Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 67

Tác giả: Mặc Linh

"Tang môn tinh*, ngươi mở cửa cho lão tử!! Đừng tưởng rằng ngươi trốn ở bên trong thì không sao nhé!"
(*Sao quả tạ)
Cánh cửa cũ nát loảng xoảng vang lên, giống như có thể sẽ tan ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
"Cái tên tang môn tinh nhà ngươi dám trộm đồ trên đầu lão tử, lão tử Gi*t ૮ɦếƭ ngươi, lăn ra đây cho lão tử, ra đây!!"
Cánh cửa nhìn có vẻ không chắc chắc, nhưng người bên ngoài đạp nửa ngày, vẫn không thể đá văng được.
Sơ Tranh lúc này đang ngồi sau cánh cửa, hờ hững nhìn.
Lại đổi thế giới...
"Vương bát đản, còn bao lâu nữa ta mới trở về được?"
【 Tiểu tỷ tỷ, tập hợp đủ 99 tấm thẻ người tốt, là cô có thể lập tức trở về! 】 Thanh âm của Vương Giả vui sướng vang lên.
Chín mươi chín...
Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Bây giờ có mấy tấm rồi?"
【 Hai tấm, tiểu tỷ tỷ cố lên! 】
Sơ Tranh dùng tay đỡ trán, số lẻ cũng chưa đến, khi nào mới có thể tập hợp đủ chín mươi chín tấm?
"Vậy ta chỉ cần đi thu thập thẻ người tốt là được rồi, phá sản làm gì nữa."
【 Nhưng mà tiểu tỷ tỷ, nếu nhiệm vụ chính tuyến thất bại, cô cũng sẽ bị kéo ngược lại... 】 Vương Giả yếu ớt nhắc nhở.
Đại gia kéo ngược lại đến!
Sơ Tranh bắt lấy đồ vật bên cạnh, bỗng nhiên đánh tới cánh cửa đang loảng xoảng rung động.
Ồn ào quá!
Không biết là một đập kia của cô có hiệu quả hay là thế nào, thanh âm bên ngoài đột nhiên biến mất.
Bốn phía an tĩnh lại, Vương Giả lập tức cho Sơ Tranh tiếp thu ký ức.
...
Nguyên chủ cũng tên là Sơ Tranh, nàng sinh ra ở Ma Giới.
Ngàn năm trước, Ma Giới và Nhân tộc khai chiến, cuối cùng Nhân tộc giành được thắng lợi, Ma tộc bị phong ấn tại nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, trong Ma thành bên dưới mặt đất.
Ở trong Ma thành không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nơi này không có một ngọn cỏ, thiếu đồ ăn, cái gì cũng không có.
Sau khi Sơ Tranh sinh ra, cha mẹ nàng đều qua đời, nàng được một lão nhân thu nhận, nuôi dưỡng lớn lên, nhưng cuối cùng lão nhân cũng bỏ nàng mà đi.
Một ngày nọ, Sơ Tranh gặp phải thiếu niên Lâm Thần đang bị thương, xông vào Ma thành.
Nguyên chủ cứu Lâm Thần về, dốc lòng chăm sóc.
Lâm Thần dáng dấp anh tuấn, nên khoảng thời gian ở chung đó, nguyên chủ dần dần thích Lâm Thần.
Sau khi thương thế của Lâm Thần khỏi hẳn, đã cùng nguyên chủ ước định, chờ y tìm được biện pháp rời đi, sẽ đến mang nàng cùng đi.
Nhưng nguyên chủ không chờ được y trở về.
Lâm Thần không đến tìm nàng, nguyên chủ liền muốn đi ra ngoài tìm Lâm Thần, nhưng Ma thành bị phong ấn dưới mặt đất lâu như thế, không ai biết làm thế nào mới có thể ra ngoài được.
Nhưng nàng nghĩ Lâm Thần có thể tiến vào, vậy nhất định có chỗ có thể ra ngoài được.
Sau đó nguyên chủ thật sự đi ra.
Thế nhưng sau khi rời khỏi đây nguyên chủ bị người ta bắt được, nàng lần nữa nhìn thấy Lâm Thần, nhưng Lâm Thần tựa hồ không nhớ rõ nàng.
Nguyên chủ nói với Lâm Thần về quãng thời gian bọn họ ở dưới Ma thành, nhưng vẻ mặt Lâm Thần lại rất lạnh lùng, tỏ vẻ không hiểu nàng đang nói gì.
Nguyên chủ là Ma tộc, cùng bọn họ thế bất lưỡng lập.
Bọn họ vốn định xử trí nguyên chủ, nhưng ngay lúc này, Lâm Thần đột nhiên ngăn bọn họ lại.
Nàng bị Lâm Thần mang về tông môn.
Nguyên chủ cho rằng Lâm Thần đã nhớ được nàng, mừng rỡ không thôi.
Mà Lâm Thần xác thực đối đãi với nàng không tồi, tựa hồ thật sự nhớ được, nàng từng cứu y ở Ma tộc.
Chẳng những cho nàng danh phận, còn giúp nàng che giấu thân phận, để những người trong tông môn không phát hiện ra nàng là một Ma tộc.
Đoạn thời gian kia nguyên chủ sống rất vui vẻ, nàng cho rằng mình có thể ở bên cạnh Lâm Thần.
Nhưng làm nguyên chủ không nghĩ tới chính là —— Lâm Thần cứu mạng nàng, cũng chính vì mạng của nàng.
Ở thời điểm Nhân tộc phong ấn Ma tộc, đã từng lưu lại một lời cảnh báo.
Ma cốt giáng thế, dẫn dắt Ma tộc quay về đỉnh quang minh.
Mà nguyên chủ chính người có được Ma cốt của Ma tộc kia.
Lâm Thần thích một người, nhưng người kia sắp ૮ɦếƭ.
Lâm Thần đưa linh hồn của người kia cấy ghép lên người nàng, chẳng những có thể kế thừa ma cốt của nàng, chặt đứt khả năng Ma tộc quay về nhân gian, còn có thể cứu sống người y thích, nhất cử lưỡng tiện.
Nguyên chủ thích Lâm Thần, từ khi gặp được y đã thích.
Nhưng Lâm Thần lại thích một người khác, còn muốn vì người kia mà Gi*t nàng, đoạt thân thể của nàng.
Sau khi Lâm Thần phát hiện ra nguyên chủ biết chuyện này, y liền nhốt nàng lại, Lâm Thần trước kia đối tốt với nàng như vậy, tựa hồ chỉ là biểu hiện giả tạo.
Y vẫn Lâm Thần như lần đầu gặp gỡ ở nhân gian, lạnh lùng làm lòng người rét lạnh.
Nguyên chủ trong lúc không cam lòng và thống khổ, linh hồn bị rút ra, nàng nhìn thân thể của mình bị người khác chiếm giữ.
Vậy cũng coi như xong, nhưng Lâm Thần lại còn dùng linh hồn của nàng để bồi bổ cho người kia, cam đoan người kia có thể hoàn toàn dung hợp với thân thể của nàng.
Lâm Thần đối với nàng nhẫn tâm bao nhiêu, thì đối với người y thích, lại biến thành ôn nhu bấy nhiêu, loại ôn nhu mà nguyên chủ chưa từng thấy qua.
Nguyên chủ chỉ còn lại một sợi tàn hồn duy nhất, nhưng Lâm Thần vẫn không buông tha cho nàng, dùng sợi tàn hồn cuối cùng của nàng, luyện chế ra một thanh νũ кнí cho người y yêu.
...
Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, vuốt vuốt mi tâm, cỗ không cam tâm khi nguyên chủ ૮ɦếƭ đi kia, dường như cũng muốn xông ra ngoài.
Tuyến thời gian bây giờ là lúc nguyên chủ vừa nhặt được Lâm Thần đang bị thương, nguyên chủ vì cứu Lâm Thần, nên đi sang nhà đại hán sát vách trộm một chút thức ăn.
Ma thành rất thiếu thốn đồ ăn, nguyên chủ không tu luyện, có thể sống đến bây giờ, cũng đã là kỳ tích.
Bởi vậy, đại hán phát hiện mình bị trộm, nên vừa rồi mới tìm tới cửa.
Trong trí nhớ, nguyên chủ chạy ra ngoài, dẫn dụ đại hán đi, nhưng cuối cùng vẫn bị đại hán bắt được, đánh cho một trận, nếu như không có người cầu tình, khả năng nàng đã ૮ɦếƭ trong tay đại hán rồi.
Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía sau, tận cùng bên trong căn nhà rách nát nhỏ hẹp được đặt một tấm ván gỗ sung làm giường, lúc này trên giường có một thiếu niên đang nằm.
Dáng dấp quả thực môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tuyển.
Lớn lên đẹp mắt như vậy, kết quả lại đáng sợ như thế, đối với một nữ tử thích mình, mà có thể ra tay hạ độc thủ thế kia.
Thật tàn nhẫn!
Uổng cho một khuôn mặt đẹp.
Không bằng cứ xử lý trước đi!
"Bang!"
Cánh cửa lung lay sắp đổ, rốt cục cũng không chống đỡ được, ngã xuống, chia năm xẻ bảy, tro bụi bay tung tóe.
Một đại hán dáng người cường tráng vạm vỡ chắn ở cửa ra vào, vài giây sau mới xoay người vào cửa, trên mặt có một vết sẹo, nhìn qua rất dữ tợn.
"Tang môn tinh!" Đại hán xách đao trong tay, đôi mắt hung thần ác sát đảo qua gian phòng, cuối cùng dừng lại trên người Sơ Tranh: "Hôm nay xem ta có đánh ૮ɦếƭ ngươi không!"
Sơ Tranh: "..."
Đại hán vừa mới đi, chẳng lẽ là đi lấy đao? Làm thế với một tiểu cô nương đáng thương như cô, lương tâm của hắn không biết đau sao?
Sơ Tranh cúi đầu nhìn tay mình, không tính là trắng nõn, có một ít miệng vết thương và vết chai.
Đối mặt với một đại hán như thế... Theo trí nhớ của cô, đại hán này hẳn là có chút tu vi.
Chỉ bằng thân thể này, thì khả năng xử lý hắn quá nhỏ.
Đại hán đi về phía Sơ Tranh, vừa đi lên trước mấy bước, đại hán liền nhìn thấy Lâm Thần ở đằng sau.
Mũi đại hán ngửi ngửi trong không khí, cái mùi này...
"Người?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đứng lên, chỉ vào Lâm Thần đang nằm trên giường: "Tặng cho ngươi."
Đại hán vừa chuẩn bị phát tác: "..."
Ma tộc căn bản không để Sơ Tranh vào mắt, trực tiếp đi về phía sau, một tay xách Lâm Thần lên, dùng sức ngửi.
Thật sự là người!
Từ sau khi Ma thành bị phong ấn dưới mặt đất, thì chưa từng có người xuất hiện.
"Ngươi tìm được hắn ở chỗ nào?" Đại hán quay đầu hỏi Sơ Tranh.
Sơ Tranh chậm rãi sửa sang lại quần áo bẩn thỉu trên người: "Nhặt."
Đại hán híp mắt lại: "Ngươi đưa hắn cho ta?"
"Ừ." Ta rất hào phóng, đã không thể tự mình xử lý, vậy người khác xử lý thì không có quan hệ gì với ta: "Gán nợ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc