Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 436

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh muốn dỗ dành Tuyết Uyên, vào lúc bọn họ thân mật, để lộ cái đuôi ra.
Nhưng mà chưa từng có lần nào thành công, Tuyết Uyên lấy thú cách hung thú của hắn kháng cự, kiên quyết không chịu.
Sơ Tranh thử mấy lần, sau khi không thành công liền từ bỏ.
Ép thẻ người tốt làm việc hắn không thích, không phải là chuyện mà một người tốt nên làm.
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!
Nhưng rốt cuộc Sơ Tranh có từ bỏ ý nghĩ này hay không, Vương Giả lấy đầu của hệ thống sát vách ra cam đoan —— không! Tuyệt đối không!
Nó quá hiểu vị tiểu tỷ tỷ chuyên nói một làm hai nhà nó mà.
Lời nói của cô hoàn toàn chính là đánh rắm.
Một chữ, một cái dấu ngắt câu cũng không thể tin.
Vương Giả hoài nghi, cô cả ngày nghiêm mặt, giả bộ bày ra dáng vẻ của một nữ thần cao lãnh, chính là vì dễ lừa người.
Sơ Tranh hoàn toàn không biết Vương Giả âm thầm phân tích mình thành như vậy.
...
"Chàng có chuyện gì muốn làm không?"
Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh Tuyết Uyên.
Tuyết Uyên dùng một tay chống cằm: "Tìm Vạn Trúc báo thù."
Vạn Trúc?
Không phải vị thượng thần này đã mất tích lâu lắm rồi sao?
"Sau đó thì sao?"
"... Không biết." Tuyết Uyên lắc đầu.
"Vậy đi theo ta."
"..." Tuyết Uyên trừng cô: "Nàng cứ đào hố chờ ta nhảy?"
"Chàng không vui?" Sơ Tranh nguy hiểm nhìn hắn chằm chằm.
Giống như hắn dám nói không vui, Sơ Tranh liền dám lập tức đẩy hắn xuống hố chôn sống luôn.
"Bản tôn đường đường là hung thú, tại sao phải đi theo nàng, có đi theo cũng là nàng đi theo ta!"
"Ừ." Sơ Tranh không thèm để ý gật đầu, dù sao cũng là của ta, cách nói khác nhau cũng không ảnh hưởng đến bản chất.
Tuyết Uyên hơi sửng sốt, một lát sau hỏi: "Nàng không quay về Thần tộc à?"
"Thần tộc..." Sơ Tranh hơi ngừng lại: "Về Thần tộc đi giết thần?" Cái kiểu khiêu chiến này có hơi phiền phức, ta lựa chọn từ bỏ.
"!!" Tuyết Uyên suýt chút cho là mình nghe lầm.
Nàng là một thượng thần giả à?
Mấy ngày kế tiếp dường như Sơ Tranh rất bận rộn, Tuyết Uyên có chút kỳ quái, nhưng không bị cô ép đi giày, Tuyết Uyên vui mừng nhảy nhót, chỉ thiếu lén lút trộm bắt yêu ăn nữa thôi.
Hổ Vương cảm thấy nếu Sơ Tranh xuất quỷ nhập thần thêm mấy ngày nữa, Tuyết Uyên thật sự sẽ bắt yêu ăn.
Nhưng mà...
Hổ Vương nhìn người từ dưới chân núi đi lên, nuốt một ngụm nước bọt.
Đại Vương đây là không cho Tuyết Uyên đại nhân ăn yêu, mà chạy đi bắt người cho Tuyết Uyên đại nhân ăn sao?
Trong tay Sơ Tranh xách theo một đứa bé, đứa bé kia nhìn như sống không còn gì luyến tiếc, dường như đã bị giày vò rất lâu.
"Đại Vương..."
Sơ Tranh đi qua trước mặt Hổ Vương, ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn.
Sơ Tranh xách theo đứa bé, rơi xuống mảnh đất trống bên ngoài sơn động.
Thiếu niên ngồi trên một cây khô ở trong mảnh đất trống, thấy Sơ Tranh trở về, chỉ giương mắt nhìn thoáng qua, sau đó liền rũ mắt xuống, nhưng một giây sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong tay Sơ Tranh.
Thiếu niên nhảy từ trên cây khô xuống, cảnh giác hỏi: "Đây là cho ta ăn?"
"Không phải."
"..."
Không phải cho hắn ăn, vậy chính là cô muốn nuôi?
Giỏi!
Có hắn rồi mà vẫn còn muốn nuôi những thứ khác!
Sơ Tranh ném đứa trẻ lên mặt đất, đứa trẻ lăn trên mặt đất hai vòng, vốn là một cục bông trắng trắng mềm mềm, lập tức đầy bụi đất.
"Vạn Trúc."
Sơ Tranh chỉ vào đứa trẻ.
Đứa nhỏ mờ mịt ngẩng đầu, vô tội nhìn Tuyết Uyên, đột nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười, giòn tan nói: "Ca ca thật là đẹp."
"..."
Tuyết Uyên hít sâu một hơi, trên gương mặt xinh đẹp nhiễm lên sắc đỏ —— tức giận.
Tuyết Uyên dồn khí đan điền, gầm thét lên tiếng: "Nàng lừa gạt quỷ à! Cho dù muốn tìm người giả mạo, thì nàng cũng phải làm cho giống một tí chứ? Vạn Trúc mà là một tên nhóc con như thế này sao?"
Những ngày này cô đi ra ngoài lêu lổng coi như xong, bây giờ còn mang một đứa bé không rõ lai lịch trở về...
Tuyết Uyên bỗng nhiên nói: "Đây không phải là con riêng của nàng chứ!?"
"..." Sơ Tranh phức tạp nhìn Tuyết Uyên một cái: "Cả ngày chàng toàn suy nghĩ những thứ gì không vậy?"
Tuyết Uyên: "Là nàng đang làm gì?"
Sơ Tranh: "Hắn là Vạn Trúc chuyển thế."
Vì điều tra chuyện này, cô phải đến thăm toàn Thần tộc một lần, bởi vì Thần tộc cũng không biết Vạn Trúc ở đâu, cô lại hao hết trắc trở, cuối cùng mới tìm được người.
Hiện tại vật nhỏ này lại hoài nghi, đây là con riêng của cô?
Cô làm gì có con riêng lớn như vậy chứ!
"Không phải chàng muốn tìm Vạn Trúc à." Sơ Tranh nói: "Ta tìm được cho chàng, chàng muốn *** hắn kiểu gì?"
Tuyết Uyên ngó ngó đứa trẻ đơn thuần vô tội đang mở to đôi mắt ngập nước, lại nhìn vẻ mặt thành thật của Sơ Tranh, chần chờ hỏi: "Nàng... Thật sự không gạt ta?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Lừa chàng làm gì." Lại không có cái đuôi để sờ.
...
Tuyết Uyên nhìn chằm chằm đứa bé chỉ cao đến đầu gối mình, quai hàm thỉnh thoảng nâng lên.
Đứa bé ngồi dưới đất, ngửa đầu, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời, đang ngoan ngoãn nhìn hắn.
"Sao còn chưa động thủ?" Sơ Tranh hỏi hắn: "Còn phải đợi tới giờ lành nữa à?"
Tuyết Uyên bực mình: "Nó thật sự là Vạn Trúc?"
Sơ Tranh gật đầu, vấn đề này đã hỏi mười mấy lần rồi.
Đây chính là Vạn Trúc —— chuyển thế!
Sơ Tranh gật đầu, Tuyết Uyên càng tức hơn.
Nếu như Vạn Trúc đứng trước mặt hắn, hắn đã sớm chặt hắn ta thành mấy khối lớn rồi.
Thế nhưng bé tí như vậy...
Tuyết Uyên không xuống tay được.
"Nàng... Nàng đưa trở về!" Tuyết Uyên quay người.
"Không phải chàng muốn báo thù sao?"
"Ta..." Tuyết Uyên giận: "Bản tôn há có thể là loại hung thú giậu đổ bìm leo kia, chờ hắn lớn lên rồi báo thù!"
Sơ Tranh: "..."
Hung thú còn cần nói nhân nghĩa đạo đức gì đó à?
Tuyết Uyên đột nhiên quay người, ôm lấy Sơ Tranh, rầu rĩ mà nói: "Thời gian thật sự rất đáng sợ, nó mới là một sự tồn tại không cách nào chống lại được."
Mi tâm Sơ Tranh khẽ nhíu lại.
Muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ bả vai Tuyết Uyên.
Hai người ôm một hồi, Tuyết Uyên nói nhỏ bên tai cô: "Cảm ơn nàng."
"Cảm ơn ta thì có thể..."
"Không muốn!" Tuyết Uyên lập tức hừ lạnh một tiếng, buông cô ra: " Nàng mau đưa hắn đi đi!"
"Thật sự không báo thù?" Sơ Tranh có chút chưa từ bỏ ý định, dù sao cũng là cô phí hết tâm tư làm ra.
"Không."
Tuyết Uyên không báo thù, Sơ Tranh đành phải ném đứa trẻ cho Hổ Vương.
Hổ Vương: "???"
Cho ta ăn sao?
Đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt người.
Đứa trẻ này nhìn trắng trắng mềm mềm, tựa hồ ăn rất ngon...
Hổ Vương và đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, đứa trẻ không hề sợ hãi, bắt lấy tóc của hắn liền bắt đầu kéo: "Xấu xấu, ca ca thật đẹp."
Hổ Vương: "!!"
Ăn nó!
Hổ Vương không biết phải đưa đứa bé này đến đâu, kinh hồn táng đảm đến hỏi Sơ Tranh, Sơ Tranh nói ra một địa chỉ, Hổ Vương để tiểu yêu đưa đứa trẻ này trở về.
Kết quả không quá hai ngày, đứa bé này lại xuất hiện dưới chân núi.
Mặc kệ đưa về bao nhiêu lần, cuối cùng đứa bé vẫn sẽ quay trở lại đây, kỳ quái chính là người nhà của nó cũng không tới tìm nó.
Thế là phía sau ௱ôЛƓ Hổ Vương liền có thêm một đứa bé, há miệng ngậm miệng đều gọi Hổ Vương là "xấu xấu".
Hổ Vương cả ngày làm ✓ú em, tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
Sơ Tranh mỗi ngày đều trải qua thời gian nhàn nhã sờ thẻ người tốt, và nhìn Hổ Vương tức giận đến giơ chân.
Trừ đôi lúc thẻ người tốt không quá nghe lời ra, Sơ Tranh vẫn rất hài lòng.
Nếu như Vương bát đản không tận dụng mọi thời cơ để phát nhiệm vụ, thì Sơ Tranh sẽ càng hài lòng hơn.
*
VỊ DIỆN THỨ 12 HOÀN TẤT!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc