Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1892

Tác giả: Mặc Linh

Ngày thứ hai Sơ Tranh đã nghe thấy lời đồn liên quan tới chuyện cô mua quần áo của ma pháp xướng lễ.
Lời đồn có mấy phiên bản, trong đó khoa trương nhất là——
Shelleya ở bên ngoài không biết dụ dỗ được ai, được đàn ông tặng cho quần áo đắt đỏ. Người đàn ông này mặc dù có tiền, nhưng cực kỳ xấu, hơn nữa tuổi tác có thể làm cha cô, đứa con út cũng đã có con luôn rồi.
Sơ Tranh: "..."
Các ngươi bịa chuyện giỏi như thế, sao không đi viết sách luôn đi.
"Tớ đã nói khoảng thời gian này cô ta không thích hợp rồi mà, đột nhiên rực rỡ hẳn lên, hóa ra là tìm được người để dựa dẫm."
"Thật sự rất xấu sao?"
"Chắc chắn là xấu rồi, cũng không biết làm sao cô ta chịu được."
"Ui, mẹ cô ta không phải chính là dùng thủ đoạn đó mà thượng vị sao, có kỳ mẫu tất phải có kỳ nữ."
"Cô ta tới..."
Sơ Tranh vào phòng học, bạn học nghị luận trong nháy mắt tản ra, đọc sách thì đọc sách, thảo luận ma pháp thì thảo luận ma pháp, giống như người vừa rồi tám chuyện không phải bọn họ.
Sơ Tranh quét mắt quanh phòng học một vòng, Elsa ngồi tại chỗ, trong mắt có mấy phần đắc ý.
Sơ Tranh: "..."
Lời đồn đại vô căn cứ xác thực có thể hủy hoại một người.
Cho dù người kia không làm gì hết, nhưng mọi người sẽ không tin tưởng.
Sơ Tranh vốn không có ý định để ý tới, dù sao bị người ta nói hai câu cũng không làm gì được cô.
Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng kia của Elsa, Sơ Tranh thay đổi chủ ý, đi qua phía Elsa.
Elsa thu ánh mắt lại, phía sau lưng cũng thẳng tắp hơn không ít.
Sơ Tranh đứng bên cạnh ả, cũng không nói chuyện, bạn học chung quanh dồn dập rời khỏi chỗ ngồi.
Một mình Elsa tiếp nhận áp lực đến từ Sơ Tranh, trong lòng bàn tay bốc lên mồ hôi lạnh.
Rõ ràng muốn kiên cường đối đầu với cô, nhưng lần nào sau khi đối mặt với cô, điểm kiên cường này đột nhiên giống như bong bóng bị người ta đâm nổ vậy.
Cuối cùng Elsa cứng cổ: "Mày... Có chuyện gì?"
Ngón tay trắng thuần của Sơ Tranh ấn lấy mặt bàn, hơi hạ người xuống.
Mặc dù Sơ Tranh mặc váy, nhưng cô bảo người ta làm thêm một cái túi trên áo khoác, nên một cái tay khác đút trong túi.
Tư thế lúc này của cô không khỏi có chút đẹp trai ưu nhã.
"Tôi không hi vọng sẽ nghe thấy loại lời đồn này lần nữa, bạn học Elsa, cô sẽ giúp tôi làm sáng tỏ chứ?"
Giọng nói của Sơ Tranh không lớn, vừa vặn chỉ có cô và Elsa có thể nghe thấy.
Elsa giật mình trong lòng, nghiêm mặt đáp: "Cũng... Cũng không phải tao truyền ra, dựa vào cái gì mà phải giúp mày làm sáng tỏ."
Hơn nữa nếu cô không làm loạn ở bên ngoài, thì tiền của cô từ đâu tới!
Đương nhiên lời này Elsa không nói.
Ngón tay Sơ Tranh trượt nhẹ, vừa vặn rơi trên trang sách lật ra, âm thanh lạnh như băng chậm rãi vang lên bên tai Elsa: "Tiểu thư Elsa, cô nói thử xem?"
Elsa nhìn trang sách bị Sơ Tranh ấn lấy, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.
Phía trên kia vừa vặn là quyển trục ma pháp...
"Mày uy Hi*p tao?!"
Sơ Tranh giơ ngón tay lên, đặt ở bên môi, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô biết là tốt rồi, đừng lớn tiếng như vậy. Chuyện này chẳng lẽ không phải là cô làm? Nếu là cô mở đầu, cô giải quyết tốt hậu quả cũng là chuyện nên làm."
Elsa tức giận nói: "Mày dựa vào cái gì mà nói là tao làm!"
"Ồ, tôi nói phải là phải." Sơ Tranh đúng lý hợp tình ૮ưỡɳɠ éρ đội nồi lên đầu Elsa.
Elsa: "..."
Mặc dù là ả làm ra, nhưng cô cũng quá không nói đạo lý rồi!!
Chứng cứ đâu!!
Sơ Tranh buông tay ra, chậm rãi đứng lên, hai tay đều đút trong túi áo khoác: "Chờ tin tức tốt của cô."
Nói xong, Sơ Tranh chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình.
Elsa tức đến xốc tung bàn của mình, một đám bạn học sợ đến mức không dám thở mạnh, lại không dám nói chuyện với Elsa.
-
Elsa rất không muốn giúp Sơ Tranh, nhưng vừa nghĩ tới nhược điểm trong tay Sơ Tranh, có nhiều lửa giận đến mấy cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng mình.
Không chỉ như thế, ả còn phải giúp cô giải quyết mấy lời đồn đại nhảm nhí này.
Bởi vậy chứng minh được một điểm, loại chuyện này, về sau ả không thể tự mình làm.
Hơn nữa không thể lỗ mãng như thế, nhất định phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn... Mấu chốt là trước tiên phải lấy được quyển trục ma pháp kia về đã.
Elsa bảo người hầu trong trang viên vào phòng cô tìm, nhưng căn bản không có.
Chắc chắn là cô mang theo bên người.
Elsa muốn tìm người đi ςướק, kết quả Sơ Tranh tan học thì lập tức lên xe ngựa rời đi, khi xuất hiện thì chính là ở trang viên, ả căn bản không có cơ hội.
Bây giờ còn bị cô áp chế.
Siêu tức giận!
Hiệu suất của Elsa rất cao, ngày thứ hai Sơ Tranh đã không nghe thấy những cái lời đồn nhảm kia nữa... Chí ít ngoài mặt không nghe thấy.
Nhìn Elsa tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ xanh xám, tâm tình của Sơ Tranh rất là tươi đẹp.
Chó điên tâm tình không tốt, Vương bát đản sẽ vui mừng, mà Vương bát đản vui mừng, thì sẽ không phát nhiệm vụ cho cô.
-
Ba ngày sau.
Thời gian trên thư mời đã đến, Sơ Tranh mang theo Alice lo lắng cho em gái nhà mình, ba ngày ngủ không ngon tiến về chợ đen.
Chợ đen không nằm dưới đất, cũng không núp trong bóng tối.
Nó chính là một con đường lớn quang minh chính đại.
Đường đi rộng rãi sạch sẽ, so với đường đi bên ngoài còn sạch sẽ hơn, hoàn toàn không giống với loại chợ đen trong ấn tượng.
Người ra vào cũng không phải hán tử cao lớn thô kệch gì, mà là thân sĩ ăn mặc vừa vặn ưu nhã, hoặc là nữ sĩ trang điểm tinh xảo.
Thế này không giống tham gia chợ đen, mà càng giống như tham gia yến hội hơn.
Nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện có một số người không giống lắm.
Có người trang phục không vừa vặn, đứng ở bên đó, có một loại cảm giác đột ngột.
Mà có ít người ánh mắt ngoan lệ nhìn vào đám người, giống như đang tìm kiếm con mồi.
Alice đứng ở bên người Sơ Tranh, thần sắc mờ mịt, giống như con thỏ trắng lỡ sa vào đại quan viên.
Sơ Tranh trấn định hơn nhiều, tùy ý nhìn mấy lần, cúi đầu đi lên phía trước.
Đi đại khái được năm mét, cảm giác cái đuôi nhỏ không đi theo, cô quay đầu xem, Alice còn đứng tại chỗ, giống như bay mất linh hồn rồi.
Sơ Tranh: "..."
Cậu thật sự coi nơi này là đường dành riêng cho người đi bộ sao?
Sơ Tranh quay trở lại, khi một người đàn ông sắp tới gần cô ấy, một tay xách cổ áo cô ấy.
Người đàn ông kia nhìn Sơ Tranh một chút, Sơ Tranh dữ dằn nhìn lại, người đàn ông thâm trầm cười một tiếng, làm dấu tay xin mời, xoay người đi ra chỗ khác.
"Bạn... Bạn học Shelleya?" Alice lấy lại tinh thần, còn không biết chuyện gì xảy ra.
"Theo sát tôi." Sơ Tranh tức giận cảnh cáo cô ấy: "Mất dấu rồi thì tôi sẽ không tìm cậu."
Alice: "..."
Nơi này nhìn có vẻ như một mảnh yên bình, nhưng nơi này là chợ đen, sao có thể yên bình được.
Nếu như một mình Alice đi vào, thì rất nhanh cũng không biết bị lừa gạt đi chỗ nào, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng sẽ không chừa lại.
Sơ Tranh lật thư mời ra nhìn một chút.
Phong thư mời này có chút không giống mấy phong thư vừa rồi cô nhìn thấy, cô nhìn kỹ một chút, ở phía sau phát hiện một số hiệu.
Sơ Tranh ngẩng đầu quan sát hai bên đường.
Trên mỗi một cánh cửa đều có một số hiệu, chắc là tương ứng với cái này.
Sơ Tranh rất nhanh tìm đến cánh cửa có số hiệu tương tự, cánh cửa này nhìn có vẻ lớn hơn những cánh cửa khác.
Trên cửa có khắc mãnh thú và người, người giơ cao νũ кнí trong tay, đâm về phía mãnh thú lộ ra răng nanh, hình ảnh rất có cảm giác xung kích.
Có hai người đứng ở cửa, Sơ Tranh tiến lên, hai người đồng thời giơ tay ra ngăn cô lại.
Sơ Tranh đưa thư mời lên.
Đối phương quan sát Sơ Tranh một chút, lúc này mới nhận lấy thư mời, sau đó đi qua bên cạnh, không biết dùng thứ gì kiểm tra một chút, rất nhanh quay lại: "Hoan nghênh đến với Sàn Đấu Thú."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc