Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc - Chương 48

Tác giả: Esther Cửu Cửu

Lúc này, thang máy vừa tới, Phó Vân Hàn nhàn nhạt liếc hắn một cái, lập tức đi vào, đến khi cửa thang máy khép lại, hắn cũng không ngước mắt nhìn.
Tần Cảnh Chi trong lòng bị đè nén một trận, đột nhiên đánh một quyền lên tường, thấp giọng chửi mộtcâu thô tục, vừa mới trên cái mặt than kia, hắn thế nhưng cảm thấymột tia châm chọc?
hắn bực bội kéo kéo cà vạt, trực tiếp vàovăn phòng Tần Úy Nhiên, trong lòng ẩn ẩn hoảng hốt làm hắnthậm chí quên gõ cửa.
“Phó Vân Hàn tới làm gì?” hắn đứng trước bàn công tác, trực tiếp hỏi bà.
Mà lúc này Tần Úy Nhiên cũng không có tâm đi chất vấn hắn lễ phép haykhông, bà lạnh lùng cong cong môi, dấu đi mặt mày mỏi mệt: “A, còn không phải con làm chuyện tốt.”
“Có ý tứ gì?” hắn nhăn mi, ngữ điệu của bà có chút âm dương quái khí làm trong lòng hắn thực khôngthoải mái.
Câu nói này lại như ngòi nổ, hoàn toàn kích phátlửa giận Tần Úy Nhiên đang đè ép, bà đột nhiên đứng lên, đem ảnh chụp trong tay hung hăng ném lên người hắn, “ý tứ gì? Chính con làm gì con không rõràng sao?!”
Ảnh chụp rơi rụng xuống, Tần Cảnh Chi mímchặt khóe môi thuận thế nhìn xuống mặt đất, tức khắc đồng tử co rút, trong đầu trống rỗng. Đầu ngón tay ngăn không được run rẩy, hắn nắm chặt lòng bàn tay kiệt lực làm mình bình tĩnh.
Mỗi một bức ảnh đều có hắn, còn có những cử chỉ thoạt nhìn thật thân mật.
không phải, sự tình căn bản không phải như bọn họ nghĩ! Chính là những lý do đó hắn khó có thể mở miệng, đặc biệt là ở trước mặt bà.
“Tần Cảnh Chi, con thật đúng là có bản lĩnh!” Tần Úy Nhiên bực bội đi lại trong phòng, hình ảnh trênảnh chụp này đó gợi lạiký ức mười mấy năm qua chôn sâu dưới đáy lòng bà, giờ phút này bà rốt cuộc không bình tĩnh được, trên mặt tràn đầy cuồng loạn, còn lộ ra một tia bi ai, “Con học cái gì không học, cố tình đi học cha con! Mẹ có phải nên cảm thán một câu gien quá mạnhhay không, mới làm con cho dù không ở cùng với ông ta, cũng học hết thảy thất thất bát bát!”
Bà nói làm Tần Cảnh Chi giống như con thú bị chọc giận,ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng, hắn nắm chặt tayhít một hơi thật sâu, bỏ qua đau đớn trong иgự¢, hỏi từng chữ: “Phó Vân Hàn rốt cuộc tới làm gì?”
“Từ hôn.” Bà châm chọc cười.
“Mẹ đồng ý?” hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt bà, thái dương nhảy liên tục.
“Bằng không thế nào? Con còn ngại không đủ mất mặt sao? Chẳng lẽ muốn bọn họ lấy ra ảnh chụp quá đáng hơn nữa? Mẹ thật ra muốn hỏi con một chút, Mộc Mộc có chỗ nào không tốt? nếu con không thích, vì cái gì còn đồng ý đính hôn? Các con không phải vẫn ở một chỗ thực tốt sao, con biết rõ con bé thích con thế nào, vì sao còn làm thương tổn nónhư vậy?…”
Nghe một câu bà nói, trong đầu hắn “Ong” một tiếng, đại não sắp nổ tung, máu toàn thân cấp tốc chảy lên trên, hắn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, rốt cuộc nghe không được bất luận thanh âmgì.
“Ai bảo mẹ đồng ý?” thanh âm nghẹn ngào đột nhiên cắt đứtlời chất vấn, Tần Cảnh Chi chống tay lên bàn công tác, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt sung huyết, đầy mặt âm u, “Con mẹ nó ai cho phép mẹ đồng ý!”
“Tần Cảnh Chi!” Tần Úy Nhiên tức đến đỏ mắt, tiến lên hung hăng tác hắn, “Giáo dưỡng của con đâu?”
hắn bị đánh đến hơi hơi quay đầu đi, lông mi rủ xuống che đậy biểu tình trong mắt.
Khóe môi gợi lên độ cong thê lương bi thương, hắn nghiêng mặt thấp thấp cười.
“Con…” Tần Úy Nhiên sững sờ, trong lòng nhạy bén nhận ra một tia không thích hợp, vừa rồi bà trừng lớn mắt, nhìn hắn chậm rãi quay đầu lại, trong mắt lăn xuống từng hạt nước mắt.
Trong mắt hắn toàn là bi thương, thanh âm lại lạnh băng không mang theo một tia tình cảm.
“Trước đây,mẹ chưa bao giờ để ý đến ý nghĩ của con. Nhưng lần này, không phải do mẹ.”
Dứt lời, hắn không nhìnngười đang đứng tại chỗ sắc mặt, dùng sức lau mặt, bước ra ngoài.
hắn đã không phải hắn mười năm trước.
hắn muốn, hắn chắc chắn phải tự mình tranh thủ.
trên đường, Tần Cảnh Chi lái xe rất nhanh, hắn vận dụng quan hệ tra được thời khoá biểu của cô, tìm được khu học, rồi ngồi ở trênghế dài dưới lầu, lẳng lặng chờ.
Khung cảnh yên tĩnh, làm tâm hắn khủng hoảng bất an hơi chút bình tĩnh một chút. hắn nhìn hàng hiên phía trước xuất thần, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng lúc trước cô đi trường học tìm hắn.
Có phải cô cũng từng giống hắn lúc này hay không, trong lòng tràn đầy một người, an tĩnh lại cam tâm tình nguyện chờ đợi.
Giữa bọn họ, bắt đầu từ khi đó, một bước sai, từng bước sai.
Trong mắt hiện lên đau xót, tay hắn run rẩy từ trong иgự¢ lấy ra một điếu thuốc, kẹp giữa hai tay, suy nghĩ lại bắt đầu bay xa.
Hút thuốc là về sau học được, nhưng không đến vài lần liền bị cô ngẫu nhiên phát hiện, cô nhăn mặt tận tình khuyên bảo nói thật nhiều lời với hắn. Lúc ấy hắn vẫn chưa để ý.
Chính là sau ngày đó, mỗi khi hắn bực bội khó chịu móc hộp thuốc ra, đều sẽ theo bản năng nhớ tới, lúc ấy trong mắt to của cô thoáng hiện khổ sở. Bật lửa cũng không ấn xuống.
hắn kéo kéo khóe miệng, biểu tình trên mặt nếu ai thấy, đều cho là tựa hồ một giây thôi hắn sẽ khóc ra.
Tiếu Tiếu, em xem, em đã nói, kỳ thật tôi cũng nghiêm túc nghe.
Tiếng chuông tan học vang lên, Sở Mộc Tình và Tưởng Chiêu Chiêu cười nói đi ra khỏi tòa nhà, mắt thấy người thanh niên đáng chú ý ở cửa.
cô mím môi, thấp giọng nói vài câu với Tưởng Chiêu Chiêu, rồi mới nhấc chân đi đến chỗ hắn.
“Tiếu Tiếu.” hắn có chút luống cuống chân tay, lòng tràn đầy mà không biết nói ra như thế nào.
“đi thôi, đi ăn cơm trước.”
“Được được.” hắn liều mạng gật đầu, đuổi kịp bước chân cô.
Hạ Tình Tình chọn một phòng bao nhỏ, có một số việc, bọn họ xác thật nên nói rõ ràng.
Tần Cảnh Chi ngồi ở đối diện, do dự chuẩn bị đem mọi chuyện nói cho cô.
hắn lấy dũng khí ngẩng mặt, ánh mắt lại phút chốc dừng lại. hắn đột nhiên đứng lên, làm cái bàn lay động, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới xương quai xanh của cô. Mới vừa ở cô vô tình vén tóc, trên da thịt tuyết trắng, lộ ra một dấu vết màu đỏ.
“Đó là cái gì!” hắn hai tay gắt gao túm chặt khăn trải bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi, hắn có bao nhiêu hy vọng là mình nhìn lầm rồi.
Hạ Tình Tình theo ánh mắt hắn cúi đầu xem, trong lòng lộp bộp rơi xuống.
Là dấu hôn.
“Là ai!” hắn lại gầm nhẹ hỏi.
Hạ Tình Tình bình tĩnh nhìn hắn: “Là ai quan trọng sao?”
Tần Cảnh Chi bắt lấy cổ tay cô kéo cô từ ghế lên, dùng sức bắt vai cô, trong mắt đã đỏ bừng.
“Có phải Phó Vân Hàn hay không! Có phải hay không!” hắn mất khống chế gào rống, trái tim như bị cái gì mạnh mẽ xé rách.
cô không phủ nhận.
cô cam chịu làm Tần Cảnh Chi cảm thấy mình sắp điên rồi. Quả nhiên! hắn trước nay đều không thích Phó Vân Hàn, hắn ta tồn tại luôn là làm hắn từ đáy lòng ghen ghét và sợ hãi, hắn không biết loại cảm giác này từ đâu đến, chỉ có thể quy kết cho trực giác. Giờ phút này, hắn lại hận cực kỳ vì mình nhạy bén.
“Vì cái gì! Vì cái gì! không phải em thích anh sao! Em không phải chỉ thích anh sao! Sao em có thể! Sao có thể!” hắn điên cuồng lắc bả vai cô, “Em từ hôn với anh chính là muốn ở chungvới hắn sao! không có khả năng! Tuyệt đối không thể!”
hắn phát run cả người, căn bản không dám nghĩ giữa bọn họ rốt cuộc tới bước nào, mặc kệ là đáp án gì đều làm hắn đau lòng khó nhịn.
Hạ Tình Tình dùng sức tránh thoát hắn.
“Thế nào, anh cũng sẽ để ý? Cái đó, không phải đều là anh dạy em sao?” Nghĩ đến những đau thương trong quá khứ đó, cô nhìn hắn hiện giờ điên cuồng, trong lòng chỉ tràn đầy châm chọc. cô thở nhẹ, đạm mạc mở miệng, “Tần Cảnh Chi, anh biết rõ ràng. Tự đẩy em ra, chính là anh.”
“A!” hắn thống khổ ôm đầu, cô nói ra sự thật màhắn không muốn đối mặt nhất.
“không phải như em nghĩ! anh không thích họ, anh chỉ là…”
Chỉ là cái gì? không muốn thống khổ một mình, nên muốn cô cùng chịu tra tấn.
Hạ Tình Tình nghe không hiểu hắn nói, nhưng mặc kệ hắn có ý tứ gì, kết cục đều sẽ không có thay đổi. Huống chi...
“Tần Cảnh Chi, bá mẫu đã đồng ý từ hôn. Em đã hết hy vọng với anh, dùanh từng vì cái gì, emcũng không thích anh nữa.”
một câu nói, hoàn toàn đánh hắn vào vực sâu.
hắn thống khổ, hắn mâu thuẫn, hắn có lí do, hết thảy cô không muốn biết.
Nhìn cô hai mắt lạnh băng, trong đầu hắn đột nhiên rõ ràng xưa nay chưa từng có.
rõ ràng ý thức được, hắn thật sự hoàn toàn mất cô.
An gia, An Tử Viện tựa lưng vào ghế ngồi, làn lượt nhìn ảnh trên màn hình, khóe miệng lộ ra cười vừa lòng.
“Tiểu thiếu gia, An... Vị kia có việc tìm ngài.”
Ngón trỏ hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhàn nhạt mở miệng: “Tống cổ ra ngoài.”
Cục diện hắn muốn, đã đạt được.
Cần gì lại đi hợp tác cùng người chán ghét đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay