Y Thủ Che Thiên - Chương 167

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Mộ Chỉ Ly đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hành vẫn đang không ngừng nôn mửa, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Nàng đi tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ngọc Hành, nói: “Vật đó đã đi ra rồi, về sau bệnh của ngươi đã không có gì đáng ngại, tiếp theo ngươi dựa theo phương pháp của Hồng dược sư, tiếp tục bồi bổ khí huyết, chờ thân thể của ngươi khôi phục khí huyết thì không cần phải làm như thế nữa.”
Thế nhưng Nguyễn Ngọc Hành vừa nghe thấy lời Mộ Chỉ Ly nói thì lại càng nôn mửa mạnh mẽ hơn, Mộ Chỉ Ly cười cười rời về phòng ở của mình, vẻ mặt của Nguyễn Ngọc Hành như thế đúng là cực kỳ khó gặp!
Sau khi trở lại phòng ở của mình, Mộ Chỉ Ly liền đem Bụi Thái Lang ở trong Thiên Sát cổ giới đưa ra, Bụi Thái Lang vừa đi ra ngoài đã cực kỳ phấn kích chạy đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nếu như có Hàn Như Liệt ở đây chắc chắn sẽ lại nói nó là sắc lang.
Bụi Thái Lang cùng Mộ Chỉ Ly cười đùa một lúc sau mới dừng lại, im lặng đứng ở trong phòng, bất quá trong mắt lại mang theo trách cứ: “Chủ nhân, ta ở trong Thiên Sát cổ giới cũng một thời gian dài rồi.”
Ở bên trong đó thật đúng là nhàm chán, bây giờ được ra ngoài hắn cảm thấy tâm tình thật là sung sướng!
Sau khi Bụi Thái Lang nói xong, còn chưa đợi Mộ Chỉ Ly nói chuyện, Thiên Nhi nổi giận đã từ bên trong Thiên Sát cổ giới truyền ra: “Đúng là đồ sói ngu ngốc, ở bên trong này có ta cùng với ngươi, ngươi còn dám bảo là nhàm chán?”
Nghe thấy giọng Thiên Nhi gào lên như vậy Bụi Thái Lang liền sửng sốt, nửa ngày cũng chưa thấy nói gì, nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm than, hẳn là mấy ngày nay ở trong Thiên Sát cổ giới Bụi Thái Lang vẫn bị Thiên Nhi lạm dụng uy quyền chèn ép.
Nhưng mà ngay sau đó, Bụi Thái Lang liền cười cực kỳ đắc ý nói: “Dù thế nào, ở trong Thiên Sát cổ giới đúng là ngươi có năng lực, nhưng hiện tại ta không ở bên trong!”
Nhìn thấy bộ dáng Bụi Thái Lang đắc ý dào dạt, Mộ Chỉ Ly liền đành một cái trên đầu hắn: “Ngươi cứ đắc ý đi, ta sẽ cho ngươi trở về bên trong ở!” Bụi Thái Lang ở bên trong Thiên Sát cổ giới một thời gian dài nên cảm thấy ngột ngạt đến mức hốt hoảng, Thiên Nhi đã ở bên trong nhiều năm như vậy, sự cô đơn ở trong đó bọn họ đều khó có thể tưởng tượng.
Lần này ở chiến trường Thiên Huyền nàng nhất định phải đem toàn lực chém Gi*t yêu thú, trợ giúp Thiên Nhi sớm ngày hồi phục thân thể, không bị nhốt ở bên trong Thiên Sát cổ giới nữa.
Nghe vậy, Bụi Thái Lang cúi đầu, không dám nói tiếp nữa. Nó thật sợ chủ nhân bắt nó ở trong Thiên Sát cổ giới thêm nữa, nơi đó tuy rằng rất lớn, nhưng rất nhàm chán, đâu có được tốt đẹp như bên ngoài.
Sau khi xử lý hết mọi việc, Mộ Chỉ Ly lại tiếp tục tu luyện, Bụi Thái Lang cũng ở dưới chân Mộ Chỉ Ly tu luyện một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Chỉ Ly đi lên, hướng tới tửu lâu bên cạnh đi đến.
Suy cho cùng, lấy thực lực của bọn họ hiện tại căn bản không cần ăn cơm, nhưng đoàn bọn họ có một người khác với mọi người, đó là Cao Chính Thanh, nàng biết Cao Chính Thanh nhất định sẽ đi tới nơi đó.
Quả nhiên, ngay lúc nàng đến, đám người Hiên Viên Dật, Cao Chính Thanh đều đã ở đó rồi, so với hắn, bọn họ tới đó còn sớm hơn, người ngồi xung quanh rất ít, nhưng bàn bọn họ lại ít người nhất.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, Hiên Viên Dật cũng giơ tay vẫy vẫy Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly bèn gật đầu cười cười.
Cao Chính Thanh ngồi ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong mấy miếng liền phát hiện mọi người đều không động đũa, không khỏi ra tiếng nói: “Các ngươi cũng ăn đi”
Đám Mộ Chỉ Ly liếc lẫn nhau một cái, lập tức cũng ngồi ăn, dù sao cảm giác nhìn người khác ăn cũng không tốt lắm, thế nhưng lúc nãy vẫn còn một người không hề động đũa, đó là Nguyễn Ngọc Hành.
“Nguyễn lão đệ, ngươi làm sao vậy? Chịu khó chút đi”
Nghe vậy, Nguyễn Ngọc Hành lắc lắc đầu: “Ta không ăn, mọi người ăn đi”
“Sao vậy, ngươi có khỏe không? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?” Mộc Thiên Nam nhìn sắc mặt Nguyễn Ngọc Hành không khỏi nói, tuy rằng ngày thường sắc mặt Nguyễn Ngọc Hành cũng tái nhợt, nhưng chưa bao giờ tái nhợt đến mức độ như thế này, vừa thấy đã nhìn ra là có vấn đề.
Cao Chính Thanh không để ý nhiều lắm, trực tiếp gắp cái chân giò bỏ vào bát Nguyễn Ngọc Hành: “Cái này ăn rất ngon, ngươi nếm thử chút”
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy cái chân giò, thiếu chút nữa phun ra cười, nhìn xem chuyện này, không phải trùng hợp một ít! Nàng tự nhiên biết Nguyễn Ngọc Hành không ăn được cái gì đơn giản là vì hắn vẫn còn cảm thấy ghê tởm, nếu là mọi người chắc cũng như vậy thôi, bây giờ Cao Chính Thanh lại gắp chân giò cho hắn, hai vật này nhìn nhưng có chút giống nhau!
Quả nhiên, lúc Nguyễn Ngọc Hành nhìn thấy cái chân giò kia, trong bụng liền cuồn cuộn một trận, bật người chạy sang một bên phun ra…
Mọi người thấy Nguyễn Ngọc Hành phun mạnh mẽ như vậy, đến cả mật cũng phun ra, không khỏi nghi hoặc, nhất là nhìn thấy bộ dáng của Mộ Chỉ Ly liền biết chuyện này nàng hiểu rõ, một đám đều vội hỏi có chuyện gì xảy ra.
Mộ Chỉ Ly bèn đem sự tình trước đó kể lại cho bọn họ nghe, mọi người lúc này mới có phản ứng, nhìn thấy cái chân giò trong bát của Nguyễn Ngọc Hành, trên mặt đều mang theo ý cười.
Bởi vì thân thể Nguyễn Ngọc Hành có vấn đề nên mọi người mới quyết định ở lại trong này nghỉ ngơi và hồi phục ba ngày, như vậy lúc bọn họ rời đi cũng sẽ ổn thỏa vài phần.
Thời gian ba ngày thấm thoắt trôi qua, tốc độ tu luyện ở chiến trường Thiên Huyền so với đại lục Thiên Huyền nhanh hơn không ít, chủ yếu bởi vì ở nơi này thiên lực hùng hậu hơn nhiều so với đại lục Thiên Huyền, tất nhiên điều này đối với bọn họ là có lợi.
Ở trong này tu luyện một ngày bằng hai ngày trước kia, cứ như vậy bọn họ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, việc này làm cho bọn họ đối với chiến trường Thiên Huyền rất thỏa mãn.
Ba ngày sau, Mộ Chỉ Ly đứng ở ngoài cửa thành, hôm nay bọn họ rời nơi này đi ra ngoài thành để săn bắt yêu thú, ở trong nhiều người như vậy nếu muốn đạt được một trong một trăm danh bài thật sự rất khó, vậy nên bắt đầu càng sớm càng tốt!
Tinh thần của năm người đều sung mãn, hiện tại nhóm bọn hắn đều ở xung quanh chiến trường Thiên Huyền, nhưng mục đích chính đều là trung tâm của chiến trường Thiên Huyền! Đại lục Thiên Huyền to lớn ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, mà chiến trường Thiên Huyền cũng không nhỏ, ít nhất bọn họ cũng muốn đi vào bên trong.
Ngay tại lúc đám Mộ Chỉ Ly rời đi, một đạo thân ảnh từ cửa thành hiện ra, trên mặt mang theo một tia ý cười dữ tợn: “Rốt cuộc đã ra khỏi thành!”
Vẫn như trước, xung quanh đều là một màu xám hoang vu, bất quá ở trong này vài ngày bọn họ cũng đã quen dần, Mộc Thiên Nam nhìn bản đồ trong tay nói: “Hiện tại chúng ta đi hướng Đông đi, cách đó không xa có một thành nhỏ tên là thành Hoa Liên, ban ngày chúng ta chém Gi*t yêu thú, ban đêm có thể nghỉ chân ở thành Hoa Liên “.
Bản đồ này bọn họ lấy được ở công hội, lấy được cái này cũng không tiêu hao khí lực nhưng đối với bọn họ có tác dụng rất lớn, lấy thực lực của bọn họ hiện tại cũng không dám trực tiếp qua đêm ngay tại nơi hoang vu này.
Trên đường đi, bọn họ đều không gặp được những người khác, chân mày Mộ Chỉ Ly hơi hơi nhíu lại, nàng cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.
“Xung quanh đây bình thường không có khả năng không có lấy một người”. Hiên Viên Dật đánh giá hết thảy mọi vật xung quanh rồi chậm rãi nói, ba ngày nay, bọn họ đã hiểu rõ ban ngày sẽ có không ít người đi ra ngoài chém Gi*t yêu thú, vậy có chuyện gì mà sao ở đây một người cũng không có?
“Kỳ lạ sao? Có chỗ nào kỳ lạ?” Vẻ mặt Cao Chính Thanh nghi hoặc, hắn thế nhưng không phát hiện ra có điều gì bất thường.
“Bình thường người đi chém Gi*t yêu thú không ít, hôm nay vì sao lại chỉ có năm người chúng ta?” Nghe đến lời nói của Hiên Viên Dật, Nguyễn Ngọc Hành cũng hiểu ra sự tình, liền lên tiếng giải thích.
“Chuyện này có chút kỳ quái, không có khả năng là trùng hợp, chỉ có thể là có người giở trò!” Mộ Chỉ Ly trầm ngâm lên tiếng, trong lòng nàng đã hiểu rõ một chút, đến bây giờ bọn họ mới chỉ đắc tội hai nhóm người, thứ nhất là bọn Trần Trung Vũ, bất quá bọn họ rõ ràng không hề có ý định báo thù, hoặc là bọn họ không có đủ thực lực, nếu không lúc đó bọn họ sẽ không dễ dàng mà rời đi như vậy.
Loại bỏ khả năng này, cũng chỉ còn lại duy nhất là đám người Hoàng Húc Lỗi!
Ở đây ai cũng là người thông minh, vừa nghe Mộ Chỉ Ly nói như vậy tất cả mọi người đều đoán được là ai, nghĩ đến đám kia chắc là chờ sau khi bọn họ ra khỏi thành thì hạ thủ với bọn họ! Người xung quanh sợ rằng đều bị bọn họ đuổi đi hết rồi.
Nghĩ được như vậy, bọn họ đều dứt khoát đứng lại chờ đám kia đến, dù sao trận chiến này cũng không thể tránh khỏi, đến tột cùng kết quả ai thắng ai thua cũng chưa biết được đâu!
Chẳng bao lâu, đám người Hoàng Húc Lỗi đã đến nơi, hắn đã nhìn thấy đám người Mộ Chỉ Ly từ rất xa đã đứng lại giống như đang chờ ai đến, chân mày không khỏi nhíu lại.
“Lão Đại, bọn họ thoạt nhìn giống như đang đợi ai?” Hồ Thụy Đào lên tiếng hỏi, lần trước sau khi trở về, cuộc sống của hắn cũng không mấy khá giả, cũng may đám người Hoàng Húc Lỗi quyết tâm sẽ tùy thời trả thù, cứ như vậy hắn cũng sẽ nuốt được một ngụm ác khí!
“Ta biết, xem ra bọn họ đã biết chúng ta muốn tới!” Xem ra hắn đã đánh giá thấp độ nhạy cảm của bọn họ, nhanh như vậy đã phát hiện ra điều bất thường.
Phải biết rằng mấy ngày qua bọn hắn đều vẫn nhìn bọn họ chằm chằm, vừa nhìn thấy bọn họ ra khỏi thành liền lập tức chạy tới, chuyện lần trước bọn hắn đã mất hết mặt, mặc dù lúc ấy buộc phải nhận thua, nhưng trong lòng bọn hắn đều không phục, lần này bọn hắn không những muốn Mộ Chỉ Ly nộp yêu tinh ra cho bọn họ, thậm chí còn muốn mạng của bọn họ!
Người xúc phạm bọn hắn phải trả giá thật nhiều! Trong tay bọn hắn đều đã dính rất nhiều máu tươi, thêm mấy người nữa căn bản cũng không tính là gì.
“Bọn họ làm sao có thể biết chúng ta đã tới, lão Đại đánh giá cao bọn họ rồi! Nói không chừng bọn họ đang chờ người khác!” Hồ Thụy Đào xua tay nói, hắn cũng không tin tưởng bọn họ có thể thông minh như vậy.
Thế nhưng ánh mắt Hoàng Húc Lỗi nhìn về phía Hồ Thụy Đào giống như đang nhìn kẻ ngu, nếu như bọn họ thật sự ngu ngốc, cuộc đánh cược kia còn có thể thua sao? Cho dù thật sự là bọn họ ngu ngốc, vậy hóa ra bọn hắn còn không bằng một đám ngốc?
Đám người Hiên Viên Dật nhìn thấy bọn Hoàng Húc Lỗi đã đến, cũng biết phán đoán của bọn họ không sai, nhóm người Hoàng Húc Lỗi rất nhanh đã đi đến trước mặt bọn họ.
“Ai, vận khí hôm nay quả là không tốt, thế nhưng lại gặp ngươi”. Nguyễn Ngọc Hành buồn bã nói, giống như nhìn thấy đám người Hoàng Húc Lỗi là một chuyện cực kỳ xui xẻo.
Trên mặt đám người Hoàng Húc Lỗi nguyên bản còn mang theo vẻ đắc ý tươi cười, nghe thấy Nguyễn Ngọc Hành vừa nói như vậy, sắc mặt nhất thời đều khó coi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc