Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc - Chương 06

Tác giả: Esther Cửu Cửu

Hạ Tình Tình ở trong lòng trợn trắng mắt, trên mặt vẫn điềm tĩnh ngoan ngoãn như cũ.
Khương Hạo thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, không giống các nữ nhân trước, hoặc là run run rẩy rẩy, hoặc là khóc sướt mướt, đột nhiên có vài phần hứng thú, "Tên là gì?"
"Nô tỳ gọi là Lý Uyển Tình."
"Tên thật ra không tồi." Cười nhạt một tiếng, lần thứ hai hắn không chút để ý mở miệng: "Nhìn ta."
Hạ Tình Tình giương mắt nhìn lên, lọt vào tầm mắt chính là một khuônmặt góc cạnh rõ ràng, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, nhưng khóe miệng mím chặt cùng ánh mắt sắc bén lạnh băng phá hủy phần tuấn dật kia, ngược lại tạo ra một loại khí thế làm người ta không dám nhìn thẳng.
Khương Hạo thấy trong đôi mắt côlà sửng sốt, trên mặt có hoảng hốt trong nháy mắt, sắp làm hắnnghĩđến ảo giác. hắn dời mắt đi, thanh âm lạnh lùng: "Ngươi, xem phía sau đi."
"Dạ?"
"Bản công tử bảo ngươi quay đầu lại xem phía sau!"
Hạ Tình Tình quay đầu nhìn lại, cả người run lên thiếu chút nữa thét ra tiếng chói tai. Trong phòng hai bên tường treo từng hàng mặt quỷ, mỗi cái đều quỷ dị đáng sợ, mỗi mặt quỷ có đôi mắt đều lộ ra u quang hoặc đỏ hoặc xanh, có miệng phun lưỡi máu chảy đầm đìa, có lộ ra răng nanh nhòn nhọn, trong phòng cũng không đốt đèn, trừ ánh sáng ngoài phòng chiếu vào, nguồn sáng duy nhất đến từ những đôi mắt đó, có vẻ càng âm trầm khủng bố.
Khương Hạo là kẻ biến thái a!!! Ai sẽ đem phòng ngủ làm thành như vậy! Hạ Tình Tình nuốt xuống tiếng thét, ở trong lòng điên cuồng hò hét, trái tim bang bang nhảy lên, tay trong tay áo run nhè nhẹ.
"Ký chủ, bình tĩnh! Bổn hệ thống mới vừa tiến vào cũng hoảng sợ, thấycô khẩn trương không dám nóicho cô."
Cậu không nhắc nhở tôi, tôi mới càng bị dọa! Tốt xấu cũng từng là người ở hiện đại chơi đùa quỷ ốc, Hạ Tình Tình rất nhanh điều chỉnh tốt hơi thở.
"Thế nào, thích sao?" Bên tai truyền đến thanh âm Khương Hạo hơi không có hảo ý.
"Nô tỳ cảm thấy... rất là đồ sộ..." Hạ Tình Tình nắm chặt đôi tay, nỗ lực làm thanh âm mình nghe ra trấn định.
Khương Hạo nghe vậy thu hồi cười, hơi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt âm lãnh, khôngbuông tha bất luận biểu tình biến hóa nào của cô, cảm giác áp bách che trời lấp đất đánh úp lại, áp hô hấp có chút khó khăn, Hạ Tình Tình tay nắm càng chặt, trên mặt lại càng thêm trấn định, hai mắt hơi hơi trợn to, sáng lấp lánh ướt đẫm, không có một tia sợ hãi.
Khương Hạo nhìn đôi mắt nàng nửa ngày, thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên một tia không được tự nhiên, chắp tay sau lưng xoay người, "đi ra ngoài." Thanh âm nghe không ra cảm xúc.
Hạ Tình Tình phản ứng lại, cúi đầu nói "Nô tỳ cáo lui." Sau đó xoay người lui ra, cô không thấy, nháy mắt khi cô xoay người, Khương Hạo quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng cô chậm rãi rời đi, nhìn thật lâu.
Thẳng đến đi rất xa khỏi viện, Hạ Tình Tình mới thở nhẹ, hai chân có chút nhũn ra.
"Ký chủ, cô có khỏe không?"
"Tôi rất tốt!" Hạ Tình Tình trợn trắng mắt, đi đến viện mình, lúc đi vào, người bên trong nhìn thấycô mộtbộ dáng hoàn hảo không tổn hao gì, tròng mắt đều trừng ra, khe khẽ nói nhỏ với nhau, Hạ Tình Tình kéo kéo khóe miệng, gật gật đầu với các nàng,vào phòng đóng cửa lại.
Nằm ở trên giường, Hạ Tình Tình nhìn trần nhà, có chút ngây người. Hôm nay xem như thành công hay không? nói thành công, Khương Hạo tựa hồ đối với nàng không có hứng thú gì, nói không thành công, nàng đã không bị đánh ૮ɦếƭ cũng không giống những tỳ nữ lúc trước bị dọa ૮ɦếƭ khi*p. Hôm nay tiếp xúc, nàng cảm thấy hành vi của Khương Hạo có chút quỷ dị, tuy là hơi biến thái, nhưng tựa hồ cũng không bạo ngược giống như đồn đãi, từ đầu tới đuôi trừ muốn dọa, cũng không làm cái gì khác đãthảnàng đi rồi. Chỉ không biết, hắn đối với phản ứng của nàng hôm nay, có vừa lòng hay không?
Ngày hôm sau, Hạ Tình Tình có thể nói là khổ không nói nổi, mặc kệ nàng làm cái gì, đều sẽ có một tầm mắt quỷ dị tìm tòi nghiên cứu lặng lẽ ngắm nghía, lúcnàng nhìn lại, chủ nhân tầm mắt lập tức dời đi, cả ngày nàng đều cảm thấy sau lưng lạnh căm căm.
Tình huống này vẫn liên tục đến buổi chiều, Hạ Tình Tình đang ở tiền viện sửa sang lại cánh hoa đào ủ rượu.
"Xin hỏi Uyển Tình cô nương ở đây sao?"
Nàng ngẩng đầu lên tiếng, là gã sai vặt ngày hôm qua đưa cô đi viện của Khương Hạo.
"Uyển Tình cô nương, công tử phân phó ngươi đến hầu hạ."
Trong nháy mắt, toàn viện an tĩnh lại, ánh mắt mọi người sáng ngời nhìn chằm chằm nàngđến tê dại da đầu, nàng đáp ứng xong lập tức đi vào phòng.
"Hệ thống, cậu nói Khương Hạo bảo tôi đến làm gì? không phải là nghĩ đến chủ ý khác dọa người đi?"
"Ký chủ, cô đi chẳng phải sẽ biết sao."
... Thế nhưng không thể phản bác.
Thời gian cấp bách, Hạ Tình Tình không kịp nghĩ nhiều, nàngdùng cánh hoa đào lúc trước thừa ra để tắm rửa, thay áo váy màu lam nhạt, dùng cây trâm màu trắng cố định tóc, liền ra cửa.
Cửa phòng Khương Hạo mở ra như cũ, Hạ Tình Tình lên tinh thần vào phòng, dư quang lại phát hiệntrong phòng thắp đèn, mặt quỷ kì quái trên tường cũng đã không còn, áp xuống nghi hoặc trong lòng, nàngcúi người hành lễ.
"Sao tới chậm như vậy?" Khương Hạo dựa nghiêng trên giường, biếng nhác mở miệng.
"Hồi công tử, nô tỳ ban ngày hái cánh hoa đào, dính chút bụi đất, bởi vậy sửa sang lại mới đến."
"A? Lại đây, để bản công tử nhìn một cái." Khương Hạo ngồi dậy liếc mắt nhìn, Hạ Tình Tình do dự mộtchút đi đến mép giường quỳ xuống, hắn hơi cúi người tới gần bên tai nàngnhẹ nhàng ngửi, sau đó cười thấp, chonàngđứng dậy, Hạ Tình Tình trong lòng càng cảm thấy quỷ dị thêm.
hắn đứng lên đi đến bên bàn tròn ngồi xuống, rót ly trà nhấp một ngụm, sau đó khẽ phiêu phiêu mở miệng: "૮ởเ φµầɳ áo ra."
"Cái... Cái gì?" Hạ Tình Tình trợn to mắt, cho rằng mình nghe lầm.
Khương Hạo buông chén trà, đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, "Muốn bản công tử nói lần thứ hai?"
Hạ Tình Tình thân hình nhẹ run lên, chậm rãi nâng tay bỏ đi áo ngoài. Trong lòng gọi hệ thống, lại không có đáp lại.
"Tiếp tục." Khương Hạo tay trái chống cằm, tay phải nhẹ gõ mặt bàn.
Hạ Tình Tình cắn răng, đôi tay khẽ run một chút ϲởí áօ váy, quần.
Khương Hạo nhìn động tác của nàng, ánh mắt bình tĩnh như cũ, nhưng bàn tay gõ mặt bàn không biết khi nào đã ngừng lại.
Dưới ánh đèn sáng ngời, nữ tử chỉ mặc một cái yếm màu đỏ, da thịt trắng nõn cùng với một mảnh màu đỏ hình thành đối lập rõ ràng, trước иgự¢ cao cao phồng lên, eo nhỏ chân dài, hàm răng nàng khẽ cắn môi đỏ, hai mắt đầy nước, khuôn mặt ửng đỏ, da thịt run rẩy, lộ ra vài phần đáng thương.
Khương Hạo bỗng đứng lên, bước đi đến trước mặt nàng, giơ tay kéo sau lưng nàng, dây buộc buông ra, yếm lập tức rơi xuống, hai luồng nhũ cực đại bắn ra, rung lên độ cong xinh đẹp, Hạ Tình Tình hô nhỏmột tiếng, nâng hai tay muốn vòng lên trước иgự¢, lại bị Khương Hạo giữ, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm trước иgự¢ nàng, trên hai ✓ú tuyết trắng điểm xuyết hai viên ngọc châu tinh xảo đỏ thắm, run rẩy dưới ánh mắt hắn cực nóng, Khương Hạo hô hấp nặng vài phần, đột nhiên nâng ngón tay lên, véo một viên hạt châu trong đó.
"Tê....... Đau......." Hạ Tình Tình đau đến nhíu mày, trong mắt hơi nước càng nặng vài phần, hai chân mềm nhũn sắp ngã xuống, cánh tay dài Khương Hạo duỗi ra thuận thế ôm nàng đẩy xuống, nàng liền ngã xuống giường. Khương Hạo sau đó bám lêntrên, một tay chống ở bên cạnh, một tay cầm mộtkhốitrước иgự¢ nàng, mạnh mẽ vuốt ve ra các loại hình dạng, tay lửa nóng thỉnh thoảng ma xát đỉnh ngọc châu, đến khi nó từng chút cứng rắn nở rộ.
Hạ Tình Tình bị hắn đè ở dưới thân, cả người nhũn ra, trong đầu trống rỗng "Ô... A... Công tử... nhẹchút... ân..."
"A, nhẹ thì làm sao ngươi thoải mái?" Khương Hạo cười xấu xa, lực nắn Ϧóþ lại thêm vài phần.
"Ô... ư... Công tử..."
"Như thế nào? Còn bên kia, muốn bản công tử cũng xoa xoa cho ngươi không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc