Y Thủ Che Thiên - Chương 467

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Thời điểm Mộ Chỉ Ly chớp chớp mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Hàn Như Liệt đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng hai người đều giương lên nụ cười.
“Ly nhi, như thế nào?” Hàn Như Liệt dịu dàng hỏi, hắn vẫn luôn coi chừng dùm Mộ Chỉ Ly, sợ có người sẽ ảnh hưởng đến quá trình tìm hiểu của nàng.
“Thiên đạo pháp tắc của ta đã tìm hiểu đến tầng thứ hai rồi, không nghĩ tới ở chỗ này lại có đột phá lớn như vậy.” Trên mặt Mộ Chỉ Ly không ngăn được mừng rỡ, lĩnh ngộ thiên đạo pháp tắc đối với nàng là vô cùng quan trọng.
“Vậy thì thật là thật tốt quá, việc lĩnh ngộ Thiên đạo pháp tắc ta còn không bằng được nàng.” Hàn Như Liệt khẽ cười nói, nhìn thấy tâm tình Ly nhi tốt, chắc chắn hắn là người vui vẻ nhất.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói: “Không nghĩ tới tìm hiểu lại mất nhiều thời gian như vậy, chàng bây giờ mau đi nghỉ ngơi đi, ta gác đêm là được rồi, ngày mai chàng còn phải có tinh thần tốt để bảo vệ ta nữa đấy.”
Hàn Như Liệt vốn không muốn nghỉ ngơi, nghe được câu nói sau cùng của Mộ Chỉ Ly đã thay đổi chủ ý:”Được, ta sẽ nghỉ ngơi một chút.”
Đợi sau khi Hàn Như Liệt nghỉ ngơi, Mộ Chỉ Ly vừa gác đêm vừa nghĩ đến đột phá của mình, tâm tình thậm chí có biến hóa to lớn như vậy, thật là không thể khinh thường.
Trải qua thời gian khôi phục lâu như vậy, thực lực của nàng đã khôi phục đến Thiên Huyền cảnh, tốc độ tu luyện như vậy truyền đi đủ để khiến cho mọi người rung động, chẳng qua là so với tu vi vốn có của nàng còn có chênh lệch vô cùng lớn.
Xảo Xảo nói đến chỗ này nàng đại khái cũng có thể cảm nhận được một chút, tốc độ tu luyện của mình sở dĩ có thể nhanh đạt thành tựu như vậy chính là vào lúc này, bằng không mà nói, không tốn đến thời gian năm năm mà muốn đột phá đến Thiên Huyền Cảnh không khác gì là chuyện hoang đường.
Lần này thực lực mất hết đúng là một cơ hội của nàng, đợi sau khi tu vi của nàng khôi phục , tương lai tốc độ tu luyện so với dĩ vãng sẽ nhanh hơn rất nhiều, nàng có lòng tin, nhất định sẽ đuổi kịp bước chân của mọi người.
Mộ Chỉ Ly nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Như Liệt bên cạnh, khóe miệng không tự chủ giương lên độ cong, bất luận có chuyện gì hắn đều ở bên cạnh mình, cảm giác như vậy thật tốt.
Nếu là trước kia nàng thực lực mất hết lời mà nói…, trừ ưu thương ở ngoài nhất định còn có sợ, bởi vì nàng cũng không đủ thực lực để bảo vệ mình, nhưng là bây giờ cho dù trong lòng nàng khó chịu, nhưng cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi qua.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, rất nhanh, bầu trời có dấu hiệu trời sáng.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vang kì quái, cảm giác này giống như là chân đang giẫm lên trên mặt lá rụng bước đi, truyền ra âm thanh “ken két”, lại làm cho cả người không thoải mái, lập tức chậm rãi đứng dậy, một mình tiến lên phía trước nhìn xem.
Thời điểm sau khi Mộ Chỉ Ly đi tới cửa động thấy rõ được một màn trước mắt, ánh mắt của nàng nhanh chóng trợn to, nàng làm sao cũng không nghĩ tới nàng lại chứng kiến một màn rung động như vậy, nếu không phải hình ảnh của mọi người phía sau lưng chân thật như vậy, nàng thậm chí cảm thấy toàn bộ trước mắt chẳng qua là ảo giác của nàng.
Hiện tại trước mắt nàng là một bầy Khô Lâu, hài cốt vốn là màu trắng bởi vì bị ảnh hưởng bởi Hắc Ám chi lực đã biến thành màu đen, mà bọn chúng lúc này đang chậm rãi từ dưới lòng đất chui lên, không khác gì xác ૮ɦếƭ vùng dậy.
Trong con mắt trống rỗng của những Khô Lâu này toát ra hai ngọn lửa màu đen. Hiển nhiên đây chính là lực lượng chống đỡ của bọn hắn. Nếu như chỉ là Khô Lâu thì cũng không để cho Mộ Chỉ Ly thất thố như vậy, dù sao thời điểm trước khi tới thành Thiết Thạch nàng cũng đã biết nơi này thường có Khô Lâu lui tới.
Làm cho nàng khiếp sợ chính là số lượng của bầy Khô Lâu trước mắt, đây căn bản chính là một bầy Khô Lâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng đã xuất hiện trên trăm cái Khô Lâu rồi, hơn thế nữa là lúc này còn có không ít Khô Lâu đang từ dưới đất bò lên.
Trong đầu Mộ Chỉ Ly hiện lên một phỏng đoán, những bầy Khô Lâu này khi còn sống vốn dĩ đều là người, cho nên bọn chúng còn giữ lấy thói quen làm việc và nghỉ ngơi của loài người, ban đêm bọn chúng tìm nơi này nghỉ ngơi, mà bây giờ lại bắt đầu hoạt động!
Vận khí của bọn họ không khỏi cũng quá tốt một chút đi, vậy mà lại tìm được sơn động bên cạnh chỗ bọn chúng nghỉ ngơi, một khi bị nhiều Khô Lâu như vậy vây quanh, cho dù thực lực bọn họ có mạnh, hung hãn hơn nữa chỉ sợ muốn chạy ra tìm đường sống cũng không phải là một chuyện dễ dàng!
Sau khi ý thức được điểm này, Mộ Chỉ Ly không còn có nửa điểm do dự, lập tức hướng mọi người lên tiếng nói: “Mọi người mau tỉnh lại, gặp nguy hiểm!”
Khi Mộ Chỉ Ly vừa dứt lời, mọi người vốn đang nghỉ ngơi đã nhanh chóng mở mắt, gần như là một phản xạ có điều kiện, mọi người nắm chặt VK của mình, đợi bọn hắn nhìn Mộ Chỉ Ly ở cửa động, trong mắt liền hiện lên vẻ nghi ngờ: “Mộ cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Chỉ Ly làm một tư thế chớ có lên tiếng, ra hiệu mọi người đi đến phía trước, Hàn Như Liệt là người đầu tiên đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, sau khi mọi người thấy được một màn ở bên ngoài, kiến thức rộng rãi như bọn họ cũng không khỏi trừng lớn mắt, bầy Khô Lâu khổng lồ như vậy cũng là lần đầu tiên trong đời họ được thấy !
“Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Những thứ Khô Lâu này còn không có phát hiện ra chúng ta.” Trầm Tinh nhíu mày nói
“Bằng không chúng ta cũng đừng có lên tiếng, dừng lại ở chỗ này, nói không chừng bọn chúng sẽ rời đi?” Ngụy Kiến Hiên trầm tư chốc lát rồi lên tiếng nói
Ý kiến này vừa đưa ra liền bị Âu Dương Hào lập tức bác bỏ: “Chỗ chúng ta đang ở chính là sơn động, nếu như bọn chúng phát hiện ra chúng ta, một khi bọn chúng chặn ở cửa động, chúng ta có muốn chạy trốn ra bên ngoài cũng không có cơ hội, ta thấy tốt hơn hết là chúng ta trước hết nên chạy ra ngoài.”
“Nhưng nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài, với số lượng Khô Lâu nhiều như vậy chúng ta muốn chạy đi sợ là cũng rất khó khăn.” Ngụy Kiến Hiên không dám chắc mà nói, một khi lâm vào tình trạng bị bao vây, đối mặt với bọn họ chính là chiến đấu vô cùng vô tận.
Trong lúc hai người đang bàn bạc, sắc mặt Bạch Diệu đột nhiên biến hóa nói: “Ta thấy các ngươi không cần tranh chấp nữa, hình như bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi. . . . . .”
Nghe được lời nói của Bạch Diệu…, mọi người lập tức chuyển tầm mắt đến phía bầy Khô Lâu kia, quả nhiên phát hiện một đôi mắt đen ngòm ngòm đang nhìn bọn họ, thậm chí còn có xu hướng nhích dần tới phía bọn họ.
“Mọi người mau đi ra!” Hàn Như Liệt vội vàng lên tiếng nói, lập tức lôi kéo Mộ Chỉ Ly rồi rời đi sơn động, đi ra ngoài còn có thể có một đường sống, nhưng nếu như ngốc ở trong sơn động như lời bọn họ thì kết cục cuối cùng chỉ có thể là ૮ɦếƭ!
Động tác của mọi người đều không chậm, thân hình vừa động thì đã ra khỏi sơn động, mà những thứ Khô Lâu kia dường như đã phát hiện ra bọn họ nên tất cả đều điên cuồng đánh về phía bọn họ.
“Keng keng boong boong”
Một trận âm thanh thanh thúy truyền đến, hài cốt vốn rất yếu ớt trong mắt mọi người lại cứng rắn giống như sắt cứng, phải chém mấy cái mới có thể chém đứt, kì lạ nhất chính là chém đứt xương khớp của bọn chúng, bằng tốc độ rất nhanh bọn chúng lại có kết hợp lại.
Bởi vì xương khớp vốn đứt gãy của các Khô Lâu dưới sự ảnh hưởng của Hắc Ám chi lực mới có thể nhanh chóng liền lại, cho nên chém đứt xương khớp đối với bọn chúng căn bản không có ảnh hưởng gì, trừ phi đánh nát bét bọn chúng!
“Những thứ Khô Lâu này căn bản giết không ૮ɦếƭ a!”
“Đây đều là cái đồ hư hỏng gì, sao có thủ đoạn như thế chứ!”
“Làm sao lại có thể giết không ૮ɦếƭ như vậy a, chúng ta không phải là lãng phí khí lực sao? Hắc Ám chi lực này cũng quá kinh khủng rồi.”
Những âm thanh thất bại và bất đắc dĩ liên tiếp vang lên, sau một phen giao thủ tất cả mọi người đều hiểu sự kinh khủng của những Khô Lâu này, trong lòng càng thêm gấp gáp.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, cảm giác như vậy cùng với lúc bọn họ ở trong cung điện Hắc Ám sao lại tương tự như thế, đây chính là đặc điểm khó chơi nhất của lực lượng Hắc Ám rồi, đối phương không ૮ɦếƭ, tương đương với người ૮ɦếƭ chính là bọn họ.
Nhưng vào lúc này, Hàn Như Liệt đột nhiên một kiếm xuyên qua Khô Lâu liền phát hiện ra, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa màu đen trong đôi mắt, thì Khô Lâu kia lập tức ngã trên mặt đất, xương cốt cũng nhanh chóng vỡ ra.
Nhìn dấu hiệu Khô Lâu trước mắt không đứng lên lần nữa, trong mắt Hàn Như Liệt sáng ngời, vội nói: “Những thứ Khô Lâu này cũng không phải là giết không ૮ɦếƭ , chỉ cần tiêu diệt Hắc Ám chi lực trong mắt bọn chúng đi là được “
Nghe được lời nói của Hàn Như Liệt, trong lòng mọi người đều có thêm động lực, cả đám đều có mục đích tấn công chính là tròng mắt của Khô Lâu.
Thời điểm mọi người đang chém giết, Mộ Chỉ Ly đột nhiên ngồi trên mặt đất, bàn tay trắng nõn duỗi ra liền xuất hiện Cửu thiên tỳ bà cầm trên tay nàng, quần áo màu trắng, tóc đen như mực, đàn cổ phức tạp, hợp thành một bức họa tuyệt đẹp.
Ngón tay ngọc gảy nhẹ, tiếng đàn leng keng nhanh chóng từ đầu ngón tay truyền ra, tiếng đàn du dương quanh quẩn khắp đất trời . . . . . .
Nghe được tiếng đàn êm tai, trong lòng mọi người đều giật mình, hơi có chút nghi ngờ, chẳng qua sau một khắc tất cả mọi người đã hiểu, ở nơi tiếng đàn bao phủ xuống, động tác của các Khô Lâu rõ ràng chậm đi một nhịp!
Kể từ lúc đó, bọn họ chiến đấu bắt đầu dễ dàng hơn nhiều, tốc độ Khô Lâu vốn không nhanh, hiện tại lại càng không có cách nào linh hoạt được như bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn hiệu suất cũng tăng lên rất lớn.
《Cầm Lăng Cửu Thiên 》này đúng là võ học quần công duy nhất của Mộ Chỉ Ly, vốn chỉ là ôm lòng tính toán thử một lần, dù sao Khô Lâu cũng không giống như người, không nghĩ tới đối với Khô Lâu lại có thể lấy được hiệu quả như trước.
Hàn Như Liệt lặng lẽ hướng Mộ Chỉ Ly giơ ngón tay cái lên, dẫn tới một trận cười khẽ của Mộ Chỉ Ly, động tác trong tay cũng là không có nửa điểm ngừng nghỉ, tiếng chém giết, tiếng reo hò cùng với tiếng đàn leng keng chính là một tình huống cực kỳ hiếm thấy.
Cho dù tốc độ của mọi người không chậm, nhưng cũng không chịu nổi số lượng Khô Lâu nhiều như thế, dần dần đều là sinh ra chút mỏi mệt, Thiên Lực trong cơ thể cũng nhanh chóng tiêu hao.
Cũng may có Mộ Chỉ Ly ở chỗ này trên căn bản không cần lo lắng cái vấn đề này, nhận lấy đan dược của Mộ Chỉ Ly đưa tới, chiến lực của mọi người vẫn là mười phần như cũ, dẫn tới không ít cảm khái của mọi người, có Mộ cô nương ở bên cạnh quả nhiên thật tốt!
Bất luận là bị thương hay là tiêu hao nghiêm trọng, đan dược của nàng đều có thể giải quyết nhanh chóng, giống như là có hậu phương cường đại khiến bọn họ không có buồn phiền ở phía sau.
Có lẽ ngay cả bản thân Mộ Chỉ Ly cũng không chú ý tới tác dụng của nàng đến tột cùng là có bao nhiêu, cho dù Mộ Chỉ Ly cũng không có trực tiếp tiến hành chiến đấu, nhưng ở trong suy nghĩ của mọi người thì địa vị của nàng không hề thấp, thậm chí ngang hàng với vị trí đội trưởng của Hàn Như Liệt.
“Mọi người không nên ham chiến, tìm được cơ hội thì nhanh chóng rời đi!” Hàn Như Liệt lên tiếng nói, số lượng Khô Lâu trước mắt quả thực vượt xa khỏi tưởng tượng của họ, muốn tiêu diệt chúng hoàn toàn trên căn bản là không thể nào, chỉ có nhân cơ hội này mà rời đi.
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu, vốn là phương thức tác chiến cũng có chút thay đổi, chuẩn bị tại chỗ bầy Khô Lâu đang đông như kiến kia mở ra một lối đi, đoàn người lặng lẽ di động đi.
Mộ Chỉ Ly đứng dậy, tay ngọc ôm đàn Cửu thiên tỳ bà, tiếng đàn cũng chưa từng dừng lại, đây là một trận chiến gần như quyết liệt kéo dài, trong nháy mắt bọn họ đã chiến đấu gần hai canh giờ, trong lòng không cần nói cũng biết mệt mỏi như thế nào.
Trừ Mộ Chỉ Ly có võ học quần công hữu dụng ra, những người khác dùng võ học quần công đều vô dụng, bởi vì bọn họ không có cách nào công kích tròng mắt Khô Lâu, cho nên chỉ có thể không ngừng vung kiếm chém giết, hai canh giờ vung kiếm không gián đoạn, cánh tay hôm nay tràn đầy cảm giác mỏi mệt.
“Mọi người kiên trì thêm một chút nữa, không lâu nữa là chúng ta có thể đi ra ngoài!” nhìn thấy vẻ mỏi mệt của mọi người, Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng nói, loại sĩ khí đánh lâu dài đúng là quan trọng nhất, một khi có người buông tay xuống, có lẽ toàn bộ mọi người sẽ đều bị vây quanh ở chỗ này.
“Cố gắng lên! Chẳng lẽ chúng ta còn có thể thua ở một đám người đã ૮ɦếƭ sao!” Cung Tuấn Bân la lớn
Nghe được lời nói của hai người, tinh thần mọi người đều chấn động, kiếm trong tay vung lên như được rót vào một lực lượng, cả đội ngũ đang nhanh chóng đi vào, Thiên Lực của Mộ Chỉ Ly tiêu hao cũng cực kỳ kinh người, bởi vì nàng muốn khống chế một đám Khô Lâu như vậy, may mà nàng chuẩn bị đầy đủ.
Ở loại địa phương này chém giết gần như không có thiên lý, mọi người rốt cục thành công mở ra được một lối đi, lập tức nhanh chóng thoát ra ngoài, đương nhiên một đám Khô Lâu không có cách nào đuổi theo bọn họ!
Liên tiếp chạy được một lúc lâu, lúc này mọi người mới tìm địa phương dừng chân lại, Cung Tuấn Bân trực tiếp nằm lên trên mặt đất, xoa cánh tay đau xót của mình nói: “Thật là mệt ૮ɦếƭ ta, ở đâu ra nhiều Khô Lâu như vậy a.”
“Ai biết, có thể là ngươi vận khí quá xấu, khiến tất cả mọi người chúng ta đều xui xẻo theo, ha ha!” Ngụy Kiến Hiên không biết xấu hổ mà cười giỡn
“Thôi đi, ta xem vậy thì bộ dáng kia của ngươi tương đối xui xẻo.” Cung Tuấn Bân nói xong cũng cười, cảm giác được nghỉ ngơi sau một phen đại chiến thật sự là không tệ.
Bọn họ đi tới thành Thiết Thạch mới có hai ngày, đã trải qua hai lần tìm đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, thành Thiết Thạch quả thật quá nguy hiểm đi.
Mặc dù tốc độ của Khô Lâu không được coi là nhanh, nhưng mọi người cũng không tránh được việc bị thương, trên người lại càng mỏi mệt khiến ngay cả động cũng lười muốn động, vậy nên sau khi mọi người bôi thuốc lên vết thương thì nghỉ ngơi tại chỗ một hồi.
Mộ Chỉ Ly cũng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi trước tiên, bọn họ phải bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục mới được, ở thành Thiết Thạch nguy hiểm đầy rẫy này, bọn họ căn bản không biết lúc nào sẽ lâm vào trong nguy hiểm lần nữa.
Đang ở thời điểm Mộ Chỉ Ly nghỉ ngơi, một đạo âm thanh bén nhọn xé gió vang lên, một đoàn mũi tên sắc bén từ trong rừng rậm như tia chớp dữ dội phóng tới, dùng độ cong xảo trá đánh úp về phía chỗ hiểm sau lưng Mộ Chỉ Ly.
Đột nhiên xuất hiện tập kích khiến cho sắc mặt Mộ Chỉ Ly khẽ biến, vội vàng quay đầu, mũi tên kia đã gần ngay trước mắt, thân hình dùng một độ cong quỷ dị tránh thoát được lợi kiếm đâm tới, trong mắt hiện lên vẻ trầm trọng.
Có người đánh lén!Trong đầu Mộ Chỉ Ly nhanh chóng hiện lên ý nghĩ này, tầm mắt kia nhanh chóng khóa phương hướng mũi tên bắn tới.
Đột nhiên xuất hiện mũi tên dẫn tới sự chú ý của mọi người, mọi người đang nghỉ ngơi gần như là giật mình, nhanh chóng cầm VK lên, cảnh giác nhìn chung quanh.
“Nếu tới, cần gì trốn trốn tránh tránh, mau xuất hiện đi!” Hàn Như Liệt trầm giọng nói, con ngươi xanh thẳm xẹt qua vẻ rét lạnh, may mà vừa rồi Ly nhi tránh né nhanh, bằng không mà nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc