Xuyên Về Làm Điền Chủ - Chương 07

Tác giả: Nhược Tâm Bà Bà

Chương 7: Điên Loạn (2)
Trong đám người nhìn thấy tình huống đã chạy đi báo cho trưởng thôn, lúc này Trưởng thôn Hoàng Lưu cũng đang lục tục ra ruộng cùng con trai lớn của ông và một số hàng xóm.
Nghe vậy liền vội vội vàng vàng chạy đến.
Mà lúc này, ở Hạ gia đã căng thẳng cực độ.
""Ha ha, ta điên rồi thì làm sao? Điên rồi chém người không phải không bị bắt hay sao? Giờ ta chém ૮ɦếƭ hết các ngươi, quan phủ cũng sẽ không đi trách tội một kẻ điên đi"
"Hạ Thư An làm sao vậy a? Hắn trước giờ vẫn nhu thuận, sao lại như người điên thế này?"
"Ta nghĩ bị Hạ gia bức cho điên rồi"
"Hôm qua ta thấy hắn rất lạ a, đi trên đường mà cười rất đáng sợ"
"Này không phải tội cho Triệu Tiểu Mộc sao? Mới gả đến được mấy hôm đi, mà giờ Hạ lão đại lại điên rồi"
"Hắn thật sự sẽ không chém người đi, chúng ta vẫn nên tránh xa một chút a"
"Ha ha, ta nghĩ hắn sẽ chém Lưu thị trước a, đối xử với hắn tệ bạc như thế còn gì"
Những thôn dân bên ngoài đã bắt đầu xì xào bàn tán, phần đông là đồng tình với Hạ Thần bị bức ép đến điên.
Mà họ cũng nhận định hắn chắc là điên rồi. Bởi vì hắn chưa từng đứng thẳng lưng mà nhìn người một cách lạnh lùng như vậy.
"Hạ Thư An, ngươi có điên cũng không được bất hiếu với cha nương như vậy, cha nương là người nuôi ngươi lớn" Hạ Hoàng Lang lúc này nói
"Ha ha" Hạ Thần cười lớn một tiếng, sau đó nhìn chắm chằm Hạ Long Thanh nói tiếp "Nuôi ta lớn a, ta bao lớn phải giặt quần áo, nấu cơm, rửa bát? Ta bao lớn đã phải đi uy heo, uy gà? Trời còn chưa sáng, các ngươi còn chưa dậy, giữa mùa đông lạnh mướt ta một thân đồ mỏng manh, rách rưới vẫn phải đi kiếm củi, trước mùa đông ta đã phải cực lực đốn thật nhiều để dự trữ, ấy vậy mà vào đông lại hết củi, chẳng phải là ủ ấm phòng cho các ngươi, nấu nước cho các ngươi tắm sao? Các ngươi ở trong phòng chăn ấm nệm êm, còn ta thì sao, ngủ bên trong phòng tạp vật mùa đông lạnh chỉ có thể lấy rơm ủ ấm, ngươi nhìn chăn của ta còn chỗ nào lành lặn?
Các ngươi tới tuổi này đã xuống ruộng làm việc được bao nhiêu lần? Ta bao nhiêu tuổi đã xuống ruộng? Các ngươi từng cho ăn được bữa cơm nào no chưa? Hay là chút cơm thừa canh cặn, nước cháo? Các ngươi có nghĩ tới những ngày không cho ta ăn cơm ta cũng biết đói hay không? Các ngươi có từng xem ta là con người mà đối đãi sao? Hạ Long Thanh, ta có phải hay không là con trai của ngươi? Lưu thị đối xử với ta như thế ngươi từng vì ta nói một câu công bằng sao? Ngươi đã bao lâu rồi không nói chuyện với ta? Có lẽ là hơn 20 năm đi.
Ta năm nay bao nhiêu tuổi? Hai mươi lăm? Mới 5 ngày trước các ngươi thú cho ta một song nhi, nếu không phải bởi vì luật pháp này không cho phép con lớn thú thê trước thì có lẽ là ta sẽ ૮ɦếƭ già một mình đi?"
Hắn đảo mắt nhìn Lưu thị đang trừng mắt nhìn hắn muốn mở miệng mắng chửi nói "Lưu thị, ngươi từ khi ta biết chuyện đến giờ không mắng thì chính là đánh, hơn hai mươi năm qua có ngày nào ta sống được yên ổn hay không? Ngươi đem con ngươi cưng chiều cũng được, yêu thương cũng tốt, nhưng ngươi có bao giờ một ngày đối với ta nói một câu bình thường hay không? Ngươi có biết thỏ bị bức cũng sẽ biết cắn người? Con người bị bức tới giới hạn cũng sẽ phản kháng hay không? Ta biết nói với một kẻ không hiểu đạo lý như ngươi cũng chả được gì, ta chỉ muốn nói cho mọi người ở đây biết một chút"
"Ngươi, tên điên này câm miệng, Hoàng Lang mau xé nát miệng hắn cho ta" Lưu thị gào lên.
Hạ Hoàng Lang cũng tức giận nhào đến, Lý thị muốn kéo phu quân mình lại nhưng không kịp nữa.
Hạ Hoàng Lang chưa kịp chạm vào Hạ Thần đã bị hắn bẻ tay ngược về phía sau.
Gã đau đến kêu ai ái, lúc này những nguời kia hoàn hồn thì đã nhìn thấy gã bị Hạ Thần chế trụ, cổ còn bị đặt cây dao vừa dài vừa sắt, Hạ Thần lúc này mỉm cười tà mị nói "Hạ Hoàng Lang a Hạ Hoàng Lang, tại sao ngươi thú thê thì lại tổ chức linh đình, Gi*t heo, Gi*t gà? Tổ chức lễ cho ngươi cũng hết sáu mươi lượng đi. Còn ta thì sao, đến một bộ y phục mới cho tức phụ của ta cũng không có, lại nói tiền sính lễ mười lượng bạc, nương ngươi đưa năm lượng, còn năm lượng đến nay cũng không nghe nhắc tới.
Còn nữa, ngày hôm sau ngày ngươi thành hôn, tức phụ của ngươi thèm thịt rừng, sao ngươi lại không tự mình đi vào núi bắt, ngươi bắt ta phải đi vào núi săn giữa cái thời tiết lạnh lẽo này, ngươi có biết nhờ cả nhà ngươi mà ta đã đến quỷ môn quan, suýt chút nữa còn diện kiến diêm vương, hôm trước ta sốt cao các ngươi không cho mời đại phu còn mắng ta là đồ vô tích sự, lười biến. Đến cả một bát cháo loãng cũng không cho. Ngươi có muốn hay không ta tiễn ngươi một đoạn xuống báo danh với diêm vương a?"
Vừa dứt lời, trên cổ Hạ Hoàng Lang đã xuất hiện một vệt máu đỏ, gã tự cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo cắt vào da thịt hắn đau đớn cùng với sát khí mạnh mẽ trên người hắn, không khống chế được mà hạ thân ướt sủng một mảng, chân bủn rủn lợi hại.
"Lý thị a, ngươi có muốn hay không mới cưới ba ngày đã trở thành góa phụ? Ha ha" hắn nhìn về phía đám người đang thất thần kinh hãi bên kia mà cười lớn. Lý thị ngã ngồi trên đất bật khóc nức nỡ.
"Này là Hạ Thư An điên thật rồi"
"Đối xử với hắn như vậy không điên mới là lạ a"
"Ngươi nghe thấy không, đối xử còn thua cả hạ nhân, hạ nhân cũng được ăn uống đầy đủ đi, còn có tiền công nữa"
"Hạ Long Thanh này cũng thật là, hắn là con trai của vợ trước đó, dù sao cũng là đau đớn dùng mạng mà sinh cho hắn, vậy mà lại đối xử như vậy"
"Ngươi nhìn đi, đám con của Lưu thị ăn mặc sạch đẹp lại suốt ngày long nhong không làm việc, việc ở nhà hay ngoài ruộng một mình hắn ôm đồm hết sức đâu mà làm nổi chứ"
"Tên Hạ Hoàng Lang kia một tiếng Hạ Thư An, hai tiếng tên điên, dù sao cũng là đại ca hắn, ta thấy a, nhiều khi hắn mắng chửi Hạ Thư An cũng như nương hắn vậy, lại còn tức phụ mình muốn ăn mà lại bắt đại ca mình đi bắt"
"Hắn bị sốt cao mà không cho mời đại phu nữa kìa, có gia đình nào như vậy, ta thấy Hạ gia này đứng đầu bỉ ổi rồi"
"ai u, đúng là vô liêm sỉ a. Cưới tức phụ cho Hạ Thư An mà chỉ đưa có phân nửa lại còn như thế nữa. Đúng là Hạ gia này vứt hết mặt mũi"
Thôn dân bên ngoài nghe xong thì không ngừng nghị luận, mỗi người một câu cũng đủ mắng ૮ɦếƭ đám người Hạ gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc