm còn định nói gì đó, không biết tại sao Mộ Dật Thần căn bản không cho hắn cơ hội, lợi kiếm vung vẩy ra từng đạo kiếm khí vô cùng mạnh mẽ bắn tới , một hồi đại chiến nhất thời bộc phát ra!
Cùng lúc đó, Lăng Lạc Trần cũng đuổi theo liễu Lương Triết Khiêm. Trên mặt Lương Triết Khiêm nâng lên nụ cười khinh thường, nói: “Đông Phương Trần, ngươi nghĩ như thế nào? Khó có thể là muốn theo động thủ?”
Trong đôi mắt đen nhánh của Lăng Lạc Trần đột nhiên hiện lên một tia sắc bén, khuôn mạt trích tiên vẫn lạnh nhạt như trước, lạnh lùng nói: “Lương Triết Khiêm, ngươi ba lần bốn lượt khiêu khích, chẳng lẽ cho rằng Lăng Lạc Trần ta không biết nổi cáu sao?”
“Làm sao? Không chụp được Bích Hàn Chi Khắc, trong lòng ngươi mất hứng? Ai bảo ngươi không xuất ra đủ số tiền đây!” Lương Triết Khiêm cười lạnh nói: “Ta cho ngươi biết, Đông Phương Trần, ta không ưa nhất chính là bộ dáng tự cho là thanh cao của ngươi, có bản lĩnh thì ngươi ra tay đi!”
Lời của Lương Triết Khiêm vừa dứt, một quyền của Lăng Lạc Trần đã đánh úp về phía bụng của Lương Triết Khiêm. Lương Triết Khiêm hiển nhiên là không nghĩ tới Lăng Lạc Trần lại đột nhiên động thủ, trong lúc nhất thời bị đánh chính diện, khuôn mặt hắn sung huyết đỏ ửng ôm bụng, kinh ngạc mà nhìn Lăng Lạc Trần.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lung từ trong đôi môi lạnh nhạt như nước của Lăng Lạc Trần truyền ra: “Như ngươi mong muốn!”
Lương Triết Khiêm chậm rãi đứng thẳng người đột nhiên hướng về phía Lăng Lạc Trần tập kích, Lăng Lạc Trần không lùi không nhường, trực tiếp nghênh đón! Thiên lực mạnh mẽ đột ngột đẩy ra, từng chiêu từng chiêu của hai người hung ác đánh úp về phía đối thủ.
Tư Đồ Diêu và Liễu Tuyết Nghiên lẳng lặng đứng yên ở một bên, chuyện này Lăng Lạc Trần tự mình có thể làm xong, không cần phải bọn họ ra tay. . . . . .
Lúc này không thể nghi ngờ trở thành đề tài nói chuyện của mọi người, trưởng lão Lương gia và đệ tử lại cùng một lúc cùng đối thủ triển khai chiến đấu, cũng không biết nên nói là đúng lúc hay không đúng lúc.
Hai người Mộ Chỉ Ly một mạch cùng Dật Trần nói chuyện, Dật Trần là một người thông minh, cho nên bắt đầu nói chuyện rất là dễ dàng. Hai người đối với hắn ta cũng không bài xích, cho nên cuộc trò chuyện coi như là thoải mái.
Cho đến khi Dật Mộng và Dật Trần rời đi, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt biến sắc, chợt nhanh chóng hướng về phía hai người đuổi theo. Ngay sau khi Mộ Chỉ Lo chạy tới chỗ của Mộ Dật Thần, lại kinh ngạc phát hiện hắn đang đi về phía mình.
“Các ngươi…. cuộc chiến đã xong rồi?” Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi.
Mộ Dật Thần cười nhạt, “Thực lực của Lương Lịch Nhậm kia so với ta còn yếu hơn mấy phần, đối phó hiển nhiên không thành vấn đề. Này, đây là túi càn khôn của hắn, hộp sắt kia ở trong này.”
Nhận lấy túi càn khôn Mộ Dật Thần đưa tới, linh thức Mộ Chỉ Ly vừa chạm vào, quả nhiên, hộp sắt này đang ở bên trong. Sau một khắc, chân mày của Mộ Chỉ Ly tắc thì hơi nhăn lại, “Đoạn đường này có nhiều người như vậy, các ngươi có thể bị người nhận ra rồi?”
“Yên tâm đi, chúng ta che mặt, không có ai nhận ra. Huống chi tất cả mọi người đều cho là giữa chúng ta có cừu oán, ai lại cho rằng vì ςướק đoạt?” Thiên nhi cười khẽ, nghĩ tới bộ dáng Lương Lịch Nhậm không cam lòng trước khi ૮ɦếƭ, nàng đã cảm thấy buồn cười.
“Tư Đồ đại ca đâu? Hắn không phải là đi cùng với các ngươi sao?”
“Hắn đi theo Lăng Lạc Trần kia rồi, chúng ta cũng mau chút qua đó đi. Chắc hẳn Lương Triết Khiêm kia cũng đã bị giải quyết rồi, phải nói tốc độ của các ngươi thật đúng là mau, ta ngay cả nhìn cũng không thể nhìn lên một cái.” Khóe mắt Mộ Chỉ Ly hơi hơi nâng lên, trong lòng rất là thống khoái, Lương gia lần này xem như là lỗ lớn rồi.
Quả nhiên, lúc ba người Mộ Chỉ Ly tìm được đám người Lăng Lạc Trần, thì chỉ thấy thi thể của Lương Triết Khiêm. Dựa vào địa vị ngày hôm nay của bọn họ cũng sợ xung đột giữa Lương gia, đệ tử không thể tránh được, thương vong vốn là chuyện thường.
Tâm tình của mọi người rất tốt, sau khi ở bên trong tửu lâu ăn như gió cuốn mới trở lại Đông Phương gia, đồng thời Hàn Như Liệt cũng đem Bích Hàn Chi Khắc giao cho Lăng Lạc Trần, dẫn tới Lăng Lạc Trần liên tục nói lời cảm tạ, quan hệ giữa mọi người càng thêm hòa hợp rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc