Y Thủ Che Thiên - Chương 465

Tác giả: Mộ Anh Lạc

“Yêu thú bị Hắc Ám chi lực ăn mòn đã xảy ra biến hóa rất lớn, bọn chúng càng có xu hướng sống trong bóng tối rồi, giỏi ẩn thân, thậm chí bọn trong ở trạng thái không chiến đấu cũng sẽ không truyền ra tiếng kêu”. Hàn Như Liệt lên tiếng giải thích, điều này chính là hắn từ chỗ huấn luyện viên trưởng mà biết .
“Hóa ra là như vậy? Yêu thú này lại có biến hóa lớn như vậy, thật là kỳ lạ .” Bạch Diệu sợ hãi than nói : “Chúng ta thật sự là kiến thức thiển cận rồi.”
Bạch Diệu vốn là đệ tử Lương gia, lúc trước bọn họ vẫn chưa từng nói chuyện, cho đến sau khi chuyện thi đấu trên lôi đài phát sinh, song phương lúc này mới có liên lạc.
Trên thực tế cũng là do chuyện giữa hai thế lực, bọn họ trong lúc đó cũng không có bất kỳ mâu thuẫn, huống chi ở chỗ này bọn họ chính là người mình, vì trước kia mà chú ý thì cũng không có chỗ tốt gì.
Tất cả mọi người trong này đều hiểu được tầm quan trọng, cho nên trong lòng mọi người đều rõ bỏ qua điều này sang một bên, cho nên đoàn đội này của bọn họ lộ ra vẻ hết sức hài hòa, công thêm Hàn Như Liệt bất luận là thực lực hay nhân cách đều có được sự tôn trọng của mọi người, nghe một người như hắn chỉ huy cũng không có cái gì là không phục.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt khẽ mỉm cười: “Cái này thì ngươi đề cao ta rồi, ta cũng chỉ nghe huấn luyện viên trưởng nói như vậy, yêu thú thuộc tính Hắc Ám ta chưa từng được thấy, nơi nào có thể hiểu rõ được cái gì.”
Nghe được lời nói của Hàn Như Liệt …, mọi người đều là cười khẽ , không khí lộ ra vẻ rất là hòa hợp.
“Huấn luyện viên trưởng đã nói tất cả những gì? Thừa dịp lúc này không bằng nói ra nghe một chút, đến lúc đó chúng ta cũng có thể chú ý nhiều hơn một chút.” Bạch Diệu lên tiếng hỏi
“Yêu thú thuộc tính Hắc ám chẳng những am hiểu ẩn thân, hơn nữa bọn chúng tiến hành công kích lực lượng Hắc Ám đối với chúng ta cũng có những ảnh hưởng không nhỏ, cho nên thời điểm đối chiến nhất định phải cẩn thận gấp đôi.
Mặc dù chúng ta thoạt nhìn vẫn chưa ***ng phải yêu thú thuộc tính Hắc Ám , nhưng nói không chừng bọn chúng lại núp ở địa phương mà chúng ta chưa từng chú ý tới, ngoại trừ yêu thú, ngay cả thảm thực vật chúng ta cũng phải chú ý một chút.
Tình huống thành Thiết Thạch như vậy có thể coi như là ngàn năm không gặp, huấn luyện viên trưởng cũng gặp phải lần đầu tiên, cho nên chỉ có biết một chút kiến thức, muốn biết được nhiều thì chúng ta phải tự mình tìm hiểu qua, tóm lại một câu nói, nhất định phải cẩn thận gấp đôi .” vẻ mặt Hàn Như Liệt thành thật nói, trong bước đi không ngừng đánh giá địa hình xung quanh.
Hắn đã tới thành Thiết Thạch một chuyến, đối với địa hình này của thành Thiết Thạch cũng coi như là có chút quen thuộc, cho nên đoạn đường này đi đến cũng không có xảy ra vấn đề gì.
“Ai nha, có đội trưởng phụ trách như Hàn Như Liệt để ý như vậy, mọi người chúng ta có thể yên tâm.” Đột nhiên Cung Tuấn Bân lên tiếng nói
Lời nói của Cung Tuấn Bân đưa đến tiếng đồng ý của mọi người, đám người Bạch Diệu lại càng rối rít phụ họa, vốn là quan hệ lung túng trong khi ở chung ngược lại nhanh chóng trở nên gần gũi hơn.
Mộ Chỉ Ly rất có thâm ý mà nhìn Cung Tuấn Bân một cái, trong ngày thường Cung Tuấn Bân luôn là ra vẻ là một bộ dạng hữu dũng vô mưu , nhưng là một phen vừa rồi không thể nghi ngờ chính là củng cố địa vị Hàn Như Liệt, xem ra Cung Tuấn Bân không phải là người thoạt nhìn đơn giản như ngoài mặt bọn họ thấy a. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Liệt có thể có huynh đệ như vậy quả thật rất tốt, ngày sau con đường bọn họ muốn đi còn rất dài , trong ngày thường cũng có thể có một người bạn.
Cùng nhau đi đến, Hàn Như Liệt vẫn đều lôi kéo tay của Mộ Chỉ Ly, chính là vì thời điểm phát sinh đột biến có thể bảo vệ tốt Chỉ Ly, rơi vào trong mắt mọi người không thể nghi ngờ chính là một đôi tình lữ có tình cảm vô cùng tốt.
Đối với chuyện Mộ Chỉ Ly bị mất thực lực, Hàn Như Liệt chỉ nói cho hai người Âu Dương Hào và Trầm Tinh , quen biết lâu như vậy , hắn đối với hai người bọn họ rất có lòng tin , huống chi ở nơi này trong đội ngũ chỉ có hai người bọn họ là đôi tình lữ.
Âu Dương Hào cũng luôn lôi kéo tay của Trầm Tinh , vì bọn họ muốn che giấu giúp hai người Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt,cách làm của hai đôi tình lữ như vậy cũng sẽ khiến mọi người không cảm thấy kỳ quái.
“Ồ, thậm chí ở nơi này lại có một gốc cây hoa lớn như vậy, thật đúng là kỳ lạ a.” Ngụy Kiến Hiên nhìn bụi hoa trước mắt nghi nghờ nói, cây hoa này lớn lên cao khoảng 1m5, trong ngày thường nơi nào nhìn thấy được cây hoa cao như vậy .
Nghe tiếng nói cảm khái của Ngụy Kiến Hiên, mọi người rối rít quay đầu nhìn lại, vừa nhìn Mộ Chỉ Ly liền ý thức được không ổn, lập tức lên tiếng nói: “Mau tránh ra!”
Thời điểm Mộ Chỉ Ly vừa nói xong, trong nháy mắt đột nhiên mọi người phát hiện nụ hoa kia vốn là đang chớm nở đột nhiên cánh hoa quỷ dị mà mở hẳn ra, giống như là miệng của một người đang có ý đồ ăn cánh tay của Ngụy Kiến Hiên!
Ngụy Kiến Hiên đang nghe thấy giọng nói của Mộ Chỉ Ly sau một khắc lập tức thoát ra,nhìn một màn quỷ dị của cây hoa kia , trong lòng có chút may mắn, may là hắn lui mau, nếu không thì cánh tay này đoán chừng hẳn là bị phế đi.
Bạch Diệu cầm kiếm trực tiếp đem hoa kia chém cho nát bấy hoàn toàn , cảm khái nói “ Sinh vật bị Hắc Ám chi lực ăn mòn thật sự là kinh khủng.”
“Còn phải cám ơn Mộ cô nương nhắc nhở, nếu không, hiện tại ta. . . . . .” trong lòng Ngụy Kiến Hiên vẫn còn sợ hãi mà nói
Mộ Chỉ Ly khoát tay áo: “Ngươi không có chuyện gì là tốt, sau khi mọi người thấy được thì phải cẩn thận hơn một chút nữa, những thứ thảm thực vật kia … Tốt nhất cũng không cần tiếp xúc quá gần.” Địa phương mà bọn họ đang đứng lúc này là rừng rậm, thảm thực vật như vậy thì đương nhiên sẽ không tránh khỏi, điều bọn họ có thể làm chính là tận lực né tránh.
” Thảm thực vật ở trong rừng rậm này dường như cũng không nhiều .” sau khi Âu Dương Hào đánh giá chung quanh một màn liền tiếng nói, trong ngày thường bọn họ chứng kiến được biết rừng rậm là cây cối rậm rạp, nhưng ở chỗ này đại đa số cây cối đều ૮ɦếƭ héo , chỉ còn lại số lượng thực vật lâu năm nhưng cũng không nhiều lắm.
” Hắc Ám chi lực và tử vong chi lực chính là đầu mối , ta cảm thấy thực vật có thể sống sót được mới thực sự đặc thù.” Cung Tuấn Bân nói ra ý kiến của mình, rất nhiều thảm thực vật ở nơi này cũng đều bị Hắc Ám chi lực và tử vong chi lực ăn mòn và ảnh hưởng.
Bạch Diệu gật đầu: “Ta cảm thấy Cung Tuấn Bân nói rất chính xác, tóm lại chúng ta cần chú ý nhiều hơn một chút mới được.” Ở thành Thiết Thạch này thật sự là phòng bị khắp nơi, nếu không cẩn thận có thể cái mạng nhỏ của bọn hắn đoán chừng cũng không còn.
Thời điểm mọi người đi về phía trước, đột nhiên nghe được một trận âm thanh “sột sột soạt soạt” truyền đến, chân mày Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu lại, song, sau một khắc đã nghe thấy tiếng mội người kêu lên sợ hãi.
“A!”
Mọi người liền quay đầu lại, chỉ thấy một rễ cây mây to chắc trói chân hắn lại, điên cuồng lôi về phía sau!
Tiêu Tẫn kịp thời phản ứng lập tức lấy VK ra chém cây mây kia, cố gắng chặt đứt cây mây này, song cây mây này cũng bền bỉ vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, hắn chém liên tiếp mấy đao lúc này mới có thể chặt đưt được cây mây kia, vội vàng chạy trở lại nói “ cây mây vừa rồi quả thực cũng quá kinh khủng rồi .”
Thời điểm Tiêu Tẫn nói xong câu đó cũng phát hiện ra tất cả mọi người đều có sắc mặt cổ quái nhìn phía sau lưng hắn, không khỏi quay đầu lại kiền thấy chi chit những cây mây đang hướng về phía bọn họ mà điên cuồng đánh tới !
“Mọi người chạy mau!” Hàn Như Liệt hô to một tiếng, chợt lôi kéo Mộ Chỉ Ly nhanh chóng hướng phía trước chạy đi, nếu như chẳng qua là mấy cây cây mây mà nói thì bọn họ cũng không quá lo lắng, nhưng là nhiều cây mây như vậy, một khi bọn họ bị quấn lên mà nói… kết cục cuối cùng chính là bịt siết chặt cho đến ૮ɦếƭ!
Khi Hàn Như Liệt vừa nói xong, mọi người đều điên cuồng lao về phía trước, ai ngờ tốc độ cây mây kia cũng không hề chậm, lặng yên không tiếng động trói lấy chân một người, chợt vô số cây mây khác rất nhanh đã quấn quanh thân thể của hắn.
Dù hắn có muốn dùng VK chặt đứt cây mây kia cũng không có khả năng, chỉ có thể bất đắc dĩ bị lôi về phía sau, cùng lúc đó gai nhọn bên trên cây mây đâm vào trong *** của hắn, hấp thu Thiên Lực cùng với lực lượng sinh mệnh của hắn, tiếp tục như vậy không bao lâu nữa hắn sẽ phải bỏ mạng trong đó .
Nhìn người bạn trước đó còn ngay bên cạnh mình, Hàn Như Liệt hướng Mộ Chỉ Ly nói: “Ly nhi, nàng đi đến phía trước chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại!”
Mộ Chỉ Ly gật đầu, cũng không có phản bác, thực tế lúc này thời gian chính là tính mạng, đối với nàng mỗi một câu nói cũng là lãng phí thời gian .
Hai người chung ***ng lâu như vậy độ ăn ý đương nhiên không cân phải nói, Hàn Như Liệt lập tức thay đổi phương hướng, hướng phía sau vọt tới nói “ Mọi người cùng nhau cố gắng cứu bọn họ về!”
Nghe được lời nói của Hàn Như Liệt…, đám người Cung Tuấn Bân lập tức quay đầu lại, lúc này đã có ba huynh đệ lôi đi, nếu như bọn họ cứ bỏ rơi bọn hắn như vậy, thật sự cũng không phải là tác phong của bọn hắn, huống chi thực lực của cây mây này cũng không tệ, một khi mọi người đều bị quấn chặt mà nói, tất cả mọi người đều không thể nào thoát được .
Đám người Hàn Như Liệt đều cầm lên VK của mình, điên cuồng chém cây mây kia, âm thanh “ đinh đinh đang đang” không ngừng vang lên, đám người Ngụy Kiến Hiên vốn là có chút tuyệt vọng chợt nhìn thấy đám người Hàn Như Liệt gất rút quay lại, trong lòng đều hiện lên vẻ cảm động, lập tức càng thêm ra sức giằng co.
Một đoạn rễ cây bị cắt đứt xuất hiện dưới chân mọi người, cây mây bị thương nhanh chóng thu về, mà những cây mây khác lại tăng tốc độ tiếp tục tràn tới, hai bên đều triển khai giằng co một trận .
Mọi người quây tròn lại từng chút một nhích tới cây mây kia, vì cứu đám người Ngụy Kiến Hiên ra, thừa dịp có một cơ hội, thân hình Hàn Như Liệt vừa động liền đi đến bên cạnh Ngụy Kiến Hiên, không ngừng bổ về phái bên cạnh cây mây , rốt cục cũng cứu được Ngụy Kiến Hiên xuống.
Song cũng không có ai chú ý tới có một cây mây khác to lớn hơn gấp mấy lần cây mây vừa rồi vòng quanh lên thân thể Hàn Như Liệt, giống như là mãng xà bò lên trên thân thể của hắn!
Nhìn thấy một màn này, Hàn Như Liệt điên cuồng đánh úp về phía cây mây mới tới, chỉ tiếc cây mây này thực sự quá bền bỉ, nhất thời trong thời gian ngắn không thể chặt đứt cây mây kia, mà sức lực của hắn cũng tiêu tán từng chút một, ngay cả VK đang nắm trong tay cũng đều có chút không khống chế được!
“Hàn huynh!” Mọi người rối rít hô, chợt mọi người cùng nhau xông tới, cây mây kia giống như là có linh trí, thấy không thể cùng mọi người tiếp tục chiến đấu nữa liền nhanh chóng lui trở về!
Mọi người đi theo kia cây mây một đường đuổi tới, khiến mọi người nhìn thấy được chủ thể của cây mây, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh hãi, làm mọi người nhìn thấy chủ thể cây mây kia, trên mặt mọi người đều là hiện lên vẻ vẻ kinh hãi, cây mây này đại khái khoảng mười ngươi ôm mới hết, những cây mây khác bao quanh nó chi chít rậm rạp, thoạt nhìn giống như là một Thụ Yêu.
“Ực” Cung tuấn bân nuốt nước miếng một cái, không thể tin nói: “Trời ạ, đây là cái quái gì!”
“Cho dù là Thụ Yêu sống hơn ngàn năm thì cũng không khủng pố như vậy đi, Hắc Ám chi lực này thật sự là. . . . . .” trong khoảng thời gian ngắn Bạch Diệu cũng không nghĩ ra được đến tột cùng nên dùng từ gì để hình dung sự rung động trong lòng mình .
“Mọi người cùng nhau liều mạng!” Sau khi nhìn thì đột nhiên mọi người Âu Dương Hào lên tiếng nói, thời điểm Hàn Như Liệt đang bị trói chặt hắn có thể tạm được coi là đội trưởng
“Cho dù không quan tâm đến mạng này của ta, cũng nhất định phải cứu bọn Hàn Như Liệt về !” Ngụy Kiến Hiên vội vàng lên tiếng nói, nếu như không phải là vì cứu mình thì Hàn Như Liệt cũng sẽ không bị cây mây quấn lên.
“Được!” Mọi người rối rít đáp lại, lần mạo hiểm này đã đưa khoảng cách của bọn họ nhanh chóng trở nên gần gũi hơn, cũng chính là vì Hàn Như Liệt lúc trước không bỏ rơi bọn họ nên hiện tại bọn họ mới có thể nghĩa khí như vậy!
Hàn Như Liệt chau mày, hắn muốn dùng lực lượng của bản thân chạm trán với cây mây nhằm đối phó với bọn chúng, nhưng lực lượng của cây mây này lại mạnh mẽ vợt ra khỏi tưởng tượng của hắn,trong khoảng thời gian ngắn bản thân cũng không có biện pháp giải quyết.
Mộ Chỉ Ly thấy đám người Hàn Như Liệt bọn họ đến bây giờ cũng chưa ai trở lại, trong lòng liền dâng lên lo lắng. nàng đã đánh giá thấp sự kinh khủng của Hắc Ám chi lực, đây căn bản không thể coi là một lực lượng thuộc tính, căn bản chính là biến dị !
Lần đầu tiên, Mộ Chỉ Ly cảm thấy thất bại và bất lực như vậy, trong khi tất cả mọi người đều ra sức liều mạng mà nàng lại ở nơi này trong lòng gấp gáp nhưng cái gì cũng đều không giúp được, nàng không cho phép chính mình vô dụng như vậy.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, cho tới nay, thủ đoạn mà mình dựa vào không thể nghi ngờ chính là thực lực và y thuật, nếu như có một gã độc sư ở chỗ này mà nói………. Hắn sẽ dùng cách thức gì để đối mặt với mọi chuyện?
Cho tới nay, Độc sư chính là đối tượng có tiếng tăm mà mọi người đều kính sợ, bởi vì bọn họ *** trong vô hình, bởi vì thủ đoạn dùng độc của bọn họ xuất thần nhập hóa, bởi vì độc tố của bọn họ hiệu quả đến kinh người, nghĩ tới đây, trong mắt Mộ Chỉ Ly liền hiện lên tia sáng kì dị.
Coi như đó là cây mây đã trải qua biến dị, bản chất của nó như cũ vẫn là một cây mây, cho nên những thủ đoạn đối phó tầm thường với cây mây chắc là không dùng được với nó rồi, sau khi suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong truyện này, Mộ Chỉ Ly lập tức có hành động.
Vào những lúc như vậy, thời gian là quan trọng nhất,cho nên nàng phải bằng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ mọi chuyện giải quyết đi rồi .
Phối trí độc dược, đối với nàng mà nói là một việc không thể nào đơn giản hơn nữa, cho dù là trong ngày thường chưa từng phối trí qua độc dược thì với sự quen thuộc dược lý của nàng mà phối trí cũng giống như hạ Pu't thành văn.
Xinh đẹp, thời điểmXảo Xảo nhìn Mộ Chỉ Ly phối trí độc dược trong đầu không khỏi hiện lên hai từ này. Chp dù là ai cũng không thể đem hai điểm nay xâu chuỗi vào một chỗ, hết lần này tới lần khác nàng nhìn thấy chủ nhân phối trí độc dược lại có cảm giác như vậy .
Đây giống như là một loại nước chảy thành sông vậy, trong lúc này nhất cử nhất động lại tràn đầy ưu nhã, giống như là đó cũng không phải là phối trí độc dược, mà là đang hoàn thành y thuật khó khăn nhất trong nhân gian, may là trong lòng nàng mặc dù rất lo lắng nhưng trong động tác của nàng ấy cũng không có nửa điểm biểu hiện ra ngoài.
Nàng ấy có thể đem hai việc này tác riêng ra đến gần như là hoàn mỹ, không để cho tâm tình nàng ảnh hưởng đến công việc đang làm lúc này, khiến trong mắt Xảo Xảo hiện nên nồng đậm bội phục.
Chỉ một lúc sau, trong tay Mộ Chỉ Ly xuất hiện một bình thủy tinh trong suốt, chất lỏng màu tím ở bên trong được ánh mặt trời chiếu xuống điểm một chút sắc tím, vô cùng mỹ lệ.
Mộ Chỉ Ly không tự chủ nắm chặt bình thủy tinh trong tay , thầm nghĩ: toàn bộ phải trông cậy vào ngươi rồi! Tâm thần vừa động, lập tức dùng Phiêu Miểu thân pháp hướng phía đám người Hàn Như Liệt chạy tới.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly tới, nhìn một màn trước mắt, trong lòng hiện lên rung động. Tất cả mọi người đang không ngừng chiến đấu cùng với cây mây, trên người ít nhiều đều bị thương thậm chí nàng có thể thấy được dưới vết thương của một số người còn có thể nhìn được xương trắng dày đặc.
Dù là như vậy thì tất cả mọi người cũng chưa có ai dừng lại động tác, thậm chí thời điểm bị thương yết hầu cũng không thốt ra một tiếng, mọi người chỉ có một lòng tin, đó là đem cây này hủy diệt hoàn toàn!
Hàn Như Liệt vẫn đang cùng cây mây to lớn kia đánh nhau đến ૮ɦếƭ sống, vốn là quần áo hoàn hảo lúc này đã xuất hiện không ít tổn hại, một chút vết máu điểm ra hoàn toàn có thể thấy rõ ràng, mà cây mây kia ở trên người hắn cũng đồng dạng bị thủng lỗ chỗ.
“A” Hàn Như Liệt hô lớn một tiếng, một cỗ Thiên Lực bành trướng đột nhiên bộc phát ra , oanh tạc ở trên cây mây, mọi người chỉ nghe thấy một đạo tiếng vang khổng lồ, cây mây kia liền hoàn toàn bị chia năm xẻ bảy mà nổ tung.
Thừa dịp giờ khắc này, thân hình Hàn Như Liệt khẽ động liền tránh thoát trói buộc của cây mây, đi đến bên trong trận địa của mọi người.
Nhìn Mộ Chỉ Ly bên cạnh, Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng nói: “Ly nhi, sao nàng lại tới đây ? Nơi này rất nguy hiểm.”
“Chàng ở nơi này không phải cũng rất nghuy hiểm sao? Bất luận là thời điểm nào ta đều hi vọng có thể ở bên cạnh chàng .”
Mọi người nhìn thấy Mộ Chỉ Ly chạy tới, trên mặt đều là lộ ra nụ cười vui vẻ, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, có thể cùng chung hoạn nạn như thế này là vô cùng khó có được.
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly…, ánh mắt Hàn Như Liệt có chút biến hóa, nhưng lại chưa từng nói điều gì cả, ý tứ của Chỉ Ly hắn đều hiểu, không cần nhiều lời.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly hủy diệt cây mây kia, cây kia giống như nhận lấy thương tổn vô cùng lớn, cành lá dần dần vàng úa, hai người đang bị trói buộc sau khi phát hiện khí lực cây mây đang dần yếu bớt liền lập tức thừa cơ hội thoát ra ngoài .
Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly trực tiếp đem bình thủy tinh còn lại trong tay mình ném xuống đến trung tâm đại thụ kia.
“Răng rắc”
Mọi người chỉ nghe nghe thấy một đạo âm thanh vỡ nát của bình thủy tinh vang lên, một chút chất lỏng màu tím từ đó chảy ra thì đều có chút không rõ ràng lắm nhìn về phía Mộ Chỉ Ly.
“Xèo”
Chất lỏng màu tím kia có thực lực giống như tràn ngập sự ăn mòn cực kì khủng pố, trong khoảng thời gian ngắn liền nhanh chóng ăn mòn toàn bộ cành và cây chủ tạo ra một lỗ hổng lớn, một trận khói đen nhanh chóng từ đó phát tán ra bốn phía .
“Mọi người cẩn thận, không nên hít vào Hắc Ám chi lực này!” Hàn Như Liệt lên tiếng cảnh báo
Nghe vậy, mọi người đều rối rít ngừng lại hô hấp, tầm mắt vẫn kinh ngạc nhìn đại thụ kia, chỉ thấy cây kia giống như là đang phát điên, điên cuồng tàn sát bừa bãi, trên mặt đất xuất hiện những khe rãnh như mạng nhện, nhanh chóng nứt nẻ .
Mọi người nhìn nhau một chút rồi nhanh chóng chạy về phía trước, đây không nghi ngờ gì chính là sự giãy giụa trước lúc tử vong của cây mây, tiếp tục sẽ càng ngày càng điên cuồng, nếu ở lại nơi đó bọn họ tuyệt đối sẽ bị dính líu .
Sau khi rời đi thật lâu, mọi người mới cảm giác chấn động kia giảm bớt vài phần, trong mắt đều mang theo nghi hoặc nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, Cung Tuấn Bân tò mò hỏi: “Chỉ Ly, mới vừa rồi đồ ngươi ném ra là cái gì?”
“Một loại độc tố có sức thương tổn rất lớn đối với thực vật.” Mộ Chỉ Ly giải thích: “Loại độc tố này một khi ***ng phải thực vật sẽ nhanh chóng ăn mòn, là địch nhân lớn nhất của thực vật.”
“Chúng ta cố sức đối phó lâu như vậy rồi một lọ dược của ngươi lại có thể triệt để giải quyết ổn thỏa, việc này thật sự là. . . . . .” Âu Dương Hào lắc đầu, trong mắt tràn đầy tiếp thu và cảm khái, sự chênh lệch giữa đôi bên này thật sự là quá lớn một chút đi.
“Nếu là không công sức của các ngươi, ta cũng không có thời gian đi làm được thuốc này a .” Mộ Chỉ Ly cười một tiếng, nàng thật sự rất vui khi thấy mình vẫn có tác dụng.
“Ha ha, đội trưởng đã giỏi, tình lữ của đội trưởng lại càng giỏi hơn!” Ngụy Kiến Hiên cười ha ha nói, Hàn Như Liệt đối với hắn có ân cứu mạng khiến cho hắn đối với Hàn Như Liệt ấn tượng rất tốt.
“Đó là dĩ nhiên, nếu không tại sao là đội trưởng đây!” Bạch Diệu vỗ mạnh một cái lên bả vai Ngụy Kiến Hiên, khiến giọng nói của Ngụy Kiến Hiên co rút một trận : “Lấy cái tay thối của ngươi ra, đánh vào vết thương của ta rồi!”
” Ách, ta nhất thời không có chú ý đến.”
” Ánh mắt kia của ngươi cũng không biết là dùng để làm gì.” Ngụy Kiến Hiên cười mắng, đại nạn không ૮ɦếƭ, trong lòng mọi người đều có chút vui sướng.
Mộ Chỉ Ly lấy ra kim sang dược do mình đặc chế phân phát cho mọi người bôi lên vết thương, lần trước sau khi từ thành Thiết Thạch trở về nàng cũng hiểu được dự trữ đan dược này có bao nhiêu quan trọng, nếu như lúc ấy không đủ đan dược hồi phục Thiên Lực mà nói, bọn họ cũng đã ૮ɦếƭ sớm.
Cho nên về sau nàng liền chuẩn bị không ít, không nghĩ tới lần đi ra ngoài này lại dùng đến, không biết nên nói tốt hay không tốt.
Mọi người phát hiện vết thương của mình đang đau đớn một trận từ sau khi bôi thuốc liền tốt lên rất nhiều, đều có chút ít kinh ngạc, nhất là thời điểm nhìn thấy vết thương kia đang lấy một loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, kỳ thật tâm tình đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung, mà là chân chính kinh hãi!
“Đây là loại thuốc gì a ? Lại có hiệu quả thần kì như thế !” Âu Dương Hào cảm khái nói, có thuốc như vậy, trong ngày thường cho dù bị thương mà nói thì cũng không cần lo lắng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Đây là kim sang dược ta tự mình bào chế, đối với ngoại thương có hiệu quả rất tốt.”
“Tự mình bào chế ?”
“Nương tử ta vốn là Dược sư, các ngươi cũng không biết sao.” Hàn Như Liệt ôm bả vai Mộ Chỉ Ly cười nói, nghe người khác khen Ly nhi có bản lãnh, hắn so sánh với bất luận kẻ nào đều vui mừng, huống chi Ly nhi ưu tú là điều mà ai cũng có thể thấy được.
“Tẩu tử thì ra là Dược sư a! Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Dược sư xinh đẹp như vậy là lần đầu tiên ta được nhìn thấy !” Ngụy Kiến Hiên cười hắc hắc , không đợi Hàn Như Liệt đồng ý liền trực tiếp xưng hô tẩu tử như vậy.
Nghe ra được lời nói hoa lệ của Ngụy Kiến Hiên , Hàn Như Liệt lại là chấp nhận điểm này, cười nói: “Đó là đương nhiên, có phải hay không hối hận không gặp được tẩu tử ngươi sớm một chút ? Ai bảo vận khí ta tốt đã ôm được mỹ nhân về đây!”
“Ha ha, khoe khoang, đội trưởng đây tuyệt đối là khoe khoang !” Bạch Diệu lên tiếng nói, trên khuôn mặt tuấn dật kia tràn đầy nụ cười nồng đậm
“Ai, ai bảo chúng ta số khổ, tìm không được nương tử như vậy đây, thật là nam nhân no không biết đến nam nhân ૮ɦếƭ đói.” Cung Tuấn Bân mang vẻ mặt trời cao bất công cảm khái nói, ánh mắt kia ưu thương,vẻ mặt mất mát, nếu như không phải là mọi người hiểu cách làm người của hắn mà nói thì đều nhanh chóng cho rằng đây là sự thật.
“Ngươi ít nói đi, cả ngày cũng chỉ biết ở trước mặt chúng ta cảm khái, trong ngày thường còn không có thấy ngươi vừa ý ai!” Âu Dương Hào lên tiếng nói
Nghe vậy, Cung Tuấn Bân cũng liền lí lẽ thẳng thắn hùng hồn nói: “Ai bảo nương tử của các ngươi đều xinh đẹp như vậy, nếu như ta không muốn tìm người xinh đẹp một chút chẳng phải đều thua các ngươi rồi sao ?”
“Vậy cả đời này ngươi đều không có khả năng hơn ta rồi!” Hàn Như Liệt cười ha ha nói
Nghe ra ý tứ của Hàn Như Liệt , Mộ Chỉ Ly liền cấu Hàn Như Liệt một cái, nhẹ giọng nói: “Da mặt dày!” Nhưng trong lòng thì tránh không được một trận ngọt ngào, người con gái nào lại không thích người mình yêu nói mình xinh đẹp chứ.
“Ta nói đúng mà, nương tử vốn rất xinh đẹp mà!” Hàn Như Liệt cười rực rỡ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc