Y Thủ Che Thiên - Chương 327

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Sáng sớm hôm sau.
Sau khi đoàn người Thần Quyết Cung trải qua một ngày một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, trạng thái toàn thân đã tốt hơn nhiều. Về phần một chút thương thế tương đối hiển nhiên trong thời gian thật ngắn không thể nào hoàn toàn nhanh khỏi được.
Ban đêm hôm qua, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt không có nghỉ ngơi cũng không có tu luyện, chỉ là lẳng lặng tựa vào trên người Hàn Như Liệt cùng nhau nói chuyện.
Kể từ khi Mộ Chỉ Ly biểu đạt rõ ràng tình ý của mình, cũng bỏ qua cái gọi là rụt rè. Thật sự không có cái gì quan trọng, nàng không hy vọng vì những chuyện khác mà để cho Liệt cảm thấy không vui, bắt đầu từ bây giờ nàng chỉ cần quan tâm tới cảm thụ của Liệt là tốt rồi.
Những thứ khác, nàng không muốn đi để ý, cũng không có thời gian đi để ý.
Suốt một đêm vành tai tóc mai chạm vào nhau, tinh thần hai người cũng vô cùng tốt. Hai người không coi ai ra gì mà hành động như thế, khiến cho mọi người càng thêm rõ ràng tình cảm của Hàn gia Thiếu chủ và Mộ Chỉ Ly vô cùng tốt , cũng không ai trách móc phê bình , ngược lại rất hâm mộ.
Dù sao, bọn họ bất luận là từ phương diện nào cũng xem là rất xứng đôi. Ở trên thế giới này chỉ có cường giả mới có quyền nói, mà những ý kiến của người khác căn bản không coi là cái gì.
Trong lòng đoàn người Thần quyết Cung miễn bàn có bao nhiêu kinh ngạc, lúc trước ở Trục Đỉnh Tái Sự, bọn họ căn bản là không biết Mộ Chỉ Ly và Thiếu chủ Hàn gia có một tầng quan hệ như vậy, Mộ Chỉ Ly vẫn đều sống ở trong môn phái tu luyện, không nghĩ tới tình cảm giữa hai người lại vẫn có thể giữ vững tốt như vậy.
Không phải không thừa nhận, loại tình cảm chống lại thời gian và khoảng cách làm cho người ta bội phục.
Sau khi thương lượng một phen, song phương nhân mã chính là cùng nhau lên đường. Bọn họ cũng không có tách ra, tuy nói Hàn gia và Thần Quyết Cung ở giữa có liên hệ cũng chỉ vì Mộ Chỉ Ly mà thôi, nhưng không thể phủ nhận loại quan hệ này so với tình huống bởi vì ích lợi mà tụ tập ở chung một chỗ thì tình hống này càng có năng lực tin tưởng hơn.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt làm như vậy có hai nguyên nhân, thứ nhất đương nhiên là vì an toàn của đoàn người Thần Quyết Cung. Mặc dù Lôi gia bọn hắn đã bỏ chạy rồi, nhưng không ai có thể xác định bọn hắn còn đang ở chỗ nào đó không xa tùy thời hành động.
Lấy tính cách của Lôi gia, loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng, nếu là người Hàn gia rời đi…, vạn nhất gặp phải bọn hắn, kết quả như cũ Thần Quyết Cung vẫn không thể gánh nổi.
Về phần một nguyên nhân khác đương nhiên là hai người bọn họ không muốn tách ra, thật vất vả mới có thể có cơ hội ở chung một chỗ, hi vọng ở cạnh nhau .
Thần Quyết Cung không có phản đối, hiển nhiên đoàn người Hàn gia cũng sẽ không phản đối. Cho nên một nhóm chừng hơn hai mươi người đông đúc lên đường, ở nơi Trục Đỉnh Tái Sự này thì số lượng người như thế tuyệt đối là một đội ngũ cường đại
Hàn Như Liệt lôi kéo tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly đi ở giữa đội ngũ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt. Kể từ khi bắt đầu nhìn thấy Chỉ Ly, cái khuôn mặt anh tuấn kia vẫn giương lên nụ cười nhợt nhạt.
Mộ Chỉ Ly nghe lời tùy ý Hàn Như Liệt lôi kéo tay của mình, giống như chim nhỏ nép vào bên người. Phảng phất như ở bên Hàn Như Liệt, nàng không còn là Mộ Chỉ Ly cường thế mà chỉ là một người con gái bình thường thôi.
Lúc này, trong lòng mọi người chính là cảm giác như vậy. Ai có thể nghĩ đến Mộ Chỉ Ly vẫn còn có một mặt như vậy, chẳng qua là nhìn nam tử bên cạnh nàng, suy nghĩ một chút rồi cũng lạnh nhạt dần.
Sắc mặt Lăng Lạc Trần vẫn như thường tiêu sái ở trong đội ngũ phía trước của Thần Quyết Cung, phảng phất như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua. Trong lòng khổ sở nhưng đồng thời cũng vì Chỉ Ly mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì hành động hôm qua của mình nên Hàn Như Liệt mới bộc phát như vậy, không phải sao?
Hắn không biết, hôm qua bọn họ rời đi thì xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn rõ ràng, sau khi bọn họ quay lại trở nên như keo như sơn . Dường như Chỉ Ly cũng buông xuống tất cả ý nghĩ, cứ như vậy đơn giản làm tiểu nữ nhân của Hàn Như Liệt sao.
Thật ra thì, Chỉ Ly như vậy mới chính thức hạnh phúc, không phải sao? Hắn chỉ cần nàng ấy hạnh phúc là tốt, trong ngày thường nhìn bộ dáng nàng cường thế kia, nhưng kỳ thật nàng ấy cũng là một cô gái cần bảo vệ.
Trầm Thanh Nhân như có loại cảm xúc nhìn thân ảnh Lăng Lạc Trần phía trước, không khỏi thầm than một tiếng: Lăng đại ca thật là đáng thương. Trong mắt Chỉ Ly cũng chỉ có Hàn Như Liệt, chỉ cần hắn ta xuất hiện căn bản là nhìn không thấy tới sự tồn tại của Lăng sư huynh a. . . . .
Song phương tụ tập ở chung một chỗ, sau khi loại bỏ lộ trình riêng của từng người , phạm vi tìm kiếm thu nhỏ lại không ít
Ở bên trong nơi này không ngừng tìm kiếm, trong chớp mắt đã đến xế chiều. Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, mọi người dần dần loại bỏ việc có thể người Lôi gia đang ở nơi phụ cận, rừng rậm này muốn giấu một tổ người như vậy không tính là khó khăn, nhưng muốn không bị phát hiện ra thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
“Ôi, Ma Nhãn Con Báo này đến tột cùng ở địa phương nào a! Ở đây tìm khắp nơi đã lâu như thế, kết quả thì ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.” Trầm Thanh Nhân không khỏi oán hận lên tiếng nói.
Bọn họ ở nơi Trục Đỉnh Tái Sự này dạo chơi một thời gian đã lâu, bất ngờ gặp yêu thú có một lần, có thể tưởng tượng muốn gặp yêu thú là không dễ dàng
“Ai biết Ma Nhãn Con Báo này chạy đi nơi nào, quả thực không thấy bóng dáng.” Người bên cạnh phụ họa nói, ở nơi lớn như thế này trong rừng rậm tìm được Ma Nhãn Con Báo thật đúng là không dễ dàng.
Đi tới đi tới, mọi người kinh ngạc phát hiện bọn họ lại đi vào một nơi toàn màu hồng phấn. Bất luận là cây cối hay mặt đất đều hoàn toàn biến thành màu hồng phấn!
“Đây là cái gì? Thậm chí có rừng cây màu hồng phấn!”
” Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy, lá cây cũng là màu hồng phấn , thật sự quá thần kỳ!”
Nhìn rừng cây màu hồng phấn này, mọi người rối rít cảm khái nói, phảng phất đi vào nhân gian tiên cảnh, tựa như ảo mộng. Ở bên trong nơi màu hồng phấn này trên mặt tất cả các cô gái đều giương lên nụ cười nhợt nhạt.
Mộ Chỉ Ly nhìn thế giới màu hồng trước mắt này, trong lòng cũng là không khỏi cảm thán, nơi này thật sự là thế giới tuyệt đẹp. Song sau một khắc, mọi người xung quanh lại hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một mình nàng tại chỗ!
Trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh dị, mới vừa rồi tay nàng còn vẫn bị Liệt lôi kéo, làm sao một chớp mắt lại hoàn toàn biến mất? Tỉnh táo lại nàng đánh giá thế giới xung quanh màu hồng phấn này, đây hết thảy tuyệt đối không đơn giản.
Chẳng qua là, những thứ này đến tột cùng là cái gì?
Nếu lúc này có những người khác tại chỗ, chính là có thể phát hiện có hơn hai mươi người bị vây trong rừng rậm, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, phảng phất ở như lọt vào trong sương mù nhìn không thấy hết thảy trước mắt, thậm chí còn đang liều mạng la lên tìm đồng bạn của mình.
Ở nơi những người này đang đứng cách đó không xa chính là có một con báo màu hồng phấn, con báo có da lông vừa mềm vừa rực rỡ sắc thái màu hồng phấn khiến cho nó thoạt nhìn làm người khác phải chú ý, giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật trân quý.
Làm người khác chú ý nhất chính là đôi mắt to của con báo màu hồng, ánh mắt kia chiếm nửa khuôn mặt, màu u lam trong con ngươi mang theo chút ít quỷ dị, phảng phất chỉ cần nhìn một cái chính là hoàn toàn rơi vào trong đó.
Đang lúc Mộ Chỉ Ly tự hỏi nguyên nhân hết thảy biến hóa , thì có một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trước mặt nàng, màu trắng phiêu dật kia trừ Lăng Lạc Trần ở ngoài còn có thể là ai?
“Lăng sư huynh?” Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nói, kể từ khi Liệt nói với nàng, không thích nàng gọi Lăng Lạc Trần thân thiết như vậy, nên nàng gọi thành Lăng sư huynh.
Lăng Lạc Trần nhìn Mộ Chỉ Ly trước mắt nói: “Chỉ Ly, vì sao nàng lại lạnh nhạt với ta như thế? Chẳng lẽ nàng không biết rằng ta yêu nàng sao?”
Vừa nói, Lăng Lạc Trần vừa đến gần Mộ Chỉ Ly, trong con ngươi trong suốt kia tràn đầy thâm tình, trên dung nhan tuấn tú kia lại mang theo một tia thần sắc thống khổ. Tay của hắn đặt ở trước *** của mình, nói: “Nàng có biết, ta nhìn nàng ở cùng với Hàn Như Liệt, lòng ta rất đau hay không? Đi theo ta có được hay không? Ta sẽ đối xử rất tốt với nàng!”
“Lăng Sư huynh, ngươi làm sao vậy?” Mộ Chỉ Ly nhìn Lăng Sư huynh trước mặt, này thật sự có chút kỳ quái, đột nhiên hắn làm sao nói như vậy?
“Ta không sao, ta chỉ biểu đạt lòng mình mà thôi. Đi theo ta có được hay không?” Lăng Lạc Trần thâm tình nhìn Mộ Chỉ Ly, phảng phất một khi Mộ Chỉ Ly cự tuyệt hắn , hắn sẽ ૮ɦếƭ vậy.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng nghiêm mặt nói: “Lăng Sư huynh, trong lòng của ta chỉ có một mình Liệt mà thôi, thật xin lỗi.”
Nghe được câu trả lời của Mộ Chỉ Ly, Lăng Lạc Trần lộ ra vẻ rất là thương tâm, lại cầm lấy kiếm của mình hung hăng đâm vào *** mình. Thế mà từ đầu tới cuối Mộ Chỉ Ly cũng không có nói ra đáp án mà hắn muốn.
Thời điểm kiếm của Lăng Lạc Trần đâm đến trước *** hắn, Lăng Lạc Trần trước mắt lại biến thành những mảnh nhỏ .
Nhìn hình ảnh bể tan tành trước mắt, Mộ Chỉ Ly mở to hai mắt nhìn, bất khả tư nghị nói: “Ảo giác! Hóa ra là ảo giác. Trên đời lại có ảo giác rất thật như thế, nhưng đối phương làm thế nào biết chuyện của bọn họ, lại từ đâu mà ngưng kết ra ảo tưởng như vậy?
Không đợi Mộ Chỉ Ly nghĩ xong cái vấn đề này, cả người nàng đã được đưa vào bên trong Hàn gia.
Nhìn cửa phòng Hàn Như Liệt trước mắt, nàng chậm rãi đẩy ra đi vào. Song, vừa đi vào liền nhìn thấy một màn khó coi như vậy, màn ở trên giường che xuống, hai cỗ thân ảnh đang đan vào nhau, kèm theo từng tiếng thở dốc, cả gian phòng đều tràn đầy vẻ mập mờ.
Sau một khắc, rốt cục Mộ Chỉ Ly thấy rõ người trước mặt. Nam tử trên giường dĩ nhiên là người nàng yêu, Liệt!
“Liệt, nữ nhân này là ai? Thế nhưng lại tới quấy rầy chuyện tốt của chúng ta!” Nàng kia hờn dỗi một tiếng, rất bất mãn nhìn Mộ Chỉ Ly trước mắt.
Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly một cái, nói: “Người không liên quan, bảo bối, chúng ta không cần để ý nàng ta.”.Vừa nói xong, Hàn Như Liệt không e dè tiếp tục cùng nữ nhân đan vào nhau.
Mộ Chỉ Ly nhìn một màn xốc xếch trước mắt, trong mắt cũng hiện lên một tia hỗn loạn. Hết thảy trước mắt thoạt nhìn chân thực như vậy, đây chính là gian phòng của Liệt, gian phòng giống như đúc gian phòng lúc trước nàng chứng kiến , chẳng qua bức họa thuộc về nàng lúc này lại đã biến mất.
Hành động của Liệt cùng với giọng nói chuyện của hắn đều giống nhau, đây hết thảy cũng chân thật như vậy, trước *** Liệt vì cứu nàng mà lưu lại vết đao cũng còn đó.
Trong lúc nhất thời, tâm tình Mộ Chỉ Ly rất là phức tạp.
Nàng rõ ràng biết trước mắt hết thảy chỉ là ảo giác thôi, nhưng khi chân chính thấy một màn trước mắt lại khó tiếp nhận như vậy. Nếu như tất cả là thật …, nàng không thể đoán được rằng mình sẽ làm ra hành động gì, bởi vì trong lòng nàng lúc này đây đang có một loại xúc động muốn hủy diệt tất cả.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, người trước mắt bất quá là ảo giác, một ảo tưởng giống hệt Liệt, nhưng cũng không phải là Liệt, tuyệt đối Liệt sẽ không làm ra chuyện như vậy, nàng tin tưởng.
Nàng tuyệt đối tin tưởng vào tình cảm giữa bọn họ, Liệt sẽ không phản bội nàng mà làm ra chuyện như vậy .Hết thảy trước mắt chỉ muốn che đậy ánh mắt của nàng thôi, chẳng qua là một màn trước mắt đối với nàng mà nói căn bản sẽ không đưa đến bất kỳ tác dụng gì!
Thời điểm Mộ Chỉ Ly mở mắt ra lần nữa, hết thảy trước mắt đã biến mất không thấy.
Cùng một thời gian, trên người Hàn Như Liệt đã ở phát sinh chuyện tương tự.
Trong mắt Hàn Như Liệt tràn đầy kiên định, hết thảy trước mắt là hư ảo, trong đầu hắn không ngừng hiện lên chính là cuộc sống trước kia hai người ở chung một chỗ.
Hắn tin tưởng tình cảm của Chỉ Ly đối với hắn, chuyện như vậy tuyệt đối không thể nào phát sinh. Ảo giác trước mắt bể tan tành, kèm theo những thứ ảo tưởng này cũng bể tan tành, khóe miệng Hàn Như Liệt cong lên nụ cười tươi rói.
Thời điểm ảo giác trước mắt Mộ Chỉ Ly hoàn toàn biến mất , vừa mở mắt chính là thấy mặt đối mặt với Hàn Như Liệt cũng đang mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tay của bọn như cũ mười ngón tay đan xen. Mắt của Mộ Chỉ Ly lần nữa hoàn toàn thành hình trăng lưỡi liềm, hai người nhìn đối phương ai cũng không nói gì, lúc này không tiếng động có thể hoàn toàn thắng việc lên tiếng..
Từ chuyện đã xảy ra trên người mình thì có thể phỏng đoán đến chuyện lúc trước đối phương đối mặt với ảo giác, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thoát ra khỏi ảo giác, đó chính là ý nghĩa đối phương cũng giống mình, kiên định tin tưởng tình cảm giữa bọn họ!
Khi mọi người bên cạnh bọn họ vẫn như cũ bị vây trong ảo tưởng, từ vẻ mặt thống khổ của bọn họ chính là có thể nhìn ra.
“Những thứ này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Mộ Chỉ Ly nghi ngờ lên tiếng nói, chuyện tình quỷ dị như vậy thật sự lần đầu tiên gặp phải
Hàn Như Liệt hơi chút trầm ngâm nói: “Ta nghĩ chúng ta hẳn là tìm được Ma Nhãn Con Báo rồi, chỉ có Ma Nhãn Con Báo mới có thể huyễn hóa ra ảo tưởng cường đại như vậy.
Nghe được lời nói của Hàn Như Liệt …, trước mặt Mộ Chỉ Ly dâng trào lên vẻ kinh ngạc. Chợt tầm mắt chính là không ngừng đanh giá ở bốn phía, rốt cục, ở chỗ không xa thấy được vẻ sáng ngời màu hồng phấn.
“Liệt, cái kia có phải chính là Ma Nhãn Con Báo hay không?” Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói, nàng chẳng qua nghe nói về Ma Nhãn Con Báo nhưng trên thực tế nàng cũng không nhìn thấy Ma Nhãn Con Báo.
Trước mặt Hàn Như Liệt dâng trào lên vẻ vui mừng: “Không sai! Chính là nó! Tìm lâu như vậy cuối cùng tìm được rồi! Ta đi bắt nó lại.”
“Cẩn thận một chút.” Mặc dù Ma Nhãn Con Báo này thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn nhưng là thực lực của nó không hề giống như mặt ngoài vô hại như vậy a.
“Yên tâm đi, lực công kích của Ma Nhãn Con Báo không coi là cường hãn. Chỉ cần có thể bài trừ được ảo tưởng của nó, muốn giải quyết nó cũng không khó khăn.” Hàn Như Liệt khẽ gật đầu chính là nhanh chóng chạy về phía Ma Nhãn Con Báo.
Động tác mặc dù mau, nhưng không có phát ra chút tiếng động nào. Chỉ cảm thấy trước mắt thoáng một cái, thân ảnh Hàn Như Liệt đã xuất hiện ở bên cạnh Ma Nhãn Con Báo.
Mộ Chỉ Ly đánh giá những người khác ở bên cạnh, vẫn bị vây trong ảo giác của bọn họ, sợ là cũng không có thể quấy rầy, bằng không mà nói nàng cũng không biết có xuất hiện hậu quả gì nghiêm trọng không. Cũng may chỉ cần giải quyết Ma Nhãn Con Báo nó huyễn hóa ra những thứ này, ảo giác cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Nghĩ tới đây, tầm mắt Mộ Chỉ Ly chính là nhìn về phía Hàn Như Liệt. Nàng lẳng lặng đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, chẳng qua là nhìn Hàn Như Liệt, nàng tin tưởng hắn có thể làm được.
Nếu là hắn nói, nàng liền tin tưởng.
Nếu đi hỗ trợ, nói không chừng sẽ đưa đến hiệu quả ngược lại. Thực lực của Ma Nhãn Con Báo là nửa bước Sinh Cảnh, nàng đối phó có một chút khó khăn, nhưng đối mặt cao thủ Sinh Cảnh Hàn Như Liệt chắc là không có vấn đề gì .
Động tác của Hàn Như Liệt có thể nói là vô cùng nhanh chóng, chỉ thấy thân hình kia lướt một cái chính là đi tới trước mặt Ma Nhãn Con Báo. Ma Nhãn Con Báo cảm nhận được nguy cơ chuẩn bị chạy trốn, song Hàn Như Liệt cũng trực tiếp phong tỏa đường đi của nó.
Chỉ cần không nhìn chăm chú vào đôi tròng mắt của Ma Nhãn Con Báo , sẽ không có vấn đề gì. Dĩ nhiên thực lực của hắn để đối phó Ma Nhãn Con Báo tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.
Mặc dù Mộ Chỉ Ly biết Hàn Như Liệt đối phó với Ma Nhãn Con Báo cũng không khó khăn, lại không nghĩ rằng hắn lại làm dễ dàng như thế. Ở trước mặt hắn Ma Nhãn Con Báo phảng phất như không có bất kỳ uy lực nào, chỉ có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Rất nhanh, thân ảnh hồng sắc lần nữa đi tới trước mắt Mộ Chỉ Ly , cười nói: “Ly nhi, nhìn nó không sai đi!”
Mộ Chỉ Ly gật đầu, nhìn Ma Nhãn Con Báo trước mắt không khỏi cảm khái nói: “Nó lớn lên thật là xinh đẹp, ấy vậy mà da lông lại màu hồng phấn, thật thần kỳ.”
Hàn Như Liệt nghe được lời của Mộ Chỉ Ly cũng không có chút kinh ngạc nài, cô gái đều thích loại yêu thú lông xù này, thoạt nhìn là một loại sủng vật vô hại ”Không nên nhìn ánh mắt của nó, nếu không sẽ bị nó mê hoặc. Ma Nhãn Con Báo này nhìn có vẻ khả ái, nhưng trên thực tế nguy hiểm vô cùng, nó còn có một cái tên gọi khác là Ác Mộng Chi Vương.”
“Ác Mộng Chi Vương?” Nàng còn không biết Ma Nhãn Con Báo còn có tên gọi như vậy.
“Gọi Ác Mộng Chi Vương này chắc là thể hiện trình độ kinh khủng của Ma Nhãn Con Báo, nghe nói nếu như Ma Nhãn Con Báo phát triển đến hậu kỳ.., nó có thể huyễn hóa ra ảo giác làm cho người ta chân chính bị vây trong đó mà không cách nào phát hiện, một khi lâm vào chính là cả đời.”
Mộ Chỉ Ly biết điều nhìn Ma Nhãn Con Báo trước mắt, không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Tên tiểu tử này vậy mà kinh khủng, hiện tại huyễn tượng cũng đã vây khốn cường giả thực lực Thiên Huyền cảnh rồi, thật là thú thì không nên nhìn tướng mạo a!”
Nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly đáng yêu như vậy, trong mắt Hàn Như Liệt tràn đầy đều là nụ cười. Bình thời rất ít khi nhìn thấy bộ dáng Chỉ Ly kinh ngạc như vậy, càng ở cùng với nàng thì càng yêu thích nàng ấy hơn.
“Đem giải quyết đi, như vậy bọn họ mới có thể thoát ra khỏi áo giác. Mộ Chỉ Ly quay đầu đi, hiển nhiên yêu thú đáng yêu như thế nàng có chút không đành lòng. Nếu không phải vì lần tỷ thí này yêu cầu là ma nhãn của Ma Nhãn Con Báo mà nói…, nàng có loại ý nghĩ muốn chiếm dụng, chẳng qua là hôm nay là không thể nào.
Ngay sau đó chính là nghe một tiếng hét , mọi người phía sau bắt đầu thoát ra khỏi ảo giác.
“Ôi, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra a?” Một người không khỏi lên tiếng nói
“Sao lại không thấy rừng rậm màu hồng? Mới vừa rồi ta thấy đến một chút chuyện kỳ quái, sau đó đột nhiên đã không thấy tăm hơi, ”
“Chẳng lẽ mới vừa rồi xuất hiện hết thảy cũng chỉ là ảo giác sao? Nhưng cứ giống như thật vậy”
Mọi người rối rít kinh hô, bàn về chuyện mới vừa rồi, trên mặt đều là bất khả tư nghị. Dù sao bất thình lình một màn quỷ dị nếu là không có chuẩn bị tư tưởng căn bản là không biết là chuyện gì xảy ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc