Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam - Chương 190

Tác giả: Liên Tích Ngưng Mâu

Hai chú ngựa non

Lôi Thiết gật đầu, không nói gì, dùng ánh mắt hỏi Trần Sấm có chuyện gì không.
Kim Điêu uy mãnh không nhanh không chậm bay tới, nhẹ nhàng như lá rơi, vô thanh vô tức đậu xuống con lươn của tường thành, một đôi mắt như hạt đậu đen trung thành nhìn Lôi Thiết chăm chú.
Lôi Thiết nâng tay vuốt nhẹ lưng nó.
Trần Sấm nhìn về phía địch doanh xa “Trận chiến hôm qua quân ta thương vong không ít. Không biết kế tiếp đại tướng quân có tính toán gì không?”
Lôi Thiết nhìn chằm chằm đối phương một hồi “Bản tướng quân tự có chừng mực, không nhọc đại hoàng tử điện hạ hao tâm.” Cái gọi là ‘giám quân’ chức trách có hai việc, một, đốc sát tướng soái, hai, nắm giữ công tội trong quân, kiểm tra sổ sách thưởng phạt. Đối với Lôi Thiết, đại hoàng tử chỉ có quyền giám sát, mà không có tư cách nhúng tay tác chiến. Trần Sấm không hề tỏ vẻ ngang ngược, sắc mặt ảo não, hổ thẹn nói: “Ôi, bản điện nóng lòng quá nên mới vượt quyền, thỉnh đại tướng quân chớ trách. Đại tướng quân, bản điện chợt nhớ ra còn có công vụ cần xử lý, thứ lỗi không thể bồi!”
“Đại hoàng tử điện hạ cứ tự nhiên.” Lôi Thiết nâng tay mời, nói.
Sau khi Trần Sấm rời đi, y gọi một thủ hạ tới, phân phó: “Giám thị đại điện hạ chặt chẽ.”
“Dạ!” Trần Sấm bước dọc theo thềm đá dưới tường thành, ánh mắt hoà nhã thoáng chốc trở nên âm u ác độc. Ngài là đích tử của tiên hoàng hậu, còn là trưởng tử của Hoàng thượng, thái tử vị hay thậm chí long ỷ kia chỉ có thể là của ngài, vậy mà Trấn quốc công dám không để ngài vào mắt, sao ngài không tức giận cho được. Ngài chờ, một ngày nào đó Lôi Thiết sẽ phải quỳ xuống trước ngài.
….
Kinh thành nằm ở vị trí chếch Bắc Đại Hạ quốc, hạ tuần tháng Mười một, trời hạ xuống trận tuyết đầu mùa. Gió lạnh rét thấu xương thổi vù vù đập vào vách tường, phát ra âm thanh nức nở ghê rợn Cửa sổ không đóng chặt bị gió thổi va đập vang lên rầm rầm. Từng tảng bông tuyết tựa như lông ngỗng điên cuồng khiêu vũ trong gió táp rồi rơi xuống. Không trung bị hoa tuyết dày đặc che phủ, mờ ảo ௱ôЛƓ lung, chỉ chốc lát sau, mặt đất đã tích một tầng tuyết trắng thật dày. Hầu như mọi gian hàng đều giăng rèm vải dày nặng dùng để chắn gió. Các quán hàng gánh lề đường không có can đảm bày bán trong loại thời tiết này, khiến cả con đường trông rộng rãi hơn trước. Trên đường người qua lại thưa thớt, hai tay giấu kín trong tay áo, rụt cổ, mắt híp lại, sải bước rất nhanh, xốc rèm vải dày của tửu quán lên, một luồng khí ấm mang theo hương rượu mê người phả thẳng vào mặt, thoải mái đến không nhịn nổi rên thành tiếng.
Phòng ăn phủ Trấn quốc công lại đang nóng hầm hập, cửa sổ đóng chặt, bốn góc phòng kê bốn chậu than, lửa than cháy hừng hực, bốc lên lửa đỏ. Chính giữa bàn ăn hình tròn, trong nồi lẩu to đùng, nước lèo đỏ cay xè sôi sùng sục, đồ viên, gà miếng, nấm linh *** như ẩn như hiện. Ở bàn dài bên cạnh, các hạ nhân nhanh nhẹn cắt thái nguyên vật liệu đã được rửa sạch sẽ, bày xếp vào mâm sứ trắng, bưng lên bàn. Thịt bò thái lát, thịt dê thái lát, cá viên, thịt viên, viên thập cẩm, viên ngó sen, miến, khoai tây lát, cải bó xôi, cải thảo, rau thơm, thịt cua, đậu hủ… phong phú vô cùng. Sáng sớm không thích hợp để ăn lẩu, nhưng vào loại thời tiết này, ăn lẩu mới cực đã. Hơn nữa cả nhà lâu rồi không ăn lẩu.
Tần Miễn lười biếng nằm trên sô pha, tay trái cầm sổ sách, đầu gối đặt sổ ghi chép, 乃út trong tay phải thỉnh thoảng vẽ xuống vài nét.
Tần Duệ Kỳ ngồi trên sô pha đơn để chếch đối diện, trước mặt bày bàn cờ, tự mình đầu với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trưng vẻ nghiêm túc căng cứng, ánh mắt lạnh nhạt.
Tần Miễn âm thầm than ‘Sá’ một tiếng, bộ dáng kia trông y hệt lão cha nó.
Chợt phát hiện không thấy tiểu nhi tử đâu, hắn rướn nửa người dậy, nhìn ra ngoài cửa.
Lôi Duệ Lân mặc bộ cẩm bào trắng ***, khoanh tay đứng ở hàng hiên, nhìn lên trời tuyết, diễn cảm u buồn, chậm rãi dạo bước, miệng khoan thai ngâm: “Gió bấc thổi tiêu điều cỏ trắng, khắp kinh thành nghênh đón tuyết bay. Cứ ngỡ đêm qua nổi gió xuân, ngàn hoa lê nở sắc tươi muôn vàn.”
Tần Miễn bật cười thành tiếng Khoé môi Tần Duệ Kỳ cũng hơi nhoẻn cười.
“Được rồi, đại thi nhân, còn không mau vào chúng ta sẽ ăn trước đấy.” Tần Miễn buông sổ sách trong tay xuống, đứng lên, lười biếng duỗi lưng, nhìn về phía nguyên liệu món ăn, dự tính đủ cho ba người.
“Đợi với!” Phong phạm tài tử Lôi Duệ Lân nhất thời biến mất không còn tăm hơi, hầu giống nhau lẻn đến bên cạnh bàn, mắt thèm thuồng nhìn nồi lẩu sôi sùng sục “Phụ thân, có thể ăn rồi ạ?”
“Ừ.” Tần Miễn ra hiệu cho hạ nhân lui xuống “Thịt gà ngươi thích đã chín, thịt viên Duệ Kỳ thích cũng chín.”
Lôi Tần Nhạc là người cuối cùng ra ngoài, vươn tay đóng cửa lại.
Hai huynh đệ một trái một phải ngồi xuống bên cạnh phụ thân.
Tần Miễn gắp hai cái đùi gà chín mềm ra, đặt vào bát của hai nhi tử “Chắc đói bụng hết rồi nhỉ? Mau ăn đi.”
Nhất Điểm Bạch và Kim Mao sớm đã ‘ăn cơm’, trước mặt mỗi đứa đặt một cái chậu lớn, đang ăn say mê.
Tần Duệ Kỳ gắp cho Tần Miễn một đũa miến hắn thích nhất.
Lôi Duệ Lân cầm muôi vớt vào bát Tần Miễn vài viên đồ ăn ngon miệng “Phụ thân cũng ăn.”
Tần Miễn mỉm cười, không quên dặn bọn nhỏ chậm một chút, coi chừng nóng.
Lôi Duệ Lân cắn đùi gà, vui vẻ đến híp mắt “Ngon ghê. Nếu lão cha cũng ở đây thì tốt quá.”
Tần Duệ Kỳ nhìn Tần Miễn.
Đôi đũa trong tay Tần Miễn chợt khựng, an ủi: “Yên tâm, lão cha các ngươi nhất định sẽ bình an trở về. Chờ lão cha trở về, cả nhà chúng ta có thể cùng nhau ăn lẩu.”
“Ừm!” Lôi Duệ Lân liên tục gật đầu.
Tần Duệ Kỳ hỏi: “Phụ thân, lão cha có thể kịp về ăn Tết không?”
Tần Miễn tự tin nói: “Nhất định là được. Chờ lão cha về sẽ bắt y dẫn chúng ta đi săn thú, sau đó cả nhà chúng ta dùng con mồi tự tay săn được nấu lẩu ăn.”
Hai mắt Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều sáng rực, hai miệng một lời “Tốt quá!”
“Phụ thân, ta và ca ca cần có một con ngựa nhỏ trước đã.” Lôi Duệ Lân nghĩ tới săn thú liền hưng phấn.
“Được.” Tần Miễn cười nói “Nghe nói Tây Man có mấy giống ngựa mạnh khoẻ hơn ngựa ở Đại Hạ rất nhiều. Lát nữa cơm nước xong chúng ta lại viết một phong thư cho lão cha, bắt y bắt hai con ngựa non ở bên kia làm quà tân niên cho hai đứa.”
“Ui, tốt quá đi!” Lôi Duệ Lân nhịn không được hoan hô.
Tần Duệ Kỳ lộ vẻ mặt tươi cười.
Tần Miễn thúc giục “Mau ăn nhanh.”
Chén xong nồi lẩu nóng hổi, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân tức tốc chạy ra sau bàn viết thư cho Lôi Thiết, hai huynh đệ đầu kề đầu thì thầm gì đó, Lôi Duệ Lân luôn sôi nổi hào hứng thì không cần phải nói, ngay cả Duệ Kỳ luôn chững chạc cảm xúc cũng tăng vọt.
Tần Miễn cười lắc đầu, tiếp tục xem sách.
Các hạ nhân lau dọn bàn ăn sạch sẽ rồi im lặng lui ra.
Một đôi chân giẫm lên tuyết phát ra tiếng vang loạt soạt, cách ngày càng gần.
Phúc quản gia giữ chặt mũ trùm đầu, ở hàng hiên giũ hết tuyết dưới chân mới gõ cửa.
“Khải bẩm phu nhân, vừa rồi người phủ Uy Viễn hầu đưa tới một bái thi*p.”
Phủ Uy Viễn hầu tức là nhà Quốc trượng.
“Tiến vào rồi nói.” Tần Miễn mở thiệp ra nhìn, nguyên lai ngày được nghỉ sắp tới là sinh thần tám tuổi của Trưởng Tôn Hồng, Trưởng Tôn Hồng mời Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đến nhà làm khách.
Bởi vì Trần Mộc Phong giao hảo thân thiết với Tần Miễn, Lôi Thiết, hai huynh đệ Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân ở Đông Dương thư viện cũng qua lại khá gần với Trưởng Tôn Hồng, ba người giao du khá vui vẻ, sau cũng thành bằng hữu tốt của nhau.
Tần Miễn luôn chú trọng bồi dưỡng năng lực tự lập và chủ kiến của hai hài tử, đưa thiệp cho Tần Duệ Kỳ.
“Nhi tử, các ngươi tự quyết định đi hay không đi.”
Tần Duệ Kỳ xem qua thiệp, gật gật đầu với Tần Miễn “Đi.”
Lôi Duệ Lân không có ý kiến.
Tần Miễn bảo Phúc quản gia gửi hồi thi*p.
Lôi Duệ Lân ghé vào chỗ tựa lưng của sô pha Tần Miễn ngồi, nghiêng đầu hỏi: “Phụ thân, ta và ca ca nên tặng lễ vật gì cho Trưởng Tôn Hồng thì hợp nhỉ?”
“Ngươi cảm thấy sao?” Tần Miễn chọc nhóc.
Lôi Duệ Lân nghiêm trang nói: “Nhi tử cho rằng, hiện tại niên kỉ chúng ta còn nhỏ, lễ vật không cần quá quý trọng, có lòng là được.”
Tần Miễn tán thưởng sờ sờ đầu nhỏ của nhóc.
“Nói không sai. Ngươi và ca ca bàn bạc. Nếu không có chủ ý nào thì hỏi phụ thân.”
“Dạ.” Lôi Duệ Lân lại chạy về cạnh ca ca.
Tuyết lớn đổ liên tục đến tối vẫn không dừng, Tần Miễn nhớ tới Lôi Thiết, không biết ở biên quan có tuyết rơi hay không. Lôi Thiết không sợ lạnh, nhưng tuyết rơi dễ phát sinh nhiều vấn đề, việc quản lý quân đội cũng càng phải bận tâm hơn.
Chốt kỹ cửa phòng, tắt đèn, Tần Miễn xoay người xuất hiện trong không gian. Lôi Thiết chỉ vào buổi tối mới có thể tìm được cơ hội tiến vào không gian gặp hắn, đêm nay hắn chỉ là thử vận may.
Hắn tới vườn rau hái một ít rau củ đến bên bờ sông rửa sạch trước, sau đó vào bếp sơ chế nguyên liệu sẵn. Dù Lôi Thiết tiến vào lúc nào cũng có thể nấu lẩu ăn. Lôi Thiết ở biên quan nhất định không được ăn uống ngon miệng, chỉ sợ khẩu vị cũng nhanh biến nhạt. Cũng may y là tu chân giả, bằng không nán ở Tây quan vài tháng trở về có khi gầy như sào tre.
Bổ não vóc dáng Lôi Thiết gầy như sào tre, Tần Miễn nhịn không được cười rộ lên.
“Tức phụ, cười gì vậy?” Lôi Thiết đã đứng đằng sau nhìn đối phương một lúc lâu, giờ mới ôn nhu lên tiếng.
Tần Miễn đột nhiên quay đầu, cảm xúc kinh hỉ tô nhiễm đôi mắt càng thêm sáng ngời “Ta còn tưởng hôm nay sẽ không gặp huynh chứ!” Chóp mũi ngửi được mùi máu nhàn nhạt, hiển nhiên hôm nay lại khai chiến. Hai mắt quét lên quét xuống nam nhân, xác định y không bị thương mới an tâm.
“Có thể vào đây bao lâu? Ta nấu lẩu cho huynh.”
Lôi Thiết đi qua ôm chặt hắn, dốc sức khoá môi hắn, không nỡ tách ra, nhưng lại không thể không tách “Thêm một lát nữa cần phải ra ngoài.”
Tần Miễn buông dao, ôm lấy hông đối phương.
“Nhi tử huynh muốn hai con ngựa non.”
Lôi Thiết gật đầu, cằm chạm vào sườn mặt hắn “Ngươi thì sao?”
“Huynh lông tóc vô thương trở về là đủ rồi.” Tần Miễn cọ cọ hõm vai y, không muốn buông tay chút nào.
“Yên tâm, ta sẽ không để chính mình bị thương.” Lôi Thiết lại hôn hắn một cái “Còn có một đại sự.”
“Là chuyện gì?” Tần Miễn nghe ra sự nghiêm trọng trong giọng nói y.
“Trận chiến hôm nay, quân Thổ La dường như biết rõ nhất cử nhất động của quân ta. Ta nghi ngờ đại hoàng tử cấu kết với Thổ La quốc, tiết lộ sơ đồ bố trận hành quân bên ta.” Đáy mắt Lôi Thiết chợt lóe một tia sáng lạnh “Đại hoàng tử dã tâm rất lớn, ta lo hắn một kế bất thành, sẽ chuyển sang phái người đối phó ngươi và hài tử. Mấy ngày này nhất định phải cẩn thận.”
-Hết chương 190-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc