Xuyên Về Làm Điền Chủ - Chương 92

Tác giả: Nhược Tâm Bà Bà

Chương 92: Có Hỉ
Gần cuối mùa thu trời cũng dần chuyển lạnh, việc thu mua lá trà cũng vì vậy mà gác lại, sắp vào đông sẽ không còn nắng tốt để phơi, trước đó Triệu Tiểu Mộc đã sao được một lượng trà lớn, Hạ Thần đem toàn bộ cho vào không gian như vậy trà mới được bảo quản tốt nhất, R*ợ*u của hắn cũng vậy, phần lớn đều ở trong không gian, những bình gốm lớn cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Mà mấy ngày gần đây, bên nhà Đại địa chủ vui như mở hội, bên Hạ Thần cũng nhận được tin, Hạ Nương có thai đã gần ba tháng, nhiều nhà cũng mừng thay cho cô ấy, giờ nhìn lại cuộc sống đã tốt hơn ngày xưa gấp mấy lần.
Bên Hạ gia, Lưu thị vừa nghe đến Hạ Nương có thai liền tức giận, cô cứ như vậy mà để nhà Hạ Thần gả đi, bà còn nghe được bên Đại địa chủ cho tiền sính lễ tận một trăm lượng, nếu Hạ Nương từ nhà bà gả đi, vậy tiền đó không phải của bà thì của ai? Mà một trăm lượng bạc, này chẳng phải thừa sức cho con trai bảo bối bà đi kinh thành thi hay sao? Tại sao tên Hạ Thần kia chẳng làm gì mà được lợi như vậy?
Nghĩ như vậy bà thật sự muốn chạy đến nhà Hạ Thần đòi lại một trăm lượng kia, còn muốn đến nhà Đại địa chủ mắng Hạ Nương một trận, nhưng ngẫm nghĩ lại, con trai bà vẫn còn muốn thi công danh, nên vẫn là đợi con trai bà làm quan rồi xử bọn họ vậy.
"Nương, sắp tới ta đi kinh thành thi, cần có một số bạc, ngươi giúp ta chuẩn bị đi" Hạ Hoàng Anh nhìn gương mặt nương mình hầm hầm như đang muốn mắng chửi ai đó nói
"Ngươi cần bao nhiêu?" Lưu thị vừa nhìn thấy nhi tử bảo bối liền tươi cười nói
"Lần này đi kinh thành, ta cần khoảng một trăm lương bạc" Hạ Hoàng Anh nghiêm nghị nói
Lưu thị nghe tới số bạc thì há hốc mồm, nhiều như vậy bà đào đâu ra, mới thi trên huyện thành đã ngốn mấy chục lượng tích góp trong nhà rồi, mà bà đâu biết bạc kia Hạ Hoàng Anh dùng để làm gì.
"Nương, ngươi chịu khó nghĩ cách, đợi ta làm quan, chúng ta không cần luồn cúi trước ai nữa" Hạ Hoàng Anh biết điểm yếu của Lưu thị
Vừa nghe đến con trai làm quan có thể trị những kia liền nói "Được, được, để ta tìm cách, ngươi chỉ cần cố gắng đọc sách thi đậu công danh là được"
Nghe đến một trăm lượng bạc Lưu thị lại nhớ đến một trăm lượng sính lễ từ nhà Đại địa chủ, nếu giờ đem gả Hạ Hồng đi thì có được một trăm lượng tiền sính lễ hay không? Nghĩ tới nghĩ lui bà lại nghĩ đến hôn sự Hạ Hoàng Bình, để cho hắn cưới con gái nhà giàu thôn kế bên, đến lúc đó là thông gia, muốn mượn chút tiền cho con trai bà đi thi chẳng phải là dễ rồi sao?
Nghĩ liền làm, Lưu thị nhanh chóng đi tìm bà mối ngày mai sang nói chuyện để xác định chuyện hôn sự.
Mấy ngày sau, chuyện hôn sự của Hạ Hoàng Bình cũng đã được bàn bạc xong, là con gái của một gia đình giàu có tên Tống Thư, Tống gia này cũng vì địa vị của Hạ Hoàng Anh mới muốn kết thân với Hạ gia.
Cứ như vậy hôn sự được định đoạt, ngày thành thân của Hạ Hoàng Bình cũng được tổ chức náo nhiệt, tuy không làm rình rang nhưng cũng mời không ít người đến, có những gia đình là nể mặt Hạ Hoàng Anh là cử nhân.
Mọi việc dường như suôn sẻ, đang tổ chức hôn lễ thì có một gia đình kéo đến trước cửa nhà, mà người dẫn đầu là Lâm Sinh, ngày trước hắn vì nhìn thấy Hạ Thần đánh người mà không còn dám bén mảng đến thôn, nhưng hôm nay hắn lại không đến không được.
Cùng người nhà vào thôn nhưng lại tránh né nhà Hạ Thần mà đi, theo phía sau còn có một nhà Lâm gia cùng vài tên khác.
"Các ngươi đến tìm ai?" Hạ Hoàng Lang đứng ở cửa nhìn thấy Lâm Sinh liền hỏi
Người này không phải là Lâm Sinh theo ác bá thôn Hà Nam sao? Ngày trước gây sự với Hạ Thần bị đánh đến khóc cha khóc mẹ, giờ còn dám bén mảng đến thôn Vĩnh Đông này. Không sợ có người báo cho Hạ Thần biết sao?
"Gọi cha nương ngươi ra đây nói chuyện" Lâm Sinh nghiến răng nói
"Có chuyện gì?" Lưu thị mặc một bộ quần áo mới, hếch mặt bước ra ngoài
Con trai bà dù sao cũng đã là cử nhân, gặp huyện lênh cũng không phải quỳ, nào có sợ Lâm gia này, hừ, đợi con bà làm quan, Lâm gia này cũng trị luôn một thể.
"Lưu lão bà, con trai ngươi làm con gái ta mang thai, giờ còn dám đi thú người khác" Tống thị liếc mắt nói, kéo Lâm Yến đang cúi gầm mặt phía sau đến
"Này, Hạ Hoàng Bình thật là, vậy mà làm cho con gái Lâm gia mang thai"
"Lâm gia này cũng thật là, chuyện vậy mà cũng đến đây, không sợ mất mặt sao?"
"Ngươi nghĩ họ còn sợ mất mặt, cả nhà họ đã ném đi từ lâu rồi"
"Đúng thật là không biết xấu hổ, con gái mình như vậy lại còn dám lôi đến đây"
"Hơ, ta thấy Hạ gia cũng chẳng tốt lành gì, cứ như thế này chẳng phải thanh danh đều bị hủy hoại, tới lúc đó Hạ Hoàng Anh đi thi, cho dù có thi đậu cũng bị gia đình hắn ngán chân"
Ở thời đại này, tuy nói việc thi cử khó khăn, nhưng cho dù có là cử nhân cũng không được khó dễ người khác cũng như nếu bị phát hiện cư xử không đúng lễ nghĩa của người đọc sách liền bị tước đi danh hiệu, mà thanh danh gia đình lại càng quan trọng, gia đình tốt không nói, gia đình không ra gì cho dù có đậu cũng không có tư cách làm quan.
Hạ Hoàng Anh nghe thấy lời thôn dân nói tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cái danh người đọc sách của hắn đều bị người nhà ném đi hết rồi, không để ai động chạm được mình, hắn phủi áo bỏ vào trong phòng.
Sau một trận cãi vã ầm ĩ, cuối cùng Lâm gia thắng, Lâm Sinh nói nếu Hạ gia không chịu mối hôn sự này, hắn sẽ tìm quan huyện phân xử, tới lúc đó cho dù nhà hắn xấu mặt thì Hạ Hoàng Anh cũng đừng mong có thể đi tiếp trên con đường công danh.
Nghe tới con trai bảo bối nếu không thể khảo công danh có khi sẽ nghĩ quẩn mà nghĩ quẫn, Lưu thị chỉ có thể xuống nước bắt buộc Hạ Hoàng Bình thú Lâm Yến vào cửa, bên Tống gia lại tức giận đùng đùng, ngay lúc Lưu thị đồng ý liền cho người đánh Hạ Hoàng Bình một trận không dậy nổi, sau đó mang con gái rời đi, cho dù có bị người cười chê cũng không thể để con gái gả cho một kẻ không ra gì, một gia đình tồi tệ như vậy.
Bên Lâm gia nghiễm nhiên trở thành thông gia danh chính ngôn thuận của Hạ gia, còn đòi Hạ gia năm mươi lượng bạc tiền sính lễ, Lưu thị cho dù trong lòng âm thầm mắng chửi cũng chỉ có thể cắn răng mà vay mượn để đưa cho Lâm gia, cũng bởi vì vậy mà Hạ gia ngày càng xa sút hơn.
Lâm Yến không bởi vì mang thai mà được sống yên ổn, mỗi ngày đều phải làm việc từ sớm đến tối, lại còn bị Hạ Hoàng Bình ghẻ lạnh, bởi vì cô mà hắn không thú được con gái Tống gia giàu có, lại còn bị đánh không dậy nổi ngay ngày thành hôn của chính mình.
Hạ phụ bởi vì vừa mất mặt vừa tức giận mà thổ huyết nằm trên giường, cuối cùng Hạ Hoàng Anh cũng chẳng thể đi thi bởi vì không có tiền, đường đi kinh thành xa xôi đã phải tốn không ít, hắn còn muốn dùng bạc để quen biết một số người để dễ dàng hơn, nhưng giờ nhà hắn tới cơm cũng chưa chắc đủ ăn thì lấy tiền đâu ra cho hắn đi kinh thành, bởi vì bỏ lỡ kì thi mà làm hắn uất ức tới đổ bệnh không dậy nổi, hắn đã nghĩ tới viễn cảnh kinh thành phồn hoa, nghĩ đến ngày hắn trở thành quan lớn, nghĩ đến ngày Hạ Thần quỳ dưới chân hắn phục mệnh, vậy mà mọi thứ đều bị gia đình hắn một cước đạp đổ, nếu muốn lại đi thi thì phải chờ đến ba năm sau, ba năm tới hắn vẫn phải sống ở nơi nghèo nàn, tồi tệ này, vẫn phải cúi đầu khi ***ng phải Hạ Thần.
Hắn không cam tâm, nhưng giờ cho dù thế nào hắn cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Lưu thị nhìn phu quân cùng con trai bảo bối nằm bệnh trên giường khóc đến đôi mắt cũng sưng húp, cũng vì vậy mà những người còn lại trong nhà mỗi ngày đều trải qua không yên ổn, không phải làm việc thì là mắng chửi, thậm chí là đánh đập.
Mà bên nhà Hạ Thần, hắn đang ngơ ngác nhìn cái bụng của tức phụ mình.
"Phu quân, làm sao vậy? Ngươi đã ngồi nhìn bụng ta cả buổi sáng rồi" Triệu Tiểu Mộc nhìn vẻ mặt của hắn cười nói
Mấy ngày trước, thấy tức phụ cứ uể uể oải oải không có sức sống, lại còn hay ngủ nhiều hơn bình thường, hắn sợ tức phụ hắn sinh bệnh nên gọi Diệp lão đến xem cho y, nào ngờ lại nghe ông nói y mang thai đã hơn hai tháng, Triệu Tiểu Mộc nghe xong thì mở to đôi mắt nhìn hắn, hắn cũng bất ngờ cứ ngơ ngác nhìn bụng y, thật là lúc mong chờ thì không tới, giờ lại xuất hiện, vậy là chuyến du lịch trong mơ của hắn sẽ phải dời lại không thời hạn thật rồi.
Đợi lúc nó ra đời hắn nhất định phải đánh ௱o^ЛƓ nó a.
Người trong biệt viện thì vui vui vẻ vẻ, Triệu Tiểu Mộc có hỉ, Hạ Thần thưởng cho họ không ít, mà cho dù không thưởng họ cũng luôn cầu cho phu phu họ bình an, sớm có hài tử, nhà nhị thúc, Triệu gia nghe tin cũng chạy đến, Liễu thị vui đến khóc không ngừng, Triệu Tiểu Mộc dỗ thế nào cũng không được, nhị thúc thì cười đến nhắm mắt, miệng cũng chẳng khép lại, ông dù sao cũng là trưởng bối, cũng mong cho Hạ Thần có hài tử thừa tự, ông trời đúng là không phụ lòng người.
Nghe Triệu Tiểu Mộc gọi hắn mới hoàn hồn đưa tay sờ sờ bụng y nói "Trong này thật sự có baby sao?"
"Baby?" Triệu Tiểu Mộc nheo mắt lập lại
"Là hài tử" hắn cười nói
"Ân, là hài tử" y nắm lấy tay hắn đang đặt trên bụng mình
"Ân, là hài tử của chúng ta" Hạ Thần nghiên người hôn Triệu Tiểu Mộc một cái, lại kéo y vào trong lòng, đời này hắn còn có thể có con của chính mình cùng người hắn yêu, thật sự là quá viên mãn rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc