Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1968

Tác giả: Mặc Linh

Ngay khi cô bé không cam lòng định rời đi, Thương Khí đi ra, tự nhiên ôm lấy Sơ Tranh.
Con ngươi cô bé sáng lên, gọi Thương Khí lại: "Anh ơi, nó là thú cưng của anh sao?"
Thương Khí quay đầu, cô bé thấy rõ dáng vẻ của Thương Khí, đáy mắt phun lên sắc thái kinh diễm, rất đẹp trai nha!
Hình như cô bé không biết Thương Khí, chỉ cảm thấy dung mạo Thương Khí rất đẹp trai.
Cô bé lập tức lộ ra dáng vẻ nhu thuận, hơi nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, em có thể sờ sờ nó không?"
"Không thể."
Có kiểu vệ sĩ gì, thì sẽ có kiểu chủ nhân ấy, tư thái từ chối của Thương Khí giống y đúc vệ sĩ.
Cô bé lần nữa bị từ chối, chỉ cảm thấy hai chữ "Không thể" này, hóa thành mấy con dao, vù vù cắm trên người mình.
Khí chất trên người Thương Khí quá lạnh lẽo, làm cô bé không dám làm càn, chỉ có thể trông mong nhìn Thương Khí rời đi.
Meo meo đáng yêu như vậy! Sờ một chút thì làm sao!
-
Tận đến khi Thương Khí lên sân khấu, Thương Thiện Dư cũng không xuất hiện, trong tư liệu chỉ nói là gặp trên hoạt động từ thiện này, cho nên cụ thể là thời điểm nào, Sơ Tranh cũng không biết.
Chỗ Sơ Tranh đứng lúc này, rất dễ dàng trông thấy Thương Khí.
Ánh sáng trên sân khấu vẫn chưa sáng lên, người đàn ông ẩn trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động.
Âm nhạc vang lên từ trong bóng tối, ánh sáng dìu dịu chậm rãi rơi từ đỉnh đầu người đàn ông xuống, dáng vẻ chuyên chú của người đàn ông được chiếu trên màn hình lớn.
Người đàn ông thay áo sơ mi tương đối chính thức, nhưng hai cúc trên cổ áo không cài, có chút tùy ý, nhưng lại không mất cảm giác thời thượng.
Ngón tay thon dài nhảy vọt trên phím đàn đen trắng, nốt nhạc nối thành một mảnh hội tụ thành ca khúc tuyệt đẹp, giống như tà âm bay tới từ chân trời, làm cho người ta không nhịn được chìm đắm vào trong đó.
Sơ Tranh vẫy đuôi một cái hất lên rồi chụp xuống mặt đất, trong con ngươi phản chiếu người trên sân khấu kia.
Thẻ người tốt thật là đẹp.
Của ta.
Ngẫm lại lại có chút xíu hưng phấn.
Nhưng Sơ Tranh nhìn nhìn móng móng của mình, trong nháy mắt liền không hưng phấn nổi.
Hoài nghi Vương bát đản cố ý chơi ta! Nhưng ta không có chứng cứ.
Trên sân khấu, một khúc cuối cùng vang lên, ánh đèn dần dần tối xuống, phía dưới dần dần vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thương Khí đứng dậy, rất lịch sự ưu nhã cúi người, giẫm lên bối cảnh âm lui ra khỏi sân khấu.
Tính tình của Thương Khí chính là như vậy, hắn có tài hoa, có nhan sắc, cho dù tính cách cổ quái, nhưng mọi người cũng không cảm thấy hắn làm như vậy có gì không ổn.
Đây đại khái chính là giá trị nhan sắc cao chính là chính nghĩa.
Thương Khí xuống sân khấu, liếc thấy nhóc con ngồi ở phía sau sân khấu, Thương Khí tiến lên hai bước, ngay trước mặt rất nhiều nhân viên công tác, ôm Sơ Tranh lên.
"Hay không?" Thương Khí hỏi Sơ Tranh.
Thẻ người tốt muốn khen!
Cho nên Sơ Tranh gật đầu.
Thương Khí được Sơ Tranh công nhận, ngược lại càng làm hắn vui hơn những tiếng vỗ tay vừa rồi, lãnh ý giữa lông mày giải tán đi không ít.
"Tôi biết đàn rất nhiều ca khúc, về sau đàn cho em nghe."
"..." Cũng không phải rất muốn nghe.
Người xung quanh: "..." Vừa rồi không phải bọn họ xuất hiện ảo giác rồi chứ? Thế mà lại cảm thấy thầy Thương có chút dịu dàng!!
Thương Khí người này, nổi danh lạnh lùng.
Trừ dương cầm, đối với thứ gì cũng không để tâm.
Ngày hôm nay hắn mang một con mèo đến hiện trường thì cũng thôi đi, lại còn nói chuyện với mèo... Trúng tà sao?
Thương Khí không muốn ở lại thêm, về phòng nghỉ trước thay áo len rộng rãi thoải mái, chuẩn bị rời đi, chính là ở thời điểm này, ***ng phải Thương Thiện Dư.
Thương Thiện Dư năm nay 13 tuổi, mặc váy công chúa xinh đẹp, bộ dáng giống Thương Khí đến mấy phần, xinh đẹp là chắc chắn, lộ ra vẻ thanh thuần và xinh xắn của thiếu nữ còn chưa nở rộ hết.
Thương Thiện Dư không biết làm sao lại lẻn đến chỗ khách quý minh tinh, đang đưa cổ nhìn quanh khắp nơi, không biết đang tìm cái gì.
Thương Khí mặc dù không chú ý đến Thương gia, nhưng vẫn nhận ra Thương Thiện Dư.
"Chúng ta đổi bên khác đi." Thương Khí không muốn gặp gỡ chính diện với Thương Thiện Dư, lúc này gọi nhân viên công tác lại đổi cho hắn một lối đi khác để rời đi.
Đáng tiếc Thương Khí muốn tránh đi, đối phương lại không muốn.
"Thương Khí!"
Giọng nói giòn tan của thiếu nữ từ đầu kia lối đi truyền tới.
Thương Thiện Dư chạy tới, ánh mắt rơi vào trên người Thương Khí, trên dưới dò xét một phen, không khỏi lộ ra mấy phần chán ghét: "Trông thấy tôi anh đi cái gì?"
Thiếu nữ hơi hơi ngước khuôn mặt nhỏ, có chút vênh vang đắc ý.
Thương Khí không muốn để ý đến cô ta, ra hiệu nhân viên công tác tiếp tục dẫn đường.
"Anh lại còn không để ý đến tôi!" Thương Thiện Dư chuyển thân thể, giơ tay ngăn ở trước mặt Thương Khí.
Sơ Tranh rõ ràng cảm giác được tay Thương Khí ôm mình dùng sức hơn mấy phần, Sơ Tranh duỗi đệm thịt phấn nộn ra lay lay cánh tay Thương Khí.
"Là anh làm hại thân thể mẹ không tốt, luôn luôn gặp ác mộng, vì sao anh còn muốn xuất hiện, anh muốn hại ૮ɦếƭ chúng tôi sao?"
Từ khi Thương Thiện Dư còn nhỏ, đã không ngừng nghe được từ trong tranh chấp của cha mẹ, hiểu rõ cô ta có một người anh trai.
Thân thể mẹ rất kém, thường xuyên nằm viện, đều là bởi vì người anh trai này.
Cho nên Thương Thiện Dư rất ghét hắn, cảm thấy đều là bởi vì hắn, làm hại mẹ luôn luôn nằm viện.
"Tôi... Không có." Giọng nói Thương Khí hơi nặng, thân thể căng cứng.
Hắn đã tận lực cách xa bọn họ, nhưng hắn cũng muốn có cuộc sống của mình... Chẳng lẽ chuyện này cũng không được sao? Hắn đã làm sai điều gì?
Thương Thiện Dư ánh mắt bất thiện: "Cha tôi nói, anh chính là tai tinh, anh không nên xuất hiện, người bên cạnh anh không có một ai sẽ có kết cục yên lành..."
Thiếu nữ tướng mạo xinh xắn, lời nói ra lại giống như mang theo gai nhọn, từng từ đâm thẳng vào tim gan.
Thương Khí không muốn nghe nữa, lách qua Thương Thiện Dư chuẩn bị rời đi, Thương Thiện Dư không buông tha ngăn cản hắn.
"Ôi —— "
Không biết thiếu nữ dẫm lên cái gì, thân thể bất ổn, ngã nhào xuống đất, xém chút đập hỏng cả răng cửa, đau đến mức nước mắt trong nháy mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Cô ta vừa đau vừa tức, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên ***ng vào một đôi mắt mèo xanh thẳm, lạnh như băng, âm trầm.
Thương Thiện Dư trong nháy mắt tắt tiếng, con ngươi hơi rút lại, giống như bị thứ gì đó đáng sợ để mắt tới, lông tơ phía sau lưng đều dựng lên, sợ hãi theo bản năng.
Thương Khí thừa cơ nhanh chóng rời đi.
Tận đến khi đám người không còn thấy bóng dáng, Thương Thiện Dư như người ngâm nước bắt được cây cỏ cứu mạng, đột nhiên thở ra hai cái.
Vừa rồi ánh mắt con mèo kia...
Vì sao lại đáng sợ như vậy? Còn đáng sợ hơn cả một số người cô ta từng gặp.
Sau khi Thương Thiện Dư sợ hãi xong, cũng chỉ còn lại phẫn nộ và chán ghét, quả nhiên ở cùng một chỗ với tai tinh kia, cũng không phải là thứ gì tốt.
-
Thương Khí cúi đầu, không nói tiếng nào đi theo người đi ra lối đi, vệ sĩ lái xe tới, thay hắn mở cửa xe.
Nhân viên công tác dẫn đường cũng không dám thở mạnh.
Trong vòng tròn đã đoán thân thế của Thương Khí, nhưng cũng không có ai xác thực, ngày hôm nay hình như cô ta... Nghe thấy được nội tình gì ghê gớm lắm.
Thương Khí khom người ngồi lên xe, cửa xe dần dần đóng lại, ngăn chặn gương mặt thịnh thế mỹ nhan kia.
Vệ sĩ cấp tốc lên xe, lái xe rời đi.
"Chào cô."
Nhân viên công tác còn đang kinh hồn táng đảm, bên cạnh đột nhiên có âm thanh, càng bị dọa đến run một cái.
Nhân viên công tác quay người, đối đầu với đôi mắt chứa ý cười của thanh niên.
Thanh niên mặc dù ăn mặc rất tùy ý, nhưng bộ dáng tuấn lãng, dáng vẻ mỉm cười, nhìn qua tính tình rất tốt. Nhân viên công tác không có ấn tượng gì đối với người này, không quá chắc chắn thân phận của đối phương: "Ngài là?"
Thanh niên ngữ khí ôn hòa: "Xin hỏi lối ra khu B đi bên nào?"
Đối phương quá ôn hòa, nhân viên công tác nhanh chóng chỉ đường: "Đi từ bên kia qua là được..."
"Cảm ơn." Thanh niên nói cảm ơn xong, hơi dừng một chút, lại hỏi: "Người vừa mới rời khỏi đây là ai vậy?"
Nhân viên công tác cũng không có phòng bị gì: "Là thầy Thương."
Thanh niên nghi hoặc.
Nhân viên công tác: "Thầy Thương Khí, thiên tài chơi đàn dương cầm."
Thanh niên mỉm cười: "Vâng, cảm ơn cô."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc