Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 316

Tác giả: Mặc Linh

Trong mật thất tĩnh mịch im ắng.
Một góc mật thất được phủ lên thảm nhung mềm mại, nam tử nghiêng người nằm ở đó, bên hông có một cách tay vắt ngang, được người ôm lấy từ phía sau.
Đôi mắt nhắm chặt của nam tử bỗng nhiên mở to, ngồi dậy.
Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, đáy mắt vẫn lưu lại sự hoang mang do mộng cảnh lưu lại.
"Sao thế?"
Sơ Tranh theo hắn ngồi dậy, giơ tay sờ trán hắn.
Tạ Xu kéo tay cô xuống, đặt lên trên cánh môi hôn, một lát sau hắn đột nhiên xoay người, đè Sơ Tranh lên thảm nhung mềm mại.
Nụ hôn có chút bất an lại vội vàng của hắn rơi xuống, giống như một con vật nhỏ không có nhà để về, mong muốn nhanh chóng tìm một nơi có thể đem đến cho hắn cảm giác an toàn.
Sơ Tranh chỉ ôm lấy hắn, không có quá nhiều hành vi.
Nhưng rõ ràng Tạ Xu rất bất mãn.
Ánh mắt thanh lãnh của Sơ Tranh nhìn hắn một lát, đột nhiên xoay người đẩy hắn sang bên cạnh, vị trí của hai người bị đảo ngược.
Ánh sáng bên trong mật thất rất lờ mờ, tiếng y phục ma sát, làm không khí mập mờ càng rõ ràng hơn.
...
Một đêm phóng túng, ngày hôm sau Tạ Xu tỉnh lại, mờ mịt ngồi ở chỗ đó, vén thảm nhung lên nhìn thân thể của mình, rồi lại nhìn y phục rơi trên mặt đất.
Không khác nào một phụ nam nhà lành bị người ta ૮ưỡɳɠ éρ.
"Nàng..." Tạ Xu nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh đang mặc y phục, cánh môi đỏ bừng khẽ mở.
"Chàng ra tay trước." Sơ Tranh cẩn thận mở miệng.
Vành tai Tạ Xu bỗng dưng nóng hổi, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra mấy phần ý cười: "Vậy ta có làm nàng hài lòng không?"
Gương mặt thanh tuyệt của nam tử chứa đựng ý cười yếu ớt, mặt mày cong cong, khóe mắt dường như cũng lộ ra ý cười, thật làm người ta muốn lần nữa đè hắn dưới thân để yêu thương một phen.
Nam nhân này...
Sơ Tranh hít sâu một hơi.
"Cũng không tệ lắm."
"Cũng không tệ lắm ý là... chẳng ra sao cả sao?" Tạ Xu nghi hoặc: "Ta thật sự kém như vậy sao?"
"Vẫn tốt."
Sắc mặt Tạ Xu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Quân cô nương, nàng có nam nhân khác không?"
"Không có." Cô đào đâu ra nam nhân khác? Không phải ai cũng là thẻ người tốt mà!
"Đã không có, vậy nàng làm cách nào để cảm thấy ta cũng không tệ lắm?" Không có ai để so sánh thì sao nàng phân biệt ra được hả!?
Sơ Tranh: "..."
Ý của cũng không tệ lắm không phải là đang khen hắn sao?
Sao hắn lại có cái vẻ mặt không hài lòng thế kia?
Cô phải làm sao mới được đây!!
"Tại sao nàng không nói chuyện? Hay là nói Quân cô nương có nam nhân khác?" Trong đôi mắt xinh đẹp của Tạ Xu xẹt qua một tia ám sắc, giống như nếu cô nói có nam nhân khác, thì hắn sẽ lập tức làm ra một hành vi không thể ngờ đến vậy.
"Ta không có." Sơ Tranh lạnh mặt nói: "Chỉ có chàng."
"Thật sao."
"Tin hay không thì tùy."
Tạ Xu: "..."
Sơ Tranh nhặt y phục trên đất lên, ném lên người hắn: "Mặc y phục vào."
Tạ Xu: "..."
Tạ Xu đột nhiên vén thảm nhung lên, nằm trở lại, nghiêng người đưa lưng về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Ôi!
Vật nhỏ thật lợi hại nha, còn dám phát cáu với ta, đêm qua rõ ràng là chàng ra tay trước, sao bây giờ lại làm như toàn bộ đều là lỗi của ta thế hả?
"Chàng có đứng dậy không?"
"Không."
Tạ Xu vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ dỗ mình, kết quả hắn nghe thấy tiếng bước chân cô rời đi.
Cửa mật thất mở ra, rồi đóng lại.
Tạ Xu bỗng nhiên ngồi dậy.
Mật thất trống rỗng làm tâm tình Tạ Xu có chút đóng băng.
Trong không khí hình như cũng có gió nổi lên.
Đáy mắt nam tử ẩn chứa hắc ám như mực đậm, xâm nhiễm ánh sáng nơi đáy mắt hắn.
Cửa mật thất đột nhiên mở ra, tia sáng tiến vào, hắt lên một cái bóng tinh tế trên mặt đất.
Sơ Tranh vừa bước vào mật thất một bước, trên tay liền bị cắt ra một vết thương.
Sơ Tranh: "..."
Vật nhỏ đang làm gì thế!
Cô nhìn vào phía trong mật thất, Tạ Xu nửa dựa trên vách đá, trên người không mặc y phục, thảm nhung tùy ý khoác bên hông, làm đôi chân thon dài thẳng tắp bại lộ trong không khí.
Tóc dài rải rác trước người hắn, thoáng che lại vết tích pha tạp trên thân thể.
Hình ảnh kia mị hoặc yêu dã, làm cho bất kỳ người nào trông thấy cũng sẽ bị hắn thu hút.
Sơ Tranh mặt lạnh đi vào, gió trong không khí tránh ra cho cô một con đường.
"Chàng đang làm gì thế?" Sơ Tranh kéo hắn qua, dùng thảm nhung bọc lấy hắn, hoàn toàn không cho Tạ Xu chút không gian để phát huy nào: "Không lạnh sao?"
Cuối cùng sinh bệnh không phải sẽ phiền phức đến ta à.
Thẻ người tốt không thể tự chăm sóc mình thật tốt được sao?
Tạ Xu bị quấn đến không có chút phòng bị nào, chỉ lộ ra một cái đầu, y như một con tằm.
Ra cửa bất lợi...
Tạ Xu tức giận đến muốn tự kỷ.
Ánh mắt hắn liếc qua mu bàn tay Sơ Tranh, những giọt máu đang không ngừng chảy ra ngoài, sắc mặt Tạ Xu trong nháy mắt biến đổi.
Hắn muốn giơ tay, kết quả bị Sơ Tranh đè ép, hoàn toàn không có cách nào vươn tay ra được.
"Đau không?"
"Hả?" Đau cái gì?
Sơ Tranh nhìn theo ánh mắt hắn, máu đang nhỏ giọt theo cánh tay cô chảy xuống, Sơ Tranh tùy ý cầm khăn lau đi: "Không đau, nhưng mà không có lần sau."
Sơ Tranh dữ dằn uy Hi*p hắn: "Nếu còn có lần sau nữa, ta sẽ đánh gãy chân chàng."
Trên mu bàn tay Sơ Tranh đột nhiên nóng lên.
Đầu lưỡi Tạ Xu đảo qua vết thương, hàng mi dài của hắn buông xuống, đầu lưỡi màu hồng từ giữa cánh môi nhô ra, liếm qua làn da, mang theo cảm giác ướƭ áƭ và nhiệt độ, làm thân thể người ta run lên.
Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh đột nhiên nghiêm túc...
【 Tiểu tỷ tỷ xin hãy câm miệng cô lại! 】 Vương Giả đột nhiên nổi giận gào lên một tiếng.
"..." Có bẩn không cơ chứ!! Vết thương của ta bị nhiễm trùng thì sao bây giờ! Chàng là chó sao!
Lời Sơ Tranh nói bị Vương Giả chắn lại.
Nhưng cô lập tức rút tay về.
Tạ Xu chợt áp người về phía cô.
Sơ Tranh ngã xuống, cánh môi Tạ Xu rơi vào trên cổ cô, chậm chạp hôn lên trên, mỗi một nụ hôn đều rất cẩn thận.
Tạ Xu cảm giác được thảm nhung đang bọc lấy mình hơi nới ra mấy phần, hai tay lập tức thoát ra, chống ở hai bên người Sơ Tranh.
Tạ Xu vốn không mặc y phục, thảm nhung buông ra, hắn cứ như vậy dán vào Sơ Tranh.
Hơi thở mập mờ phun lên cần cổ Sơ Tranh, đáy mắt Tạ Xu dần dần trở nên mê ly, bàn tay hắn du tẩu qua những đường cong trên thân thể Sơ Tranh.
Tìm tòi đến đai lưng bên hông, đầu ngón tay thon dài gẩy một cái, nhẹ nhàng cởi ra.
Lòng bàn tay nóng rực áp vào làn da Sơ Tranh, cô hít sâu một hơi, không có cách nào ngăn cảm cái cảm thụ mà Tạ Xu mang đến cho cô.
"Có phải nàng chỉ có một mình ta không?" Tạ Xu đột nhiên đặt câu hỏi.
Sơ Tranh đang ở trong một cái lựa chọn khó khăn là không muốn động và cố gắng cưng chiều thẻ người tốt của mình, nghe thấy Tạ Xu hỏi một câu như thế, cô trả lời theo bản năng: "Không phải."
Sơ Tranh: "..." Thẻ người tốt vừa hỏi ta cái gì đấy?
Tạ Xu: "..." Nàng thế nhưng không chỉ có một mình ta!?
Tay Tạ Xu nắm lấy eo Sơ Tranh.
Sơ Tranh thầm kêu không tốt, quả nhiên một giây sau, thân thể lập tức trầm xuống.
Tạ Xu chống đỡ lấy cô, hắn cũng bất động, đè thân thể xuống, làm cho thân thể hai người không có chút kẽ hở dư thừa nào, hắn nói nhỏ bên tai cô: "Vậy không biết Quân cô nương còn có ai, nói cho ta nghe một chút, ta giúp Quân cô nương tìm đến đây, nàng muốn đầu hay là cơ thể?"
Sơ Tranh: "..." Đầu tương đối tốt.
Không đúng! Ta không có đâu, được không?!
Sơ Tranh có chút khó chịu, nhưng lại không phải muốn động.
"Tạ Xu, chàng động một cái đi."
"Không được đâu." Ngữ khí của Tạ Xu đầy ý cười cười: "Quân cô nương còn chưa nói cho ta biết, trừ ta ra, nàng còn có ai nữa."
"Ta không có."
"Nhưng nàng vừa nói là có." Tạ Xu cắn vành tai Sơ Tranh.
"Chàng khó chịu không?" Sơ Tranh thật lòng hỏi hắn.
Tạ Xu: "..."
Tạ Xu nhịn một chút, thu lại suy nghĩ suýt nữa bị Sơ Tranh dẫn dụ sang hướng khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc