Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 08

Tác giả: Tích Ngã Vãn Hĩ

Trò chơi tình yêu và hôn nhân
Kéo màn che, từng tảng lớn ánh nắng chiếu vào trong phòng, ấm áp sáng lạn khiến Cẩm Vinh nhịn không được híp híp mắt.
Lần này, cô xuyên thành nữ chủ.
Tiểu thuyết nữ chủ Tô Cẩm Vinh, năm nay 27, đã kết hôn được 3 năm, nam chính là chồng, người mà cô sắp phải ly hôn, Bạch Thiếu Trạch.
Không sai, chính là ly hôn.
Nam nữ chính kết hôn cũng không phái vì cái gọi là tình đầu ý hợp..
Nam chủ Bạch Thiếu Trạch trực nam bị cha mẹ bức hôn, gặp Tô Cẩm Vinh tính cách ôn nhu uyển chuyển, ở chung chưa được hai tháng, Bạch Thiếu Trạch liền bình bình đạm đạm ngỏ lời cầu hôn Tô Cẩm Vinh.
Tô Cẩm Vinh thích hắn, ngây thơ mờ mịt liền đồng ý, thẳng đến sau khi kết hôn, Bạch Thiếu Trạch càng ngày càng lãnh đạm lạnh lùng với mình, Tô Cẩm Vinh mới tỉnh ngộ, có lẽ hắn chưa từng yêu cô. Tô Cẩm Vinh còn từ chỗ bạn bè Bạch Thiếu Trạch biết được Bạch Thiếu Trạch từng yêu một cô gái vô cùng nhưng cuối cùng lại không thể đến với nhau, mà bản thân chỉ là "vận khí tốt" được hắn chọn lựa.
Nếu không phải vận khí tốt, một cô gái xuất thân gia đình bình dân, như thế nào có thể gả cho nam chủ cao phú soái chấp chưởng xí nghiệp gia tộc?
Tô Cẩm Vinh tự thấy mình không xứng với Bạch Thiếu Trạch, tự ti thương tâm, cũng có thử vì Bạch Thiếu Trạch yên lặng trả giá, lấy lòng hắn. Đáng tiếc Bạch Thiếu Trạch đối với Tô Cẩm Vinh trước sau lãnh đạm.
Không lâu trước đây, bạn gái cũ Trần Nguyệt, mà Bạch Thiếu Trạch trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên, về nước, hai người dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, nhiều lần dây dưa, nhìn Tô Cẩm Vinh đau lòng không thôi, rốt cuộc hạ quyết tâm, ly hôn.
Nhưng mà cuối cùng vẫn không có thể thành công ly hôn.
Nếu không có Cẩm Vinh xuyên qua, cốt truyện phát triển xuống chính là, Bạch Thiếu Trạch không đáp ứng ly hôn, bản thân hắn không rõ tình cảm với bạn gái cũ là gì, cho nên căn bản không nghĩ tới cùng Tô Cẩm Vinh ly hôn, hơn nữa lại có hai bên cha mẹ áp lực, hai người tạm thời ở riêng. Ngược tới ngược đi, nam phụ ve vãn bên Tô Cẩm Vinh, nữ phụ lui tới lui đi bên Bạch Thiếu Trạch, cuối cùng, Bạch Thiếu Trạch phát hiện bản thân yêu Tô Cẩm Vinh, hai người cuối cùng lại lần nữa ở bên nhau, hơn nữa có kết tinh tình yêu (có con).
Kỳ thật, đây là một phiên tiểu thuyết tình yêu và hôn nhân, gương vỡ lại lành.
Thời điểm Tô Cẩm Vinh xuất hiện chính là lần đầu Tô Cẩm Vinh đề nghị ly hôn với Bạch Thiếu Trạch.
Lần đầu tiên xuyên làm nữ chủ lại là hoàn cảnh xấu hổ như vậy... Cẩm Vinh trong lòng thoáng cảm thán một chút.
Cô liền biết là mình bị hố.
Còn trò chơi tính yêu và hôn nhân gì đó, Cẩm Vinh có muốn chơi, cũng sẽ không tìm Bạch Thiếu Trạch chơi.
Bởi vì chơi quá kém.
Bây giờ càng có một chuyện quan trọng hơn để làm.
Cẩm Vinh mở tủ quần áo, thay trang phục, dựa theo kí ức tìm một chút đồ vật cần thiết.
Đi xuống lầu, một dì trung niên đi tới chào hỏi Cẩm Vinh. Là bảo mẫu Bạch gia an bài lại đây chiếu cố Bạch Thiếu Trạch cùng Tô Cẩm Vinh, là người có thể tin cậy của Bạch Thiếu Trạch, đối với Tô Cẩm Vinh thái độ cũng thực cung kính.
"Thái thái, tiên sinh nói trưa không trở lại ăn cơm."
Cẩm Vinh đã chạy tới cửa tìm giày thuận miệng đáp một câu, "Đã biết."
Nhìn Cẩm Vinh ra cửa, dì Tiếu trong lòng hơi kinh ngạc, Tô Cẩm Vinh trước nay đều là ở nhà ăn cơm, giờ cơm không có mặt ở nhà, từ trước đến nay đều là Bạch tiên sinh.
Bạch gia là đại gia tộc có danh vọng ở thành phố S, tuy rằng nơi này không phải nhà tổ Bạch gia, nhưng cũng là tọa lạc ở tiểu khu tối cao, toàn bộ khu biệt thự cũng rất rộng, cho nên ở cự tuyệt tài xế Bạch gia đón đưa xong, chỉ là từ biệt thự đi đến cửa tiểu khu liền mấ 30 phút.
May mắn là đi giày đế bằng, nếu không Cẩm Vinh đều có tâm đem nơi này hủy đi.
Ha hả, cô cũng liền nói nói.
Cẩm Vinh bắt taxi, trực tiếp đi bệnh viện.
Đến muốn kiểm tra một chút trạng thái thân thể hiện tại, rốt cuộc đây là thân thể phụ nữ đã kết hôn, mọi tình huống đều có khả năng.
Ở bệnh viện kiểm tra một lúc, bác sĩ xác nhận không mang thai, Cẩm Vinh cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn không mang thai. Nếu phải Pa' thai, tổn thương đối với thân thể phụ nữ là rất lớn.
Cẩm Vinh xem xong sau, thu y bạ và giấy kết quả vào túi, đang muốn rời đi bệnh viện thì bất chợt gặp phải người quen, chuẩn xác là người quen của nguyên thân, khuê mật nữ chủ Tiêu Tiêu cùng bằng hữu nam chủ Lâm Yến.
Kết thúc tiểu thuyết, bọn họ cũng đến với nhau.
"Cẩm Vinh?" Tiêu Tiêu kinh ngạc nói, không màng vừa rồi cùng Lâm Yến vui đùa. "Cậu như thế nào ở bệnh viện?"
Phía sau Cẩm Vinh, vừa lúc là khoa phụ sản.
"Kinh nguyệt không đều, sợ là có bệnh gì." Cẩm Vinh mặt không đổi sắc đáp lời, tới khám phụ khao cũng không chỉ có kiểm tra xem mang thai hay không.
Mà thân là đại nam nhân Lâm Yến nghe được có chút xấu hổ, hắn tới thăm bằng hữu, lại trùng hợp ***ng phải Tiêu Tiêu, vì thế ha ha một câu liền đi rồi, vạn nhất các nàng lại nói đến cái gì bệnh phụ khoa, hắn liền càng xấu hổ.
"Bác sĩ nói như thế nào, ổn cả chứ?" Tiêu Tiêu tiếp tục lo lắng hỏi.
Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Không có việc gì, chú ý ăn uống một chút thì tốt."
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Tiêu yên lòng, nhưng thực mau liền phát hiện Cẩm Vinh chỉ có một mìh, không khỏi oán trách, "Bạch Thiếu Trạch cũng quá vô tâm rồi, cậu không thoải mái tới bệnh viện kiểm tra cũng không biết đi cùng."
Cẩm Vinh cười cười, lại uyển chuyển từ chối cùng Tiêu Tiêu cùng nhau ăn cơm trưa.
Đi ngân hàng tra kiểm tra tài khoản, nữ chủ ngày thường tốt xấu cũng đi làm, tiền tiết kiệm cư nhiên chỉ có mấy vạn tệ, cơ bản, Tô Cẩm Vinh ngày thường tiêu tiền đều là cà thẻ Bạch Thiếu Trạch đưa cho, mua cái gì Bạch Thiếu Trạch cũng rõ ràng
Tô Cẩm Vinh tiền kiếm được đều cho cha mẹ, không lưu lại bao nhiêu, cha mẹ cũng không để ý, rốt cuộc có đứa con rể nhiều tiền như vậy.
Mới mấy vạn khối, chuyện có thể làm cũng không nhiều lắm, Cẩm Vinh cảm thán một chút.
Nguyên thân Tô Cẩm Vinh là muốn cùng Bạch Thiếu Trạch buổi trưa nay ngả bài, tuy rằng bởi vì Cẩm Vinh xuyên qua tạm thời đình chỉ, nhưng Cẩm Vinh cũng không tính toán hủy bỏ quyết định này, mà là thực hiện nó, cũng coi như là giúp nguyên thân Tô Cẩm Vinh một cái nguyện vọng.
Cẩm Vinh phần lớn thời điểm đều dùng phương thức làm việc của chính mình mà hành động, phần lớn thời điểm cũng sẽ không suy xét đến cảm thụ người khác, lần này " người khác " chính là Bạch Thiếu Trạch.
Cẩm Vinh đi vào một văn phòng luật sư.
"Xin chào, tôi muốn tìm một vị luật sư, giúp xử lí thủ tục ly hôn." Cẩm Vinh mỉm cười nói.
Lĩnh vực chuyên nghiệp để nhân sĩ chuyên nghiệp tới làm tốt.
Đem tất cả tiền trong tài khoản nguyên thân để thỉnh luật sư xử lý ly hôn, Cẩm Vinh đều cảm thấy có chút cảm động.
Người trong văn phòng luật sư văn phòng ngưi còn rất có lương tâm, đỡ đỡ mắt kính gọng mạ vàng, "Kỳ thật Tô tiểu thư, cô không cần thiết tiêu nhiều tiền như vậy, đóng dấu một phần giấy thỏa thuận ly hôn tốn không đến hai khối tiền."
Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Nếu có thể giải quyết như vậy, kia thỉnh giúp tôi đóng dấu giấy thỏa thuận ly hôn hơn nữa thông tri Bạch tiên sinh một tiếng."
Đối phương nhướng mày, xem ra việc này khả năng có chút khó giải quyết.Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
"Tô tiểu thư, vậy văn phòng chúng tôi sẽ tiếp nhận ủy thác của ngài, mau chóng vì ngài chọn lựa một vị luật sư xuất sắc giúp ngài xử lý ly hôn, Tô tiểu thư còn yêu cầu gì không?."
"Được, ai làm cũng được, tôi chỉ hy vọng có thể mau chóng xử lý xong, bởi vì tôi còn có chuyện quan trọng phải làm."
So với ly hôn chuyện này quan trọng hơn nhiều.
___
Bạch Thiếu Trạch là tới gần đêm khuya mới trở về, vẫn là dì Tiếu mở cửa cho hắn, ngày thường Tô Cẩm Vinh đều ngồi ở sô pha phòng khách đọc sách hoặc xem phim truyền hình chờ hắn về.
Thường ngày Bạch Thiếu Trạch không để bụng, thậm chí cảm thấy Tô Cẩm Vinh nhiều chuyện, hôm nay người không có ở đây, ngược lại cảm thấy thiếu thiếu chút cái gì.
Càng nghĩ càng không ra, trước đi ngủ đi.
Bạch Thiếu Trạch nghĩ như vậy, cởi xuống tây trang áo khoác, định đi lên lầu, dì Tiếu nhận lấy áo khoác từ tay hắn, do dự nói, "Tiên sinh, thái thái...... Hôm nay không ở nhà."
Mặc dù không nói, tiên sinh trở về phòng cũng sẽ phát hiện thái thái không ở.
Bạch Thiếu Trạch nhíu nhíu mày, "Đi đâu?" Tô Cẩm Vinh còn học được thói đêm không về nhà ngủ?
Dì Tiếu lắc lắc đầu, "Thái thái không nói."
Bạch Thiếu Trạch vừa định gọi điện cho nhà mẹ đẻ Tô Cẩm Vinh còn có bằng hữu Tô Cẩm Vinh hỏi một chút, nhưng ngẫm lại đã muộn, "Nếu thấy cô ấy về, dì lại ra mở cửa đi."
Nói xong, liền đi lên lầu.
Nghe khẩu khí không thèm để ý của tiên sinh như vậy, dì Tiếu trong lòng đối với Tô Cẩm Vinh cũng nhịn không được sinh ra một chút đồng tình.
_____
Một buổi sáng, Bạch Thiếu Trạch ở trong công ty xử lý sự vụ, bỗng nhiên nhớ tới Tô Cẩm Vinh tối hôm qua không trở về nhà, gọi điện thoại lại trực tiếp bị cúp.
Tô Cẩm Vinh...... giám cúp điện thoại hắn?
Bạch Thiếu Trạch bị làm cho tức cười, không trở lại liền không trở lại cũng tốt, tùy tiện nàng ở bên ngoài muốn làm thế nào thì làm. Bạch Thiếu Trạch trong lòng cảm thấy, Tô Cẩm Vinh không phải về nhà mẹ đẻ, chính là ở chỗ khuê mật Tiêu Tiêu, nhưng mà thẳng đến dì Tiếu gọi điện thoại tới nói, Tô Cẩm Vinh không ở chỗ Tiêu tiểu thư, Bạch Thiếu Trạch trong lòng dâng lên một chút bất an, "Gọi điện thoại hỏi Tô gia một chút."
Nguyên bản tính toán xử lý sự vụ công ty xong, lại đi tìm Tô Cẩm Vinh, không nghĩ tới Tiêu Tiêu trực tiếp tìm tới công ty, cũng không màng thư kí ngăn trở, vọt tới trong văn phòng Bạch Thiếu Trạch, đi lên liền nói:
"Tôi gọi cho Tô thúc, Cẩm Vinh căn bản liền không trở về."
"Bạch Thiếu Trạch, cậu sao lại thế này?"
"Tô Cẩm Vinh tốt như vậy, một người hiền lành như vậy giờ lặn mất tăm, còn không chịu tiếp điện thoại của tôi, cậu làm ra chuyện gì rồi hả?"
Bạch Thiếu Trạch đỡ trán, hắn liền biết Tiêu Tiêu tính tình chính là như vậy, lúc trước hắn quaen biết Tô Cẩm Vinh cũng là nhờ Tiêu Tiêu.
"Tôi không biết." Bạch Thiếu Trạch nửa là bực bội nửa là buồn bực địa đạo.
"Cậu không biết, làm chồng mà căn bản không biết vợ mình đi đâu, còn bình tĩnh như vậy mà đến đây đi làm."
"Lúc trước, tôi không nên để Cẩm Vinh quen biết cậu." Tiêu Tiêu cả giận nói. Nếu không phải Bạch Thiếu Trạch làm cái gì, Tô Cẩm Vinh một người ôn nhu mềm yếu như thế nào sẽ rời nhà trốn đi, liền điện thoại đều không tiếp.
" thùng thùng ", tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, đánh gãy Tiêu Tiêu cùng Bạch Thiếu Trạch, bên ngoài là trợ lý của Bạch Thiếu Trạch, hắn chần chờ một chút, "Bạch tổng, có luật sư muốn gặp ngài."
Quán bar an tĩnh, khách khứa không nhiều lắm.
"Cái gì! Tô Cẩm Vinh muốn cùng cậu ly hôn?" Bạn bè Bạch Thiếu Trạch nghe xong thiếu chút nữa không phun R*ợ*u ra, vội vàng lấy giấy xoa xoa miệng.
"Ừm." Bạch Thiếu Trạch tiếp tục đổ một chén R*ợ*u, biểu tình âm trầm, làm người xem không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì:
"Luật sư ủy thác của cô ấy hôm nay đến đưa giấy thỏa thuận ly hôn."
Giang Hủ tấm tắc than một tiếng, đúng người thành thật ngày thường không nói một tiếng, đột nhiên làm ra sự tình kinh người.
Bình phục tâm tình, Giang Hủ lại tò mò hỏi, "Tôi nói, cậu đã làm cái gì, bức người ta chủ động cùng cậu ly hôn như vậy?"
Bạch Thiếu Trạch hơi nhíu mày, vì sao mọi người biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên đều là hỏi hắn làm cái gì Tô Cẩm Vinh? Tiêu Tiêu là bằng hữu Tô Cẩm Vinh hẳn sẽ cho là như vậy, nhưng Giang Hủ là bạn bè chí cốt của hắn, cùng Tô Cẩm Vinh tiếp xúc cũng không nhiều.
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Lâm Yến có chút nghi hoặc địa đạo, "Ngày hôm qua gặp Tô Cẩm Vinh ở bệnh viện, người còn khá tốt, bộ dáng không giống như là muốn cùng cậu ly hôn."
"Cô ấy đi bệnh viện?" Nghe vậy, Bạch Thiếu Trạch có chút kinh ngạc.
Giang Hủ cười nhạo, "Liền lão bà đi bệnh viện cũng không biết, cũng khó trách Tô Cẩm Vinh muốn ly hôn."
Bạch Thiếu Trạch không quản Giang Hủ, ngược lại nhìn về phía Lâm Yến, đôi mắt hơi rũ, "Cô ấy bệnh sao?"
Lâm Yến thẳng thắn nói, "Giống như không có việc gì, nói cải thiện ăn uống một chút thì tốt rồi." Bộ dáng lúc ấy cũng là thực tùy ý, hoàn toàn nhìn không ra sẽ đi mất luôn.
Giang Hủ lại lạnh lạnh nói, "Cho dù cậu có biết thì thế nào? Chẳng lẽ còn sẽ bồi Tô Cẩm Vinh đi xem bác sĩ sao?"
Lâm Yến nghe vậy cũng có chút xấu hổ, tính tình Bạch Thiếu Trạch bọn họ đều biết rõ ràng trong lòng, bởi vì là bằng hữu, cũng không muốn nói nhiều.
Chỉ thấy Bạch Thiếu Trạch trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói "Đi."
"Tô Cẩm Vinh là vợ tôi, cô ấy sinh bệnh tôi tự nhiên sẽ cùng cô ấy đi bệnh viện."
Nghe thấy đáp án này, Giang Hủ cũng là kinh ngạc sau một lúc lâu không nói chuyện, hắn vẫn luôn cho rằng, Bạch Thiếu Trạch không thích Tô Cẩm Vinh, không nghĩ tới... hiện tại cũng không biết nên đáng thương ai.
Truy cập wattpad để đọc truyện sớm nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
_____
Giang Hủ như cũ không buông tha trào phúng Bạch Thiếu Trạch "Cho dù là như vậy, hiện tại cũng không còn cơ hội, hai người không phải muốn ly hôn sao?"
Bạch Thiếu Trạch uống một ngụm R*ợ*u, đôi mắt đạm mạc, "Còn chưa có ly hôn đâu, hơn nữa, tôi không nghĩ tới ký tên."
Giang Hủ cùng Lâm Yến lại lần nữa bị sặc R*ợ*u, Bạch Thiếu Trạch lần này tìm bọn họ uống R*ợ*u, chính là muốn ném bom không ngừng sao.
"Hai người vì cái gì kinh ngạc như vậy? Tôi khi nào nói muốn cùng Tô Cẩm Vinh ly hôn." Bạch Thiếu Trạch liếc bọn họ một cái, lại tự rót cho mình thêm một ly R*ợ*u.
"Thiếu Trạch, cậu nói thật?" Giang Hủ nghiêm túc lên, hơn nữa hảo tâm khuyên một câu "Cậu phải hiểu được, hiện tại muốn ly hôn là Tô Cẩm Vinh, không phải cậu muốn thế nào là có thể như vậy."
Dưa hái xanh không ngọt, vô luận là kết hôn hay vẫn là ly hôn.
"Tôi không muôn ly, hôn nhân này liền ly không thành." Bạch Thiếu Trạch chắc chắn mà bướng bỉnh đáp, Tô Cẩm Vinh liền một câu cũng không chịu nói với hắn liền muốn ly hôn?
Không đơn giản như vậy.
Giang Trạch trong lòng thở dài, đây đâu phải là thái độ dỗ dành lão bà chứ, bất quá là tự mình đào hố chôn mình cộng thêm EQ thấp mà thôi.
Lâm Yến tuy rằng không muốn nhìn đến Bạch Thiếu Trạch cùng Tô Cẩm Vinh tách ra, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy Bạch Thiếu Trạch thái độ hiện tại không đúng.
"Hai người vẫn là bình tĩnh lại hảo hảo nói chuyện một chút đi."
"Tôi gọi điện thoại, cô ta cũng không thèm nghe." Bạch Thiếu Trạch khẽ hừ một tiếng, Tô Cẩm Vinh thật đúng là to gan, một câu cũng chưa nói trực tiếp để luật sư đưa giấy thỏa thuận ly hôn, còn đoạn tuyệt liên hệ cùng mọi người.
"Chậc chậc chậc." Giang Hủ nghe xong lúc sau, lại lần nữa cảm thán không thôi, "Khi nào Tô Cẩm Vinh lại trở nên giống Bạch thiếu gia vậy, chẳng lẽ sinh hoạt chung lâu rồi tính cách cũng sẽ chịu ảnh hưởng sao?"
"Là có ý tứ gì?" Bạch Thiếu Trạch nhíu mày nói.
Giang Hủ nhưng một chút cũng không sợ Bạch Thiếu Trạch sinh khí, trêu chọc nói, "Này không phải y hệt tác nghe theo mệnh lệnh cậu đi làm việc, cũng sẽ không để ý cảm thụ người khác."
Cho nên...... Thật đúng là báo ứng nha.
"Cậu nói xem, cậu có mấy lần để ý cảm nhận của Tô Cẩm Vinh, cùng người ta giải thích mọi chuyện?" Tựa như lần này, Tô Cẩm Vinh làm dứt khoát như vậ, Bạch Thiếu Trạch còn đơn phương cố chấp không chịu ký tên, thậm chí nhất ý cô hành.
Giang Hủ làm người đứng nhìn đến rõ ràng, chỉ cảm thấy Bạch Thiếu Trạch gia hỏa này cảm tình quả thực hỏng bét, bằng không sao, Trần Nguyệt mới vừa về nước, Tô Cẩm Vinh lại muốn cùng hắn nháo ly hôn.
Nghe vậy, Bạch Thiếu Trạch lập tức bị nghẹn.
Lúc này di động Bạch Thiếu Trạch bỗng nhiên vang lên, Bạch Thiếu Trạch vừa nghe, sắc mặt nháy mắt thay đổi, "Trần Nguyệt đã xảy ra chuyện, ở bệnh viện."
"Tôi đi trước." Bạch Thiếu Trạch để lại mấy lời này, liền đứng dậy chạy lấy người.
Lưu lại Lâm Yến sắc mặt phức tạp, Giang Hủ nhịn không được lắc đầu, vẫn là Tô Cẩm Vinh đáng thương chút, ***ng phải cặn bã Bạch Thiếu Trạch.
Bạch Thiếu Trạch cũng không phải như Lâm Yến Giang Hủ nghĩ, chưa thể dứt tình với Trần Nguyệt, chỉ là đối phương xảy ra chuyện hắn cũng không thể mặc kệ. Ôm tâm tình như vậy, Bạch Thiếu Trạch đi tới bệnh viện, hắn biết được tin tức là Trần Nguyệt ngã cầu thang.
Phòng bệnh màu trắng, nữ tử ngũ quan tinh xảo tú lệ, sắc mặt tái nhợt suy yếu nằm ở trên giường bệnh, đùi phải thượng còn bóthạch cao, nhìn người đến, con ngươi mỹ lệ hơi hơi hiện lên kinh ngạc, "Thiếu Trạch, anh đã đến rồi?"
"Sao lại không cẩn thận như vậy? Bác sĩ nói như thế nào?"
Trần Nguyệt cười cười, "Vốn là quét mạng nhện trên trần nhà một chút, bác sĩ nói thương gân động cốt cần một trăm ngày, nằm liệt ba tháng là tốt rồi."
Bên này Tiêu Tiêu trấn an Tô gia xong, lại từ chỗ Lâm Yến nghe nói Bạch Thiếu Trạch đi xem bạn gái cũ bị thương nằm viện của hắn, lập tức liền tức giận.
"Cẩm Vinh cũng không biết ở đâu, hắn còn có tâm tình đi bồi bạn gái cũ."
Lâm Yến biết Tiêu Tiêu nghe xong sẽ tức giận, lập tức ngăn người lại, sợ đối phương làm ra chuyện gì không hay, "Đây là chuyện giữa bọn họ, chúng ta người ngoài không cần nhúng tay."
"Cẩm Vinh thì sao, Tô Cẩm Vinh bị Bạch Thiếu Trạch khi dễ mức muốn ly hôn, tôi như thế nào có thể mặc kệ?" Tiêu Tiêu tức giận đáp lời.
Thấy Tiêu Tiêu bộ dáng này, Lâm Yến chỉ có thể tiếp tục khuyên bảo "Cẩm Vinh muốn ly hôn, vậy cậu đi tìm Bạch Thiếu Trạch cùng Trần Nguyệt lại có thể giúp được cô ấy cái gì?"
Tiêu Tiêu lập tức câm nín, đích xác giúp không xong, ngược lại sẽ thêm phiền.
Lâm Yến không ngừng cố gắng, lại hỏi, "Hiện tại quan trọng nhất chính là Tô Cẩm Vinh ở nơi chỗ nào, an toàn sao?"
Cái này Tiêu Tiêu là biết đôi chút, "Tôi hỏi qua luật sư đại diện kia, hắn nói Cẩm Vinh là đến ủy thác hai ngày trước, để lại cho hắn phương thức liên lạc, tùy thời báo lại tình huống."
Lâm Yến hỏi, "Số điện thoại liên hệ đâu?"
Tiêu Tiêu lắc đầu, "Luật sư kia nói đây là bảo mật đương sự."
"Xem ra Tô Cẩm Vinh đã không còn ở thành phố S." Lâm Yến thở dài một hơi, "Cô ấy không có việc gì liền tốt, cô cũng cùng Tô thúc thúc bọn họ nói một tiếng đi, đừng để bọn họ lo lắng."
"Cũng khó trách Tô Cẩm Vinh sẽ lựa chọn biến mất một thời gian, như vậy ai cũng sẽ không gây trở ngại đến quyết định ly hôn được." Lâm Yến than một tiếng nói.
Bất quá, chuyện này không giống như tác phong của người luôn ôn ôn nhuyễn nhuyễn như Tô Cẩm Vinh... có lẽ là nên nói một câu, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.
_____
Lại là mệt mỏi một ngày mới trở lại biệt thự Bạch Thiếu Trạch, "Tô Cẩm Vinh còn không trở về?"
Dì Tiếu lắc lắc đầu.
Cũng đúng, điện thoại cũng không tiếp, sao có thể dễ dàng mà trở về như vậy? Bạch Thiếu Trạch tự giễu mà cười cười.
Trở lại phòng, mở đèn, căn phòng trống vắng không chút sinh khí, giường đệm cũng sạch sẽ, sạch sẽ đến không có một nếp uốn.
Chân chính bình tĩnh lại, Bạch Thiếu Trạch cũng phát hiện rất nhiều đồ vật thuộc về Tô Cẩm Vinh còn đặt trong biệt thự, cái gì cũng không mang đi, trừ bỏ y phục mặc ngày hôm đó, tủ quần áo cũng không thiếu một kiện, bằng không hắn cũng sẽ không cho rằng Tô Cẩm Vinh chỉ là đi ra ngoài một chút thôi.
Từ khi nào, Tô Cẩm Vinh lại tùy ý như vậy...
Không, cũng không phải tùy ý, ít nhất thân phận chứng hộ chiếu thị thực gì đó trong ngăn tủ đều toàn bộ mang đi, tâm tư thực kín đáo, nơi nào giống Tô Cẩm Vinh hắn quen biết.
Hoặc là nói hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ con người Tô Cẩm Vinh.
_____
Đầu sỏ "gây tội" Tô Cẩm Vinh lúc này đang vác một chiếc túi du lịch loại nhỏ, ngồi xổm trước của một hộ nông gia, duỗi tay trêu đùa đám gà con trước nhà.
Trong túi, tiếng chuông di động vang lên, Cẩm Vinh dừng trêu đùa đám tiểu kê, lấy di động, là văn phòng luật sư điện thoại đến.
"Tô tiểu thư, Bạch tiên sinh không đồng ý ký tên, hơn nữa đưa ra yêu cầu muốn gặp ngài."
Quả nhiên là một cọc ủy thác khó giải quyết, chồng Tô tiểu thư cư nhiên là tổng tài công ty Viễn Tường.
"Cứ nói tôi không rảnh, chuyện còn lại các người tùy ý giải quyết liền tốt." Cẩm Vinh tùy ý nói,
Người của văn phòng luật sư vẫn rất có tố chất chuyên nghiệp, "Tốt, chúng tôi sẽ mau chóng khởi tố ly hôn, Bạch tiên sinh cũng sẽ thu được đơn triệu tập từ phía tòa án."
"Ngoài ra, luật sư xử lí trường hợp Tô tiểu thư có lẽ sẽ đổi người."
Luật sư lúc trước đi đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho Bạch Thiếu Trạch đã bỏ làm, trong thỏa thuận li hôn, Tô Cẩm Vinh không muốn một phần tài sản, cộng thêm đối phương là tổng tài công ty lớn đắc tội không nổi, kiện tụng như vậy, thật sự mất nhiều hơn được.
"Không quan hệ, tôi chỉ hy vọng mau chóng xử lý."
"Tô tiểu thư, ngài yên tâm, luật sư tiếp thu ủy thác là luật sự từ nước ngoài mới về văn phòng chúng tôi, tuổi trẻ có khả năng......"
Cẩm Vinh không tiếp tục nghe, luật sư đối với cô mà nói, còn không có đáng yêu hấp dẫn người như gà con bé nhỏ béo múp trước mặt đâu.
Tùy tiện treo điện thoại sau, từ bên trong nông hộ xuất hiện một bác gái lớn tuổi trông rất phúc hậu, cười ha hả hỏi Cẩm Vinh, "Tô tiểu thư, tối nay cô muốn ăn gì?"
Cẩm Vinh lập tức chỉ vào con gà nhỏ béo nhất đang vui vẻ mổ thóc trước mặt, con ngươi tinh lượng mà nhìn về phía bác gái, "Cháu muốn ăn gà hầm nấm."
Cẩm Vinh mỹ mãn ăn xong rồi một nồi gà hầm nấm nóng hầm hập xong, liền rời khỏi thôn nhỏ, tiếp tục hành trình.
Bác gái cũng không thấy kì lạ, đầu năm nay, thường xuyên có khách du lịch như vậy, người trẻ tuổi, hoặc lữ hành hoặc sưu tầm phong tục mà đi khắp các nơi, ngẫu nhiên sẽ vào nhà bọn họ nghỉ chân một chút, bọn họ cũng còn có thể kiếm chút tiền.
Giống Tô Cẩm Vinh, dám độc thân lữ hành lên đường, cũng giống nhau có chút cậy vào, sẽ không dễ khi dễ.
*Câu này ai edit lại hộ mình cho thuận mồm hơn nhaa
Cha mẹ Bạch Thiếu Trạch cũng biết chuyện ly hôn, rốt cuộc giấy thỏa thuận ly hôn đều trực tiếp từ luật sư đưa đến công ty, Bạch phụ Bạch mẫu cũng chưa nói cái gì, gọi điện thoại gọi Bạch Thiếu Trạch về nhà ăn cơm.
"Vì sao chuyện ly hôn với Tô Cẩm Vinh, chúng ta vẫn là từ trong miệng người khác nghe được?" Bạch phu nhân ăn mặc khéo léo ưu nhã, dấu hiệu tuổi già một chút cũng không hiện.
Bạch phụ cũng là cả giận nói, "Chuyện lớn như vậy, cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng?"
Bạch Thiếu Trạch ngồi ở trên sô pha, kéo kéo cà vạt màu bạc, ngữ khí có chút nóng nảy nói, "Con không nghĩ tới ly hôn."
Bạch mẫu nói: "Đó là Cẩm Vinh muốn ly? Là bởi vì chuyệnTrần Nguyệt?" chuyện trước kia của nhi tử cùng Trần Nguyệt bà cũng biết đến, nguyên tưởng rằng cùng Cẩm Vinh kết hôn sau liền buông xuống. Tuy rằng ngay từ đầu bà không vừa lòng xuất thân gia đình Tô Cẩm Vinh, nhưng cũng đã 3 năm, cảm nhận Tô Cẩm Vinh hiếu thuận cùng thiệt tình đối với Thiếu Trạch, dần dần mà cũng tiếp nhận đứa con dâu này.
Không nghĩ tới, chuyện sẽ nháo ra như vậy.
"Con không biết cô ấy là muốn thế nào, người tìm không thấy, điện thoại cũng không nghe." Nhìn nhi tử mất đi bình tĩnh ổn trọng ngày thường, Bạch phụ không khỏi nhíu nhíu mày, "Các ngươi tự lo chuyện chính mình đi, ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, đều là người trưởng thành rồi, không cần giống như tiểu hài tử nháo loạn không ngừng."
Bạch phụ không thèm để ý nhi tử có ly hôn hay không, chỉ để ý chuyện này khả năng sẽ mang đến ảnh hưởng với công ty, bởi vậy đối với con dâu đem ly hôn ra náo, hắn cũng có chút bất mãn.
"Con đã biết, ba." Bạch Thiếu Trạch rũ mắt nói.
Bạch mẫu còn muốn nói gì, lại bị bạch phụ ngăn cản, lắc lắc đầu, bạch mẫu đành phải sửa lại lời nói, "Hôm nay trở về, ở nhà ăn cơm đi, mẹ cho ngươi làm canh xương hầm con thích."
Bạch gia biết được hai người muốn ly hôn, phản ứng không nhỏ, huống chi là nhà mẹ đẻ Tô Cẩm Vinh, Tô gia, ban đầu tức giận nữ nhi lại dám đề nghị ly hôn, về sau liên lạc không được, tìm không thấy bóng mới bắt đầu lo lắng, thậm chí oán trách Bạch Thiếu Trạch.
Nếu không phải có luật sư chính miệng chứng minh Tô Cẩm Vinh hiện tại mạnh khỏe, bọn họ đều muốn báo công an.
Tô gia là gia đình truyền thống, càng không tiếp thu được hai từ ly hôn, nếu nữ nhi có ở bên người nói, bọn họ nhất định sẽ tận lực ngăn cản chuyện ly hôn. Tựa như trong tiểu thuyết, nữ chủ vì ly hôn cũng chịu rất nhiều áp lực, thậm chí sau khi tách ra ở riêng cũng không dám quay về nhà mẹ đẻ, sợ hãi người nhà chỉ trích.
Nhưng Cẩm Vinh không giống, đột nhiên chiếm cứ thân thể nữ nhi nhà người khác, theo lý thuyết thẹn nên trong lòng, nhưng áy náy thứ này đối Cẩm Vinh tới nói, tựa như mây khói giống nhau, cô sẽ không suy xét cảm thụ người khác, sống cũng thực tùy tâm, có thể dùng một chữ hình dung, " tra ".
Cho nên Cẩm Vinh có thể làm được chuyện đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, người khác phẫn nộ, trách cứ, thương tâm, lo lắng đều cùng cô không quan hệ.
Cẩm Vinh giang rộng hai tay, hít sâu một hơi, đứng trên vách đá huyền nhai cảm giác thật đúng là sảng khoái, đặc biệt là khi lấy thân thể một người bình thường tới nếm thử phong cảnh này.
"Cô lại đi về phía trước một bước, liền thật sự ngã xuống." đằng sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói.
Cẩm Vinh quay đầu lại cười, "Sẽ không."
Phía sau là một nam tử ước chừng 30 tuổi, trên người có chút khí chất nghệ thuật gia, người kẹp theo một cái giá vẽ tranh. Đối với tự tin của Cẩm Vinh, hắn chỉ có một câu, "Cô ngã xuống, tôi liền không có ai để vẽ."
Hắn kêu Hạ An, là một họa sĩ, thích vẽ địa phương hiểm trở kỳ dị, ra ngoài sưu tầm phong tục được hai năm, ngoài ý muốn gặp Cẩm Vinh, vừa mới gặp khi, hắn còn tưởng rằng cô là muốn tìm cái ૮ɦếƭ đâu.
Hỗn đản, ai lại dám đứng kề vách núi, đầu còn cúi xuống như vậy.
Hạ An hẳn là vẫn không tin lời Cẩm Vinh cho lắm, chầm chậm tiến lại gần ý đồ muốn lôi Cẩm Vinh ra khỏi sát vách núi kia.
Kết quả muốn tiến lên cứu người, lại thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống, sở dĩ nói " thiếu chút nữa ", là bởi vì Cẩm Vinh nhanh tay kéo lại hắn, cứu hắn một mạng.
Hai ngày sau khi gặp Cẩm-saochổi-Vinh, Hạ An quả thực đã trải qua vô số kích thích.
Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Đầu tiên là người này ăn nhậu chơi bời liền toàn tiêu tiền của hắn. Lại bảo đây không phải là cố ý đi. Sau lại mạc danh đưa tới một đống du côn lưu manh trong thành, một lũ phát điên giống nhau mà đuổi theo hắn.Tuy rằng cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà chạy thoát, nhưng nhìn thấy Cẩm Vinh từ trong ngõ nhỏ chui ra, tay còn ôm một túi bánh mì, hắn vẫn là nhịn không được bi phẫn nói, "Cô lại làm cái gì rồi?"
"Tôi không có làm cái gì cả." Cẩm Vinh nhún vai, "Chỉ là mấy tên côn đồ muốn trộm ví tiền, tôi theo phản xạ đánh ςướק, còn thuận tiện cùng cảnh sát báo án thôi."
Cẩm Vinh cười tủm tỉm giống như thiên sứ.
"Vậy vì sao bọn họ lại tìm tôi trả thù hả?" Hạ An tỏ vẻ bản thân vô tội, hắn biết ra cửa bên ngoài rất nhiều nguy hiểm, cho nên chưa bao giờ làm việc xấu, hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một họa sĩ, biểu đạt một chút khí chất văn thanh mà thôi.
Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, "Ách, kia có thể là bởi vì trên ví tiền có ảnh chụp của anh, quá nổi bật."
Trên ví tiền có ảnh chụp của hắn? vậy không phải là ví của hắn sao? Hạ An cả kinh, "Ví tiền của tôi sao lại ở chỗ cô?"
"Tôi đang thay anh bảo hộ ví tiền của anh." Cẩm Vinh lời lẽ chính đáng nói, sau đó nhún vai từ túi giấy tìm ra một cái ví màu đen mà Hạ An vô cùng quen thuộc.
Hạ An vô cùng bi thương mở ví tiền, bên trong...... Cư nhiên tiền mặt một tờ cũng không dư lại.
"Tiền được bảo hộ đâu rồi?" Hạ An khóc không ra nước mắt nói. Hắn hôm qua mới lấy tiền...
"Coi như tiền làm người mẫu đi haha."
Hạ An hôm qua yêu cầu Cẩm Vinh làm người mẫu cho hắn, Cẩm Vinh không đồng ý mà cũng không phản đối.
Nhưng mà trên đường về khách sạn, nhìn thấy Cẩm Vinh chỉ cần hai chiêu liền hạ gục hai tên ςướק ý đồ ςướק bóc bọn họ, Hạ An lập tức cảm Cẩm Vinh đảm nhiệm người mẫu tùy ý là được, chức vụ chính vẫn là bảo an kiêm vệ sĩ của hắn.
Liền biến thành như bây giờ.
Hôm sau Hạ An cùng Cẩm Vinh lại đi ra chỗ vách núi, vẽ vẽ một hồi, Cẩm Vinh liền nói với hắn có việc phải đi gấp, sao đó tiêu sái mà chạy lấy người, liền phất tay cũng không thềm phất một cái.
Hạ An: "......"
Cư nhiên có người với hắn còn tiêu sái hơn, cái này tuyệt không thể nhẫn.
Đối với Cẩm Vinh mà nói, Hạ An cái người có điểm ngốc biết vẽ tranh này chỉ là một cái tiểu nhạc đệm trên đường mà thôi, Cẩm Vinh đã gặp không biết bao nhiêu người như vậy.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Thiếu Trạch chính là sứt đầu mẻ trán, có cha mẹ bên kia áp lực, còn có Trần Nguyệt bị thương nằm viện, nhưng hắn vẫn chậm chạp không chịu ký tên.
Bên Tô Cẩm Vinh đã nói sẽ hướng toà án khởi tố ly hôn.
Luật sư của Bạch Thiếu Trạch cũng thực khó hiểu, vừa không là yêu cầu phân chia tài sản, lại không có hài tử để tranh cãi quyền nuôi con, vậy mà Bạch tiên sinh vẫn đè nặng yêu cầu hắn không được đồng ý ly hôn.
Ai, kẻ có tiền tâm tư thực thật khó hiểu.
Hắn minh xác nói cho Bạch Thiếu Trạch, nếu không thấy được thiếu phu nhân Tô Cẩm Vinh, như vậy chỉ có thể đi theo trình tự pháp luật mà làm.
Cẩm Vinh nhận được email của công ty khi đang ở bờ biển tản bộ.
Xem ra Bạch Thiếu Trạch là hướng công ty tạo áp lực, Cẩm Vinh đôi mắt hơi hơi lóe lóe, một khi đã như vậy......
Cẩm Vinh đơn giản nhắn tin cho cấp trên, nói cô từ chức.
Đối với mộng tưởng muốn trở thành nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng của nguyên thân, Cẩm Vinh cũng chỉ có thể nói xin lỗi, dù sao cô cũng không tính toán tiếp tục trở về công tác.
Buổi tối hai hôm sau, văn phòng luật sư gọi điện đến.
"Xin chào, có phải là Tô tiểu thư không?" đầu bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa.
"Anh là Hàn luật sư đi."
"Đúng, tôi là muốn nói cho Tô tiểu thư, Bạch tiên sinh đã đáp ứng ký thỏa thuận ly hôn...... Cho nên hy vọng Tô tiểu thư có thể trở về một chuyến xử lý thủ tục."
"Tốt, sẽ mau chóng trở về."
Cẩm Vinh trở lại thành phố S, người đầu tiên cô gặp chính là Hàn luật sư, Hàn Trầm.
Nhớ đến cái tên này, Cẩm Vinh mới nhớ tới nhân vật Hàn Trầm này. Trong tiểu thuyết, khi nữ chủ gặp khó khăn, hắn cũng coi như tận lực trợ giúp, tuy nhiên vẫn không vãn hồi được tâm ý nữ chủ. Không nghĩ tới vòng đi vòng lại vẫn là ***ng phải, làm Cẩm Vinh bừng tỉnh nhớ tới sự thật mình là tiểu thuyết nữ chủ.
Tuy rằng không có bất luận cái tác dụng quần què gì.
"Tô tiểu thư suy nghĩ gì vậy?" Nam tử mặc tây trang màu lam trước mặt ôn hòa hỏi.
Cẩm Vinh phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu, "Không có gì, đúng rồi, Bạch Thiếu Trạch khi nào ký tên?"
"Chúng ta ước định là ngày mai, ngoài ra còn chuyện phân chia tài sản, đây là Bạch tiên sinh kiên trì, yêu cầu phân chia."
"Thay mặt tôi nói với hắn, không cần, bằng không... hắn muốn hối hận cũng không kịp đâu." Cẩm Vinh vừa nói, gương mặt lộ ra tươi cười không rõ nghĩa.
Hàn Trầm gật gật đầu, "Tốt, tôi sẽ tận lực chiếu theo yêu cầu của Tô tiểu thư mà làm."
_____
Nghe được luật sư chuyển lời, Bạch Thiếu Trạch trầm mặc sau một lúc lâu, mới nói "Nói cho cô ấy biết, quyết định của tôi sẽ không thay đổi, còn nữa, tôi muốn gặp cô ấy."
"Xin lỗi, Bạch tiên sinh, Tô tiểu thư nói không muốn gặp ngài." Luật sư Bạch Thiếu Trạch đối với Tô Cẩm Vinh xưng hô cũng thay đổi, nghiêm túc mà nói, Bạch tổng đang bướng bỉnh không chịu chấp nhận, dù sao quan hệ hai người, cũng không vãn hồi được nữa.
Nhưng mà Bạch Thiếu Trạch đã ngắt điện thoại.
Bạch Thiếu Trạch lại một lần nữa đi bệnh viện nhìn Trần Nguyệt, Trần Nguyệt nhìn thấy hắn lạnh lùng cứng ngắc, còn có tầm mắt nhàn nhạt không tiêu cự, lo lắng hỏi:
"Gần đây có chuyện gì phiền lòng sao?"
Bạch Thiếu Trạch nhìn đôi mắt sáng ngời ôn nhu của Trần Nguyệt, quay mặt qua chỗ khác, "Tô Cẩm Vinh muốn cùng ta ly hôn."
Trần Nguyệt trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, Tô Cẩm Vinh, còn không phải là thê tử hiện tại của Bạch Thiếu Trạch sao? "Là...... Là bởi vì em sao?"
"Không phải." Bạch Thiếu Trạch theo bản năng phủ định, sau đó khóe môi hơi nhếch, cười nhạo một tiếng nói, "Tôi cũng không biết."
Nói cho cùng, Bạch Thiếu Trạch cũng là một cái người EQ cực thấp, hắn cảm thấy hắn nên cho Tô Cẩm Vinh đều cho, Tô Cẩm Vinh còn có cái gì không thỏa mãn, thậm chí hắn cũng là thích cô.
Trần Nguyệt khóe miệng hơi hơi cong một chút, tươi cười nhạt nhẽo hơi lướt qua.
"Hảo hảo dưỡng thương, thời điểm xuất viện gọi điện thoại tôi tới đón." Nhận được điện thoại của công ty điện thoại, Bạch Thiếu Trạch nói với Trần Nguyệt.
"Ừm." Trần Nguyệt cười cười, mặt mày như họa.
Trở lại công ty, Bạch Thiếu Trạch nhìn ảnh chụp Tô Cẩm Vinh cùng Hàn Trầm ở quán cà phê vui sướng nói chuyện phiếm, mặt đen kịt một mảnh. Tựa như lúc trước hắn lấy hạng mục để lão bản công ty Tô Cẩm Vinh gây áp lực với cô, kết quả đối phương nói cho hắn, Tô Cẩm Vinh đã trực tiếp từ chức.
Hắn liền biết, Tô Cẩm Vinh ly hôn không phải không có nguyên nhân, hơn nữa, còn có người giúp nàng.
Cẩm Vinh tạm biệt Hàn Trầm xong liền tìm khách sạn ở, vô luận là biệt thự Bạch gia hay Tô gia, cô chưa muốn đi, dù sao, Cẩm Vinh cũng sẽ không ở chỗ này lâu.
Đương Cẩm Vinh đang ở khách sạn, xem laptop trên giường thì Tiêu Tiêu gọi điện thoại tới. Một hồi đến thành phố S, những người này đều đã biết cô trở lại.
Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, vẫn là nghe điện thoại, Tiêu Tiêu muốn gặp, Cẩm Vinh cũng đáp ứng.
Tiêu Tiêu hẹn gặp ở một quán cà phê, phong cảnh bài trí đều không tồi. Vừa thấy Cẩm Vinh từ cửa tiến vào, Tiêu Tiêu liền hưng phấn mà phất tay hô, "Cẩm Vinh."
"Lâu như vậy không gặp, để tôi lo lắng muốn ૮ɦếƭ."
"Cậu mấy ngày này đi đâu? Vẫn ổn chứ?"
Tiêu Tiêu một hơi đưa ra vài cái vấn đề, mà Cẩm Vinh như cũ bình tĩnh gọi một ly cà phê, thẳng đến hi Tiêu Tiêu dừng lại.
"Cảm giác cậu thay đổi thật nhiều." Tiêu Tiêu nhìn Tô Cẩm Vinh, hơi hơi dừng kích động cùng hưng phấn vừa rồi. Tuy rằng vẫn là bộ dáng dĩ vãng, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều, dịu dàng yên lặng biến mất, thay thế chính là tiêu sái tùy ý mạc danh hấp dẫn người.
Cẩm Vinh cười cười, "Vẫn là Tô Cẩm Vinh thôi." Mặc kệ có nguyện ý hay không, cũng chỉ có thể lấy thân phận Tô Cẩm Vinh ở thế giới này sống một đời.
"Xem ra chuyện ly hôn thật sự làm cậu thay đổi." Tiêu Tiêu thở dài nói, nhưng thực mau lại phấn chấn lên, Tô Cẩm Vinh như bây giờ so với trước kia thoạt nhìn cũng vui vẻ hơn nhiều, cô hẳn là cao hứng mới đúng.
Tiêu Tiêu nhớ tới nguyên do Tô Cẩm Vinh trở về, "Bạch Thiếu Trạch đáp ứng xử lý thủ tục ly hôn?"
"Ừm." Cẩm Vinh nhàn nhạt gật đầu.
"Hắn không phải là lừa ngươi trở về đi." Tiêu Tiêu lo lắng nói, lấy tính tình Bạch Thiếu Trạch, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Cẩm Vinh ưu nhã mà uống một ngụm cà phê, sau đó mỉm cười nói, "Không sao, ta sẽ làm hắn thực lòng muốn ký tên."
Vô luận là biện pháp gì, kiên nhẫn của Cẩm Vinh đã mau hao hết.
Nghe lời nói của Tô Cẩm Vinh, Tiêu Tiêu sau lưng hơi lạnh, cô bỗng nhiên cảm thấy, Tô Cẩm Vinh biến mất hồi lâu trở về có chút nguy hiểm.
"Nghe danh " hắc võ sĩ " đã lâu, lần này liền nhờ cậy các anh rồi." Cẩm Vinh khóe môi hơi cong.
Ngồi đối diện Cẩm Vinh là một nam tử tóc dài đeo kính râm, hắn hơi hơi gật đầu, cử chỉ toát ra tự tin nói "Tô tiểu thư yên tâm, chúng ta tuyệt đối xứng với thù lao tiểu thư đây đã chi trả."
"Vậy là tốt rồi."
Cẩm Vinh xong xuôi chuyện này, liền từ quán cà phê bước ra ngoài.
"Tô Cẩm Vinh?"
Trước cửa, một nhóm nam nữ trẻ tuổi quần áo thời thượng nhận ra cô. Nói đúng hơn, là nhận ra Tô Cẩm Vinh.
Trong đó liền có người ra tiếng nói, "Bạch Hân, này không phải đường tẩu sao?"
"Chị ta mới không phải đường tẩu Bạch gia, chỉ là chim sẻ bay lên cành đầu cũng chẳng biến thành phượng hoàng được mà thôi." Một nữ hài trẻ tuổi mặc váy đỏ đầy mặt kiêu căng trào phúng nói.
Cẩm Vinh ở ký ức nguyên thân tìm được rồi một chút ấn tượng mơ hồ, nguyên lai là đường muội Bạch Hân của Bạch Thiếu Trạch, còn có mấy cái con cháu thế giao sùng bái hắn. Bạch Thiếu Trạch là số ít có năng lực xí nghiệp kế thừa gia tộc từ khi chưa thành niên, bằng cấp cao lại đẹp trai, tự nhiên có không ít người sùng bái, đồng thời, cũng đối với Tô Cẩm Vinh xuất thân bình thường lại leo lên Bạch đại thiếu bất mãn chán ghét.
Liền tỷ như vị kia đường muội Bạch Hân kia, rất nhiều lần ngáng chân làm khó Tô Cẩm Vinh, Tô Cẩm Vinh nén giận, Bạch Thiếu Trạch cũng không quan tâm, khiến cho Bạch Hân càng làm càn.
Nghĩ vậy, Cẩm Vinh không khỏi cười cười, lại nâng lên con ngươi nhìn về phía bọn họ nói, "Có chuyện gì sao?"
"Cô dựa vào cái gì cùng đường ca ly hôn? Còn cố ý đem sự tình nháo lớn như vậy." Bạch Hân vẻ mặt phẫn hận, nữ nhân này vốn dĩ không xứng với đường ca, hiện tại cư nhiên còn chủ động ly hôn, nháo đến tất cả mọi người đều biết, người trong vòng đều chỉ chỉ trỏ trỏ đường ca, đường ca ưu tú cao ngạo như vậy, thế nhưng sẽ có vết nhơ như Tô Cẩm Vinh.
"Nói không chừng là lại leo lên cành nào khác rồi." Đám người bên cạnh châm ngòi nói, càng khơi dậy tức giận của Bạch Hân với Tô Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh ôm khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Hân nói, "Việc này cùng các người không quan hệ, cho nên, tóm lại là muốn làm cái gì?"
Kịch bản thiên kim tiểu thư hoành hành ngang ngược này 800 năm trước Cẩm Vinh chơi chán rồi.
Bạch Hân đồng bạn vẫn là đầu óc thanh tỉnh, nhìn tình huống không ổn liền trộm gọi điện thoại cho Lâm Yến, "Yến ca, Bạch Hân ***ng phải bạch thiếu lão bà Tô Cẩm Vinh, chính là người muốn ly hôn Tô Cẩm Vinh, Bạch Hân uống chút R*ợ*u, tính tình có chút...... Tóm lại các ngươi mau tới đây đi."
"Được, ta lập tức gọi Bạch Thiếu Trạch." Lâm Yến hoảng sợ, lập tức tìm Bạch Thiếu.
Bạch Thiếu Trạch lúc này đang ở trước khách sạn Tô Cẩm Vinh thuê phòng, hắn biết Tô Cẩm Vinh không về Tô gia, cũng không nghĩ về Bạch gia biệt thự, không nghĩ thấy hắn, hắn càng cố tình muốn gặp nàng.
Bạch Thiếu Trạch đem châm giẫm đầu mẩu TL ném ra ngoài cửa sổ xe, một chút đóm lửa còn lại tắt hẳn, lúc này, Lâm Yến điện thoại tới.
"Thiếu Trạch, không tốt, đường muội ngươi Bạch Hân cùng bằng hữu gặp Tô Cẩm Vinh."
"Gửi địa chỉ, tôi lập tức qua." Bạch Thiếu Trạch nhíu mày ngắt điện thoại, lập tức đánh tay lái, đi tìm Tô Cẩm Vinh.
Lấy tính tình ương ngạnh của Bạch Hân, còn không chừng sẽ khi dễ Tô Cẩm Vinh.
Bạch Thiếu Trạch thật ra trong lòng có Tô Cẩm Vinh, có lẽ là mất đi mới biết được đối phương tốt đến nhường nào, cũng mới biết được trong lòng hắn là có nàng, chỉ là hắn cũng không nguyện thừa nhận thôi.Truy cập wattpad để đọc truyện sớm nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Đến nơi, Bạch Thiếu Trạch lại nhìn đến một đám người vây lại, còn có mấy chiếc xe cảnh sát, tựa hồ đã xảy ra sự cố thực nghiêm trọng.
Bạch Thiếu Trạch trong lòng một lộp bộp, chẳng lẽ là Tô Cẩm Vinh bị thương?
Bạch Hân nha đầu này điên rồi sao? Không biết Tô Cẩm Vinh là tẩu tẩu sao? Cư nhiên còn dám dẫn người đi bắt ạt Tô Cẩm Vinh, Bạch Thiếu Trạch lửa giận ở trong lòng đằng khởi, tháo đai an toàn, kéo cửa xe, chạy tới chỗ đám người.
"Tô Cẩm Vinh! Tô Cẩm Vinh!" Bạch Thiếu Trạch đẩy người ra, lại không thấy được Tô Cẩm Vinh hắn cho rằng bị thương, mà là một đám tiểu tử ngồi xổm trên mặt đất giơ tay cúi đầu, đường muội Bạch Hân cũng ở trong đó.
Nghe được giọng nói của Bạch Thiếu Trạch, Bạch Hân còn ngẩng đầu vui sướng mà hô, "Thiếu Trạch ca ca."
"Bạch Hân?" Bạch Thiếu Trạch trong mắt hiện lên k*** sợ, đây là cái quỷ gì? Hắn nhìn bốn phía xung quanh, lại không thấy bóng dáng Tô Cẩm Vinh.
Một viên cảnh sát thấy vậy, nghiêm khắc nói, "An tĩnh, đừng có lộn xộn."
Bạch Hân kia nha đầu thế nhưng cũng ngoan ngoãn mà cúi đầu, không dám nói thêm lời nào nữa.
Lúc này, Lâm Yến cũng chạy tới, thấy một màn như vậy cũng là trợn mắt há hốc mồm, lôi kéo Bạch Thiếu Trạch nói, "Đây là có chuyện gì? Tô Cẩm Vinh người đâu?"
Thấy Bạch Thiếu Trạch cũng là bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả, Lâm Yến chỉ cảm thấy đau đầu, lại hướng cảnh sát hỏi, "Đồng chí cảnh sát, chúng ta là người nhà bọn họ, có thể xin hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cảnh sát suy nghĩ một chút, "Các ngươi nếu là người nhà, vậy cùng nhau tới sở cảnh sát đi."
Lâm Yến: "......"
Đồn cảnh sát thành phố S lúc hai giờ sáng.
"Cho nên các người là muốn phá xe của người tên là Tô Cẩm Vinh, phá nhầm, là xe người khác?" Lăn lộn nửa ngày, Lâm Yến mới làm rõ ràng tình huống, cảnh sát ngồi ở bàn bên đặt Pu't viết biên bản.
Bạch Hân còn mang còng tay tức giận nói, "Tô Cẩm Vinh căn bản không lái xe tới, lại gạt chúng ta nói đó là xe cô ta."
Một phụ nhân trung niên ngồi đối diện nghe xong, túc giận đến đứng dậy, mắng to, "Xe người khác, các người cũng dám tùy tiện phá, kia chính là Aston Martin ta mới mua có được không!!!??."
Bạch Hân sợ hãi rụt đầu vào trong, Bạch Hân chính là điển hình sợ mạnh lấn yếu.
Cảnh sát đang viết biên bản cũng ngẩng đầu nhắc nhở, "Cô cũng không phải là tùy tiện phá, đã cấu thành tội có ý định tổn hại tài sản người khác mức độ một."
"Đường ca, yến ca, giúp muội, muội không muốn ngồi tù." Bạch Hân ngày thường cũng liền khi dễ khi dễ tiểu tuỳ tùng bên người mà thôi, nghe thấy mình bị phán tội thì lập tức liền òa khóc.
Bạch Thiếu Trạch nghe được đau đầu, nếu không phải đối với đường muội này còn có vài phần cảm tình, hắn đã sớm gọi điện thoại làm tam thúc tam thẩm lại đây quản nữ nhi bọn họ, mà không phải từ nửa đêm đến rạng sáng đều ở cục cảnh sát, chờ nộp tiền bảo lãnh.
"Vậy chuyện chơi thuốc thì sao?" Bạch Thiếu Trạch nghiêm túc nói, này mấy cái người trẻ tuổi cư nhiên dám chơi giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Bạch Hân vội vàng lắc đầu, "Muội thật sự không chơi thuốc, tin tưởng muội." "Chúng ta cũng không có." Bạch Hân các bằng hữu cũng đi theo lắc đầu, cái tội này cũng thật không thể gánh.
"Vậy lời lúc trước thì sao, đều có người qua đường ghi âm làm chứng." Lão cảnh sát thẩm vấn nghiêm khắc hỏi.
Nếu không phải có cái tội danh chơi thuốc tập thể, cảnh sát cũng sẽ không coi trọng chuyện này như vậy, còn nửa ngày không cho nộp tiền bảo lãnh.
"Ta đó là bị Tô Cẩm Vinh kích thích, hồ ngôn loạn ngữ, không nghĩ nhiều như vậy." Bạch Hân sợ tới mức đều khóc bù lu bù loa, sớm biết rằng tuyệt đối không đi chọc Tô Cẩm Vinh, vội vàng tìm ૮ɦếƭ.
Mới nói nói mấy câu, cắt vài cái xe, thiếu chút nữa liền phải ngồi tù, cô ta cũng không phải là trẻ vị thành niên.
Lúc này, một cảnh sát từ bên ngoài tiến vào, bước nhanh đi đến bên người lão cảnh sát, nói: "Tống cảnh sát, đều là âm tính, cũng đã cẩn thận kiểm tra nhân chứng, cũng hỏi qua người trong quán ăn, chứng thực không có chơi thuốc."
Bạch Hân cùng các bằng hữu vừa nghe đến có bằng chứng bọn họ trong sạch, đôi mắt đều sáng lên, Bạch Thiếu Trạch cùng Lâm Yến cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng chuyện bọn họ làm hôm nay rất đáng giận, nhưng rốt cuộc hài tử nhìn từ nhỏ đến lớn, thật sự xảy ra chuyện bọn họ trong lòng cũng không quá tốt.Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Tống cảnh sát gật gật đầu, sau đó nói với Bạch Thiếu Trạch, "Nếu như vậy, tội danh không thành lập, có thể tạm thời nộp tiền bảo lãnh. Nhưng là......"
Nghe được " nhưng là " hai chữ, Bạch Hân tâm lại nhấc lên.
Chỉ thấy Tống cảnh sát nhìn về phía chủ xe đang ngồi bên kia, "Về tội có ý định tổn hại tài sản người khác, có lập án hay không còn muốn suy xét, đề nghị hai người tích cực cùng xe chủ thỏa thuận giải hòa, tận lực không cần đi công tố, bằng không sẽ phải làm theo trình tự tư pahsp, thành lập tội danh."
Bạch Thiếu Trạch đen mặt, nói: "Tôi đã biết."
Sau đó đứng dậy, bước sải chân dài về hướng phụ nhân bên kia đàm phán với đối phương.
Nếu là người bình thường, dùng tiền còn dễ giải quyết, nhưng nếu đối phương không thiếu tiền, lòng dạ lại hẹp hòi còn ngang ngược không nói lý, này liền phiền toái.
Không đành lòng lại nghe Bạch Thiếu Trạch cùng vị phu nhân đanh đá càn quấy kia cãi cọ, Lâm Yến quay đầu nhìn về phía Bạch Hân, bởi vì xác nhận cũng không chơi thuốc, cho nên đã được tháo còng tay.
"Tô Cẩm Vinh đâu?" Lâm Yến hỏi, hắn thực ra càng quan tâm cái này, rõ ràng là cùng nhóm người Bạch Hân nổi lên xung đột, kết quả Bạch Hân bọn họ làm ra sự tình lớn như vậy, mà Tô Cẩm Vinh người lại không thấy.
Bạch Hân hiện tại nghe được ba chữ " Tô Cẩm Vinh " đều nhịn không được thân mình run lên, lắc lắc đầu nói, "Không biết, chủ xe xuất hiện, người đã không thấy tăm hơi."
Chỉ sợ đã sớm ở thời điểm các ngươi bị chủ xe đanh đá dây dưa, liền nhân cơ hội trốn đi.
Lâm Yến nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, cố ý thiết kế Bạch Hân làm hỏng xe người khác, còn khiến cho người qua đường hiểu lầm bọn họ chơi thuốc, thậm chí, liền chủ xe là người đàn bà đanh đá lại có tiền khó chơi này, Tô Cẩm Vinh cũng suy xét tới rồi đi.
Hẳn là sẽ không khủng pố như vậy chứ, Lâm Yến kéo kéo khóe miệng.
Sau khi bồi thường số tiền không nhỏ, cộng thêm bị chiếm tiện nghi, Bạch Thiếu Trạch cuối cùng đem đàn tiểu hài tử từ cục cảnh sát bảo lãnh ra.
Lúc này đã 5 giờ sáng, trái ngược với kiêu ngạo ngạo khí hôm qua lúc vừa mới gặp Cẩm Vinh, hiện tại rõ ràng thông minh hơn nhiều, ai về nhà nấy.
Lâm Yến cũng mệt mỏi một đêm, về đến nhà liền ngủ một giấc, chờ khi tỉnh lại, mới phát hiện di động có vài cuộc gọi nhỡ từ Tiêu Tiêu, Lâm Yến lập tức gọi lại.
"Tối hôm qua phát sinh chuyện gì? Nghe nói là Bạch Hân bọn họ gặp được Cẩm Vinh." Tiêu Tiêu tức giận nói,
Lâm Yến cười khổ hai tiếng, "Yên tâm, Tô Cẩm Vinh không có bị bọn họ khi dễ." Ngược lại là bọn họ bị Tô Cẩm Vinh khi dễ, còn khi dễ đến không ra hình người, ở cục cảnh sát còn ngồi xổm mấy giờ đâu.
Hắn thuận miệng giải thích vài câu làm Tiêu Tiêu yên tâm, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 8 giờ rưỡi, "Ăn sáng chưa?"
Tiêu Tiêu nói, "Còn chưa ăn."
Lâm Yến cười nói, "Cùng đi ăn sáng đi, tôi đến đón."
"Được, đến lúc đó lại giải thích cẩn thận chuyện hôm qua đi."
Đám người tối hôm qua bị bắt đến cục cảnh sát đều không sai biệt lắm là con cháu Bạch gia, cho nên viêc này cũng không giấu được bao lâu liền truyền ra ngoài trong đó nhân vật trọng yếu, Tô Cẩm Vinh, cùng với thân phận Bạch tam thẩm cũng được mọi người bàn tán, đặc biệt là sau chuyện này, sớm hay muộn, Bạch Thiếu Trạch cũng sẽ ly hôn với Tô Cẩm Vinh đi.
Bạch Thiếu Trạch trầm mặc, một lúc lâu không nói chuyện, người nhà đều biết Bạch Thiếu Trạch tính tình quật cường, cũng không dễ khuyên bảo lay động ý hắn.
Nếu hắn không thích Tô Cẩm Vinh, nguyện ý buông tay thì dễ dàng rồi, nhưng hiện tại Bạch Thiếu Trạch biết trong lòng mình có Tô Cẩm Vinh, sao có thể lại buông tay, nghĩ cũng không cần nghĩ.
_____
Quán cà phê, Hàn Trầm cùng Cẩm Vinh bàn bạc chuyện khởi tố lên tòa án, "Kỳ thật tôi cũng không kiến nghị Tô tiểu thư khởi tố ly hôn, chuyện này đối với thanh danh của ngài vô cùng bất lợi."
Hắn thiện ý nhắc nhở, "Bạch tiên sinh đi tìm tôi, có thể nhìn ra được hắn là thực lòng, có lẽ hai người nên ngồi xuống mặt đối mặt nói một chút, có thể giải quyết chuyện này theo cách có lợi cho hai bên."
"Tôi nhắc nhở anh, tôi đã nói không muốn nhìn thấy mặt hắn ta." Cẩm Vinh buông chén trà, nhìn về phía hắn, con ngươi trầm tĩnh.
"Tô tiểu thư, chuyện tình cảm vẫn là nên đối mặt mà nói với nhau." Hàn Trầm đáy mắt đựng đầy ôn nhu, nói.
Cẩm Vinh thở dài một hơi, xem ra người Tô gia cũng đã tìm tới Hàn Trầm, cũng không biết nói cái gì, làm một vị luật sư lúc trước còn nhìn có đầu óc một chút, biến thành người chủ trì tiết mục giải trí tìm kiếm tình yêu vào mỗi tối thứ bảy. Truy cập wattpad để đọc truyện sớm nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
"Hàn luật sư, anh thích tôi đúng không?" Cẩm Vinh bỗng nhiên ném ra một quả bom.
Hàn Trầm: "......"
Nhưng khẩn trương do dự trên mặt Hàn Trầm đã bán đứng hắn, cầm cốc cà phê lên uống ba bốn lần, Cẩm Vinh nội tâm cũng ha hả, đây là cảm thấy cô không có đầu óc, hay chính hắn là tên không não đây.
Nói thực, Cẩm Vinh cùng nguyên thân khác biệt rất lớn, vậy Hàn Trầm vì sao vẫn muốn thượng trẫm chứ, chẳng lẽ chỉ là thích gương mặt này?
Điều chỉnh lại cảm xúc vi diệu trong lòng, Cẩm Vinh lại mỉm cười nói: "Tôi mời Hàn luật sư là muốn anh giải quyết chuyện li hôn cho tôi, không phải muốn tìm bạn tình, có một chút tố chất chuyên nghiệp đi."
Cẩm Vinh nói ra nói hiển nhiên là ngoài dự kiến của Hàn Trầm, hắn có chút khẩn trương thất thố nói, "Tôi...... Tôi không phải ý tứ này, tôi chỉ là... ngài, Cẩm Vinh cho tôi một cơ hội, tôi có thể chăm sóc em..."
Hắn nghe nói chuyện phát sinh với Tô Cẩm Vinh, tin tưởng Tô Cẩm Vinh nhất định là cô gái tốt đẹp thiện lương, cũng bất giác bị Tô Cẩm Vinh "thiện lương" hấp dẫn.
Cẩm Vinh: "Ha ha... ta thiện lương sao?"
"Tôi cần một luật sư chuyên nghiệp, còn Hàn luật sư, hiển nhiên anh không đủ tư cách."
"Anh bị đuổi việc."
Sau khi trở về, Cẩm Vinh cùng văn phòng luật sư liên hệ một chút, mới biết được, Hàn Trầm là luật sư từ nước ngoài về, bằng cấp cao là thật, giá trị nhan sắc cao cũng là thật.
Nhưng hắn là luật sư công ích, rất có tấm lòng bác ái.
Đây cũng là vì sao hắn nhận làm vụ kiện vừa khó giải quyết vừa không có lợi ích của Cẩm Vinh. Người trong văn phòng luật sư cũng rất bất đắc dĩ, không có người nguyện ý nhận vụ này, mấy vạn khối Cẩm Vinh lưu lại lúc trước cũng chỉ đủ chi trả phí luật sư giai đoạn trước mà thôi.
Sau khi biết người ủy thác là Cẩm Vinh bỏ nhà ra đi, vừa thất nghiệp lại không có nhà ở, văn phòng luật sư cảm thấy nên suy nghĩ cho tình hình kinh tế của thân chủ một chút, mà Hàn Trầm lại vừa vặn rất thích hợp.
Biết được chân tướng, Cẩm Vinh nhịn không được đỡ trán, quả nhiên, của rẻ của ôi, chút tiền ấy của nguyên thân cũng chỉ đủ để đổi lấy một nam phụ bác ái tràn đầy lòng hảo tâm mà thôi.
Đến nỗi kế hoạch tưởng như tốt đẹp lúc trước, Cẩm Vinh an ủi chính mình, chỉ là một chút ngoài ý muốn mà thôi, kế hoạch của cô vẫn là hoàn mỹ.
Mà Hàn Trầm là nét Pu't đi lệch.
Không bao lâu, Bạch Thiếu Trạch lấy ra ảnh theo dõi Tô Cẩm Vinh, hoài nghi vợ Ng*ai t*nh, cùng với Cẩm Vinh bên này không có luật sư đại diện, khiến cho ly hôn lâm vào cục diện bế tắc.
"Cuối cùng, vẫn là ta phải ra tay." Cẩm Vinh thở dài một hơi nói.
Quyết định dựa vào chính mình, Cẩm Vinh lại lần nữa đến cậy nhờ vào thị trường chứng khoán rực rỡ, muốn thuê luật sư tốt, phải có tiền nha.
Rất muốn đi ςướק ngân hàng.
Cẩm Vinh lại thở dài.
Phấn đấu mấy buổi tối, Cẩm Vinh rốt cuộc cũng có tiền đi mời đại luật sư, lần này là một nữ sĩ họ Chu, hơn ba mươi tuổi, khôn khéo giỏi giang, ở giới tư pháp có tiếng " trăm trận trăm thắng ", cùng với " tiền tài tối thượng ".
Cẩm Vinh tỏ vẻ, cô liền thích điểm này, có thể sử dụng tiền giải quyết, đều không là vấn đề.
Cẩm Vinh cùng Chu luật sư lần đầu tiên gặp mặt, liền ủy thác hai việc, một là mau chóng giải quyết ly hôn, hai là khởi tố Hàn Trầm tội quấy rối.
Chu luật sư chỉ là gật gật đầu, " Tô tiểu thư yên tâm."
Nói chuyện ngắn gọn tác phong chuyên nghiệp, đương nhiên, nếu sự tình xử lý cũng có thể dứt khoát lưu loát như vậy thì tốt rồi.
Mà bên kia, Bạch Thiếu Trạch công ty cũng xảy ra chuyện.
"Rốt cuộc là như thế nào?" Bạch Thiếu Trạch ở phòng hội nghị nổi trận lôi đình, một loạt sự kiện gần đây khiến cho hắn trở nên càng thêm táo bạo.
Rốt cuộc có người dám đỉnh hắn áp lực giải thích một chút, "Hẳn là " hắc võ sĩ ", là hacker nổi tiếng bên Mỹ, người có tiền là có thể thuê hắn đi tấn công, moi thông tin cứ có tiền là có thể."
"Vì sao hắn lại theo dõi công ty của chúng ta." Bạch Thiếu Trạch nhíu mày nói.
"Này...... Chúng ta cũng không biết." Thuộc hạ đều lắc lắc đầu,
"Có thể thuê người phản kích, hoặc báo cảnh sát an ninh mạng hay không?" Bạch Thiếu Trạch trầm tư một chút, nói.
Cố vấn pháp luật chần chờ nói, "Chúng ta thử xem đi, nhưng tốt nhất không cần ôm hy vọng quá lớn, tập trung vãn hồi tổn thất phía trước."
Hội nghị sau khi kết thúc, bí thư vội vã mà đi đến bên người Bạch Thiếu Trạch, thấp giọng nói, "Bạch lão tiên sinh gọi điện thoại tới."
Bạch Thiếu Trạch hơi hơi kinh ngạc, phụ thân tìm hắn đều sẽ gọi thẳng vào điện thoại của hắn, trừ phi là có chuyện rất quan trọng. "
Hắn tiếp nhận điện thoại, liền nghe được thanh âm Bạch phụ ám trầm, "Ly hôn không cần tiếp tục kéo dài nữa."
"Ly hôn là chuyện của con, cha đừng xen vào." Bạch Thiếu Trạch không nghĩ tới phụ thân tìm riêng hắn lại là vì việc này,
Bạch phụ ngữ khí nháy mắt biến trọng, "Hôn nhân là chuyện riêng tư, chúng ta không can thiệp, nhưng với điều kiện là không ảnh hưởng đến công ty."
"Ba, ba là có ý tứ gì." Bạch Thiếu Trạch sắc mặt chấn kinh rồi chớp mắt,
"Công ty bị " hắc võ sĩ " nổi danh thương giới tấn công, bọn họ là lấy tiền thay người làm việc, trả tiền chính là, Tô Cẩm Vinh." Bạch phụ nghiêm khắc nói.
"Sao có thể?" Bạch Thiếu Trạch bật thốt lên mà nói, Tô Cẩm Vinh bất quá là một nhà thiết kế bình thường mà thôi, sao có thể...
"Đừng nói không có khả năng, bọn họ đã gọi điện thoại cho ta, một ngày không ký tên, thông tin tuôn ra ngoài sẽ càng nhiều, Thiếu Trạch, phải hiểu được, ích lợi công ty là không có khả năng vì hôn nhân của bất kì ai mà xâm phạm vào."
Bạch Thiếu Trạch bỗng nhiên cảm thấy tim nặng trĩu, nhưng bạch phụ cường ngạnh yêu cầu cũng không thể không gật đầu đáp ứng.
Thật là buồn cười, lúc trước là hắn hướng công ty Tô Cẩm Vinh tạo áp lực, muốn bức cô trở về, hiện tại lại biến thành cô thỉnh người ngắm bắn công ty hắn, buộc hắn ký tên.
Nếu là để Giang Hủ Lâm Yến bọn họ biết, phỏng chừng sẽ nói đây là báo ứng đi.
Thu được tin tức từ phía Chu luật sư, Cẩm Vinh liền một nửa tiền thù lao còn lại chuyển cho hắc võ sĩ.
Có thể thu tay lại.
____
Lúc xử lí thủ tục ly hôn, Cẩm Vinh cũng là lần đầu tiên gặp được Bạch Thiếu Trạch, cùng cái người cao ngạo lạnh nhạt, Bạch Thiếu Trạch trong trí nhớ nguyên thân, khác biệt rất lớn, có chút chật vật, hiển nhiên gần đây gặp không ít chuyện.
Cẩm Vinh cong cong khóe miệng.
Sau khi Tô Cẩm Vinh đưa ra đề nghị ly hôn, Bạch Thiếu Trạch cũng là lần đầu tiên gặp lại cô, chỉ là hai tháng không gặp mà thôi, lại cảm giác giống như thay da đổi thịt.
Còn có thể làm ra đủ loại sự tình.
Bạch Thiếu Trạch ngừng một chút, cuối cùng vẫn đặt Pu't kì lên giấy tờ.
Chu luật sư thực mau liền xử lý tốt sự tình, Cẩm Vinh thuận lợi ở trên pháp luật khôi phục trạng thái độc thân.
Thời điểm rời đi, Bạch Thiếu Trạch còn muốn nói gì, lại bị Chu luật sư chặn, "Xin lỗi, đương sự phía tôi chưa đồng ý, Bạch tiên sinh ngài tốt nhất cách xa đương sự bên tôi một chút, rốt cuộc ngài có tiền sử xâm phạm đời tư của đương sự Tô Cẩm Vinh, tuy rằng, đương sự bên tôi không có vì những việc này thật sự khởi tố ngài."
Xem ra Chu luật sư điều tra còn rất kỹ càng tỉ mỉ, Tô Cẩm Vinh ba năm hôn nhân, Bạch Thiếu Trạch không ít lần tạo áp lực từ phía công ty và phía gia đình đối với cô.
Đương nhiên, làm luật sư bảo hộ quyền lợi Tô Cẩm Vinh, Chu luật sư vẫn là tự động xem nhẹ chuyện Cẩm Vinh mướn người xử lý công ty Bạch Thiếu Trạch.
Bạch Thiếu Trạch nắm tay, sắc mặt có chút ẩn nhẫn.
Cẩm Vinh thở dài, vỗ vỗ bả vai Chu luật sư, "Để tôi nói với hắn một câu đi."
Chu luật sư không có dị nghị, đi sang một bên, Bạch Thiếu Trạch tựa hồ trên mặt hiện lên một chút ý mừng, "Cẩm Vinh."
Cẩm Vinh đối hắn lộ ra cái tươi cười, "Anh có biết không, anh là một cái người tính cách vô cùng khuyết tật, vô cùng."
#101 cách chọc người phát điên của Cẩm Vinh.#
Nhìn Bạch Thiếu Trạch tức giận phất tay áo bỏ đi, không có bất luận cái gì kéo dài, Cẩm Vinh cong cong khóe miệng, cô am hiểu nhất rắc muối lên miệng vết thương nha.
Chu luật sư đi đến bên người cô, "Hàn Trầm giải quyết xong rồi."
"Được." Cẩm Vinh không chút để ý đáp, đối với Hàn Trầm, chỉ là cảnh cáo nho nhỏ một chút mà thôi.
"Hai ngày này phiền toái Chu luật sư." Cẩm Vinh đưa cho Chu luật sư một cái phong bì thật dày, mỉm cười nói.
Chu luật sư nhìn rõ ràng số tiền nhiều gấp đôi thỏa thuận ban đầu, thoáng kinh ngạc, "Tô tiểu thư, này......"
Cẩm Vinh đưa phí luật sư vốn không hề ít.
Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Tôi đối với Chu luật sư vô cùng hài lòng."
Chu luật sư cũng không dài dòng, sảng khoái mà nhận lấy, sau đó cười nói: "Tô tiểu thư kế tiếp tính toán là......"
Cẩm Vinh lại lần nữa mang lên kính râm, ngữ điệu vui sướng mà thoải mái mà nói, "Hành trình còn không có kết thúc đâu."
Vé máy bay cũng đã mua, chiều nay là có thể rời đi.
Lúc sau, Cẩm Vinh liền bắt đầu hành trình vòng quanh thế giới, đi qua vô số địa phương, vô số phong tục, con người khác nhau, không trở lại thành phố S, lại lần nữa biến mất trong tầm mắt mọi người.
_____
Trần Nguyệt không cùng Bạch Thiếu Trạch ở bên nhau, Trần Nguyệt sắp kết hôn, cũng chỉ trở về nhìn hắn một lần mà thôi.
Trả thù một người, cái này, Trần Nguyệt vẫn luôn rất am hiểu.
Tiêu Tiêu cùng Lâm Yến kết hôn, còn nhắn tin cho số điện thoại cũ của Cẩm Vinh, hy vọng Tô Cẩm Vinh có thể trở về tham gia hôn lễ, đáng tiếc cuối cùng vẫn là không có xuất hiện.
Tiêu Tiêu có chút tiếc nuối, nhưng biết Tô Cẩm Vinh trên thế giới này chỗ nào vẫn luôn vui vẻ chơi bời, cô cũng vui thay.
Kỉ niệm năm năm kết hôn, Tiêu Tiêu cùng Lâm Yến được mời đi đi triển lãm tranh, nghe nói người này cũng suốt ngày rong ruổi trên đường, vẽ những phong cảnh để lại dấu ấn trong lòng hắn, tên tuổi khá nổi tiếng, hình như là Họa An, Họa Phong gì đó.
Xem xét mấy bức họa, Tiêu Tiêu cùng Lâm Yến đứng trước một bức tranh, đây là tác phẩm duy nhất của vị họa sĩ kia có nhân vật chính là con người.
Tuy rằng chỉ là bóng dáng của một cô gái.
Đứng trên một vách đá, xung quanh không một bóng cây, chỉ có ánh nắng và chân trời rộng mở, đón gió ôm tự do.
Tiêu Tiêu hơi hơi kinh ngạc cảm thán một tiếng, "Bóng dáng này có chút quen thuộc."
Lâm Yến đồng dạng cười nói, "Là rất quen thuộc."
_____
-hoàn thế giới 8-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc