Xuyên Về Làm Điền Chủ - Chương 88

Tác giả: Nhược Tâm Bà Bà

Chương 88: R*ợ*u Nho
Suy nghĩ tới, suy nghĩ lui Hạ Thần cũng không có cách liền ném sang một bên.
Trước vẫn phải đi xem R*ợ*u nho của hắn thế nào đã, qua tết một đoạn thời gian hắn đã đem một ít ra thử nhưng mùi vẫn chưa dậy tốt, hôm nay phải đi xem lại thế nào.
Hè lại sắp đến, nhóm người Hạ Trí lại lục tục đến bàn với Hạ Thần chuyện bán băng, hắn cũng đồng ý để họ tiếp tục đến cửa hàng trên huyện thành làm việc, bởi vì trước tết người thuê cửa tiệm làm ăn thua lỗ, không muốn kinh doanh nữa liền trả lại.
Hắn cũng không thiếu chỗ bạc từ chuyện kinh doanh băng kia, nhưng với nhóm Hạ Trí đó lại là một việc vô cùng tốt, hiện tại tức phụ hắn kinh doanh sinh ý trà vô cùng thuận lợi, ngày nào mặt cũng tươi cười đến nở hoa.
Tuy còn ấm ức chuyện đi du lịch nhưng thấy tức phụ vui như vậy hắn cũng không đành lòng, thôi thì từ từ đi cũng được.
Vừa đang định đến xưởng R*ợ*u xem thế nào lại nhìn thấy Đông Nhạc mặt tươi như hoa đang đi về phía mình.
"Đại ca, ta lại đến thăm ngươi a" Đông Nhạc cười đến híp cả mắt nói
"Thăm ta? Ngươi ngày nào cũng chạy đến đây, ta cũng sắp bị ngươi phiền ૮ɦếƭ" Hạ Thần nói xong dời bước hướng về xưởng R*ợ*u phía bên kia.
"Sao ngươi lại nói như thế chứ, lần này ta mang đến cho ngươi tin tốt đó" Đông Nhạc lẽo đẽo đi theo sau hắn
"Ngươi thì có tin gì tốt? Lại là sinh ý trà chứ gì?" Hạ Thần vẫn không dừng bước
"Ha hả, đại bá kinh doanh sinh ý trà cực kì tốt, vị kia còn khen ngươi là người tài giỏi nữa, đại bá nói ngươi có thời gian muốn mời ngươi đến kinh thành làm khách" Đông Nhạc đang hí hửng nói thì nhìn thấy Hạ Tiểu Ngọc đang ngồi xổm nhặt lá trà bên kia xưởng cùng Triệu Tiểu Mộc, hai người không biết nói gì cười đến cả hai mắt híp lại.
Hạ Thần không nghe y lãi nhãi cũng nhìn theo ánh mắt y, ho nhẹ một tiếng kéo hồn y trở lại rồi nói "Quá khen, ta cũng đang muốn có thời gian để mang tức phụ ta đi ra ngoài dạo chơi đây, nhờ có ngươi mà giờ tức phụ ta bận đến chân không chạm đất"
Đông Nhạc bị Hạ Thần nói có chút ngượng ngùng, sau đó lại cười ha hả nói "Năm tới ta cũng đi kinh thành, chúng ta cùng đi"
"Không" Hạ Thần bỏ lại một chữ đã đi vào trong xưởng R*ợ*u, Đông Nhạc cũng không vì vậy mà tức giận, lại chạy theo sau.
Hạ Thần đem một bình R*ợ*u bên trên có dán một tấm giấy đỏ đề chữ nhất, mở nắp ngửi ngửi, mùi hương dễ chịu quen thuộc của kiếp trước ùa về khiến hắn muốn rơi nước mắt, lúc mới đến đây hắn còn tưởng đời này của hắn sẽ không còn được uống R*ợ*u nho nữa chứ.
Đông Nhạc ngửi thấy mùi hương từ trong bình thì khịt khịt mũi, y cũng biết Hạ Thần ủ R*ợ*u nho, nhưng lần đó đại bá cho y uống không phải mùi hương như này, mùi kia nồng đậm đến khiến người ta đau đầu, còn mùi hương này lại thoang thoảng K**h th**h khứu giác muốn tìm hiểu.
Hạ Thần lấy hai cái chung đổ R*ợ*u ra ngoài, bình thường R*ợ*u sẽ được uống bằng ly thủy tinh, nhưng ở nơi này hắn không có cách nào tìm được, đành phải uống bằng chung, một màu đỏ thẫm từ bên trong chảy ra, đôi mắt Đông Nhạc dán chặt trên hai cái chung, y nhớ rõ R*ợ*u hắn uống kia không có đỏ đến vậy, chỉ là màu đỏ tươi.
"Muốn thử một chút không?" Hạ Thần đẩy một chung về phía y nói
Đông Nhạc cầm chung xem xét một chút, lại ngửi ngửi, sau đó đưa lên miệng hớp một ngụm, một hương vị nồng nàn tràn vào cuốn họng, hương men của R*ợ*u làm người ta ngất ngây.
"Thế nào?" Hạ Thần nhìn y ngây người nhìn chung R*ợ*u hỏi
"Rất ngon, nhưng ta nhớ R*ợ*u nho kia không có màu sắc đậm thế này" Đông Nhạc nghi hỏi
"Tùy theo cách ủ và màu sắc của nho, sẽ cho màu R*ợ*u khác nhau, cái này gọi là R*ợ*u vang" Hạ Thần nói
R*ợ*u của hắn được ủ theo quy trình của hắn giống như ở hiện đại hắn hay làm, lại còn có linh tuyền, không ngon làm sao được.
"R*ợ*u vang?" Đông Nhạc vô thức lập lại, sau đó nói tiếp "Đại ca, này nếu kinh doanh sẽ rất tốt đó a, nhiều như vậy ngươi chắc chắn không uống hết"
"R*ợ*u càng để lâu, chất lượng sẽ càng ngon, đây chưa tới một năm, không gọi là tốt được" Hạ Thần nói xong đậy nắp bình lại đặt trở về vị trí cũ, lại từ trên giá lấy hai bình xuống đưa cho y nói "Cho ngươi cùng Tân An"
Đông Nhạc vui vẻ ôm hai bình R*ợ*u rời đi, nhưng trên đường ra khỏi thôn lại gặp được một người khiến hắn chán ghét.
Hạ Hồng một thân lụa hồng nhạt thêu hoa, gương mặt trang điểm kĩ càng, này là chuẩn bị sẵn sàng để đến gặp ai đây mà.
Đông Nhạc chưa kịp dứt suy nghĩ thì chiếc xe ngựa thình lình dừng lại, y nhíu mày khẽ hỏi "Xảy ra chuyện gì?"
"Đông gia, lại là cô gái lần trước chắn xe chúng ta" A Đồng ở bên ngoài nói
"Hỏi cô ta có chuyện gì?" Đông Nhạc có chút khó chịu nói
Y đã gặp qua nhiều loại người, nhưng một cô nương mới mười lăm mười sáu cứ chắn đường người khác lại là lần đầu tiên gặp phải, y cũng đoán được một phần Hạ Hồng này tiếp cận y để làm gì, mà y cũng chẳng có hứng thú với một nha đầu còn nhỏ mà tâm địa lại sâu xa đến vậy.
Hạ Hồng đứng phía trước xe ngựa dáng vẻ e thẹn chọc người yêu thương, cô lớn lên cũng coi như xinh đẹp, ban đầu được Lưu thị chiều chuộng nhưng thời gian gần đây đã phải xuống ruộng làm việc, việc nhà một phần cũng rơi vào tay cô cho nên đã gầy đi, đen hơn, tay cũng xuất hiện vết chai.
"Xin hỏi cô nương có chuyện gì?" A Đồng lên tiếng hỏi
"Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi" Hạ Hồng nghe A Đồng hỏi mình như vậy liền hùng hồn lên tiếng, tẩu tử Lý thị của cô nói nam nhân thích nữ nhân tự tin, trước đây vì vậy mà nhị ca cô mới thích Lý thị là vậy.
"Có chuyện gì?" Đông Nhạc mất kiên nhẫn hỏi, cũng không có ý định xuống xe
"Ta có thêu một túi hương, muốn tặng cho công tử làm quà" Hạ Hồng nói xong đem túi hoa chìa ra
Túi hương này là mấy ngày trước cô bảo Lý thị thêu cho mình, nếu như cô gả được cho Đông Nhạc sẽ không quên công Lý thị, nghe vậy Lý thị cũng vui vẻ mà làm, biết đâu thành công thì cuộc sống của họ cũng khá hơn bây giờ.
"Không cần, ta rất bận không thể bồi. A Đồng, đi thôi" Đông Nhạc gắt gỏng lên tiếng
Cái gì mà túi hoa, nếu y ở giữa đường nhận đồ từ Hạ Hồng, chẳng phải rành rành nhận tính vật định tình sao?
Tưởng y là thằng ngốc chắc?
"Vâng" A Đồng đáp một tiếng nhanh chóng thúc ngựa rời đi, Hạ Hồng chỉ có thể né qua một bên né tránh.
Lý thị nấp ở sau bụi cây nhanh chóng đi ra lại bị Hạ Hồng đem mắng cho một trận, còn đem mọi lỗi đổ hết lên đầu Lý thị, nói Lý thị xúi giục mới làm vậy.
"Ha ha, muốn trèo cành cao, có nghĩ cũng không dám nghĩ tới"
"Hạ Hồng này đi theo Lưu thị riết rồi cũng ngu ngu ngốc ngốc, đông gia trẻ kia giàu có thế nào, người ta ở huyện thành hô một tiếng, nữ nhân xinh đẹp, giàu có có thể xếp hàng dài chờ làm thân không chừng, làm sao có thể để mắt tới nữ nhân ở thôn quê hẻo lánh này"
"Cũng không phải là ôm mộng giàu sang sao?"
"Ngu ngốc thì có, ta thấy Hạ Hồng chặn đường người kia những hai lần rồi, mà đến mặt người ta còn chưa chắc nhìn thấy"
"Hơ, người ta là đông gia tửu lâu lớn nhất huyện thành đó, lại có quan hệ tốt với Hạ Thần, còn là mối làm ăn sinh ý trà, ngươi nghĩ sẽ có quan hệ với Hạ gia sao?"
"Nghe nói sinh ý trà Hạ Thần giao cho Triệu Tiểu Mộc toàn quyền, kinh doanh vô cùng tốt"
"Không phải sao, Hạ Thần cưng chiều y như vậy mà"
"Nghe nói Hạ Thần đang tìm nhà tốt cho Hạ Nương đó"
"Đúng rồi, Hạ Nương đã mười tám rồi còn gì, có nhà nữ nhân song nhi mới mười lăm mười sáu đã đem gả ra ngoài rồi"
"Ngươi nghĩ xem, Hạ Nương gả đi Hạ Thần có chuẩn bị của hồi môn không?"
"Ta nghĩ sẽ có, dù sao Hạ Thần cũng coi Hạ Nương như muội muội mà đối đãi còn gì"
"Ta về hỏi ý con trai ta thế nào?"
"Ha ha, mụ già này cũng chẳng tốt lành gì, trước đây bợ đỡ Lưu thị đạp phải phân mụ ta hay sao vậy?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc