Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1922

Tác giả: Mặc Linh

Người máy ૮ɦếƭ máy, một hồi lâu sau mới yếu ớt nói: "Nhưng ngài cũng không cần đổi chủ nhân cho ta mà, ngài lại không giống."
"Ta chính là đơn thuần muốn đổi mi mà thôi."
Người máy oa oa kêu lên: "Ta biết ngay là ngài muốn bỏ chồng vứt con mà!! Ngài là đồ đàn ông phụ lòng, tại sao ngài có thể đối đãi với một người đáng yêu như ta kiểu đó."
Sơ Tranh một cước đạp người máy vào dưới đáy ghế sofa.
Sơ Tranh nằm một lát, cất khế ước đi, lại từ từ xuống lầu, đi đến số 13 Vấn Tiên Lộ.
Tinh Kiều đang định mở cửa.
"Tinh Kiều."
Tinh Kiều thu hồi tấm thẻ còn chưa kịp đặt lên cửa, quay đầu nhìn về phía người gọi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn kéo căng đến lạnh lùng.
Cậu nghe thấy cô gái bên kia nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi chính là sư phụ của em."
Trên mặt Tinh Kiều xẹt qua một tia nghi hoặc: "Có ý gì ạ?"
"Ý trên mặt chữ." Sơ Tranh ôm cánh tay: "Tôi sẽ dạy em những gì tôi biết, em sẽ tiếp nhận Vấn Tiên Lộ từ trong tay tôi, trở thành chủ nhân mới của nó."
Tinh Kiều nhíu mày: "Vì sao?"
"Em được tuyển chọn."
Tinh Kiều: "..."
Tinh Kiều vẫn lộ vẻ rất bình tĩnh, phản ứng có khác biệt rất lớn so với người bình thường.
Lời Sơ Tranh nói cũng không khó hiểu.
Tinh Kiều hiểu rất rõ ý tứ của Sơ Tranh, nhưng vì sao lại là cậu? Cậu chỉ là một người vừa tiến vào thế giới này, một góc băng sơn của thế giới này cũng chưa nhìn trộm đến, tại sao lại là cậu?
Nhưng vừa rồi Sơ Tranh đã cho ra câu trả lời của vấn đề này, cô sẽ không đưa ra đáp án lần nữa.
Cho nên cậu hỏi cũng là hỏi không.
"Còn có vấn đề gì không? Nếu như không có thì đi theo tôi." Sơ Tranh quay người rời đi.
Tinh Kiều hơi chần chờ, đi theo Sơ Tranh trở lại Hoàng Tuyền Lộ.
"Về sau em có thể tự do ra vào nơi này." Sơ Tranh chỉ vào cửa lớn, ngón tay xẹt qua không khí, rơi vào một vật trang trí trên quầy hàng, nhẹ nhàng nhấn xuống, kệ hàng bên cạnh dời sang hai bên.
Cầu thang thông xuống phía dưới xuất hiện trong tầm mắt Tinh Kiều.
Phía dưới cũng không lớn, cũng không có thứ gì, chỉ có mấy hàng giá sách, phía trên đặt đầy sách.
"Mỗi một quyển sách ở đây em đều phải học thuộc." Sơ Tranh tựa trên giá sách, giọng điệu không khỏi có chút ý tứ cười trên nỗi đau của người khác: "Lúc nào đọc xong, lúc đó tôi sẽ dạy em những thứ khác."
Trên gương mặt nhỏ nhắn khốc soái của Tinh Kiều rõ ràng có vết tích rạn nứt.
Nhiều như vậy... Phải đọc hết toàn bộ sao?
"Em có thể từ chối không?"
"Có thể." Sơ Tranh rất dễ nói chuyện: "Nếu như đến thời gian mà em không nhận được khế ước công nhận do tôi trao tặng, sinh mệnh của em cũng kết thúc. Nếu em không sợ ૮ɦếƭ, thì cứ tùy ý."
Lời này Sơ Tranh cũng không lừa cậu.
"..."
Sơ Tranh vỗ bả vai Tinh Kiều: "Yên tâm, nếu em đã được tuyển chọn, vậy năng lực của bản thân em sẽ không yếu, học thuộc những thứ này sẽ không quá khó khăn, cố lên."
Sơ Tranh giẫm lên bậc thang đi lên.
Tầng hầm rất nhanh cũng chỉ còn lại có một mình cậu, một hồi lâu sau Tinh Kiều mới rút một quyển sách từ trên giá sách ra.
« Sinh vật tiến hóa »
« Tính khả thi của biến đổi gen »
« Sách lịch sử đầu tiên của sinh vật không biết »
« Mê »
« Sử ký »
Tinh Kiều liên tiếp rút vài cuốn sách, loại hình gì cũng có, từ khoa học đến lịch sử, lại đến thần học...
Không có bất kỳ phân loại gì, chỉ tùy ý sắp xếp trên giá sách.
Ý kia tựa như là "dù sao cũng phải đọc, có phân loại hay không cũng không quan trọng".
-
Tinh Kiều đi từ phòng dưới tầng hầm lên, Sơ Tranh vắt chân, ngồi ở chỗ cái bàn ăn mì, hai con người giấy một trái một phải ngồi cùng cô.
"Thời gian sinh vật không biết xuất hiện có thể truy đến ngàn năm trước, mà tên của chị xuất hiện trong lịch sử, chị vẫn luôn trông coi ở chỗ này, vì sao lại cần chủ nhân mới?"
Sơ Tranh quay đầu nhìn Tinh Kiều một chút.
Một lát sau quay đầu lại, tùy ý nói: "Tôi không phải chủ nhân của Vấn Tiên Lộ, tôi chỉ thuộc về nơi này."
Câu nói này có chút mâu thuẫn, Tinh Kiều nhíu mày, một hồi lâu sau kịp phản ứng: "Chị chỉ thuộc về Hoàng Tuyền Lộ?"
Trước đó cô từng nói, mình sẽ tiếp nhận Vấn Tiên Lộ từ trong tay cô, cũng không nói tới Hoàng Tuyền Lộ.
"Nhìn xem, người được chọn chính là rất thông minh. Em phải tin vào chính mình, sớm học thuộc hết sách phía dưới, thứ em muốn biết, ở trong đó đều có ghi chép."
Dường như tâm tình Sơ Tranh không tệ, để đũa xuống, cơ thể hơi ngửa ra sau, dựa vào thành ghế: "Khi Vấn Tiên Lộ có chủ nhân thì sẽ thuộc về chủ nhân của nó quản lý, thời kỳ không có chủ nhân, thì tạm thời thuộc về tôi quản lý. Nói như vậy em hiểu không?"
"Vậy chủ nhân của Vấn Tiên Lộ thì sao?"
"Đương nhiên là do tôi quản lý." Sơ Tranh nói: "Dù sao em cũng phải gọi tôi là sư phụ."
Nghĩ đến sắp có thể mặc kệ những chuyện lung tung của Vấn Tiên Lộ, tâm tình Sơ Tranh rất là tươi đẹp.
Nhưng chống lại ánh mắt mang theo chút mê man của Tinh Kiều, điểm tươi đẹp này lại chìm xuống.
Thôi.
Chờ Tinh Kiều cưỡi ngựa nhậm chức, không biết là thời điểm nào.
Ta quá khó.
Câu hỏi của Tinh Kiều cũng không nhiều, điểm này làm Sơ Tranh coi như hài lòng. Dường như Tinh Kiều cũng tiếp nhận thân phận mới của mình rồi, bắt đầu thật lòng xem những quyển sách kia.
Khi Liễu Trọng nghe thấy Tinh Kiều gọi Sơ Tranh là sư phụ, biểu cảm lại trống không trong nháy mắt, sau đó lại là kinh nghi, nhưng ông không hỏi gì cả.
Bao gồm cả những người khác, nghe thấy xưng hô thế này, có tò mò, kinh ngạc, khiếp sợ, nhưng chính là không có một ai hỏi thăm.
Tinh Kiều cảm thấy người nơi này đều rất kỳ quái.
Mà cậu cũng là một trong số những người kỳ quái này...
Tinh Kiều đọc sách xong, vươn vai duỗi người, nhìn về phía Sơ Tranh đang tựa bên quầy.
"Sư phụ."
"Ừ?"
Tinh Kiều trông thấy tư liệu bày trên quầy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ảnh chụp của chú mình.
"Chị xem tư liệu của chú em làm gì?"
"Không thể xem?"
"..." Cậu chỉ cảm thấy kỳ quái, cũng không nói không thể xem mà.
Tinh Kiều không phải người nói nhiều, rất nhanh liền rời đi, trở về chỗ mình ở.
Tinh Kiều vừa rời đi chưa đến vài phút, lại gấp gáp trở về: "Chú Hồ nói trang viên bên kia có tình huống mới."
"Sinh vật không biết?"
"Không phải."
"Ồ." Đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
"Chị không đi sao?"
"Không đi." Không có tâm tình.
Tinh Kiều hơi chần chờ, vẫn đi ra ngoài một mình.
Cậu đang nghĩ ngợi xem có nên gọi người bên kia qua đón mình không, lại nhìn thấy sư phụ mình giẫm dép lào, lục thân không nhận đi ra.
"Thất thần làm gì, còn muốn tôi cõng em à?"
Tinh Kiều: "..."
Không phải nói không đi sao?
Tại sao lại thay đổi chủ ý?
Phụ nữ thật sự rất khó hiểu.
-
Trang viên Tinh Gia lúc này không ít người, Tô Đề Nguyệt cũng ở đây, Sơ Tranh mang theo Tinh Kiều tới, Tô Đề Nguyệt chào hỏi.
Sơ Tranh không chào đón y, chỉ để lại cho y một bóng lưng.
Tô Đề Nguyệt: "..." Rốt cuộc mình đắc tội với cô chỗ nào chứ?!
Hồ Thạc đang chỉ huy người lắp đặt khoang trò chơi, đặt ở ngay bên cạnh Tinh Tuyệt.
"Làm gì?"
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài tới rồi à. Tinh Kiều thiếu gia..." Hồ Thạc chào hỏi Tinh Kiều xong, lúc này mới mang theo sự kích động nói: "Đoàn đội bên kia phá giải được khóa mật rồi, bây giờ chúng tôi muốn đăng nhập vào trò chơi. Nếu có thể vào trò chơi, nói không chừng có thể đánh thức tiên sinh."
Mặc dù những người này đều hiểu rõ, cũng rõ ràng tình huống của Tinh Tuyệt, nhưng Hồ Thạc vẫn không yên lòng, cho nên mới muốn gọi Sơ Tranh tới, để phòng ngừa vạn nhất.
Bởi vì không xác định rốt cuộc Sơ Tranh có thể tới hay không, nên Hồ gọi Tô Đề Nguyệt tới trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc