Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1906

Tác giả: Mặc Linh

Học sinh ngã dưới đất được đỡ đến nơi xa, mảnh phế tích kia bị cô lập ra.
Chỉ một lúc như vậy, đã có không ít người đến.
Rất nhiều người trong đó nhìn không giống học sinh, cũng không phải đạo sư của học viện.
Đám người này nhìn về phía phế tích thảo luận, cũng không biết đang thảo luận cái gì.
"Đạo... Đạo sư, không thấy Elsa và Nina đâu." Một nữ sinh run rẩy lên tiếng.
Lúc này đám người mới phát hiện, đầu sỏ gây nên chuyện này không ở đây.
"Hai em ấy đâu rồi?"
Đạo sư lập tức gấp gáp, hai tiểu tổ tông kia nếu như xảy ra chuyện gì, học viện biết ăn nói kiểu gì với gia đình bọn họ đây?
Ông ta làm đạo sư dẫn đội, càng phải chịu trách nhiệm chủ yếu.
Đạo sư lo lắng nhìn quanh một vòng, không trông thấy hai tiểu tổ tông kia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Có học sinh chỉ vào phế tích phát ra ánh sáng: "Hình... Hình như bị đè ở phía dưới."
"Cái gì?" Đạo nhìn về phía phế tích, sắc mặt trắng bệch, cánh môi cũng đang run rẩy.
-
Elsa và Nina quả thật bị đè ở phía dưới, lúc được đào ra, cả người đều đầy bụi đất.
Nhưng tình huống của hai người cũng không tính là quá tốt.
Vốn muốn kéo bọn họ ra, nhưng còn chưa ***ng vào bọn họ, thì hai người đều đồng thời lên tiếng: "Đừng động!" Trong giọng nói mang theo sự sợ hãi.
"Sao thế sao thế?"
Elsa chật vật nằm rạp dưới đất, mang theo tiếng khóc nức nở: "Em không biết, cảm thấy có thứ gì đó túm lấy em, lực lượng trong cơ thể đang dần xói mòn."
Nina cũng giống như thế.
Tràng diện đột nhiên an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề kiềm chế của đám người.
Không ai dám tùy tiện động vào bọn họ nữa, cuối cùng là đám người vẫn luôn thảo luận kia đứng ra, chỉ huy người trước tiên dọn sạch toàn bộ phế tích.
-
Nửa tiếng sau.
Phế tích bị dọn sang bên cạnh, mọi người thấy rõ thứ phát sáng dưới mặt đất là ma pháp trận đang vận chuyển, mà Nina và Elsa, mỗi người chiếm một bên.
"Đây... Đây là ma pháp trận gì?"
"Không phải nói khu này đều rất an toàn sao? Vì sao lại phát động ma pháp trận?"
Đám đạo sư dẫn đầu, vây quanh đám người đến sau kia hỏi không ngừng.
Sơ Tranh nghe từ trong đối thoại của bọn họ, đại khái đoán ra thân phận của đám người này.
Hiệp hội ma pháp.
"Tình huống an toàn là các người không động lung tung đến thứ gì cả, ai biết họ lại vận dụng ma pháp ở đây." Một người cao gầy trong đó sắc mặt không tốt lắm, nói: "Tôi đã nói đừng có mở ra rồi, các anh không nghe, bây giờ xảy ra vấn đề rồi đấy."
Người phụ trách hiệp hội ma pháp là người đàn ông bên cạnh người cao gầy—— tên là Carson.
Carson nhíu mày lại càng sâu, trong mắt phản chiếu ma pháp trận đang vận chuyển, nhìn qua cũng là dáng vẻ rất khó giải quyết.
Trong một mảnh ồn ào, Carson đè tay xuống: "Thử xem có thể lấy họ ra trước không đã."
Sơ Tranh đứng trên một tảng đá bên ngoài, hoàn toàn có thể trông thấy tình huống bên trong.
Người tên Carson cũng không lấy được hai người kia ra, ngược lại xém chút bị liên lụy chung.
Bọn họ vừa tiến vào gần, là cảm giác được loại lực lượng bành trướng kia, giống như vòng xoáy, muốn kéo bọn họ vào trong.
Sau khi thử mấy lần đều là kết quả như vậy, không ai dám mạo hiểm nữa.
Cái di tích này rất lớn, lớn đến mức bây giờ hiệp hội ma pháp cảm giác địa bàn bọn họ dọn dẹp ra còn không đến 1/10 toàn bộ di tích.
Mà trong 1/10 dọn dẹp ra được này, trong đó cũng có rất nhiều thứ chưa hoàn toàn tìm hiểu được.
Cho nên lúc tiến vào, đã dặn dò với đám đạo sư của Học Viện Ma Pháp rằng nhất định phải đi theo lộ tuyến mà bọn họ cho.
Càng không thể làm loạn ở đây.
Ai biết hai tên đầu sắt này lại dùng ma pháp đánh nhau ở trong đây.
"A..."
Nina bên kia đột nhiên hét to một tiếng.
Đám người lập tức vây qua.
Nina cắn răng: "Tôi rất khó chịu."
"Rốt cuộc lúc nào các người mới có thể cứu chúng tôi ra ngoài!" Elsa rất nôn nóng, rống to với đám người: "Các người có được không hả!"
Elsa rống xong, liền lâm vào hoàn cảnh giống như Nina.
Vừa rồi bọn họ chỉ cảm thấy nguyên tố ma pháp trong thân thể đang xói mòn, bây giờ lại cảm giác lực sinh mệnh đang xói mòn.
Trong lúc nhất thời bầu không khí càng tăng thêm áp lực kỳ quái.
Không có ai biết ma pháp trận này dùng để làm gì.
Vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy.
Elsa và Nina lâm vào trong khủng hoảng.
Bọn họ không muốn ૮ɦếƭ ở chỗ này.
Đạo sư sợ thật sự xảy ra chuyện, cho người mau chóng đi liên hệ với người của hai gia tộc.
Hiệp hội ma pháp bên này nghiên cứu một vòng, cuối cùng hỏi các đạo sư: "Có học sinh nào chưa học ma pháp không?"
Thức tỉnh thiên phú ma pháp, không có nghĩa là đã biết ma pháp nhập môn.
Những học sinh còn nhỏ tuổi trong Học Viện Ma Pháp, rất nhiều người đều chưa học cách sử dụng ma pháp.
Đạo sư rất nhanh tìm ra mấy người.
"Em đi thử xem sao." Carson chọn ra một người: "Đừng sợ, chúng tôi sẽ ở phía sau bảo vệ em, cảm thấy không thích hợp thì lui về, có thể làm được không?"
-
"Cô đang nhìn gì thế?"
Bên tai Sơ Tranh đột nhiên vang lên một âm thanh mềm mại, mang theo vẻ hiếu kì.
Cô vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy thiếu niên đứng ở phía dưới, đang ngửa đầu nhìn cô, trong con ngươi sáng lóng lánh, ngậm lấy ý cười.
Áo đuôi tôm màu trắng thêu tơ vàng, nổi bật lên làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa của thiếu niên, gương mặt mang theo màu ửng đỏ tự nhiên, cả người từ đầu đến chân đều viết hai chữ to "ngoan ngoãn".
Sơ Tranh: "..."
Mẹ!
Sơ Tranh không hiểu thấu chửi tục, Vương Giả cũng ngơ ngác, cô lại phát điên cái gì rồi.
Sơ Tranh trấn định nhảy từ trên tảng đá xuống, ánh mắt thiếu niên di động theo cô.
"Tại sao anh lại ở đây?" Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người Uno.
Uno cúi đầu, làm bộ mình không tồn tại.
Phía sau nhìn có vẻ là đội ngũ của tiểu thiếu gia này, có khoảng tầm hơn hai mươi người, đứng thành hai nhóm, ai cũng có dung mạo thượng thừa, khí chất xuất trần, người không biết còn cho là mình tiến vào hội sở kỳ quái gì đó.
"Tôi không thể tới đây sao?" Thiếu niên nghiêng đầu xuống: "Nơi này lại không viết tôi không thể vào mà."
Sơ Tranh: "..."
Được thôi, mi ngang.
"Phía trước thế nào nha?" Thiếu niên tò mò hỏi cô.
"Chính anh đi xem đi." Sơ Tranh oán về.
"..."
Ai biết thiếu niên ra bài không theo lẽ thường, hắn xuất ra nụ cười nhu thuận, đưa tay kéo tay áo Sơ Tranh: "Cô nói cho tôi biết đi mà."
Mẹ!
Sơ Tranh hít sâu, cũng ra bài không theo lẽ thường, rút tay áo của mình về: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh biết?"
Thiếu niên chớp mắt: "Ừm, tôi thật đẹp nha."
"Đẹp có thể coi như cơm ăn à?"
"Có thể nha." Thiếu niên chuyển mặt đến trước mặt cô, mặt mày cong cong nói: "Cô không cảm thấy sắc đẹp thay cơm sao?"
"..."
Hắn còn như vậy, ta sẽ động thủ!!!
Đáy lòng Sơ Tranh gào thét một trận, đè ép cỗ xao động kia, lời đến khóe miệng cô còn chưa nói ra ngoài, thiếu niên lại lén lút giữ chặt vạt áo cô: "Tôi cũng không so đo chuyện cô tự tiện xông vào Sàn Đấu Thú của tôi, cô không thể nói cho tôi biết một xíu sao?"
Một hơi của Sơ Tranh lăn lộn trong cổ họng một vòng, lại từ từ ép về.
Cô nhìn Uno ở đằng sau một chút, gia chủ này của anh có đức hạnh gì vậy?
Ai biết thiếu gia phát điên cái gì, vì mạng nhỏ, anh ta cũng không dám hỏi.
Thế là Uno mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ mình là một con rối gỗ không có tình cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc