Y Thủ Che Thiên - Chương 431

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Bây giờ vẫn không có tin tức của Chỉ Ly sao?” Lăng Lạc Trần không khỏi lên tiếng hỏi.
Từ ngày Ly nhi cùng Hàn Như Liệt thành thân, hắn đã biết giữa mình và Chỉ Ly đã không còn khả năng rồi, nhưng mà hắn chỉ cần nhìn thấy Chỉ Ly là được, chỉ cần gặp được nàng cũng tốt, hắn cũng sẽ rất vui vẻ.
Ai ngờ ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này ông trời cũng không nguyện ý đáp ứng, sau khi Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt thành thân bốn người bọn họ cùng nhau biến mất, mấy ngày này hai người hắn và Tư Đồ Diêu vẫn luôn tìm kiếm, chính là trong quá trình tìm kiếm vô tình phát hiện một tòa di tích, ở trong di tích đạt được đột phá.
Bạch Mạt Lăng lắc đầu: “Không có tin tức, nếu như Ly nhi trở về nhất định sẽ tới tìm ta, cũng không biết bọn họ rốt cuộc đi chỗnào rồi.”
“Theo lời các đệ tử của Thiên Âm Môn, hôm đó Chỉ Ly bọn họ đều xuất hiện ở nơi này, không ai nhìn thấy bọn họ rời đi, trên thực tế cháu cảm thấy khả năng bọn họ ở trong Thiên Âm Môn biến mất là rất lớn.” Lăng Lạc Trần trầm ngâm nói.
“Nhưng mà Thiên Âm Môn lớn như vậy, trên căn bản những chỗ có thể tìm chúng ta đều đã tìm qua, đến giờ vẫn không có tin tức.”
Tư Đồ Diêu thở dài, thời điểm hắn biết được tin tức kia cũng suy đoán như vậy ? Hắn gần như đã đem Thiên Âm Môn lật tung lên rồi mà vẫn không tìm được bất kỳ kết quả gì.
Nghe được lời nói của Tư Đồ Diêu, Bạch Mạt Lăng cùng Mộ Thiên Tĩnh nhìn nhau, ánh mắt đều có chút phức tạp. Bây giờ bọn họ trở thành Đại môn chủ (người tạm thời thay thế môn chủ) của Thiên Âm Môn, cho nên một vài bí mật của Thiên Âm Môn bọn họ cũng biết rõ.
Chư vị trưởng lão của Thiên Âm Môn cũng không đem tin tức của cái giếng thần bí kia gạt hai người Bạch Mạt Lăng, bọn họ là cha mẹ của môn chủ, đương nhiên là suy nghĩ cho lợi ích của môn chủ, cho nên không cần lo lắng.
Sau khi hai người Bạch Mạt Lăng và Mộ Thiên Tĩnh biết được tin tức kia dường như chạy tới miệng giếng này đầu tiên,sau những điều thần kỳ của miệng giếng bọn họ có thể xác định miệng giếng này không đơn giản.
Nếu như Mộ Chỉ Ly bọn họ thật sự biến mất ở Thiên Âm Môn, như vậy cùng miệng giếng này có liên quan rất lớn, nhưng bây giờ không có phương pháp nhận định.
Việc này liên quan đến lợi ích của Thiên Âm Môn, liên quan rất lớn cho nên không thể tùy ý nói cho người khác biết, cho dù bọn họ biết Lăng Lạc Trần và Tư Đồ Diêu là người có thể tin cậy nhưng cũng không thể tùy tiện nói cho bọn họ biết, bằng không đó chính là thảm họa diệt môn.
Thảm kịch diệt môn lúc trước của Thiên Âm Môn vẫn còn trước mắt bọn họ, cho nên bọn họ không dám mạo hiểm về chuyện nguy hiểm này, chỉ có thể mong Ly nhi có thể mau trở lại, nếu không bọn họ cũng chỉ có thể dùng cái phương pháp này thử một lần.
Lăng Lạc Trần chú ý tới ánh mắt phức tạp của Bạch Mạt Lăng nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn cho rằng Bạch Mạt Lăng đang lo lắng cho an nguy của Mộ Chỉ Ly nên mới có bộ dáng như vậy, đương nhiên sẽ không truy đến cùng. . . .
Tại thời điểm hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt một lần nữa đi tới đấu giá hội sở, đã có không ít người tiến vào trong đó rồi, bọn họ thật sự không vội, chỉ cần có chỗ ngồi là được rồi.
Buổi bán đấu giá chiều nay đặc biệt vì các đệ tử trong tứ đại thế lực sắp tham gia Tư Cách Chiến mà chuẩn bị, nghe nói phần lớn bảo bối trong đó là do tứ đại thế lực cầm đến, hoàng thất cũng cầm đến bảo bối riêng, mà một ít tư nhân gửi bán cũng có thể tiến vào trong đó, ví dụ như Mộ Chỉ Ly cầm bán đan dược.
Mễ Lan Ba vẫn ở trong sânđấu giá hội yên lặng chờ hai người Mộ Chỉ Ly đến, buổi sáng bọn họ đã nói rõ ràng với Phúc bá là sẽ đến tham gia buổi đấu giá này, cho nên hắn chọn chỗ này chờ bọn họ.
Chỉ là lúc này không ít đệ tử đã tới, nhưng mà mãi chưa thấy hai người Mộ Chỉ Ly đến đây, trong lòng Mễ Lan Ba cũng có chút vội vàng, sẽ không phải không tới chứ, hắn còn muốn nhân cơ hội này lấy lòng bọn họ, kéo gần quan hệ giữa bọn họ.
Cuối cùng, khi Mễ Lan Ba trông mòn con mắt, thân ảnh hai người Mộ Chỉ Ly chậm rãi xuất hiện, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng nghênh đón hai người.
Mộ Chỉ Ly nhìn Mễ Lan Ba mang theo vẻ mặt khẩn thiết vui vẻ hướng chỗ mình đi tới, trong lòng đối với hắn cũng là có chút ấn tượng. Sáng nay có gặp qua, nếu đoán không nhầm, người này có lẽ là ông chủ của đấu giá hội sở.
“Mộ cô nương, Hàn công tử.” Mễ Lan Ba cười nói, lấy năng lực của hắn sau khi hỏi thăm qua liền biết thân phận của hai người, hắn sao lại không nghĩ tới hai người này chính là Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt, hai người đang nổi danh* (nổi tiếng) gần đây.
Hắn không dùng xưng hô của Đông Phương gia để gọi bọn họ, mà gọi tên ban đầu của bọn họ, tuy ở trong tứ đại thế lực nhất định phải lấy họ của thế lực làm họ của mình, nhưng trên thực tế đa số mọi người không thích như thế, dù sao ai cũng thích tên của chính mình hơn.
Sau khi biết được kết quả này, hắn càng coi trọng hai người, từ trước đến giờ không có loan truyền ra thân phận Dược Sư vàChế Giáp Sư của hai người bọn họ, một mình dựa vào thực lực của bản thân có thể tạo ra danh tiếng như vậy, hơn nữa thân phận tôn quý như thế những khác đệ tử căn bản không có cái gì có thể so sánh với bọn họ.
Đông Phương gia này thật sự là lợi hại, có thể lôi kéo hai đệ tử phi phàm như vậy, vốn là hắn còn đang do dự trong tứ đại thế lực cuối cùng mình nên cùng thế lực nào giao hảo, hiện tại vấn đề này đã không cần phải nghĩ nữa rồi.
Nghe thấy Mễ Lan Ba gọi, trong lòng Hàn Như Liệt hơi kinh ngạc, chỉ nghĩ qua liền biết nguyên nhân. Lấy thân phận của Mễ Lan Ba hỏi thăm xác thực những điều này không phải là việc khó.
“Không biết Mễ đại nhân tìm chúng ta có chuyện gì?” Hàn Như Liệt chậm rãi lên tiếng, bộ dáng lạnh nhạt cũng không vì thân phận của Mễ Lan Ba mà có chút biến hóa.
“Thời điểm sáng nay hai vị tới gửi bán, Phúc bá nhất thời hồ đồ quên đem thẻ khách quý của đấu giá hội Mễ thị giao cho hai vị, ta liền cố ý đưa tới. Có thẻ khách quý này, sau này đồ hai vị gửi bán đồ chỉ yêu cầu thu một phần trăm phí thủ tục mà thôi.” Mễ Lan Ba cười khiêm tốn đưa hai thẻ vàng cho hai người.
Tiếp nhận thẻ khách quý Mễ Lan Ba đưa, trên thẻ khách quý chế tạo bằng vàng ròng vẽ hoa văn phức tạp mà đẹp mấy chữ đấu giá hội Mễ thị to dị thường.
Nhìn nụ cười của Mễ Lan Ba, Mộ Chỉ Ly đã hiểu suy nghĩ của hắn. Đối với đấu giá hội sở Mễ thị nàng hiểu không nhiều lắm, nhưng đại khái* (cơ bản) cũng biết được một chút. Đồ hai người bọn họ đấu giá mặc dù giá trị không rẻ nhưng cũng chưa đến mức có được thẻ khách quý.
Ở Chủ thế giới, đấu giá hội sở Mễ thị xem như là cũng có tên tuổi trong sở đấu giá, ở rất nhiều địa phương đều có sự tồn tại của đấu giá hội sở Mễ thị, thẻ khách quý này đương nhiên là thông dụng .
Có lẽ thời điểm mình cố gắng cứu chữa cho Dật Trần bị hắn thấy được nên lúc này mới làm như vậy ah, không ngu tại sao lại không muốn, thu một phần trăm phí thủ tục, nhận lấy cũng là không tệ, sau này cơ hội tới buổi đấu hội có lẽ cũng không ít, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm ah.
“Thật là phiền toái Mễ đại nhân.” Mộ Chỉ Ly cười lên tiếng nói.
“Đâu có đâu có, sau này hi vọng hai vị có thể chiếu cố việc kinh doanh của đấu giá hội sở Mễ thị chúng ta nhiều hơn ah.” Mễ Lan Ba vui vẻ nói, hắn không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly lại dễ nói chuyện như vậy, trái lại giúp hắn giảm đi không ít phiền toái.
So với Mộ Chỉ Ly, Thủy Khinh Nhu đến sớm hơn một chút, lúc này đang ở trong đội ngũ phía trước chứng thực thân phận, ở trong đấu hội hội sở của Mễ thị ngoại trừ người có thẻ khách quý ra những người khác chỉ có thể chậm rãi xếp hàng như thế.
Buổi đấu giá hôm nay tuy là vì các để tử tham gia Tư Cách Chiến chuẩn bị, nhưng đệ tử trong tứ đại thế lực những người đến xem cũng không ít, cái này có thể xem là một cơ hội tốt để hiểu rõ nội tình của tứ đại thế lực.
Kẻ thù gặp mặt đương nhiên đặc biệt đỏ mắt, trong nháy mắt khi Đông Phương Ly xuất hiện nàng liền chú ý tới sự tồn tại của nàng ta, chính là bởi vì nàng ta thể diện của mình mới bị mất hết, hôm nay ở trên buổi đấu giá nhất định phải làm cho nàng ta nếm mùi đau khổ.
Điều khiến nàng không nghĩ tới chính là Đông Phương Ly lại quen biết Mễ đại nhân của đấu giá hội sở, theo sự thăm dò của nàng, Đông Phương Ly ở trong Hoàng Thành có lẽ không quen biết người nào mới đúng, làm sao ngay cả Mễ đại nhân cũng biết?
Mễ Lan Ba lúc này đang đưa lưng về phía Thủy Khinh Nhu, cho nên Thủy Khinh Nhu không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nếu như nàng thấy vẻ mặt nịnh bợ kia của Mễ Lan Ba không biết sẽ kinh ngạc thành cái dạng gì.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly hướng bên trong đấu giá hội sở đi tới đương nhiên là thấy Thủy Khinh Nhu đang nghiến răng nghiến lợi với mình, ánh mắt cơ hồ không dừng ở trên người của nàng ta, dưới sự hướng dẫn của nữ hầu kéo Hàn Như Liệt đi vào trong sân đấu giá hội.
Thủy Khinh Nhu nhìn hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt không cần trải qua việc xác nhận thân phận liền trực tiếp đi vào, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghĩ tới cuộc nói chuyện lúc trước của Mễ Lan Ba cùng bọn họ liền biết nhất định là do Mễ Lan Ba căn dặn, chỉ có thể tức giận dậm chân.
“Để ngươi bây giờ đắc ý một chút ah, đợi lát nữa cho ngươi đẹp mắt!” Thủy Khinh Nhu nhìn bóng lưng của Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói.
Thời điểm hai người Mộ Chỉ Ly đi vào sân đấu giá hội, vốn là hoàn cảnh sáng sủa trong nháy mắt mờ xuống, từng trận huyên náo phô thiên cái địa* (ùn ùn kéo đến) rơi vào trong tai khiến chân mày nàng không khỏi nhíu lại.
Lúc này đệ tử ở trong sân đấu giá hội không ít, bởi vì buổi đấu giá chưa bắt đầu, cho nên mọi người ở đây tán gẫuvới nhau.
Đúng lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị tùy tiện tìm vị trí hẻo lánh ngồi xuống, nữ hầu phía trước đột nhiên mở miệng nói: “Khách nhân tôn quý, theo lời dặn dò của Mễ đại nhân xin các vị đi tới ghế lô khách quý phía trước, ở chỗ này các vị có thể nhìn rõ hơn từng loại vật phẩm đấu giá.”
“Thì ra là như vậy.” Mộ Chỉ Ly không nghĩ tới Mễ Lan Ba chu đáo như thế, đi ghế lô đúng là tốt hơn rất nhiều. Ít nhất trong ghế lô không ai biết thân phận của nàng, đến lúc đó cho dù có người muốn ngáng chân sợ là cũng không dễ dàng như vậy.
Dưới sự hướng dẫn của nữ hầu, Mộ Chỉ Ly đi tới ghế lô thứ nhất cũng là ghế lô đắt tiền nhất ngồi xuống. Ở phòng đấu giá Mễ thị tổng cộng có mười ghế lô tốt nhất, trong đó ba ghế lô là dành cho khách nhân có thẻ khách quý màu sử dụng, ba ghế lô là dành cho người có khách quý màu đen sử dụng, bốn ghế lô còn lại là dành cho khách nhân có thẻ khách quý màu xanh lam sử dụng.
Trong đó cấp bậc thẻ khách quý màu vàng tốt nhất, hưởng thụ đãi ngộ cũng là tốt nhất. Nếu không phải chứng kiến sự đãi ngộ khác biệt của ghế lô này, Mộ Chỉ Ly cũng không biết thẻ khách quý Mễ Lan Ba đưa cho bọn họ chính là thẻ khách quý cấp bậc cao nhất, lập tức ấn tượng đối với Mễ Lan Ba cũng tốt hơn mấy phần.
Mặc dù người này làm như vậy là có mục đích, nhưng không thể phủ nhận nàng vẫn rất hài lòng.
“Nếu hai vị không có vấn đề gì nữa, thì ta lui xuống trước.” Nữ hầu cung kính nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc