Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1846

Tác giả: Mặc Linh

Nam sinh này chính là Lam Thần, dáng vẻ kỳ thật còn rất đẹp trai.
Có tiền lại đẹp trai, nam sinh như thế, ở trường học có rất nhiều người thích, người dán đến tiếp cận cũng rất nhiều.
Có thể là "không có được mới là tốt nhất", cho nên Lam Thần nhớ mãi không quên nguyên chủ, nghĩ trăm phương ngàn kế cũng muốn ςướק tới tay, cuối cùng còn hại ૮ɦếƭ nguyên chủ...
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói: "Ngủ thi*p đi."
"Đã đến thời điểm này rồi mà cô còn có tâm tình đi ngủ à." Người nói chuyện chính là một cô gái, ước chừng 23,24 tuổi, tóc xoăn dài tới đầu vai.
Đây là đội viên của một đội ngũ khác, tên là Cam Lộ, từ khi bắt đầu gặp mặt, Cam Lộ đã nhìn nguyên chủ không vừa mắt.
Nguyên chủ cũng chưa hề trêu chọc cô ta, vậy khả năng duy nhất chính là... Khuôn mặt đẹp.
Khuôn mặt quá đẹp cũng là một loại sai lầm.
Đáng tiếc cô còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc nguyên chủ có bộ dạng thế nào, không thể thưởng thức mỹ mạo của mình một chút.
"Thôi đi Cam Lộ, cô bớt tranh cãi đi, không phải thân thể Liễu tiểu thư không thoải mái sao." Người nói chuyện chính là một người đàn ông đeo kính bên cạnh Cam Lộ.
"A, từ khi xuất phát đến bây giờ, cô ta vẫn không thoải mái, đợi đến đằng sau thì làm sao đây?" Có người giúp Sơ Tranh nói chuyện, Cam Lộ càng thêm tức giận.
Cam Lộ trừng người ở đây một chút: "Đàn ông đều cùng một loại đức hạnh."
Cam Lộ đẩy đồng bạn chặn đường ra, một mình rời đi.
"Người gì thế chứ." Lê Điềm dựa bên cạnh bạn trai mình, cau mày nói: "Tiểu Tranh nhà chúng ta cũng không trêu chọc cô ta, cô ta trưng ra cái thái độ gì thế."
"Cam Lộ không phải cố ý, cũng là vì tình huống bây giờ nên Cam Lộ sốt ruột thôi." Người đàn ông đeo kính giải thích thay Cam Lộ.
"Được rồi được rồi, không sao không sao, mọi người không sao là tốt rồi, đừng tìm thêm chuyện nữa."
Trong đội ngũ, một người đàn ông nhìn hơi lớn tuổi hơn đứng ra hoà giải, người này là người dẫn đầu của một nhánh đội ngũ khác, bọn họ đều gọi anh ta là anh Cao.
"Xin lỗi nhé." Anh Cao rất lễ phép xin lỗi, mấy người Lê Điềm cũng không tiện nói gì.
Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh đảo qua người ngoài cửa.
Trừ Cam Lộ, còn có một cô gái, lúc này được người đỡ, đang run lẩy bẩy.
Vừa rồi người la to ở bên ngoài chắc hẳn là cô ấy.
Cuối cùng anh Cao bảo mọi người cùng nhau đi ra bên ngoài, như thế mới an toàn hơn một chút.
Có người đi gọi Cam Lộ, Cam Lộ không chịu ra, còn mắng cả người đi gọi cô ta.
"Được rồi, tùy cô ấy đi."
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, Lam Thần lập tức cọ tới, giơ tay muốn bắt cổ tay Sơ Tranh.
"Tiểu Tranh, em đã đỡ cảm ơn chút nào chưa?"
Sơ Tranh bất động thanh sắc tránh đi: "Không sao nữa."
Lam Thần: "Chỗ anh còn có thuốc cảm, em có muốn uống một chút không?"
Vẻ lo lắng trong mắt Lam Thần không giống làm bộ, nếu như không phải biết những chuyện gã làm sau đó, thì Sơ Tranh sẽ cảm thấy Lam Thần chỉ đơn thuần muốn làm người theo đuổi mà thôi.
Người thật sự rất đáng sợ.
Sơ Tranh ấn cổ tay, khiến cho mình không nên động thủ.
Nơi này nhiều người nhìn như vậy mà.
Tỉnh táo một chút.
Tìm cơ hội làm rơi gã!!
Lam Thần không sờ được tay Sơ Tranh, đáy mắt rõ ràng lộ vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh bị gã giấu đi.
"Tiểu Tranh em có lạnh không?" Lam Thần kiên nhẫn quan tâm cô.
"Không lạnh."
Trên người bọn họ đều mặc áo jacket, hiệu quả giữ ấm rất tốt, nhưng dưới thời tiết bây giờ thì vẫn hơi lạnh.
Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt mọi cách lấy lòng của Lam Thần.
Lam Thần tự chuốc nhục nhã, rất nhanh liền không hứng thú nữa, quay đầu nói chuyện với Tạ Ninh Phong.
Sơ Tranh lần nữa quan sát người ở chỗ này.
Đội ngũ bên anh Cao rõ ràng chuyên nghiệp hơn nhiều, trừ cô gái đang run lẩy bẩy kia.
Hơn nữa đám người này nhìn qua... Trên tay đều có chút công phu.
Về phần người bên phía Lam Thần, bọn họ chỉ có thể xưng là kẻ yêu thích, không liên quan gì đến chuyên nghiệp.
Lần này không biết tại sao lại muốn chạy đến loại nơi này...
-
"Chú Dân, chủ thuyền đi đâu rồi?" Anh Cao hỏi người đàn ông trung niên đứng ở một bên, đây là hướng dẫn viên du lịch mà bọn họ tìm được.
Lúc này đám người này còn chưa phát hiện ra chủ thuyền mất tích, chỉ cho là ông ta đang sửa thuyền.
Chú Dân nhìn thời gian, cũng cảm thấy không thích hợp: "Tôi đi tìm xem."
"Hai người các cậu đi cùng chú Dân đi, có thể trông nom lẫn nhau." Anh Cao chỉ vào hai thành viên nam trong đội của mình.
Hai người kia không có ý kiến gì, đi theo chú Dân ra ngoài tìm chủ thuyền.
Nửa tiếng trôi qua, chú Dân dẫn người trở về.
"Không tìm được người."
"Không tìm được người?" Anh Cao kỳ quái.
Chú Dân nhíu mày lắc đầu: "Nơi có thể tìm đều đã tìm cả, không tìm được người, ngay cả con trai của chủ thuyền cũng không thấy đâu."
Thuyền chỉ lớn có chừng ấy, nơi chủ thuyền có thể ở cũng chỉ có mấy chỗ như vậy.
Ông ta đã tìm một lần, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Không khí trong phòng lại lập tức trở nên khẩn trương.
"Xảy ra chuyện gì, sao lại không tìm được người?"
"Không phải chủ thuyền chạy rồi chứ?"
"Ông ta chạy đi đâu được, chỉ có một chiếc thuyền này, dưới thời tiết này mà ông ta còn chạy thì không phải là muốn ૮ɦếƭ sao? Hơn nữa đang êm đẹp, sao ông ta lại chạy làm gì?"
"Cũng đúng..."
"Vậy bọn họ đi đâu?"
Có người vội vã cuống cuồng nói: "Không... Không phải là quỷ phá chứ?"
Trên người mọi người đồng thời nổi một lớp da gà, dồn dập khiển trách nhìn về phía người nói chuyện, đang yên lành nói chuyện quỷ ma làm gì!
"Đừng nói lung tung."
"Vậy chủ thuyền đi đâu?"
"Có phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không?" Vừa rồi cũng là bởi vì thuyền đột nhiên ngừng lại, chủ thuyền mới nói là dẫn con của ông ta đi kiểm tra xem chỗ nào có vấn đề.
Bây giờ bên ngoài tối như bưng, còn đang có gió lớn, không cẩn thận một chút là có khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
Lời giải thích này hiển nhiên càng làm người ta tin tưởng hơn chuyện quỷ phá kia nhiều.
"Tôi thấy... Hay là chờ đến sáng đi."
Mặc dù bên ngoài mưa to gió lớn, nhưng đây cũng không phải trên biển, tạm thời bọn họ vẫn an toàn.
Cuối cùng mọi người thương lượng một chút, quyết định chờ trời sáng rồi nói.
Đám người anh Cao đều là người từng trải, chút chuyện này, còn không đến mức làm cho bọn họ luống cuống trận cước.
Vì lý do an toàn, tất cả mọi người không trở về phòng, mà ở ngay trong trong đại sảnh, mỗi người chiếm cứ một góc nghỉ ngơi.
-
Âm thanh bên ngoài dần dần ngừng lại, tia sáng dần dần sáng lên.
Sơ Tranh là người đầu tiên ra ngoài, mặt nước gió êm sóng lặng, cây cối hai bên bị thổi ngã về một phương hướng, có cây gãy ngang ngã xuống nước.
Sơ Tranh đi vòng quanh thuyền một vòng, trên boong thuyền trông thấy dây thừng chất đống lung tung, có một nửa rũ xuống trong nước.
Sơ Tranh chống vào lan can, cúi người nhìn xuống phía dưới.
Cô trông thấy một dấu tay máu mơ hồ bên cạnh dây thừng rũ xuống, nhìn qua giống như có người muốn ra sức leo lên, nhưng cuối cùng lại rơi xuống nước.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, chủ thuyền và con của ông ta sau đó không hề xuất hiện nữa, có lẽ đã treo rồi.
"Liễu tiểu thư, cô dậy sớm thế?"
Sơ Tranh quay đầu, anh Cao vừa mặc quần áo, vừa đi về phía bên này.
"Cô đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì." Sơ Tranh giương mắt nhìn ra nơi xa, thần sắc lãnh đạm, mặt mũi tràn đầy mẫy chữ to "Ta không muốn nói chuyện phiếm".
"Hôm qua trời mưa, hôm nay thời tiết lại lốt như vậy..." Anh Cao không thân quen gì với Sơ Tranh, cũng không truy vấn: "Tôi đi tìm chủ thuyền thêm lần nữa, Liễu tiểu thư có muốn đi cùng không?"
"Không muốn." Chủ thuyền chắc chắn không tìm được nữa.
Dường như anh Cao có chút kỳ quái nhìn cô vài lần, sau đó đi về một bên khác tìm chủ thuyền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc