Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 873

Tác giả: Mặc Linh

Ninh Diêu không có chứng cứ, bằng không thì đã sớm làm ầm lên rồi.
Bây giờ cũng chỉ dám bí mật tìm Sơ Tranh hỏi chuyện.
Nhưng từ phản ứng của Sơ Tranh, trực giác của Ninh Diêu cảm thấy chuyện này chắc chắn là do cô làm.
Nhưng tại sao cô lại muốn đánh mình?
Lúc ấy cô rời đi, tại sao những hộ vệ quân đó lại phải nói dối thay cô?
Từ sau khi ả tỉnh lại, vẫn luôn không được bình thường...
Sơ Tranh không muốn nói nhiều với ả, trực tiếp lên xe ngựa.
Ninh Diêu đứng lặng tại chỗ một hồi lâu, thẳng đến khi có người gọi ả, ả mới xoay người rời đi.
-
Sơ Tranh trở lại Tử Vi Cung.
Mới vừa đi vào, liền có một cung nhân xa lạ chạy ra, ᴆụng vào Mộc Miên.
Mộc Miên nhíu mày: "Ngươi đi đứng kiểu gì thế?"
Cung nhân bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn một chút, dường như không quen biết các nàng.
Nhưng nơi này là Tử Vi Cung, có thể ăn mặc như vậy thì hiển nhiên là một chủ tử.
Cung nhân vội vàng quỳ xuống: "Nô tài biết sai."
"Ngươi là người của cung nào?" Mộc Miên đánh giá hắn: "Sao ta chưa thấy ngươi bao giờ?"
Cung nhân đang quỳ trên đất dáng vẻ trắng trẻo non nớt, tuổi không tính là lớn, lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.
Mộc Miên chưởng quản tất cả những việc lớn nhỏ trong Tử Vi Cung, trong cung có những người nào nàng đều biết rõ.
Người này thật sự xa lạ.
"Nô tài tên Hà Chỉ, là người của Yến thị quân."
"?"
Mộc Miên mờ mịt.
"Yến thị quân là ai?"
Hà Chỉ cung kính trả lời: "Thị quân của Đại hoàng nữ điện hạ."
Mộc Miên kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.
"..."
"..."
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Điện hạ có thị quân từ khi nào! Sao nàng lại không biết?!
Sơ Tranh cũng rất mờ mịt.
Nguyên chủ còn có một thị quân?!
Sao trước đó không nghe ai nói gì hết vậy?
Trong trí nhớ cũng đâu có đâu!
Thị quân này ở đâu ra?
Có phải cô đi nhầm cung không?
Bây giờ cô có nên đi ra ngoài xem xem, đây có phải Tử Vi Cung không...
Trước mặt nhiều người như vậy, Sơ Tranh không làm được loại chuyện này.
-
Mấy ngày nay Sơ Tranh rời đi, nữ hoàng bệ hạ đưa người qua.
Một thị quân mà thôi, không cần tiếp đón gì hết, trực tiếp đưa hắn vào ở luôn là được.
Còn dùng một lý do rất đường hoàng.
Nói cô không còn nhỏ nữa, cũng nên có người hầu hạ.
Sơ Tranh thấy là đưa qua để giám thị cô thì có.
Nước cờ hữu hiệu của đế vương.
Ta hiểu mà.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Yến Ca, cứu vớt Yến Ca hắc hóa. 】
Vinh Diệu yếu ớt lên tiếng.
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt nha.
Nếu đổi thành Vương bát đản, chắc chắn nó sẽ chờ sau khi cô ném người ra, rồi nó mới xuất hiện.
Quả nhiên Vinh Diệu tương đối có lương tâm.
Có điều trong cốt truyện của nguyên chủ không có tình tiết này.
Dù sao không bao lâu nữa nguyên chủ sẽ phải lĩnh cơm hộp.
Có lẽ là bởi hành vi của cô khiến cho nữ hoàng ngờ vực, phái người tới đây giám thị mình.
Kết quả bản thân nữ hoàng cũng không ngờ được, phái một nhóc đáng thương hắc hóa đến.
Kinh hỉ không.
Bất ngờ không!
Sơ Tranh phất tay chỉ vào bên trong: "Gọi hắn tới đây gặp ta."
Hà Chỉ đã hiểu được, đây là Đại hoàng nữ điện hạ.
"Điện hạ, thị quân hắn... bị bệnh, nô tài đang vội tìm thái y, nên mới ᴆụng phải ngài." Hà Chỉ thận trọng trả lời.
"Bệnh?" Tại sao thẻ người tốt vẫn yếu như vậy? "Sao lại bệnh?"
"Thị quân bị lạnh, hiện giờ sốt cao không giảm."
Bị lạnh một chút mà đã sốt cao không giảm, đây là 乃úp bê sứ sao!
Còn chưa gặp mặt, Sơ Tranh đã dán cái nhãn 乃úp bê sứ cho thẻ người tốt.
Sơ Tranh phân phó Mộc Miên: "Ngươi đi kêu thái y tới xem một chút."
"Dạ."
Mộc Miên choáng váng ra khỏi Tử Vi Cung.
Điện hạ đây là muốn lưu lại vị thị quân này?
Tuy rằng còn chưa gặp vị thị quân này bao giờ, nhưng người do nữ hoàng bệ hạ đưa tới, hẳn là không tệ đâu nhỉ...
-
Sơ Tranh cũng không đi xem vị Yến thị quân này, tự mình trở về phòng, cô cần nghỉ ngơi.
Xe ngựa quá CMN điên!
௱ôЛƓ sắp nhức tới điên rồi.
Hà Chỉ vốn muốn đi mời thái y, kết quả Mộc Miên đi, Sơ Tranh cũng đi rồi, hắn đứng tại chỗ một hồi, hơi mờ mịt trở về.
Vì Sơ Tranh không ở cung, nên bọn họ tự chọn một thiên điện để ở.
Lúc này thiên điện vô cùng quạnh quẽ, Hà Chỉ đẩy cửa đi vào, vòng qua bình phong và tấm màn che, đi đến mép giường.
"Công tử, điện hạ đã trở về."
Giường bị màn che ngăn trở, mơ hồ có thể thấy bên trong có người ngồi, nhưng không thấy rõ bộ dáng.
"Nàng nói gì?"
Giọng nói truyền ra hơi khàn khàn, xen lẫn tiếng ho nhẹ.
"Điện hạ không nói gì, sai người bên cạnh đi mời thái y." Hà Chỉ trả lời.
"Không nói gì?"
"Không."
Người trên giường ngồi lặng một hồi, nằm xuống, kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên, chờ thái y tới.
Kỳ thật Hà Chỉ đã từng đi mời một lần, nhưng thái y chậm chạp không tới.
Mộc Miên tự mình đi, thái y lại đi theo nàng trở về.
Mộc Miên rất hiếu kỳ về vị thị quân này, theo thái y vào cửa không rời một tấc.
Đáng tiếc có màn che chắn lại, nàng không thấy rõ gì hết.
Thái y cũng không dám đi vén màn che, người bên trong vươn một cánh tay ra, để thái y bắt mạch.
Cổ tay kia trắng đến quá phận, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu phía trên, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được chăm sóc mượt mà, lộ ra ánh sáng.
Bàn tay thật xinh đẹp...
Thái y phủ một tấm tơ lụa mỏng lên, lúc này mới dám chẩn bệnh.
"Vị này..." Thái y chần chờ, vừa rồi Mộc Miên cô nương nói gì nhỉ? Thị quân! Tử Vi Cung vậy mà lại có thị quân, cũng là chuyện hiếm có. "Khụ khụ, không có gì đáng ngại, chỉ là cảm mạo do lạnh thôi, uống chút thuốc là được."
Thái y kê đơn thuốc.
Sai dược đồng bên người đi lấy thuốc, sau đó lại dặn dò một lượt.
Người sau màn không rên một tiếng.
Hà Chỉ ở bên cạnh đáp lời.
"Phiền thái y." Mộc Miên đưa ngân lượng.
Thái y cũng không khách khí, cung kính nhận lấy: "Không phiền không phiền, chuyện nên làm, sáng mai ta lại tới tái khám."
Mộc Miên tiễn thái y ra ngoài.
Hồi lâu sau Mộc Miên mới trở về, Sơ Tranh bên kia vẫn không bàn giao gì, Mộc Miên cũng không thể tự tiện làm chủ chuyện gì được.
"Thị quân nghỉ ngơi cho khỏe..."
Người sau màn xoay người, đưa lưng về phía Mộc Miên.
Mộc Miên: "..."
Hà Chỉ tiễn Mộc Miên ra ngoài: "Mộc Miên cô nương, thị quân hắn mới vừa tiến cung, lại đang bị bệnh, không phải cố ý, ngươi đừng nóng giận."
Về sau sẽ phải sống ở đây, nghe nói Tử Vi Cung này là do vị Mộc Miên cô nương này chưởng quản, sao có thể không cúi đầu chứ!
"Thị quân là chủ tử, chăm sóc tốt cho thị quân là chuyện ta nên làm." Mộc Miên cười: "Ngươi về trước đi, cần gì cứ nói với ta."
"Vâng."
-
Mộc Miên trở lại tẩm điện của Sơ Tranh.
Sơ Tranh đã thay một bộ y phục rộng thùng thình, đang nằm trên ghế xích đu.
Mộc Miên nhìn cô một lát, nhịn không được lên tiếng: "Điện hạ, ngài không đi xem vị thị quân này một lần sao?"
Điện hạ không tò mò về vị thị quân mà nữ hoàng bệ hạ ban cho sao?
"Sợ truyền nhiễm." Sơ Tranh đến mắt còn không mở: "Không đi."
"..."
"Thái y tới rồi sao?"
"Đã tới. Không có gì đáng ngại, chỉ bị lạnh mà thôi." Mộc Miên chần chờ lên tiếng: "Vị hầu quân này... Tính có vẻ hơi kiêu."
Tính tình có vẻ hơi kiêu?
Sơ Tranh trầm ngâm một lát: "Đi nghe ngóng xem, lai lịch gì."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc