Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 02

Tác giả: Thập Nhất Cô Đảo

Chương 2: Gặp lại
Sự tình trong công ty Cố Nguyễn cũng không quản nữa, chú hai chắc chắn không đấu lại ba cô, bằng không công ty cũng không thể chỉ nằm trong tay ba cô.
Hiện tại mỗi ngày cô đều luyện tập, tuy rằng đời trước sau khi rời khỏi nhà cô không luyện tập nhảy múa nữa, nhưng cái loại cảm giác đó vẫn in sâu trong xương máu của cô.
Trạng thái thân thể lúc này là tốt nhất, cho dù là độ mềm dẻo hay tính linh hoạt đều là tốt nhất.
Cuộc thi vào cuối tuần tới cô phải thắng, nhất định phải thắng một cách thật xinh đẹp.
Cô vẫn nhớ rõ sở trường của Cố Tiệp là múa cổ điển, mà cô ta thích nhất là điệu nhảy Rumba.
Cô ta thích điệu nhảy nhiệt tình và không gò bó này, cô ta đưa tất cả những nhiệt huyết không thể nói ra vào bài nhảy, tận tình mà nhảy múa.
Nhưng lúc này đây, cô sẽ dùng thứ mà Cố Tiệp am hiểu nhất để đánh bại cô ta.
Công bằng mà nói, Cố Tiệp muốn đẩy cô vào chỗ ૮ɦếƭ, lúc cô ta đẩy cô xuống cầu thang cũng không hề nghĩ lại rằng sau cú đẩy đó, cô còn có thể nhảy múa nữa hay không, một khi đã như vậy, cô cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Nếu như cô thắng ở phương diện này, Cố Tiệp nhất định sẽ tức ૮ɦếƭ.
Đối với một vũ công, nếu khi đang nhảy múa mà không thể chuyên tâm, chắc chắn sau này cũng sẽ chẳng thể nào tiến bộ được, trên cơ bản là tiền đồ coi như bị hủy đi.
Ban đầu khi Cố Nguyễn học múa, cô giáo đã nói rằng, cô là vũ công trời sinh, cô sinh ra là để nhảy múa.
Trận thi đấu diễn ra ở nhà thi đấu thành phố H, cách nhà Cố Nguyễn cũng không xa.
Vết thương trên trán vẫn chưa lành hẳng, cô đeo một cái đai buộc trán màu xanh nhạt, không có hoa văn phức tạp nhưng lại khiến cho cô càng có khí chất tiên tử xuất thần.
Cố Nguyễn đi đến hậu trường, người rất nhiều, rộn ràng nhốn nháo, ầm ĩ thật sự.
Vì để hấp dẫn càng nhiều người xem, ban tổ chức áp dụng hình thức tiệc tối.
Cố Nguyễn đứng ở cạnh cửa, nhìn đám người xung quanh Cố Tiệp, cô ta đánh phấn nền rất đậm, có lẽ là vì để che đi sắc mặt không tốt, nhưng lại làm cho cả khuôn mặt cô ta đều trắng bệch.
Cố Nguyễn không có đi vào, cô hiện tại ghét nhất là loại trường hợp ầm ĩ náo động này.
Khi còn niên thiếu, cô rất thích náo nhiệt, thích cảm giác được người khác vây quanh, nhưng sau khi thất thế, đến nơi nhiều người đều sẽ bị chỉ trỏ, dần dà, cô cũng không muốn kết giao cùng người khác.
Sau đó lại ở bên Tư Cẩn, anh cũng thích yên tĩnh, Cố Nguyễn đã rất lâu không có tiếp xúc qua nhiều người như vậy.
Cô không kinh động đến ai, lặng lẽ lui ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Cô sửa sang lại làn váy, lấy di động ra lướt Weibo.
Hot search của Weibo là một tin tức thương nghiệp: Tập đoàn Tư thị – Thanh M.ng T.nh Ảnh.
Cố Nguyễn theo bản năng mà nhấp vào tin tức này, cô cũng không nhận ra cho đến khi video phỏng vấn được tải lên, Tư thị lúc này vẫn do ba của Tư Cẩn là Tư Kình làm chủ, công việc kinh doanh chính của Tư thị là mỹ phẩm.
Thanh M.ng T.nh Ảnh là bảng màu mắt mới của Tư thị, phối màu rất đẹp, vừa đưa ra thị trường đã cháy hàng…
Cố Nguyễn nhìn người đàn ông trang phục chỉnh tề trong video, ông ta có bả vai rộng lớn, tương tự năm phần với khuôn mặt của Tư Cẩn, nhưng lại không tinh xảo như Tư Cẩn.
Ông ta thành thục ổn trọng mà trình bày cái gọi là quan niệm kinh doanh cùng hình thức quản lí, Cố Nguyễn nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, Tư Kình, bất quá cũng chỉ là tên cầm thú ra vẻ đạo mạo.
Tư Cẩn đã nói với cô, mẹ anh đã Ng*ai t*nh khi anh còn nhỏ, ba anh lại rất yêu mẹ, cho nên không tiếp thu được sự thật này, nhưng ông ta cũng không thể đi tra tấn vợ mình.
Cho nên ông ta liền đem hận thù đều trút xuống đầu con trai mình.
Đánh đập và lăng mạ anh ngày này qua ngày khác.
Mà khi Tư Cẩn còn trẻ, bởi vì cảm thấy có lỗi với ba cho nên không dám chống trả, thẳng đến lần đó, anh bởi vì Tư Kình mà bị bắt cóc, bị người khác đánh đập mà Tư Kình lại thờ ơ ngắt điện thoại của bọn bắt cóc, dứt khoát cự tuyệt yêu cầu giao tiền chuộc.
Mà khi Tư Cẩn cuối cùng cũng trốn thoát khỏi bọn bắt cóc, hơi thở thoi thóp mà chạy về nhà, nhưng Tư Kình đến cửa cũng không cho anh tiến vào.
Mùa đông gió lạnh thấu xương, Tư Cẩn một thân toàn vết thương không có chỗ nào để đi, phải sống cuộc đời như một kẻ ăn xin ở gầm cầu vượt.
Cũng chính là bởi vì những việc này, thân thể Tư Cẩn mới biến thành dáng vẻ kia.
Cố Nguyễn nhắm mắt chịu đựng cơn đau nhói trong tim, cô còn nhớ lúc trước cô quấn lấy Tư Cẩn hỏi anh những sự việc của nhiều năm trước, khi nói về chuyện này, biểu tình của anh rất bình tĩnh, thậm chí còn cười bất lực rồi lau nước mắt cho cô: “Chính em muốn nghe, kết quả nghe xong lại tự mình khóc, có xấu hổ hay không hả?”
Tư Cẩn của cô tốt như vậy, Tư Kình ông ta sao có thể làm như thế.
Chờ đến khi cô miễn cưỡng thu lại những khổ sở trong lòng, nhân viên công tác đã tới gọi cô lên sân khấu.
Cô biểu diễn trước Cố Tiệp, khi Cố Tiệp nhìn thấy cô lên sân khấu, sắc mặt cô ta rất khó xem, cô nhếch miệng cười với cô ta, không tiếng động mà nói: “Chị họ, chị không thắng được tôi.”
“Kế tiếp, mời mọi người thưởng thức màn biểu diễn《 Hoa Miên Tuyết Ngạn》tự sáng tác của thí sinh Cố Nguyễn.”
Dưới đài một mảnh ồ lên, có người nói cô không biết tự lượng sức mình, loại thi đấu này còn dám tự sáng tác, có người thì nói cô tài năng hơn người, tuổi còn nhỏ mà rất lợi hại.
Cố Nguyễn đứng ở trên khán đài, hưởng thụ cảm giác ánh đèn flash chiếu vào người, trong lòng hoàn toàn không tạp niệm.
Cô giãn thân thể của mình để đạt được đỉnh cao trong từng điệu nhảy.
Cô không thể nói cho ai biết tình cảm nóng bỏng trong lòng mình, vì vậy cô chỉ có thể thể hiện nó bằng cách nhảy múa.
Làn váy tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, sau một màn khiêu vũ, toàn trường đều lặng đi.
Một lúc sau, vị trọng tài tóc hoa râm ngồi phía trước chỉ huy vỗ tay, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm, ông ta còn đứng dậy luôn miệng khen ngợi: “Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!”
Cố Nguyễn lễ phép mà cảm ơn, cúi chào sau đó bước vào hậu trường.
Có màn trình diễn tuyệt đẹp của Cố Nguyễn ở phía trước, màn trình diễn của Cố Tiệp cũng không thể làm nhóm giám khảo cảm thấy kinh diễm nữa, Cố Tiệp càng nhảy trong lòng càng không yên ổn, cuối cùng khi kết thúc còn nhảy sai một nhịp.
Đương nhiên giải thưởng đã được trao cho Cố Nguyễn.
Cố Tiệp nhìn Cố Nguyễn nhận bằng khen, ánh mắt oán độc như muốn ***.
Khi Cố Nguyễn rời khỏi nhà thi đấu thì vô cùng cao hứng, ngay cả khi đi bộ cô cũng nhảy múa, cô rốt cuộc cũng có thể lấy một lí do chính đáng để đến thành phố B.
Đai buộc trán bị người từ phía sau hung hăng túm chặt, Cố Nguyễn lảo đảo một chút, suýt nữa thì té ngã.
Quả nhiên là Cố Tiệp.
Cố Nguyễn dùng toàn lực tát vào tay cô ta, đau đến mức Cố Tiệp sợ hãi kêu lên: “A, mày điên rồi?!”
Cố Nguyễn lạnh lùng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một kẻ bị bệnh tâm thần.
Cố Tiệp oán hận nhìn cô: “Mày vì cái gì nhất định phải giành đi giải thưởng của tao, mày muốn đi thành phố B, rõ ràng có thể tự mình đi thi vào năm khác, tại sao lại nhất định phải ςướק của tao!”
Cố Nguyễn quả thực không thể lý giải được mạch não của cô ta, cô cười lạnh một tiếng: “Chị nếu là ngay từ đầu nói chuyện tốt cùng với tôi, nói không chừng tôi còn sẽ tốt bụng mà nhường cho chị, nhưng chị nhất định phải dùng phương pháp xấu xa như vậy, chuyện đến nước này cũng không thể trách tôi được.” Cố Nguyễn tiến về phía trước một bước, cô cao hơn Cố Tiệp, lực áp bách lại càng lớn: “Cố Tiệp, bây giờ chị đã hiểu ra chưa? Cho dù tôi dùng cái mà chị am hiểu nhất, tôi cũng có thể thắng chị. Mà những động tác kia của chị, cũng đã chú định chị không thể ngốc đầu lên được.”
Nực cười, tự mình thi? Cô hiện tại chủ mới cao nhị, muốn tự mình thi thì phải chờ ít nhất là một năm, cô chờ không được, Tư Cẩn lại càng chờ không được.
*
Máy bay xuyên qua sương mù, xuyên qua các tầng mây, vượt qua hơn phân nửa bản đồ quốc gia.
Cuối cùng em cũng có thể đến bên cạnh anh một lần nữa.
“Oa, nghe nói trường chúng ta có học sinh sắp chuyển đến.” Bạn học bát quái A.
“Chuẩn bị chuyển đến lớp nào?” Bạn học bát quái B.
“Mới tới hẳn là ở lớp 18 đi, chắc sẽ không chuyển đến lớp 1.” Bạn học bát quái C.
“Chỉ có tôi tò mò bạn học mới là nam hay nữ sao? Sẽ không phải rất xấu chứ?” Bạn học bát quái D.
Cố Nguyễn đi bộ trong khuôn viên trường mới, đi đến bảng thông báo của trường, mặt trên còn dán thành tích của kì thi lần trước.
Hạng nhất: Tư Cẩn, tổng điểm 665.
Cố Nguyễn cảm thấy thật tự hào, Tư Cẩn nhà cô giỏi quá!
Lại đi về phía trước hai bước, là danh sách phê bình.
Tên đầu tiên: Tư Cẩn, nguyên nhân: Đi trễ về sớm.
Cố Nguyễn: “……..”
Chủ nhiệm mới của cô đi ở phía trước, thấy cô đang chăm chú nhìn bảng thông báo thì cười giải thích cho cô: “Tư Cẩn này a, là một học sinh rất mâu thuẫn, thành tích rất tốt, nhưng tích cách lại không được tốt lắm, nhà em ấy cũng không quản em ấy, phụ huynh cũng chưa từng đến trường học, các thầy cô giáo trong trường cũng không quản được em ấy… Trường học nói thành tích của em rất tốt, cho nên đừng học Tư Cẩn, có biết không?”
Cố Nguyễn ngoài mặt thì gật đầu, nhưng bên trong lại có chút bất mãn, cho dù Tư Cẩn của đời này không giống trong trí nhớ của cô, nhưng cô vẫn không thích nghe người khác nói dù chỉ là nửa câu không tốt về anh.
Trong phòng học cạnh cửa sổ, Tư Cẩn đang ngồi ở đó, khuôn mặt tinh xảo rất lãnh đạm, ngón tay trắng nõn thon dài đang cầm một cây Pu't màu đen tuyền, tương phản sắc nét lại càng thêm đẹp.
Nhưng tâm trí của anh không dừng ở trên bài tập, vết thương trên lưng do bị ba đánh đang kết vảy, ngứa ngáy khiến cả người anh vô cùng bực bội.
Nam sinh thảo luận phía trước quá kích động, không cẩn thận ***ng vào cái bàn của Tư Cẩn, nam sinh kia vội vàng quay đầu lại xin lỗi, nhưng Tư Cẩn không nói gì, cũng không nhìn cậu ta.
Nam sinh có chút sợ, tuy rằng Tư Cẩn không thích nói chuyện, thành tích lại tốt, nhưng anh dường như ở bên ngoài thế giới của họ.
Nhưng nghe nói anh đẩy mẹ mình xuống cầu thang, còn hại ba mẹ ly hôn, người như vậy thật quá khủng pố.
Nam sinh chạy nhanh lại nói lời xin lỗi, thành thật không ít.
“Mọi người yên tĩnh một chút.” Giọng nói của chủ nhiệm lớp vang lên, cả lớp liền yên tĩnh.
Tư Cẩn vừa lúc làm xong bài tập trong tay, khi đang dọn sách vở thuận tiện nâng mắt lên, liền thấy một cô gái đi theo phía sau chủ nhiệm lớp, cô mặc một chiếc váy trắng, cái cổ tinh tế, đôi chân xinh đẹp dưới làn váy đập vào mắt anh.
Cô gái có đôi mắt rất đẹp, lấp lánh ánh nước, trực tiếp nhìn về phía anh, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tư Cẩn đột nhiên cảm thấy tim mình đập mãnh liệt, nhịp tim vốn luôn bình lặng bây giờ lại nhanh hơn nhiều, đáy lòng có một thứ gì đó cực kì nóng bỏng muốn tràn ra ngoài khiến tim anh đập nhanh không chịu nổi.
Anh hơi ngượng ngùng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Nguyễn mím môi, Tư Cẩn không nhớ cô, còn thật lãnh đạm, cô có chút không vui.
Chủ nhiệm lớp nói: “Đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta, Cố Nguyễn.” Sau đó nói với cô, “Lại đây, Cố Nguyễn, em giới thiệu một chút.”
Cố Nguyễn gật đầu, đoan chính viết tên mình xuống bảng đen, sau đó quay đầu, ánh mắt như có như không mà nhìn xuống thiếu niên phía dưới, tươi cười ôn nhu, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: “Chào mọi người, tớ là Cố Nguyễn.”
Cả lớp chỉ có Tư Cẩn ngồi một mình, bên cạnh vẫn còn ghế trống, nhưng Tư Cẩn tính tình kì quái, cơ bản không cùng người khác nói chuyện, anh lại có lời đồn như vậy, chủ nhiệm lớp đang suy xét xem có nên lấy thêm một cái bàn cho Cố Nguyễn hay không.
Nếu một cô gái dịu dàng như vậy khóc trong ngày đầu tiên đi học thì phải làm sao?
Lại thấy được nữ sinh mới đến kia đang tiến về phía ghế trống, hướng về phía thiếu niên quạnh quẽ tách biệt kia, ngữ khí mềm mại mà mở miệng thỉnh cầu: “Chào cậu, tớ có thể ngồi ở chỗ này không?”
Cả lớp không ai nói chuyện, đang chờ Tư Cẩn làm lơ cô, chủ nhiệm lớp thậm chí đều đã suy nghĩ nên giải vây như thế nào.
Nhưng thiếu niên nhìn qua quạnh quẽ kia lại nhàn nhạt mở miệng: “Ừ.”
Cố Nguyễn cười híp mắt, ôm cặp sách ngồi xuống, có lẽ cái ghế cùng bàn học đều được Tư Cẩn thu nạp vào phạm vi của mình nên đã được chà lau sạch sẽ.
Các nam sinh nữ sinh của lớp đều nhìn về phía này, nhóm nam sinh thì hâm mộ Tư Cẩn, bạn học mới xinh đẹp mềm mại tại sao lại ngồi cùng tên quái gở như vậy, chẳng lẽ bạn học mới cuồng nhan sắc sao?
Còn các nữ sinh thì lại ghen ghét với Cố Nguyễn, cô vừa mới đến đã chiếm ngay vị trí bên cạnh Tư Cẩn.
Tuy rằng các cô không dám nói chuyện với anh, nhưng dù sao người ta vẫn là hạng nhất, lớn lên lại đẹp như vậy, tuy một nam sinh như thế có lời đồn khó nghe thì bọn họ vẫn không khắc chế được sự yêu thích của mình.
Một đóa hoa cao lãnh như thế, mọi người đều ôm suy nghĩ rằng mình không tiếp cận được thì người khác cũng không được tiếp cận, kết quả bên cạnh anh lại có một nữ sinh, lại còn xinh đẹp như vậy, trong lòng mọi người đều có chút không dễ chịu.
Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng thở ra, bước đến chỗ của Cố Nguyễn, nhìn Cố Nguyễn nói: “Em tìm một bạn học cùng em đi đến văn phòng để lấy sách đi, giao lưu với các bạn học nhiều một chút, nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới.”
Ý định của ông là để cho lớp trưởng đi cùng cô, kết quả còn chưa kịp xoay người, không nghĩ tới học sinh mới chuyển trường này lại tự đi tìm đường ૮ɦếƭ: “Bạn cùng bạn à, cậu có thể đi lấy sách cùng tớ không?”
Tư Cẩn liếc cô một cái, mím môi không nói chuyện, đứng dậy ra khỏi phòng học.
Cố Nguyễn có chút mất mát, cô bị cự tuyệt, trước kia Tư Cẩn chưa từng cự tuyệt cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc