Ý Loạn Tình Mê - Chương 57

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Sáng hôm sau ông Lộ và bà Lộ đi chuyến bay trở về Bắc Kinh, không ngờ lại gặp Tưởng Trì Hoài ở sân bay, bà Lộ nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Không phải hai ngày trước con về rồi sao?”
Tưởng Trì Hoài cười nhạt: “Hôm trước em từ Hồng Kông bay đến đây, xử lý mọi việc xong, còn phải quay lại nữa.”
Bà Lộ suy nghĩ gì đó và gật đầu, hỏi anh: “Hôm đó con đặc biệt đưa Dao Dao về à?”
Cái gì Tưởng Trì Hoài cũng trả lời được: “Đúng lúc công ty Bắc Kinh bên đó cũng có việc.”
“Còn phải đi công tác nữa sao?” Bà Lộ còn có một tính toán khác trong lòng.
Tưởng Trì Hoài: “Trong hai tuần tới đều sẽ ở Bắc Kinh.”
Bà Lộ: “Cuối tuần này hẹn ba mẹ con để chúng ta cùng nhau dùng bữa đi, trong thời gian này mọi người đều bận rộn, đã lâu chưa tụ họp.”
Tuy không vội đính hôn, nhưng vẫn phải kết nối tình cảm, lần trước sau khi làm khách ở Tưởng gia, bọn họ vẫn chưa có thời gian mời lại.
Tưởng Trì Hoài nhìn sang ông Lộ theo bản năng, sau đó lặng lẽ thu ánh mắt lại, đáp lời bà Lộ: “Vâng, em sẽ sắp xếp thời gian.”
Ông Lộ bắt đầu lo lắng, tiếp đó có lẽ lại phải bắt đầu sống trong những tháng ngày gà chó không yên.
Lộ Dao đi đón máy bay từ sớm, khi buồn chán cô lại lấy điện thoại ra chơi vài ván game, nhưng trong lòng lại có điều gì đó khiến cô không thể tập trung, mấy ván sau đã không còn hứng thú, cô thở dài, trực tiếp rời khỏi game.
Không ngờ lại có thông báo tin nhắn từ hộp thư QQ, nhìn thấy tiêu đề, cô sững người vài giây, thế nhưng Xuyên đã gửi luận văn cho cô.
Cô vội vàng mở hộp thoại ra, Biết Mã Lực: 【 Anh ૮ɦếƭ ở đâu vậy hả! 】
Xuyên: 【 Đến vương quốc luận án, không phải hôm nay trở lại là để cho em một bài viết sao, cảm ơn anh như thế nào đây? 】
Biết Mã Lực: 【 Mời anh đi ăn. 】
Xuyên: 【 Không cần đâu, sau này lúc chơi game nhớ nhường anh một chút. 】
Lộ Dao biết rằng anh đang từ chối gặp mặt ngoài thế giới thật, Biết Mã Lực: 【 Thế này đi, đợi em có thời gian, sẽ hào luyện anh đến cấp độ của em ~】
Xuyên: 【 Đúng là không uổng công thương em nhiều năm như thế. 】 kèm theo vài icon nhe răng.
Lộ Dao chưa kịp trả lời anh, anh lại gửi tin nhắn đến, Xuyên: 【 Công việc kinh doanh ở nước ngoài của công ty đã bắt đầu mở rộng, sau này sợ là không có thời gian trò chuyện cùng em, có việc thì để lại lời nhắn cho anh. 】
Biết Mã Lực: 【 Anh chính là 110 của em, có việc gì thì phải tìm đến anh! 】
Chu Cảnh Xuyên nhìn dòng chữ trên màn hình, bật cười, thoát khỏi hộp thoại, anh chống nạng đi đến trước cửa sổ của thư phòng, lấy ra một *** và châm lửa lên.
Nhìn khu vườn trong sân, anh không khỏi thất thần.
Anh đã từng nghĩ về việc sẽ gặp mặt Lộ Dao với tư cách là một bạn chat, sau đó sẽ từ từ chỉnh đốn cô lại, nhưng sau đó lại vì Tưởng Trì Hoài, cuối cùng anh từ bỏ.
Anh không ngờ một người kiêu ngạo như Tưởng Trì Hoài, thế nhưng lại mặc kệ anh khi dễ, bảo cậu ta đi coi mắt thay anh, cậu ta cũng đi, từ nhỏ đến lớn, trước nay đều chỉ có Tưởng Trì Hoài đàn áp anh, nhưng chỉ vì luận văn của Lộ Dao mà Tưởng Trì Hoài đã hoàn toàn thoái nhượng.
Anh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ yêu, vì thế anh không thể cảm nhận được mùi vị tình yêu sâu đậm của Tưởng Trì Hoài, nhưng nhất định chính là kinh thiên động địa, núi lở biển nứt.
Anh còn rất ngưỡng mộ Tưởng Trì Hoài vì có thể yêu mà không cần liêm sỉ, không cần kết quả.
Sau khi biết danh tính thực sự của Lộ Dao, anh đã thường xuyên giả thiết một cách khó hiểu, nếu anh không quen biết Lộ Dao của hiện thực, liệu anh và Lộ Dao vẫn vô tâm không phổi sống chung với nhau giống như lúc trước hay không?
Cuối cùng là không có câu trả lời.
Anh chỉ biết, mười sáu năm, Lộ Dao với anh chính là một vùng đất thuần khiết duy nhất trong cuộc sống phong lưu và sa đọa không kìm được của anh, đơn thuần và tốt đẹp.
Không liên quan đến tình yêu?
Không biết.
Hay liên quan đến tình yêu?
Càng không biết.
Một tình cảm không thể giải thích.
Mười sáu năm tồn tại, cũng có thể là một loại thói quen, đi từ một loại H*m mu*n, mờ nhạt tương tự như tính chiếm hữu trong tình yêu.
Một cơn gió mùa hè ập đến, hương hoa ngoài vườn theo gió bay vào thư phòng, Chu Cảnh Xuyên tự hỏi, anh có nên tìm một cô gái nói chuyện yêu đương để thoát kiếp độc thân trước Quang Côn Tiết* hay không.
*Quang côn tiết, nghĩa đen là: Ngày hội vinh danh cây gậy) là một ngày cho những người độc thân, được tổ chức vào ngày 11 tháng 11 (11 / 11). Ngày được chọn là sự kết nối giữa các số "1" đơn lẻ, cũng nhìn giống như những cây gậy.
“Dao Dao!"
Lộ Dao nghe thấy tiếng của bà Lộ, cô cất điện thoại vào, khi ngẩng đầu lên nhìn, cô không ngờ thế nhưng Tưởng Trì Hoài lại về nước cùng ông Lộ và bà Lộ.
Cô tiến về phía trước, nhìn Tưởng Trì Hoài: “Anh không ở Hồng Kông à?”
“Ừ, bên New York có việc.” Điện thoại của Tưởng Trì Hoài vang lên, anh đưa vali hành lý cho Lộ Dao, Lộ Dao nhận lấy một cách rất tự nhiên.
Bà Lộ thấy bọn họ ăn ý như thế, ánh mắt ra hiệu cho ông Lộ đi nhanh lên, để lại chút không gian riêng tư cho bọn họ.
Lộ Dao nín thở, cô thấy sắc mặt của Tưởng Trì Hoài hơi sa sầm, có lẽ việc anh bỏ phiếu giúp Hoắc Viễn Chu đã không có kết quả lý tưởng.
Sau đó nghe Tưởng Trì Hoài vô cảm nói: “Được, cảm ơn.”
“Thế nào?” Sau khi anh kết thúc cuộc gọi, Lộ Dao lo lắng hỏi.
Tưởng Trì Hoài lắc đầu: “Hôm qua đến New York thăm hỏi công ty này, ông chủ và Bàng Lâm Bân có quan hệ cá nhân rất tốt, sau khi nghe nói Giang Đông Đình và Bàng Lâm Bân đã gặp mặt, còn nói muốn xem xét lại, còn có cả những công ty mà Cố Diễm đã ghé thăm trước đó, nghe thấy Bàng Lâm Bân có thể sẽ tham gia vào, đều bắt đầu giữ thái độ nghe ngóng.”
Lộ Dao thở dài, cô liền biết Bàng Lâm Bân sẽ không giúp cô.
“Đi thôi, về rồi lại thương lượng.” Tưởng Trì Hoài cùng cô đẩy vali hành lý, sóng vai đi về phía trước, sau đó hỏi cô: “Kết quả thăm hỏi của Hoắc Viễn Chu mấy ngày nay thế nào rồi?”
Lộ Dao nói: “Không hỏi, nhưng tình hình chắc chắn không tốt.”
Tưởng Trì Hoài lại nhớ ra lời bà Lộ đã nói với anh lúc ở sân bay Kennedy, anh nhắc nhở Lộ Dao: “Cuối tuần này cô muốn ăn cơm với ba mẹ tôi, có lẽ là vì hôn sự của hai ta, em nghĩ cách đối phó đi, dù sao tôi cũng không có thời gian để lãng phí chất xám nghĩ ra cách cho em.”
Lộ Dao nheo mắt, bà Lộ đúng là một khắc cũng không ngừng nghỉ, cô không biết rằng lời nói của cô đã gần như huỷ hoại cả công ty của Hoắc Viễn Chu.
Sau khi về đến nhà, Lộ Dao nói phải về phòng chỉnh sửa luận văn, sau đó khóa trái cửa phòng, mấy ngày nay ông Lộ và bà Lộ đều không ở nhà, chiếc thang trong phòng giữ quần áo cũng được kéo lên, vì vậy cô đi thẳng lên lầu trên.
Hoắc Viễn Chu cũng vừa từ bên ngoài trở về, đang tựa lưng lên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lộ Dao nhón mũi chân và nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hoắc Viễn Chu, cô ngồi xuống dưới chân anh, ôm hai chân anh lại và tựa cằm mình lên đầu gối của anh.
Hoắc Viễn Chu mở mắt ra, cười nhẹ nhìn cô: “Về rồi à?”
“Vâng.”
Hoắc Viễn Chu chạm vào đầu cô: “Luận văn viết thế nào rồi?”
“Xong từ lâu rồi.” Lúc nói lời này, Lộ Dao không khỏi chột dạ.
“Dao Dao, dù là chuyện gì, chỉ khi nghiêm túc thực hiện thì mới có thu hoạch.” Sau khi nói xong Hoắc Viễn Chu tiếp tục nhắm mắt lại, anh đã không nghỉ ngơi suốt hai ngày qua, cơ thể đang lâm vào trạng thái tiêu hao quá mức, thật sự ăn không tiêu.
Lộ Dao cắn môi, không lên tiếng, khi cô ngước lên nhìn anh, anh đã nhắm mắt lại, cô đứng dậy, tựa đầu vào ***g *** anh, “Em sẽ viết, tự mình viết.”
“Ừ.” Hoắc Viễn Chu vòng tay ôm cô, “Cùng anh nghỉ ngơi một lúc.”
Một giấc này, Hoắc Viễn Chu đã ngủ một tiếng rưỡi, Lộ Dao ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh, không dám cử động, cô đang nghĩ trong đầu làm thế nào để giúp anh cứu công ty.
Hoắc Viễn Chu đã cài thông báo trong điện thoại, buổi tối còn phải tham gia một bữa tiệc, anh tắm rửa đơn giản, thay quần áo sạch sẽ rồi vội vã ra ngoài.
Lộ Dao ngồi khoanh chân trên tấm thảm cạnh cửa sổ sát đất, tựa đầu lên tấm kính, ngắm nhìn ánh đèn của Bất Dạ Thành*, không thể vực dậy nổi chút tinh thần nào.
*Thành phố đêm hay thành phố không ngủ
Bất lực, cô lấy điện thoại ra và gọi cho Bàng Lâm Bân một lần nữa, cuộc gọi được kết nối rất nhanh chóng.
“Dao Dao, sớm thế? Xảy ra chuyện gì à?” Giọng của Bàng Lâm Bân khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
Lộ Dao đỡ trán, sao cô có thể quên mất vậy chứ, lúc này ở New York chỉ mới hơn sáu giờ.
“Chú Bàng, xin lỗi chú, cháu quên mất.”
Bàng Lâm Bân: “Cháu về rồi à?”
Lộ Dao: “Vâng, về được vài ngày.”
Bàng Lâm Bân: “Tìm chú sớm thế này, có chuyện gì?”
Lộ Dao thở dài: “Vẫn là chuyện đó, chú Bàng, chú nghĩ thế nào?” Cô bắt đầu giả ngu giả ngơ, không phải ông ấy đã nói phải suy xét kỹ càng lại rồi mới trả lời cô sao, cô đơn giản liền ngây thơ tin là thật.
Bàng Lâm Bân cười, nói một cách bất lực: “Dao Dao, chú giúp mẹ cháu là chuyện thường tình, chú không thể chối bỏ mặt mũi của bà ấy.”
“Cháu biết.” Lộ Dao thở ra một hơi dài: “Chú Bàng, công ty mà chú nắm giữ cổ phần chắc chắn không phải chỉ có một, Doãn Lâm của chú giúp mẹ cháu, còn những công ty khác thì giúp cháu, thật là một điều hoàn hảo.”
Bàng Lâm Bân nghe xong liền bật cười ha hả, “Cái con bé này, nói như thế chú cũng không biết phải từ chối thế nào.”
Lộ Dao vừa nghe xong câu nói hấp dẫn này, cô lại thêm ít lửa: “Chú Bàng, nếu lần này chú thiên vị cháu hơn, sau này mẹ cháu vẫn sẽ biết ơn chú, xét cho cùng về sau Hoắc Viễn Chu cũng sẽ là con rể của bà ấy.”
Bàng Lâm Bân im lặng một lúc, giọng của ông hơi thăng trầm: “Dao Dao, chú giúp cháu, không phải vì nể mặt Cố Doãn, mà đơn giản chỉ là muốn giúp đỡ một đôi tình nhân.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, nước mắt của Lộ Dao theo gò má chảy xuống, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là sung sướng phát khóc, nghĩ đến cái ôm mà Hoắc Viễn Chu đã mỉm cười trao cho cô lúc anh rời khỏi nhà vào buổi tối, nước mắt cô càng tuôn trào dữ dội hơn.
Cô lại gõ tin nhắn và gửi cho Bàng Lâm Bân: 【 Chú Bàng, vẫn còn một việc nữa muốn nhờ chú, có thể đừng cho Hoắc Viễn Chu biết là cháu tìm chú được không? 】
Bàng Lâm Bân: 【 Không phải là không thể, nhưng phải có một khoản phí niêm phong, lần sau đến Bắc Kinh, nhớ mời chú đi ăn. 】
Trước mắt Lộ Dao lại dâng lên một tầng sương mù.
Tảng đá lớn trong lòng đã được giải quyết, Lộ Dao buồn ngủ tới nỗi không thể mở được mắt, mấy ngày nay không phải chỉ có Hoắc Viễn Chu không thể ngủ, mà cô nằm trong vòng tay anh cũng không ngủ được, chỉ có thể giả vờ ngủ mỗi ngày.
Cô tựa đầu lên tấm kính, chưa đầy một phút đã ngủ thiếp đi.
Tầng dưới.
Bà Lộ đưa sữa cho Lộ Dao, vẫn luôn gõ cửa nhưng không có ai đáp lại, gọi mấy tiếng cũng không có ai trả lời, ông Lộ bước đến, “Phải chăng ngủ rồi?”
Bà Lộ: “Lúc này mới chưa đến mười giờ, có lúc nào mà nó ngủ trước mười hai giờ đâu?”
Ông Lộ: “Chắc là lại đeo tai nghe chơi game rồi, mặc kệ con bé.”
Bà Lộ đưa sữa cho ông: “Ông uống đi, vẫn còn nóng.” Sau đó lại nói với ông về việc mua nhà: “Ngày mai chúng ta tìm cục bất động sản để hẹn gặp hàng xóm lầu trên, xem họ có ý định bán nhà cho chúng ta không.”
Ông Lộ buột miệng thốt lên mà không cần nghĩ ngợi: “Không cần hỏi, chắc chắn họ sẽ không bán!”
Bà Lộ hỏi ông: “Sao ông biết?”
Ông Lộ sững người, suýt nữa đã lộ tẩy, ông dừng lại khoảng hai giây rồi mới nói tiếp: “Mấy hôm trước vừa trang hoàng lại, trông cũng vừa mua được tay, sao có thể dễ dàng qua tay được? Chúng ta có thể tìm người môi giới để xem xem còn chủ hộ nào khác muốn bán nhà nữa không.”
Kết quả là sáng hôm sau, bà Lộ đã đến một công ty môi giới bất động sản gần tiểu khu, tiếp đón bà là một cô gái trẻ.
Bà Lộ hỏi cô gái có thể cho bà xem danh sách căn hộ bán ra ở tiểu khu được không, cô gái lập tức sàng lọc ra tất cả những căn hộ được đăng ký bán trong tiểu khu bằng máy tính của mình, “Bà Cố, bà xem màn hình máy tính trước mặt bà đi, đây đều là những căn hộ phù hợp mà bà cần.”
Bà Lộ mở qua trang thứ hai, không ngờ ở trang thứ hai lại có tòa nhà của bà, trùng hợp hơn lại là cái căn ở tầng trên mà bà muốn mua.
Bà chỉ vào hồ sơ đăng ký: “Cô gái, có thể giúp tôi liên lạc với chủ hộ này không? Tôi muốn đi xem nhà.”
Cô gái nhìn chăm chú vào màn hình, không phải căn hộ này đã được bán hai tuần trước rồi sao? Người mua lúc đó là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có, cô rất có ấn tượng.
Cô không trả lời bà Lộ ngay, mà là hỏi một đồng nghiệp khác: "Căn hộ 1902 tòa nhà 18 không phải đã bán đi rồi sao? Sao vẫn còn trên đây vậy?”
Đồng nghiệp suy nghĩ: “Đúng vậy, bán rồi, đó là khách hàng của Tiểu Lưu, nghe nói vị Hoắc tiên sinh đó là một trùm dược phẩm, căn hộ gần hai chục triệu, thậm chí anh ta cũng không thèm xem qua mà đã quyết định viết đơn mua ngay tại chỗ, có lẽ Tiểu Lưu đã bị vẻ đẹp trai của anh ta làm cho ૮ɦếƭ ngất, nên quên đánh dấu trên máy tính.”
Sắc mặt bà Lộ chìm xuống, họ Hoắc, trùm dược phẩm, lại mua ngay ở tầng trên căn hộ của bà, nửa đêm hôm đó Lộ Dao chạy đến cửa hàng tiện lợi, còn có ngày hôm đó gặp được Hoắc Viễn Chu ở dưới lầu... Đâu ra nhiều sự trùng hợp như thế!
Hóa ra bà vẫn không hay biết gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc