Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1873

Tác giả: Mặc Linh

Thả ra là không thể nào thả ra, Sơ Tranh chê gã quá ồn, nghĩ cách làm gã ngậm miệng.
Cuối cùng Lam Thần chỉ có thể dùng ánh mắt phun lửa trừng Sơ Tranh.
"Anh nhìn tôi như vậy, tôi rất sợ hãi." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói câu này, làm gì có nửa phần sợ hãi?
Cô không chỉ không sợ, còn rất không kiên nhẫn đè Lam Thần đang lật người lại xuống đất, lấy mặt chạm đất.
Có lẽ Lê Điềm bị hù dọa, lúc này hoảng sợ nhìn cô, cánh môi hơi run rẩy, một chữ cũng không dám nói.
Anh Cao đại khái biết đàm phán với Sơ Tranh không có tác dụng gì, sắc mặt dần dần trầm xuống, cắn răng hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì."
Ta có thể làm gì các ngươi được, ta là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội đấy, ta là người tốt!
Anh Cao: "..."
"Nói nghe xem, tại sao mấy người lại quyết định muốn tới đây?" Đầu ngón tay trắng thuần điểm nhẹ lên không khí một cái: "Cao tiên sinh, anh nói trước đi."
"Trước đó tôi đã từng nói, là bởi vì Thanh Thanh." Anh Cao nói.
Diêu Thanh rưng rưng gật đầu, âm thanh yếu ớt bênh vực anh Cao: "Là... Là bởi vì tôi, nên anh Cao mới quyết định đến tìm Hạ Di Tộc."
Sơ Tranh "ồ" một tiếng: "Vậy sao các anh xác định được là nơi này?"
"..."
Anh Cao nhíu mày, một hồi lâu sau mới nói: "Chúng tôi đang định tìm được chỗ lúc trước đã rồi nói, thì đột nhiên nhận được một bưu kiện nặc danh."
Trong bưu kiện nặc danh có không ít tư liệu, còn có ghi chú liên quan đến nơi này.
"Các anh thì sao?" Sơ Tranh đạp Lam Thần một cước.
"Ô ô ô..."
Không biết Lam Thần ô cái gì, Sơ Tranh nghe không hiểu, đành phải mở băng dán bịt miệng gã ra trước.
"Liễu Sơ Tranh đồ tiện nhân này, tao Gi*t ૮ɦếƭ..."
Sơ Tranh nhấc chân giẫm lên sống lưng Lam Thần, hung hãn nói: "Lam Thần, anh nên rõ ràng, bây giờ mạng của anh đang nằm trong tay ai, trả lời vấn đề của tôi."
Lam Thần: "..."
Lam Thần không khỏi rùng mình một cái, hổn hển thở gấp.
Mục tiêu ban đầu đám Lam Thần chọn cũng không phải nơi này, dù sao mục đích của gã là lấy được nguyên chủ tới tay.
Tùy tiện tìm phong cảnh đẹp mắt một chút, không quá nguy hiểm, thích hợp nói chuyện yêu đương là được rồi, không cần thiết phải tới chỗ như thế.
Nhưng vào đêm trước khi bọn họ lên đường, Lam Thần cũng nhận được một bưu kiện nặc danh.
Nội dung tương đồng như của anh Cao.
Lam Thần nghĩ một lúc, trực tiếp đổi vé máy bay, đến bên này.
"Cho nên là có người dẫn dụ các người tới đây?" Sơ Tranh nhíu mày: "Người này là ai?"
Lúc ban đầu khi đi trên đường, anh Cao đã từng thăm dò Lam Thần tại sao lại muốn đến nơi này, nhưng đáng tiếc Lam Thần không nói ra tin tức gì hữu dụng, chỉ nói là nghe bạn bè giới thiệu.
Lại thấy mấy người Lam Thần tuổi không lớn lắm, cũng không giống nhân sĩ chuyên nghiệp gì, đáy lòng anh Cao mặc dù đề phòng, nhưng cũng không nghĩ sâu.
Sau đó Lam Thần chủ động đưa bản chép tay ra, giải thích nguyên nhân vì sao gã tới nơi này.
Chẳng cần biết người này là ai, chắc chắn là hắn đưa thi thể của Tiểu Mạc và Tiểu Khâu tới chỗ bọn họ.
Sơ Tranh đột nhiên hỏi: "Cam Lộ đâu?"
"Vừa rồi chúng tôi tách nhau ra." Anh Cao nhíu mày: "Cô nghi ngờ cô ấy?"
"Anh nói xem." Ta cũng không nói.
"Không thể nào, Cam Lộ và tôi quen biết nhau rất nhiều năm." Anh Cao nói: "Cô ấy không có lý do để làm thế."
Cam Lộ cũng không liên quan gì đến chuyện năm đó.
Lần này cùng đi theo, cũng là anh ta chủ động mời.
"Anh Cao, anh nghĩ sai rồi."
Giọng nói của Cam Lộ đột nhiên vang lên, cô ta đi từ một cửa hang ra, cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì đứng ở đó.
Nhìn qua vẫn là bộ dáng lưu loát lão luyện.
Anh Cao lập tức trừng lớn mắt: "Cam Lộ?"
Làm sao có thể...
"Sao cô có thể... Không thể nào."
Cam Lộ ngược lại rất bình tĩnh khẳng định thay anh Cao: "Là tôi."
Một hồi lâu sau anh Cao mới tìm về được giọng nói của mình, âm lượng bỗng nhiên đề cao: "Tại sao cô lại làm vậy! Chúng ta quen biết nhiều năm như thế, cô muốn làm gì?"
Cam Lộ nhìn Sơ Tranh một chút, khóe miệng chứa ý cười lạnh quen thuộc: "Chuyện này vốn không liên quan gì đến các cô, là các cô khăng khăng muốn dính vào, chỉ có thể trách các cô xui xẻo."
Các cô này chắc là chỉ cô và Lê Điềm.
Những người khác có liên quan đến chuyện năm đó, mà Tiểu Mạc, Tiểu Khâu, Tạ Ninh Phong đều đã ૮ɦếƭ...
Giọng điệu của Cam Lộ khẽ chuyển: "Vì sao lại làm như thế? Chẳng mấy chốc các người sẽ biết.
Khi giọng nói của Cam Lộ rơi xuống, mấy cửa vào đồng thời truyền đến âm thanh, cửa đá nặng nề di động rơi xuống, vây tất cả mọi người ở trong này.
Sơ Tranh chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nóng nảy.
Trên gương mặt không phải là trào phúng thì chính là cười lạnh của Cam Lộ, lúc này lộ ra một nụ cười chân thành: "Tôi còn phải cảm ơn Liễu tiểu thư đã giúp tôi trói bọn họ lại."
Sơ Tranh đường đường chính chính đáp: "Không cần khách khí."
Cam Lộ: "..."
Cam Lộ vẫn cảm thấy Sơ Tranh là nhân tố không xác định được, lúc này cô ta càng có loại cảm giác này hơn.
Đối mặt với tình huống như vậy, cô đều không có bất kỳ tâm tình biến hóa nào...
Anh Cao bên kia hơi bình tĩnh hơn một chút: "Thi thể của bọn Tiểu Mạc, là do cô dời tới?"
"Phải."
"Sao cô có thời gian? Cô vẫn luôn ở cùng chúng tôi mà."
"Cô ta rời đi." Sơ Tranh lơ đãng nói.
Sau khi bị đàn sói vây công, Cam Lộ rời đi một lúc, lúc ấy cô ta đi làm gì, không ai biết được.
Lối đi trong này thông suốt bốn phương, bọn họ cảm giác như đi rất lâu rồi, nhưng có lẽ sẽ có đường tắt đi qua.
Cô ta hoàn toàn có thời gian.
Nhưng mà...
Sơ Tranh híp mắt lại: "Trợ thủ của cô là ai?" Mặc dù Cam Lộ có thời gian, nhưng một mình cô ta vẫn không thể hoàn thành.
"Ha ha."
Cam Lộ sảng khoái cười một tiếng.
"Quả nhiên cô rất thông minh."
"Cảm ơn." Sơ Tranh khiêm tốn nói cảm ơn.
"..."
Cam Lộ rất nhanh điều chỉnh tốt biểu cảm, nhìn về phía người đàn ông vẫn không nói chuyện, luôn cúi thấp đầu: "Cha."
Phần lớn người ở đây đều lộ ra thần sắc chấn kinh.
Cam Lộ vừa gọi cái gì?
"Ông ta là cha cô?"
Chú Dân ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tang thương: "Ai."
Cam Lộ muốn đi qua cởi trói cho Chú Dân, Sơ Tranh sao có thể cho cô ta đi qua, vung tay lên.
Cam Lộ cảm giác có thứ gì đó sát qua bên tai.
Cô ta giơ tay gạt một cái, trên gương mặt đã xuất hiện vết đỏ.
"Tốt nhất cô đừng có động, tôi Gi*t ૮ɦếƭ cô rất dễ dàng." Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên, đối với cục diện lúc này, vẫn tự tin trấn định như cũ.
Đầu ngón tay Cam Lộ vân vê vết máu sền sệt, không rõ ý vị mà nói: "Cô cho rằng ở đây bây giờ, vẫn là nơi mà cô có thể nắm giữ chủ quyền sao?"
"Chỉ cần tôi muốn."
Chẳng phải là chuyện gì cả.
Cam Lộ: "..."
Chú Dân ra hiệu Cam Lộ đừng lộn xộn.
Anh Cao cắn răng: "Chú Dân, Cam Lộ... Hai người... Rốt cuộc hai người làm sao! Hai người lừa gạt chúng tôi đến đây là muốn làm gì?"
"Nhiều năm như vậy, cũng nên hiểu rõ rồi." Giọng điệu chú Dân yếu ớt: "Năm đó người còn sống ra ngoài, không chỉ năm người, mà còn có cha tôi."
Trước đó chú Dân nói với anh Cao là ông ta chỉ ở lại bên ngoài tiếp ứng, cũng không đi vào, hơn nữa nửa đường bởi vì tiêu chảy, nên đến gần đó ngồi xổm rất lâu.
Điểm này chú Dân thật sự nói thật.
Lúc ông ta trở lại, vừa vặn trông thấy năm người kia cả người đầy máu, thần sắc không thích hợp đi ra.
Ông ta sợ đến mức trốn đi.
Ông ta tận mắt nhìn thấy những người ở lại phía dưới đều bị bọn họ Gi*t ૮ɦếƭ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc