Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 902

Tác giả: Mặc Linh

Nữ quỷ khăng khăng muốn đi theo Sơ Tranh, tự tiến cử làm sủng vật cho cô.
Sơ Tranh biểu thị cô thật sự không cần sủng vật!!
"Cô đi đâu vậy?"
Sơ Tranh không đáp lại cô ấy.
Nữ quỷ liền hỏi đi hỏi lại mãi.
Sơ Tranh không thể nhịn được nữa, đập một tát tới.
Bốp!
Một tát kia của Sơ Tranh đánh vào tường.
Biểu cảm của Sơ Tranh dừng lại ba giây.
Người đi đường xung quanh, kỳ quái nhìn cô.
Bình tĩnh!
Không sao!
Sơ Tranh mím chặt môi, trấn định thu tay lại, tự mang khí tràng của đại lão, bước nhanh rời khỏi con đường này.
"Vừa rồi cô muốn đánh tôi?"
Sơ Tranh lặng lẽ nhìn nữ quỷ lần nữa xuất hiện.
"Cô không đánh được, lêu lêu lêu!!"
Nữ quỷ le lưỡi với cô.
Đầu lưỡi hơi dài, một mảnh đỏ tươi, nhìn rất khiến người ta sợ hãi.
Không biết bán manh thì đừng có bán!
Ngươi muốn hù ૮ɦếƭ ai vậy!
Sơ Tranh nhìn về nơi xa một chút, cô nhanh chóng đi ra khỏi bóng râm, đi vào trong ánh nắng.
Nữ quỷ đuổi theo cô, một tấc cũng không rời, cũng không e ngại ánh nắng.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Dưới ánh mặt trời mà cô cũng không có việc gì?"
Nữ quỷ trợn trắng mắt: "Tôi đương nhiên không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái, tĩnh dưỡng chút là tốt, không có gì đáng ngại."
Sơ Tranh: "..." Ngươi là quỷ giả đúng không!!
Sơ Tranh bực bội đi lên phía trước, nữ quỷ tiếp tục hỏi cô đi đâu.
"Cắt tóc."
"Cắt tóc?" Nữ quỷ tung bay ở bên cạnh cô: "Ở gần đây không có tiệm cắt tóc nào."
"Vì sao."
"Bởi vì ở đây có một Tony lão quỷ rất dữ."
Sơ Tranh: "??"
Cái quỷ gì?
Nữ quỷ bát quái với Sơ Tranh: "Tony lão quỷ này, vẫn luôn chiếm lấy phạm vi trăm dặm xung quanh đây..."
"Trăm dặm?"
"Ôi, từ ngữ đã qua chải chuốt ấy mà, cô không cần để ý."
Nữ quỷ hờn dỗi, Sơ Tranh chỉ cảm thấy cả người bị giật mình một cái, hận không thể nhét nữ quỷ vào trong khe, rồi lấp đất lại.
Nữ quỷ giơ tay lên: "Tony lão quỷ này, không cho phép người ở gần đây mở tiệm cắt tóc, mở một tiệm phá một tiệm, dần dần ở gần đây không có tiệm cắt tóc nào nữa."
"Em gái nhỏ, cắt tóc không? Tiệm cắt tóc mới mở, tìm hiểu một chút không?" Một anh trai ngăn Sơ Tranh lại, phát tờ rơi.
Sơ Tranh: "..."
Nữ quỷ: "..."
-
Tiệm cắt tóc này đúng là mới mở, còn rất lớn, chia ra lầu một và lầu hai.
Trang trí mặc dù đơn giản, nhưng nhìn qua rất có phong cách, sẽ không làm cho người ta cảm thấy đây là một cửa tiệm nhỏ.
Nhưng bên trong kinh doanh ảm đạm, người cũng không nhiều, lẻ tẻ mấy người, nhìn qua còn rất ủ rũ.
Sơ Tranh đi vào, ngược lại có người nhiệt tình tới phục vụ.
"Tiểu mỹ nữ, gội đầu hay làm tóc?"
Sơ Tranh chỉ cái nắp nồi của mình, biểu thị chỉnh sửa lại mái tóc này một chút.
Tóc Sơ Tranh dài không dài, ngắn không ngắn, không dễ làm lắm.
Bạn nói xem, nếu cô là con trai, thì có thể trực tiếp cắt luôn.
Nhưng cô là con gái, nhà tạo mẫu tóc tiếp đón cô có chút khẩn trương.
Sơ Tranh tùy tiện lật captalog một cái: "Chính là kiểu này, chiếu theo đó mà cắt."
"Tiểu mỹ nữ, kiểu tóc này..." Là kiểu tóc của con trai đó!!
Mặc dù rất đẹp trai, nhưng không thích hợp với con gái.
"Anh còn có phương án tốt hơn?"
Nhà tạo mẫu tóc: "..."
Đúng là không có.
"Vậy... Vậy tôi cắt như thế nhé?"
"Ừ."
Nhà tạo mẫu tóc xoay người đi lấy đồ đạc, Sơ Tranh phát hiện trong gương nhiều thêm một người xa lạ... Quỷ.
Đó là một người đàn ông, ngũ quan nhìn tạm được, nhưng bởi vì kiểu tóc của ông ta khá kỳ quái, dẫn đến gương mặt ông ta đặc biệt lớn.
Quỷ này đại khái là cho rằng Sơ Tranh không nhìn thấy ông ta, liếc nhìn cô một cái, trực tiếp bay về phía nhà tạo mẫu tóc bên kia.
Nửa phút sau.
Sơ Tranh nghe thấy tiếng thét chói tai.
Có một nhân viên công tác té từ sau rèm ra.
"Có quỷ! Có quỷ a a!!!"
Người kia lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
Sắc mặt của đám người trong tiệm làm tóc cũng không quá tốt.
"Trước đó đã nghe nói, ở chỗ này không có một tiệm làm tóc nào có thể thuận lợi mở ra được."
"Chính là có quỷ phá à."
"Thật đáng sợ, chúng ta chỉ mới khai trương có mấy ngày, mà đã bị quỷ phá nhiều lần."
"Tôi đi đây, tiền lương cao đến đâu, thì có quỷ phá cũng thật đáng sợ."
Lại có hai người rời đi, cuối cùng trong tiệm chỉ còn lại anh trai lúc đầu phát tờ rơi, cùng với nhà tạo mẫu tóc tiếp đãi Sơ Tranh, và một người thu ngân.
"Những người khác đâu?"
Ngoài tiệm có một người đàn ông tiến vào.
"Ông chủ... Đều đi hết rồi."
Người đàn ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Một đám quỷ nhát gan, nhìn chút tiền đồ này của mấy người đi. Không phải tôi đã đi mời người rồi sao!! Đại sư, mời vào trong."
Người đàn ông quay đầu liền cúi đầu khom lưng, rất khách khí.
Phía sau người đàn ông còn có người đứng, bởi vì dáng người không cao bằng hắn, tăng thêm thân thể nhỏ gầy, vừa rồi đứng ở phía sau ông chủ, nên không ai nhìn thấy.
Sơ Tranh nhìn từ trong gương trông thấy, người kia không phải ai khác, chính là Thượng Tĩnh.
Thượng Tĩnh mặc một thân trang phục của sinh viên, nhưng quần áo trên người đều là hàng hiệu.
Đeo một cái ba lô hai quai, tóc 乃úi thành hai 乃úi, rất có tinh thần, thanh xuân tươi đẹp, ngược lại không khác gì những sinh viên bình thường.
"Ông chủ, anh sẽ không bị lừa chứ?"
Anh trai phát tờ rơi, lôi kéo ông chủ, thấp giọng hỏi.
"Cậu thì biết cái gì, đừng thấy người ta trẻ tuổi mà nhầm, người ta rất lợi hại đó."
Ông chủ được bạn bè giới thiệu, quen biết Thượng Tĩnh, khi vừa trông thấy, ông chủ tất nhiên cũng không tin, một cô gái còn trẻ như vậy, thì có thể làm được gì.
Nhưng Thượng Tĩnh rất nhanh liền cho hắn nhìn thấy bản lĩnh thật sự.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, câu này nói không hề sai chút nào.
"Bạn học Thượng, ngài xem nơi này giúp tôi một chút, xem có phải thật sự bị quỷ phá không."
Thượng Tĩnh cũng không nhìn, trực tiếp mở miệng: "Chỗ này của anh âm khí rất nặng."
Ông chủ lập tức khẩn trương: "Thật sự có quỷ?"
Vừa từ một người theo chủ nghĩa duy vật quá độ sang phong kiến mê tín, ông chủ còn có chút không thích ứng.
Thượng Tĩnh: "Cũng không nhất định, nguyên nhân tạo thành âm khí nặng có rất nhiều loại, có quỷ chỉ là một, nhưng bất kể thế nào, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn."
"Vậy ngài xem một chút, có biện pháp nào có thể giải quyết không."
Thượng Tĩnh gật đầu.
Thượng Tĩnh quan sát cửa hàng, Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, Thượng Tĩnh xem hết ngoài cửa, đi lên phía trước mấy bước, mới thấy rõ cô.
Thượng Tĩnh như có chút ngoài ý muốn, lại có khách.
Nhìn kỹ một chút, vị khách này lại là người quen.
Sơ Tranh nhìn cô ta qua gương, không có ý định bắt chuyện, Thượng Tĩnh cũng làm như không biết cô, thấp giọng nói chuyện với ông chủ, cuối cùng đi theo ông chủ lên lầu hai.
Sơ Tranh nhìn nhà tạo mẫu tóc: "Còn cắt tóc không?"
Nhà tạo mẫu tóc lấy lại tinh thần: "Tiểu mỹ nữ, cô không sợ sao?"
"Quỷ?"
"Đúng vậy..." Nhà tạo mẫu tóc gật đầu: "Cô không nghe thấy sao?"
"Tóc của tôi tương đối quan trọng." Cô không muốn tiếp tục đội cái nắp nồi này nữa! Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Mau cắt đi."
Nhà tạo mẫu tóc: "..."
Tiểu nữ sinh bây giờ, lá gan đều lớn như vậy sao!
Khách hàng yêu cầu, nhà tạo mẫu tóc chỉ có thể làm theo.
Chờ Sơ Tranh cắt xong tóc, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nam quỷ trước đó, đứng trong gương.
Sơ Tranh nhìn lên trên lầu một chút, Thượng Tĩnh và ông chủ còn chưa xuống.
Quỷ này ở đây...
Ánh mắt nam quỷ âm u, tựa hồ đang kiêng kị cái gì đó, một bộ dáng muốn gào thét Sơ Tranh, lại không dám, ánh mắt ông ta không ngừng nhìn lên trên lầu.
Sơ Tranh chỉ coi nam quỷ không tồn tại, soi soi gương.
Nữ sinh trong gương, một mái tóc ngắn rất hoạt bát, nhà tạo mẫu tóc còn sửa lại tóc mái thật đẹp cho cô.
Gương mặt triệt để lộ ra, trong nháy mắt như biến thành người khác, khí chất cũng thay đổi theo, trong lãnh đạm lộ ra chút đẹp trai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc