Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 228

Tác giả: Mặc Linh

"Thế này..." Sơ Tranh đột nhiên động thủ, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, trước lúc Liễu gia kịp phản ứng, thì con dao trong tay áo đã đè lên yết hầu của hắn: "Đủ chưa?"
Loại thời điểm này phá sản thì có ích gì, đương nhiên là động thủ.
Vương bát đản thấy không!
Đây mới là phương pháp giải quyết chính xác.
【...】
Mũi dao sắc bén, đè lên yết hầu Liễu gia, lãnh ý theo mũi dao thấm vào làn da, huyết dịch, xương cốt...
Hàn khí làm người ta sợ hãi.
Giống như cô gái này.
"Liễu gia!"
Liễu gia giơ tay, ra hiệu những người khác đừng động thủ.
"Thịnh Mân dạy được một đứa con gái tốt." Liễu gia nhìn về phía Thịnh Đình một chút, có ý riêng: "Không biết Thịnh gia có thể lớn mạnh trong tay Thịnh tiểu thư không."
Từ khi Sơ Tranh xuất hiện, mặt mũi Thịnh Đình liền đen sì, quanh thân đều quanh quẩn một cỗ áp suất thấp.
Sơ Tranh không tiếp lời hắn: "Liễu tiên sinh, tôi có thể mang người của tôi đi được chưa?"
Liễu gia không dám động, chỉ cần hắn có một động tác nhỏ, thì con dao sẽ rạch qua làn da mình.
Hắn giơ tay lên, ra hiệu cho cô có thể đi.
Sơ Tranh thu tay lại.
Liễu Tam Nhi nháy mắt với bọn đàn em, có người lập tức xông lên phía trước, tả hữu vây công.
Đáy lòng Giang Dã xiết chặt, muốn tiến lên hỗ trợ.
Sơ Tranh nhấc chân đạp vào ghế một cái, cái ghế lui về phía sau, rời xa vòng chiến.
Lực lượng của thân thể này mặc dù yếu, nhưng nguyên chủ từng luyện vũ đạo, độ mềm dẻo và tốc độ cũng không tệ, Sơ Tranh chỉ cần rất nhanh là có thể sử dụng được.
Cùng với ngân tuyến trong tay áo cô phụ trợ, đối thủ như vậy, đối với Sơ Tranh mà nói thì cũng chẳng khó khăn gì.
Người công kích Sơ Tranh lần lượt ngã xuống đất.
"Đủ rồi!"
Liễu gia quát lớn một tiếng.
Sơ Tranh lại không chần chờ, cấp tốc đánh ngã những người đang chuẩn bị rút lui.
Sắc mặt Liễu gia xanh mét: "Thịnh tiểu thư, tôi đã hô ngừng, cô không cần thiết phải xuống tay nặng thế chứ?"
Sơ Tranh chỉnh lại tay áo bởi vì đánh nhau mà rối loạn lên, thản nhiên nói: "Khi các người công kích tôi, tôi cũng không hô bắt đầu."
Ngươi hô ngừng liền ngừng à?
Dựa vào cái gì chứ!
Liễu gia: "..."
Sơ Tranh nhanh chân đi về phía Giang Dã, kéo hắn đứng dậy, cùng hắn rời khỏi căn phòng.
"Liễu gia, cứ để bọn họ đi như vậy sao?"
Liễu gia đen mặt, nhìn người trên mặt đất: "Nếu không thì sao, cậu có thể ngăn cô ta lại à?"
Những người này cũng không phải vệ sĩ gì đó, mà đều là những người đắc lực bên cạnh hắn, bằng không thì cũng không được lên thuyền.
Liễu gia sờ lên nơi vừa bị dao đè vào một cái, cỗ hàn ý kia, giờ phút vẫn còn có thể cảm giác được...
...
Sơ Tranh mang Giang Dã trở về phòng.
Vết thương của Giang Dã lại bắt đầu rướm máu.
Sơ Tranh ngồi xổm trước mặt hắn, vén quần áo lên, băng bó lại cho hắn lần nữa.
"Có phải anh *** không?"
Sơ Tranh đột nhiên hỏi.
"Cô không biết có phải tôi *** hay không, mà cũng dám đối nghịch với bọn họ?" Nội tâm Giang Dã phức tạp.
Sơ Tranh lơ đễnh.
Vậy thì làm sao.
Ta vẫn chưa biểu hiện ra thực lực chân chính đâu!
"Là anh giết sao?"
Giang Dã lắc đầu: "Không phải."
Khi hắn phát hiện ra mình bị theo dõi, thì ngay sau đó liền mất điện.
Mấy người kia đuổi theo hắn không buông, hắn căn bản không đến tầng kia, sao lại *** được.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát.
Đây chính là cái kịch bản Giang Dã bị người ta vu hãm kia.
"Cô không sợ bọn họ đối phó với cô à?" Giang Dã nhìn qua sườn mặt xinh đẹp của Sơ Tranh, nhẹ giọng hỏi cô.
Cô căn bản không cần ra mặt vì hắn.
Đối với cô mà nói cũng không có chỗ tốt nào.
"Sợ cái gì?"
"Bây giờ cô đã đắc tội với bọn họ, Liễu gia đa nghi lại thù dai, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi và cô đâu."
"Tôi không buôn bán, không thiếu tiền, bọn họ cũng đánh không lại tôi, muốn đối phó tôi kiểu gì?"
"..." Lời này bảo hắn làm sao nói tiếp đây.
Sơ Tranh chuyên tâm xử lý vết thương cho hắn, khuôn mặt nhỏ căng đến nghiêm túc.
Thật là nhiều máu a!
Mất nhiều máu như vậy, có thể bị suy yếu đi không?
Sơ Tranh nhìn Giang Dã một chút, người sau trừ sắc mặt hơi tái nhợt, thì cũng không còn bệnh gì khác, Sơ Tranh liền yên tâm lãng phí máu của hắn... Không phải, cầm máu.
Ánh mắt Giang Dã hơi đờ đẫn, tận đến khi Sơ Tranh *** áo của hắn, Giang Dã mới lấy lại tinh thần.
"Làm gì thế?"
"Bẩn, thay."
Hắn liếc nhìn quần áo, phối hợp giơ tay lên, thở dài: "Thịnh tiểu thư, tôi phát hiện từ khi gặp cô tôi luôn luôn chảy máu, chúng ta đây là nghiệt duyên sao?"
"Anh ngu còn trách tôi?" Cái nồi này ta không cõng!"Nếu anh không gặp được tôi thì còn ૮ɦếƭ thảm hại hơn."
"..."
Cô không thể nói hai câu dễ nghe được à?
Nhưng mà...
Giang Dã nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên cười lên.
Sơ Tranh bỗng nhiên lại gần hôn hắn, ý cười của Giang Dã ngưng kết lại trên môi.
"Cười thật đẹp, cười nhiều lên." Sơ Tranh hôn hắn xong, vẫn không quên khen hắn, cuối cùng lại hôn hắn một cái, lúc này mới cầm quần áo cho hắn mặc.
Giang Dã: "..."
Luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào ấy.
"Không có màu đen à?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn.
Có mà mặc là tốt lắm rồi.
Còn chọn!
Nghĩ cô là cái cửa hàng à!
"... Màu trắng cũng rất tốt." Giang Dã cười cười, cúi đầu xuống cài cúc áo.
Sơ Tranh đứng dậy đi đến một bên khác, Giang Dã ngồi ở bên giường nhìn cô, hắn thế mà lại không cảm thấy xấu hổ, giống như...
Giang Dã không hình dung ra cảm giác kia.
Chính là rất dễ chịu.
Có một loại cảm giác rất thân thuộc.
Giang Dã bị cảm giác này làm cho bừng tỉnh.
Hắn điên rồi.
Nhất định là điên rồi.
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Giang Dã.
Sơ Tranh cũng không định đi mở cửa, cô đứng bên cái bàn, an tĩnh nhìn cái áo khoác hắn không làm bẩn.
"Thịnh tiểu thư, có người gõ cửa." Giang Dã nhắc nhở cô.
Sơ Tranh cầm đồ vật đập qua: "Không có ai, đừng gõ."
Đồ vật đập trên cửa, phát ra một tiếng vang lớn.
Người bên ngoài dường như bị hù dọa, không gõ nữa.
Giang Dã: "..."
Thật dữ.
Cô đối với mình vẫn coi như ôn hòa chán.
Tiếng đập cửa ngừng lại, nhưng điện thoại Sơ Tranh lại vang lên không ngừng.
Giang Dã: "..."
Quả nhiên là số người vụng trộm mang điện thoại lên không ít.
Điện thoại ở trên giường, Giang Dã lấy tới nhìn một chút: "Thịnh Đình... anh của cô, nhận không?"
Sơ Tranh đi tới, đè hắn lên giường, quang minh chính đại sờ đầu hắn hai cái.
"Hắn không phải anh tôi, đừng nói lung tung."
Giang Dã: "..."
Sơ Tranh kéo Thịnh Đình vào danh sách đen, thuận tay tắt điện thoại đi, rồi tắt đèn leo lên giường.
Giang Dã còn chưa kịp phản ứng, thì hắn đã nằm trong *** Sơ Tranh.
Bóng tối ập tới, Giang Dã cũng không dám buông Sơ Tranh ra.
Sơ Tranh dường như nghĩ tới chuyện hắn sợ tối, nhưng cô lười đứng dậy: "Tôi ôm anh, không bật đèn cũng không sao chứ?"
Giang Dã không lên tiếng, Sơ Tranh liền thừa cơ hôn hắn.
"Cô... vẫn cứ bật đèn đi." Thanh âm của Giang Dã rất yếu, hắn thật sự... không chịu nổi.
Sơ Tranh có chút không nghĩ tới.
Nhưng hô hấp của Giang Dã càng ngày càng nặng, giống như một người bị ngâm trong nước, cô đành phải bất đắc dĩ đứng dậy bật đèn.
Giang Dã thở phào.
"Sau này khi chúng ta giao... làm, anh cũng muốn bật đèn?"
"Cái gì?" Giang Dã không kịp phản ứng.
Sơ Tranh sắc mặt bằng phẳng: "Tôi nói, sau này khi chúng ta làm, anh cũng muốn bật đèn?"
Giang Dã: "..."
Xin lỗi.
Hình như hắn vừa xuất hiện ảo giác rồi.
Giang Dã liếc Sơ Tranh một cái, cô hình như rất nghiêm túc với vấn đề này.
Quan hệ hiện tại của bọn họ là gì chứ!
Vì sao đã nhảy đến vấn đề này rồi!!
Giang Dã cảm thấy cả người sắp nổ tung.
Vành tai cũng nóng bỏng.
Sơ Tranh cảm thấy hôn Giang Dã giống như ăn kẹo bông, mềm mại, hết sức thoải mái.
Bộ dáng lúc này của Giang Dã, càng mê người hơn.
Sơ Tranh đem nụ hôn cạn vừa rồi biến thành nụ hôn sâu.
Giang Dã bị Sơ Tranh hôn đến có chút không được tự nhiên, hắn quay đầu ra, khàn giọng hỏi: "Tôi là gì của em?"
"Anh muốn làm gì..." Sơ Tranh khẽ cắn khóe môi hắn: "Đều được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc