Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1942

Tác giả: Mặc Linh

Cho dù Sơ Tranh thắng vụ kiện này, nhưng chuyện lúc trước vẫn không tẩy trắng được, cho nên người giúp cô nói chuyện cũng không nhiều.
Đương nhiên Sơ Tranh cảm thấy mình lại không debut, ngôn luận trên mạng không có ảnh hưởng gì đến cô, cho nên căn bản không để ý tới.
Người trong cuộc không có động tĩnh, người trên mạng có nhảy nhót thế nào cũng vô dụng.
Đã vài ngày rồi Sơ Tranh không thấy Du Thi, không biết là trốn đi, hay là ở trong nhà không đi ra ngoài.
Sơ Tranh gửi mấy bản thảo thiết kế cuối cùng đi, vô cùng thoải mái duỗi người một cái.
Ai biết còn chưa thoải mái được mười phút đồng hồ, Đới Mật liền gửi cho cô một phong bưu kiện, bên trong là giới thiệu và báo danh của cuộc thi thiết kế nào đó.
Sơ Tranh: "..."
Ngày hôm sau Đới Mật phát hiện đối thủ một mất một còn của mình nhận được tiền thưởng, mặt mũi tràn đầy đần độn, vì sao anh ta lại không có tiền thưởng?
-
Năm 2019.
Chuông tan học vang lên, các học sinh như husky được thả ra khỏi ***g giam, vui chơi chạy ra ngoài.
Trình Mộ nằm sấp ở trên bàn không nhúc nhích, Lê Hoàn ở phía sau vỗ hắn một cái: "Anh Mộ, ra về rồi, đi ăn cơm trưa?"
"Không đi."
Trình Mộ tức giận đáp một tiếng.
"Gần đây anh làm sao thế?" Lê Hoàn chuyển tới phía trước Trình Mộ ngồi xuống: "Tâm tình không tốt à? Ai chọc giận anh rồi? Gần đây hình như chúng ta không đánh nhau mà."
Trình Mộ: "..." Cậu không hiểu.
Lê Hoàn đương nhiên không hiểu, cho nên cậu *** lôi kéo Trình Mộ đi ăn cơm.
Trình Mộ bưng tư thế đại ca, đến nhà ăn trắng trợn ςướק đi một cái bàn, giống như đại lão ngồi ở chỗ đó, chờ Lê Hoàn đưa cơm về.
"Anh."
Khúc Ngạn bưng đồ ăn ra đứng bên cạnh hắn, Trình Mộ ngẩng đầu nhìn cậu ta một chút, khóe miệng kéo ra một độ cong trào phúng, không lên tiếng.
Khúc Ngạn thấp giọng hỏi: "Em có thể ngồi ở đây không? Không có chỗ trống nữa."
Trình Mộ để đũa xuống, không rõ ý vị nói: "Tôi nói không thể cậu sẽ không ngồi sao?"
Khúc Ngạn: "Anh không muốn em ngồi, em đương nhiên sẽ không ngồi."
Trình Mộ ép thấp khóe miệng xuống, đứng dậy liền đi: "Tôi ăn no rồi."
"Hả? Anh còn chưa ăn được hai miếng mà!" Lê Hoàn kêu một tiếng, cũng không đoái hoài gì tới ăn nữa, vội vàng đuổi theo.
Hai người vừa đi, cả cái bàn liền không có ai.
Khúc Ngạn tự nhiên ngồi vào vị trí của Trình Mộ, cậu ta nghiêng đầu xuyên qua thủy tinh nhìn ra phía ngoài.
Lê Hoàn đuổi kịp Trình Mộ, dùng tay ôm lấy bả vai Trình Mộ, sát lại rất gần nói gì đó với hắn.
Tay nắm đũa của Khúc Ngạn dần dần siết chặt, đáy mắt phun lên từng trận u ám.
Trình Mộ cũng không biết chuyện phát sinh sau khi mình đi.
Lê Hoàn líu lo không ngừng nói: "Anh Mộ, gần đây anh làm sao vậy? Độ vị tha đối với Khúc Ngạn cũng trở nên cao hơn rồi."
Trước kia nhìn thấy Khúc Ngạn, hắn luôn hận không thể nhấn người xuống mặt đất luôn cơ mà.
Anh Mộ thay đổi rồi!
"A."
Trình Mộ cười lạnh một tiếng, không đáp lại Lê Hoàn. Nghĩ tới kẻ đầu têu của chuyện này, Trình Mộ lại nghiến nghiến răng.
Trình Mộ và Lê Hoàn đi nơi khác ngồi một lát, đợi đến khi sắp vào học mới trở về phòng học.
Khi Trình Mộ lấy sách đã lấy ra một túi bánh mì và một hộp sữa bò trong hộc bàn, còn có một tờ giấy, cho thấy là ai tặng.
Trước kia có rất nhiều người tặng các loại đồ cho Trình Mộ, nhưng có một lần Trình Mộ nổi giận, rốt cuộc không ai dám tặng nữa.
Khúc Ngạn nhét đồ trong hộc bàn của hắn, đã xúc phạm quy tắc của Trình Mộ, Lê Hoàn đang muốn nói chuyện, liền thấy Trình Mộ sắc mặt khó coi nhét đồ vật về, lấy ra một quyển sách, bắt đầu đọc sách.
Lê Hoàn: "..."
Đây là chờ tan học rồi tính sổ sao?
Một đoạn thời gian sau đó, độ vị tha của Trình Mộ đối với Khúc Ngạn rõ ràng trở nên cao hơn hẳn.
Mặc dù lần nào Trình Mộ cũng là một mặt phiền chán và bất thiện, nhưng cuối cùng cũng không tìm Khúc Ngạn gây chuyện.
Khúc Ngạn lại rất cẩn thận, cũng không biểu lộ ra cái gì.
Mãi đến...
Sau cuộc thi cuối kỳ, lớp tụ họp.
"Anh Mộ, sao anh không uống R*ợ*u?"
"Để cậu chơi tôi thêm lần nữa à?" Trình Mộ liếc nhìn cậu: "Cậu thấy anh Mộ của cậu giống đồ đần sao?"
Lê Hoàn cười hắc hắc một tiếng: "Lần kia chỉ là đùa một chút, anh Mộ, sao anh còn thù dai thế. Anh xem, cuối cùng em còn đưa anh về nữa nha, anh có biết rạng sáng khó đón xe cỡ nào không? Người anh em tốt như em cũng không để anh ngủ ngay giữa đường mà!"
"Cậu không chỉnh tôi..."
Trình Mộ đột nhiên ngừng lại, con ngươi híp híp: "Lần đó cậu đưa tôi về vào lúc nào?"
"Rạng sáng nha."
"Mấy giờ."
"Tầm hơn 1 giờ gì đó." Thời gian quá lâu Lê Hoàn không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn đã qua rạng sáng.
Trình Mộ: "..."
Trình Mộ nắm lấy bình R*ợ*u trên bàn, một hơi rót hơn nửa bình.
Lê Hoàn giật mình: "Anh... Anh Mộ?" Làm sao đây, câu kia cậu nói sai rồi sao?
-
Khúc Ngạn và Trình Mộ không học một lớp, nhưng mà Trình Mộ hơn nửa đêm còn chưa về, Khúc Ngạn cũng không trở về phòng, mà ngồi trong đại sảnh chờ.
Lê Hoàn đưa Trình Mộ trở về, Khúc Ngạn thấy Lê Hoàn đỡ Trình Mộ, vẻ mặt u ám trong nháy mắt.
"Để tôi đi." Khúc Ngạn chủ động đi qua.
"Không cần không cần." Lê Hoàn vội vàng nói: "Tôi đưa anh Mộ lên." Anh Mộ đã từng nói rồi đó, không cho phép Khúc Ngạn ***ng vào hắn.
Khúc Ngạn gật gật đầu, tránh đường, đi theo phía sau họ.
Khúc Ngạn chờ Lê Hoàn rời đi, đứng ở ngoài cửa gần năm phút đồng hồ, cuối cùng vẫn đi vào phòng.
Cậu ta đứng ở bên giường, cúi đầu quan sát người trên giường.
Một hồi lâu sau, Khúc Ngạn ngồi xổm người xuống, ghé vào bên giường, lẳng lặng nhìn.
"Anh, anh muốn làm gì đây?" Cậu ta lẩm bẩm một câu.
"Anh?"
"Trình Mộ?"
Khúc Ngạn kêu mấy tiếng, Trình Mộ đều không có bất kỳ phản ứng gì, Khúc Ngạn chống vào giường chậm chạp đứng lên.
Ngày hôm nay cha Trình và mẹ cậu ta đều không ở đây, nơi này chỉ có bọn họ.
Cảm xúc của Khúc Ngạn phun trào, có chút không khống chế nổi chính mình.
"Anh..." Cậu ta khàn khàn kêu một tiếng, cậu ta muốn thử chạm vào hắn, người mà kể từ lần đầu tiên đến đây cậu ta đã thích.
Khúc Ngạn chung quy lại vẫn không nhịn được, thấp giọng nói: "Anh có biết em thích anh đến cỡ nào không?"
"Không phải cậu không thừa nhận sao?"
Giọng nói không thuộc về cậu ta nổ tung ở bên tai, Khúc Ngạn cả kinh lui ra một bước, ngước mắt nhìn về phía người trên giường.
Thiếu niên chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, cặp mắt đen nhánh kia mang theo men say ௱ôЛƓ lung, cũng không rõ ràng.
Khúc Ngạn lại có chút thở phào.
Hắn vẫn còn say.
"Anh, anh say rồi. Em đi tìm thuốc giải R*ợ*u cho anh."
Nói xong Khúc Ngạn liền muốn đi ra ngoài.
"Khúc Ngạn!" Trình Mộ gọi cậu ta lại, có chút khó khăn chống người ngồi dậy: "Có phải cậu thích tôi không?"
"Anh, anh nói gì đó..."
"Vừa rồi tôi nghe thấy được."
"..." Khúc Ngạn nắm chặt bàn tay xuôi ở bên người, thân thể căng cứng.
"Khúc Ngạn, đừng trách tôi không cho cậu cơ hội... Nếu hôm nay cậu không nói, thì về sau vĩnh viễn đừng nói nữa."
Khúc Ngạn hoàn hồn, muốn xác định Trình Mộ là say thật hay là giả vờ.
Trên mặt thiếu niên mang theo màu ửng hồng, mặc dù ngồi, nhưng thân thể lung la lung lay, bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ xuống.
Đáy mắt chỉ có một mảnh sắc thái ௱ôЛƓ lung, hắn thật sự uống say.
Hầu kết Khúc Ngạn khẽ nhấp nhô, cuối cùng không đi ra ngoài nữa. Cậu ta nhớ kỹ, sau khi Trình Mộ uống say, ngày hôm sau dậy sẽ quên hết, cho nên cho dù cậu ta nói, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, Khúc Ngạn xoay người lại, trở về bên giường: "Anh..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc