Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 797

Tác giả: Mặc Linh

Mộ Thâm tan học tới, trông thấy Sơ Tranh cũng ở đây, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Thái Hổ nháy mắt ra hiệu với Mộ Thâm.
Thâm ca, anh xem, chúng em dẫn người đến cho anh rồi đây này!
"A, Thâm ca, em còn có việc, phải đi trước." Thái Hổ túm lấy Cảnh Hạo và Nông Diệp rời đi.
"Tôi không có a..."
"Cậu lập tức có."
Ba người hùng hùng hổ hổ rời đi.
Tại chỗ chỉ còn lại Sơ Tranh và Mộ Thâm.
Sơ Tranh dựa vào tường, đồng phục của trung học Thịnh Phong, phác họa ra đường cong hoàn mỹ của cô.
Mộ Thâm không nghĩ tới ba người kia sẽ làm như vậy, có chút cứng ngắc đứng tại chỗ.
Hắn hơi ậm ừ, nói: "Quà sinh nhật lần trước, cảm ơn."
Trước đó hắn phát trong vòng kết nối bạn bè, cô không đáp lại bất cứ câu gì, không biết là không nhìn thấy, hay là giả vờ như không nhìn thấy.
"Thích không?"
Kẹo định chế ra rất phiền phức, cô tốn không ít tiền.
Nếu thẻ người tốt không thích —— vậy cũng chỉ có thể ấn lấy hắn bắt hắn nói thích.
Mộ Thâm gật đầu: "Thích, cảm ơn." Quà tặng như thế, hắn không có cách nào không thích.
"Thích là tốt rồi." Không uổng phí cô phí nhiều thời gian như vậy: "Lần sau lại tặng anh."
Thẻ người tốt thích liền tặng nhiều hơn.
...
"Anh đã sớm nhận ra tôi là ai?"
Sơ Tranh đột nhiên hỏi một câu.
Mộ Thâm sững sờ một chút, cánh môi khẽ nhếch: "Cô... Nhớ lại?"
"Ừ."
"Tôi cho là cô đã không nhớ rõ." Mộ Thâm thấp giọng.
Hắn muốn hỏi cô mấy lần.
Nhưng Sơ Tranh có vẻ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện trước kia.
Mộ Thâm cảm thấy mình cũng không cần thiết phải nhắc đến.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Anh nhận ra tôi từ khi nào?"
Mộ Thâm nói: "Khi tôi biết tên cô."
Cái tên này rất đặc biệt.
Mặc dù trước khi hắn gặp được cô, hắn chưa từng nhớ đến tiểu đồng bọn hồi còn bé này.
Nhưng mà...
Một khắc khi nghe thấy cái tên của cô, ký ức của Mộ Thâm giống như đột nhiên mở ra, mang theo một loại quen thuộc hắn cũng không nói rõ, tưởng niệm.
Hai người không ai đề cập đến chuyện khi còn nhỏ.
Sơ Tranh không muốn nhớ lại, đây không phải ký ức của cô.
Mộ Thâm cũng không muốn nhắc tới, bởi vì tuổi thơ của hắn cũng không tốt đẹp gì, cho dù có cô bé kia tồn tại, thì cũng tràn ngập u ám.
Hắn không muốn ở trước mặt nữ sinh này, lại đi vạch trần những thứ kia.
Mộ Thâm có một loại cảm giác.
Nữ sinh trước mặt là cô bé khi còn nhỏ kia, nhưng cô cũng không phải...
"Anh đi đâu vậy?" Sơ Tranh dời đi chủ đề.
"Đi làm gia sư." Mộ Thâm nói ra không chút ngượng ngùng gì, giống như nói một chuyện rất bình thường.
Sau khi tan học có thể tận dụng chút thời gian đi làm gia sư kiếm tiền.
"Tôi đưa anh đi."
"... Không cần." Mộ Thâm muốn từ chối.
Sơ Tranh đã đi lên phía trước, ra hiệu hắn đuổi theo.
Mộ Thâm: "..."
...
Nơi Mộ Thâm làm gia sư là do vị hộ lý kia giới thiệu.
Địa điểm cách hơi xa, Mộ Thâm vẫn luôn ngồi tàu điện ngầm qua.
Sơ Tranh không để Tỉnh Lượng đi theo, tự nhiên là phải đi tàu điện ngầm cùng Mộ Thâm.
Thời gian này, chính là giờ cao điểm tan tầm.
Bên trong tàu điện ngầm chen lấn đông đúc.
Sau khi Mộ Thâm đi lên, cách ra một không gian nhỏ cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, Mộ Thâm nhíu mày nhìn bên cạnh, cũng không nhìn cô.
Khi tàu điện ngầm khởi động và dừng lại, hơi lắc lư, bên cạnh Sơ Tranh đều là người, chen lấn làm cô không có cách nào hoạt động, chỉ có thể dựa về phía Mộ Thâm.
Sơ Tranh bị chen lấn đến bực bội, đột nhiên giơ tay ôm lấy eo Mộ Thâm, cơ thể cũng tựa trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
Động tác này theo lý thuyết hẳn là cảm giác như chim non nép vào người.
Nhưng một thân khí thế kia của Sơ Tranh, làm gì giống như chim non nép vào người, mà càng giống như phách lối ôm đồ vật của mình hơn.
Mộ Thâm làm sao có thể ngờ tới Sơ Tranh lại đột nhiên làm như thế, cả người đều cứng đờ.
Chóp mũi quanh quẩn hương thơm đặc thù thuộc về con gái.
Tàu điện ngầm bỗng nhiên dừng lại, thân thể Mộ Thâm hơi lung lay, theo bản năng giơ tay ôm lấy cô.
Thân thể Mộ Thâm càng cứng ngắc hơn, giống như bị đóng đinh tại chỗ.
Nhịp tim đập thình thịch thình thịch cực nhanh.
Ánh mắt Mộ Thâm quét quanh bốn phía, người xung quanh cúi đầu chơi điện thoại, tựa hồ không ai chú ý tới bọn họ.
Hắn lại nhìn Sơ Tranh một chút, người sau đang nhìn chằm chằm vào một tiểu nữ sinh bên cạnh, cũng không thèm để ý đến tư thế của bọn họ lúc này.
Mộ Thâm muốn buông Sơ Tranh ra, nhưng bây giờ không gian của bọn họ có hạn.
Mộ Thâm không cách nào động.
Lồng иgự¢ bị cô dán vào, truyền đến hơi nóng, làm lưng hắn có chút nóng lên, một đường lan tràn đến vành tai.
Cho tới bây giờ Mộ Thâm cũng chưa từng cảm thấy, đoạn đường này lại dài dằng dặc như vậy.
Hắn chịu dày vò, nhưng lại... Không muốn nó kết thúc.
"Đến rồi." Sơ Tranh nhắc nhở hắn, cũng thu hồi cánh tay đang đặt bên hông hắn.
Mộ Thâm ừ một tiếng, chờ người phía trước xuống bớt, mới thu hồi tay mình, cùng Sơ Tranh rời khỏi tàu điện ngầm.
Trên đường đi ra ngoài, Mộ Thâm không nói câu nào, thậm chí cũng không dám nhìn Sơ Tranh.
Đi đến phía trên, Mộ Thâm tìm tòi điện thoại trong cặp sách, nhưng sờ nửa ngày vẫn không thấy đâu.
Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn: "Sao thế?"
"Điện thoại của tôi... hình như không thấy đâu."
Mộ Thâm nhớ mình đã nhét điện thoại vào trong cặp sách.
"Mất rồi?"
Mộ Thâm xác định trong cặp sách không có, cau mày gật đầu: "Chắc thế."
Trên tàu điện ngầm, cả thân lẫn tâm hắn đều đặt trên người Sơ Tranh, căn bản không chú ý tới bên cạnh.
Hẳn là lúc ấy bị người đánh cắp.
Dòng người trên tàu điện ngầm lớn như thế, tìm chắc chắn là không tìm về được.
Hắn hít sâu một hơi, kéo cặp sách lên: "Không sao, đi thôi."
Sơ Tranh hỏi: "Bên trong có gì quan trọng không?"
Mộ Thâm lắc đầu: "Không có gì."
Cái điện thoại kia cơ bản chỉ dùng để liên lạc, không có tác dụng đặc biệt gì.
"Ồ."
Sơ Tranh đưa Mộ Thâm đến bên ngoài tiểu khu mà hắn dạy thêm, đưa mắt nhìn Mộ Thâm đi vào, quay đầu phát hiện nơi này khá quen...
Đây là bên ngoài tiểu khu của ông cha dượng cặn bã kia.
Sao thẻ người tốt lại dạy thêm ở đây?
Có thể đừng xui xẻo đến mức, làm gia sư cho thằng em trai gà rừng kia của cô đấy nhé.
Sơ Tranh càng nghĩ càng không yên lòng, đi theo Mộ Thâm đi vào.
Bên ngoài tiểu khu này là các tòa nhà cao tầng thương phẩm, bên trong có một số căn biệt thự liên tiếp.
Thượng Vũ ở trong biệt thự phía sau này.
Nơi Mộ Thâm đến không phải biệt thự của Thượng gia, lúc này Sơ Tranh mới yên tâm một chút.
"Diêu Sơ Tranh, mày tới làm gì?" Sau lưng vang lên một tiếng quát lớn, thanh âm kia giống như đang dùng máy biến âm vậy, có chút khó nghe, giống y như vịt đực.
Sơ Tranh quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên mặc áo T-shirt màu lam ôm bóng rổ đứng ở phía sau, lúc này đang chán ghét nhìn cô.
Đây không phải ai khác, chính là thằng em trai gà rừng của nguyên chủ.
Khi nguyên chủ vẫn còn đang ở Thượng gia, thằng em trai này, không hề có một chút tôn trọng nào với cô ấy.
Nói lời ác độc vẫn còn nhẹ, có đôi khi sẽ còn đánh cô ấy.
Mà mẹ nguyên chủ, cho tới bây giờ đều giúp đỡ em trai gà rừng, mặc kệ nguyên chủ sai hay không sai, đều là lỗi của cô ấy.
"Mày làm hại nhà tao còn chưa đủ, hiện tại còn dám tới, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ, có phải là ở bên ngoài không có tiền không? Bây giờ lại nhớ tới nhà tao? Không có tiền thì đi tìm thằng đàn ông kia của mày đi, tuổi còn nhỏ mà đã yêu đương, mày thiếu đàn ông như thế à # $% a MP;..."
Thiếu niên nói chuyện rất khó nghe.
"Tao thiếu hay không, mắc mớ gì tới mày?" Sơ Tranh mắt lạnh nhìn nó.
Tuổi còn nhỏ mà nói chuyện không biết lễ phép như vậy, phải bị đánh.
"Chỗ này không chào đón mày, cút nhanh lên! Trông thấy mày là cảm thấy buồn nôn." Trên mặt thiếu niên tràn ngập ghét bỏ và chán ghét: "Đừng mơ tưởng về lại nhà tao."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc