Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1974

Tác giả: Mặc Linh

"Em nói cho tôi biết trước đã, số tiền này từ đâu đến?"
Thương Khí chỉ vào tiền mặt trải rộng trên mặt bàn.
- - Của tôi.
"Em lấy từ đâu đến."
- - Dù sao không phải ςướק. Có thể không?
"..."
Bộ dạng này của Sơ Tranh là không có ý định nói, con mèo nhỏ này rõ ràng vốn đã rất cổ quái, bây giờ lại còn có nhiều tiền mặt như vậy...
Hắn nên cảnh giác mới phải.
Nhưng Thương Khí chỉ trầm mặc một chút, vẫn đồng ý cho Sơ Tranh dùng thẻ ngân hàng của hắn, nói mật mã cho cô biết.
Sơ Tranh bảo hắn cho một tấm thẻ không dùng nữa.
Ai biết sau khi tin nhắn chuyển khoản nhảy ra, Sơ Tranh trông thấy số dư còn lại vẫn hơi sửng sốt, cô đã từng thấy nhiều tiền hơn, cái này không tính là gì.
Chỉ là Thương Khí yên tâm như vậy, làm cho tâm tình cô rất tốt.
Sơ Tranh vui sướng ở trên mạng mua mua mua, rất nhanh liền tiêu hết một trăm ngàn.
Bạn vĩnh viễn cũng không biết người mua của bạn là cái gì. jpg
-
Hai ngày sau có người đưa đồ đến, vệ sĩ nhận hàng có chút ngơ ngác, bọn họ không mua đồ nha...
Thương Khí? Tiên sinh?
Tiên sinh vậy mà lại mua hàng online... Bọn vệ sĩ chỉ cảm thấy mới lạ, cũng không dám mở ra xem là cái gì, nhanh chóng đưa lên lầu cho Thương Khí.
"Hàng?"
Thương Khí vừa nghe thấy, cũng có nghi hoặc tương tự như vệ sĩ, trong đầu lóe lên linh quang, biết đại khái là ai mua.
"Để xuống đi."
Sơ Tranh biết đồ đã đưa đến, không có chút ý tứ muốn xem nào, trực tiếp tặng cho Thương Khí.
Thương Khí: "..."
Được một con mèo tặng đồ... Ừm...
Thương Khí tò mò mở rương ra, trong rương là vật trang trí, tạo hình rất đẹp, hình như còn mạ vàng nữa.
Thương Khí lấy vật trang trí ra, chần chờ một lúc, vẫn hỏi: "Em cố ý mua tặng tôi?"
Sơ Tranh: "..."
Mi cảm thấy phải thì là phải, ta không nói lời nào.
Sơ Tranh không nói lời nào, Thương Khí coi như cô ngầm thừa nhận, giơ tay mò xuống đầu cô, trước khi Sơ Tranh nổi giận thì dịch chuyển khỏi.
"Cảm ơn."
Sơ Tranh: "..." Mi sờ đầu thử lần nữa xem! Cắn mi nha!
Thương Khí lấy một vật trang trí trong phòng hắn xuống, lắp cái Sơ Tranh mua lên.
So với đồ của Thương Khí, vật trang này trí rõ ràng không ăn nhập gì với phong cách của gian phòng.
Thương Khí ôm cánh tay đứng ở nơi xa nhìn, cảm thán nói: "Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy trong thân thể em có linh hồn của một con người." Quá thông minh, thông minh đến mức không giống mèo.
Sơ Tranh: "..." Đúng nha!
Thương Khí chỉ cảm thán một câu, không truy đến cùng về phương diện kia.
-
Một bên khác, Hạ Cẩn và Thương Vu Thành đều nằm viện, tự nhiên không rảnh đến bên này tìm phiền toái.
Trừ một chút công việc cần thiết Thương Khí sẽ rời đi, ngày bình thường đều ở trong trang viên, một người một mèo sống đến cực kỳ hài lòng.
Sơ Tranh nhớ tới một sự kiện, đẩy điện thoại di động lên bên cạnh Thương Khí, mở ra rồi đánh chữ.
- - Anh không thích ở chỗ này?
Thương Khí nhìn câu nói kia, thanh lãnh "ừ" một tiếng.
Tòa trang viên này giống như một Ⱡồ₦g giam mà người nhà họ Thương chế tạo, nhốt hắn ở bên trong.
Cái Ⱡồ₦g giam này có xinh đẹp thế nào, thì cũng là Ⱡồ₦g giam, hắn không muốn ở trong Ⱡồ₦g giam này.
- - Vậy chúng ta dọn nhà đi!
"Dọn nhà?" Thương Khí sửng sốt một chút.
Trước kia hắn muốn dọn ra ngoài, Thương Vu Thành luôn luôn ngăn cản hắn, chỉ vào mũi của hắn mắng, bảo hắn đừng tăng thêm phiền phức cho Thương gia.
Về sau đại khái là quen thuộc, cũng lười đi giày vò chuyện này.
Dù sao hắn cũng lẻ loi một mình, ở đâu mà không giống nhau.
Nơi này có thể làm cho những người Thương gia kia an tâm một chút, hắn ở chỗ này cũng không có gì không thể.
"Dọn nhà à..."
Thương Khí thì thầm một tiếng, để sách trong tay xuống, ôm Sơ Tranh vào trong lòng: "Em không thích nơi này?"
Ở đâu đối với Sơ Tranh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng cô còn có nhiệm vụ nha, ở chỗ này nhiều thứ không tiện, ta đi làm nữ vương cho không khí chắc?
- - Tôi cảm thấy anh không thích, cho nên chúng ta có thể dọn nhà.
Tôi cảm thấy anh không thích... Thương Khí trông thấy câu nói này, đáy lòng không khỏi rung động.
Yêu thích và ý kiến của hắn đã có bao giờ quan trọng đâu?
Nhưng nơi này...
Thương Khí ngẫm lại khoảng thời gian gần đây hắn vẫn không mất khống chế lần nào, vẫn không khỏi động tâm.
"Được." Đầu ngón tay Thương Khí chạm vào mũi Sơ Tranh, nhẹ nhàng cọ cọ một chút: "Chúng ta dọn nhà."
Thương Khí đã sớm mua nhà trong thành phố, không phải biệt thự gì, chính là loại nhà ở tiểu khu hoàn cảnh và an ninh khá tốt.
Bởi vì lúc trước không nuôi mèo, cho nên phòng ở bên kia cũng không có đồ dùng cho mèo.
Chờ sau khi Thương Khí cho người trang trí bên kia một phen xong, thì mang theo mèo vào ở.
Thương Khí cất kỹ vật trang trí Sơ Tranh mua, ánh mắt liếc qua quét đến Sơ Tranh, lập tức lên tiếng: "Không thể cào ghế sofa."
Sơ Tranh hậm hực thu hồi móng vuốt lại, cao lãnh quay đầu ra.
Leng keng --
Có người nhấn chuông cửa, Thương Khí cách hư không điểm Sơ Tranh một cái, đi ra mở cửa.
"Hey!"
Mặt Đỗ Bái lộ ra từ phía sau bó hoa.
Thương Khí bình tĩnh nhìn người tới: "Sao cậu lại tới đây?"
"Nghe nói cậu dọn nhà, tới chúc mừng tân gia nha." Đỗ Bái gạt Thương Khí ra, tự lấy dép ra đổi: "Tôi nói này sao đột nhiên cậu lại muốn dọn nhà thế? Trước đó không phải không dọn đi sao? Trang viên kia quạnh quẽ đến đáng sợ, không có chút nhân khí nào, như là tử trạch ấy, cậu ở đó không bị ép điên cũng đúng là kỳ tích."
Thương Khí: "..."
Thương Khí đóng cửa lại.
"Cậu dự định ở lại bao lâu?"
Đỗ Bái khi*p sợ: "Không phải, tôi vừa tới cậu đã muốn đuổi tôi đi?"
"Cậu biết..."
"Được được được, tôi hiểu, nhưng tôi cũng đã đến rồi, dù sao cậu cũng phải để cho tôi ăn một bữa cơm đã rồi đi chứ?"
"..."
Thương Khí không nói gì nữa.
Đỗ Bái biết Thương Khí đồng ý, mừng khấp khởi hỏi: "Hoa để ở đâu đây?"
Thương Khí giơ ngón tay chỉ một vị trí, sau khi Đỗ Bái để xuống, thì nằm dài trên ghế sofa.
Đỗ Bái quay đầu tìm mèo: "Nói mới nhớ, béo con nhà cậu đâu?" Rõ ràng anh ta trông thấy có đồ dùng cho mèo.
"Béo con?"
"Nguyệt Bán." Đỗ Bái khua tay: "Chẳng lẽ không phải bởi vì nó béo, nên cậu mới lấy cho nó cái tên này sao?"
Thương Khí nhíu mày: "Không phải."
Đỗ Bái cũng không để ý: "Ồ, tôi còn tưởng rằng cậu thấy nó béo nên mới đặt cho nó cái tên này chứ. Vậy Nguyệt Bán đâu?"
Thương Khí nhìn gian phòng một chút, Đỗ Bái mừng khấp khởi muốn đi tìm mèo.
"Cậu không sợ nó cào cậu à?"
Đỗ Bái dừng bước chân lại, sờ mu bàn tay mình, một lát sau lại ngồi trở lại.
"Mèo nhà cậu quá dữ, phải dạy bảo thật tốt."
"Nó không dữ với tôi."
"..."
Thương Khí bảo vệ sĩ mua một ít đồ ăn lên, hắn vén tay áo lên đi vào phòng bếp nấu cơm, Đỗ Bái đang mở rượu vang mình mang đến.
"Đúng rồi, gần đây hình như cậu rất yên tĩnh." Đỗ Bái bưng rượu vang, tựa ở bên bàn nhìn Thương Khí thái thịt: "Không có vấn đề?"
"Ừ, rất tốt."
Ánh mắt Đỗ Bái chuyển hai vòng ở trên người hắn: "Không phải cậu có tình huống gì mới chứ?"
Mặc dù Đỗ Bái cảm thấy Thương Khí không mất khống chế là một chuyện tốt, nhưng có đôi khi đối với người quá đặc biệt mà nói, càng bình tĩnh ngược lại càng làm người ta bất an.
Đêm trước khi bão tố đến không phải đều tĩnh lặng sao?
Đỗ Bái đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Thương Khí, cậu có vấn đề gì thì phải nói ra."
Thương Khí cúi thấp mặt mày xuống, tốc độ thái thịt không giảm, nương theo giọng nói "thành khẩn" kia, không mặn không nhạt nói: "Tôi không sao."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc