Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 416

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh tỉnh táo lại, quét mắt nhìn người đối diện một vòng, từ bỏ ý nghĩ dùng cái lá cây nát này đập người.
Cong ngón tay lên, đặt ở bên miệng, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp núi.
Hổ Vương đang đánh đến vui sướng ở phía dưới, nghe tiếng hổ khu chấn động, tát một cái vả bay Lang Vương, hóa thành nguyên hình, bắt lấy núi đá, nhanh nhẹn trèo lên trên.
Nhóm tiểu yêu tinh còn lại, cũng cấp tốc đuổi theo Hổ Vương.
Lang Vương: "???"
Các ngươi mới đánh có một nửa mà đã rút lui? Có ý gì hả? Xem thường ai vậy!?
Lang Vương tức giận phất tay: "Đuổi theo!"
...
Hổ Vương mang theo yêu tinh, cấp tốc rơi xuống phía sau Sơ Tranh.
Lão Hổ cao lớn uy mãnh, hóa thành hình người.
"Đại Vương?" Đang đánh hăng say, đột nhiên gọi hắn tới làm gì? Ánh mắt Hổ Vương quét qua những người xung quanh: "Cái này... Bọn họ là ai? Đi lên lúc nào vậy?"
Sao hắn không phát hiện được?
Ăn mặc còn rất ra dáng...
Không giống yêu a!
"Bọn họ muốn đánh ta." Sơ Tranh nói.
Hổ Vương biến sắc: "Mẹ nó, Đại Vương của chúng ta mà cũng dám khi dễ, các ngươi là người của núi nào? Thừa dịp ta và lũ sói con kia giao thủ, mò tới làm gì!"
"Ta nói cho các ngươi biết, đừng có mà mơ tưởng giương oai ở Thập Lý Bát Sơn!"
Thanh Tiêu hừ lạnh một tiếng.
Phóng ra uy áp của Thần tộc.
Hổ Vương uy phong lẫm liệt nháy mắt sợ hãi.
"Thần... Thần tộc!"
Hổ Vương trốn ra phía sau Sơ Tranh.
"Đại Vương, đây là Thần tộc đó!"
Sao ngươi lại chọc tới Thần tộc rồi!
Sơ Tranh lơ đãng nói: "Có mà phải ngạc nhiên, ta cũng thế."
"Đám Thần tộc này không có ai tốt... Tây... Ngươi... Ngươi cũng thế?!"
Hổ Vương kinh dị thối lui.
Không nhìn ra nha!
Hắn chẳng qua chỉ cảm thấy tiểu cô nương trước mặt này có chút lạnh lùng.
Không nhìn ra là Yêu tộc, nhưng cũng không giống người tu đạo... Khí chất trên người lãnh lãnh đạm đạm, càng giống một nhân loại hơn.
Sơ Tranh lấy ra một nắm Tiên Linh Diệp: "Bọn họ muốn đánh ta, ngươi cảm thấy có thể chứ?"
Ánh mắt Hổ Vương nháy mắt bị Tiên Linh Diệp hấp dẫn.
"Tiên Linh Diệp!"
Người Thần tộc hô lên trước.
Những người còn lại đều giật mình.
"Ngươi dám trộm Tiên Linh Diệp!"
Sơ Tranh: "???"
Không phải nói Tiên Linh Diệp tuyệt chủng sao?
Sơ Tranh rũ mắt nhìn Tuyết Uyên.
Trong con ngươi đỏ rực của Tuyết Uyên hiện lên một tia xấu hổ.
Nhưng chỉ thoáng qua Tuyết Uyên liền lý lẽ hùng hồn nói: "Ta làm sao biết bọn lão bất tử này lại trộm Tiên Linh Thụ về trồng ở hậu viện nhà mình!"
Lại lần nữa bị gọi là lão bất tử, đám người Thần tộc tức giận đến mặt đỏ tía tai.
"Tiên Linh Diệp vô cùng trân quý, Sơ Tranh sao ngươi có thể..."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc phủ nhận: "Ta không có, ngươi đừng nói bậy!"
Đây là của Vương bát đản cho ta.
Có trộm cũng là Vương bát đản trộm.
Liên quan gì tới ta.
"Tiên Linh Thụ hiện nay chỉ còn lại một gốc, được trồng ở Thần giới, nếu không ngươi phải trộm, vậy ngươi lấy đâu ra!!"
"Ngươi có chứng cứ chứng minh ta là trộm?" Chụp nồi lung tung cho ta, muốn ăn đòn à!
"Cái này còn cần chứng cứ?" Đối phương lý lẽ hùng hồn: "Chỉ còn lại Thần giới mới có Tiên Linh Thụ, không ngươi phải trộm, vậy từ đâu tới?"
Sơ Tranh nhìn người nói chuyện kia một chút, ở ngay trước mặt hắn lại lấy ra một nắm.
Người Thần tộc hít một ngụm khí lạnh.
Một gốc Tiên Linh Thụ sẽ không có quá chín chiếc lá... trên cây Tiên Linh Thụ của Thần tộc kia, cũng chỉ có bảy chiếc lá cây,
Cô mò một cái đã lấy ra một nắm, nhiều như vậy... chắc chắn không phải lấy trên cây của Thần tộc.
Đám người chỉ cảm thấy trên mặt có chút đau.
Sơ Tranh không để ý tới ánh mắt khi*p sợ và phức tạp của Thần tộc, đưa Tiên Linh Diệp đến trước mặt Hổ Vương.
"Đánh bọn chúng, có làm không."
Hổ Vương nuốt một ngụm nước bọt.
Đối phương là Thần tộc...
Tiên Linh Diệp...
Thần tộc...
Hổ Vương quyết định chắc chắn, nhận lấy Tiên Linh Diệp.
"Làm!!"
Không phải chỉ là Thần tộc thôi sao?!
Có gì phải sợ!
Đây chính là Thập Lý Bát Sơn của hắn!
Ánh mắt Hổ Vương liếc qua nhìn thấy Lang Vương vừa xông lên, con ngươi quay tròn một vòng, kéo cuống họng rống: "Hay cho cái đám thần tộc hỗn trướng các ngươi, lại dám đánh chủ ý với yêu tộc ta, hôm nay bản vương liền đánh một trận tử chiến với các ngươi, bảo vệ tôn nghiêm của Yêu tộc ta!"
Lang Vương: "!!!"
Thần tộc?!
Lang Vương cũng là một con yêu có dây thần kinh não không bình thường.
Hổ Vương rống lên câu này, trực tiếp làm hắn bổ não xong toàn bộ vở kịch.
Cũng cấp tốc gia nhập đội ngũ bảo vệ tôn nghiêm Yêu tộc.
Làm một con yêu, có thể nội chiến, nhưng tuyệt đối không thể nội chiến trước mặt Thần tộc!
Hổ Vương liên thủ với Lang Vương, đánh nhau với người Thần tộc.
"Là ngươi!"
Lang Vương trông thấy Tịch Lan được Thanh Tiêu che chở, biểu cảm lập tức thay đổi.
"A! Ta đã cảm thấy không thích hợp, ngươi cố ý dẫn ta tới, đám Thần tộc các ngươi quả nhiên không có ý tốt!"
Sắc mặt Tịch Lan vốn đã khó coi, lúc này đen thành đáy nồi.
Người đứng gần đó, ánh mắt như có như không quét tới, mang theo tìm tòi nghiên cứu và nghi hoặc, không hiểu vì sao Lang Vương và Tịch Lan lại dính líu đến nhau.
Tịch Lan một ngụm cắn nát răng ngà.
Hôm nay sao nàng ta lại xui xẻo như vậy?
Lang Vương vung đao răng sói, thô thanh thô khí rống: "Đám Thần tộc các ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn dơ bẩn! Có thấy buồn nôn không! Mơ tưởng châm ngòi ly gián quan hệ của yêu tộc ta!"
Lang Vương thấy sói con nhà mình bị đánh, tất nhiên hắn muốn lấy lại danh dự.
Nhưng mà hắn tìm không thấy người.
Ngay lúc này, có người tìm tới cửa, nói trông thấy người đánh sói con nhà hắn, còn biết người này ở đâu.
Tính tình Lang Vương vốn nóng nảy, nghe xong liền xách đao răng sói tìm tới cửa.
Hiện tại khi biết Tịch Lan là người của Thần tộc, Lang Vương lại tự động bổ não mấy vở kịch.
Mình đây là bị lợi dụng!!
Mặc dù phương hướng bổ não của hắn có chút sai lệch.
Nhưng kết luận thì không có vấn đề.
...
Sơ Tranh đứng ở phía sau, trấn định tự nhiên sờ Tiểu Hồ Ly.
Có kịch vui để xem.
Có lông để sờ.
Thêm một ly trà nữa thì tốt hơn.
Thần tộc không tiêu diệt hết được Yêu tộc, chứng minh thực lực của Yêu tộc cũng không thể khinh thường.
Cho dù hai con này đều chỉ là tự phong Vương, nhưng không chịu nổi nhiều tiểu yêu như bọn họ, chiến thuật biển yêu, ưu thế nổi bật.
Sơ Tranh quan sát nửa ngày.
Cô cảm thấy Thần tộc không làm gì được Yêu tộc... Đại khái là bởi vì yêu tộc tương đối lưu manh không biết xấu hổ.
Ngươi đánh nhau đàng hoàng, hắn đột nhiên lại ở phía sau âm thầm hạ độc thủ cho ngươi.
Không tệ không tệ.
Bọn yêu này rất có tiền đồ.
Đã làm yêu rồi thì còn lắm đạo lý làm gì.
Đương nhiên chỉ cần thắng là được.
【 Tiểu tỷ tỷ... Ta cảm thấy tư tưởng của cô có chút vấn đề. 】
Có vấn đề gì? Ta không phải là người tốt ngay thẳng lương thiện sao?
【... Tư tưởng của cô bây giờ rất có vấn đề. 】 Meo meo meo? Người tốt ngay thẳng lương thiện? Cô và người tốt có xu quan hệ nào với nhau chứ?
Đánh ૮ɦếƭ hệ thống sát vách, nó cũng không tin!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta xin nghiêm túc nhắc lại một lần nữa, chúng ta là hệ thống phá sản đứng đắn, xin hãy dừng những ý nghĩ nguy hiểm lại, chúng ta thật sự không cần. 】
Vương Giả nói lời thấm thía khuyên giải.
Sơ Tranh: "Ta không nghiêm túc phá sản à?"
【...】 Cô chừng nào thì nghiêm túc phá sản hả?! 【 Mời tiểu tỷ tỷ nhớ kỹ dân chủ giàu mạnh, văn minh hài hòa, làm một người tốt tích cực hướng về phía trước!! 】
Sơ Tranh tán đồng gật đầu: "Ta rất mạnh."
【...】 Ta... Ta... Vương Giả tức giận đến nói không ra lời, nhiều chữ như vậy, cô chỉ nghe thấy mỗi một chữ mạnh sao hả?!
Vương Giả cảm thấy mình sắp bị Sơ Tranh làm cho tức ૮ɦếƭ.
Nó cần đổi một ký chủ khác.
Hiện tại lập tức lập tức an bài lên!!
*
Hệ thống sát vách: Ta đã làm sai điều gì?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc