Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1806

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh bị bản lĩnh nói bừa của mình làm bội phục sát đất, tùy cơ ứng biến chính là mạnh như thế đấy!
Tâm tình Cố Ngự thì không tươi đẹp như vậy, người đàn ông trầm mặt, đột nhiên nhìn người đứng sau một cái, người kia lập tức tiến lên đẩy Cố Ngự rời đi.
"..."
Đây là sao chứ!!
Cố Ngự vừa động, cả phòng bao đều yên tĩnh lại, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Cố Ngự.
Là bọn họ quá ồn ào sao?
Hay là lạnh nhạt với vị lão gia này rồi?
Nhưng mà không ai dám nói chuyện, chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn theo, kỳ vọng vị lão gia này có thể tự nói ra bất mãn.
"Còn không đi?" Cố Ngự thấy Sơ Tranh ngồi bất động, thấp giọng nói một tiếng.
Sơ Tranh: "..."
Mi bảo ta đi ta liền đi à!
Ta không cần mặt mũi nữa sao?!
-
Sơ Tranh bình tĩnh đi theo Cố Ngự rời khỏi phòng bao, vệ sĩ của Cố Ngự đẩy hắn đi phía trước, Cố Ngự dùng một tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc chờ thang máy, ánh mắt Cố Ngự rơi trên người cô.
"Tần tiểu thư, tôi hy vọng lần sau cô sẽ không xuất hiện ở loại tiệc rượu này nữa, chú ý thân phận của cô một chút."
"Thân phận gì cơ? Vị hôn thê của anh?"
Vẻ mặt Cố Ngự trở nên kì quái: "Cô biết là tốt rồi, cho dù cô có không nguyện ý đi chăng nữa, thì bây giờ cô vẫn là vị hôn thê của Cố Ngự tôi."
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, vệ sĩ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đẩy Cố Ngự đi vào.
Sơ Tranh bước vài bước theo vào, cửa thang máy khép lại, trong không gian nhỏ này, chỉ còn lại âm thanh cánh quạt quay trên đỉnh đầu.
Sơ Tranh nhìn hình dáng phản chiếu của người đàn ông trên vách thang máy, trấn định nói: "Cố tiên sinh biết điểm này là tốt rồi, tôi thay đổi chủ ý, không dự định giải trừ hôn ước với Cố tiên sinh nữa, về sau còn xin Cố tiên sinh chiếu cố nhiều hơn."
Cố Ngự: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói..."
Đinh ——
Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, bên ngoài có người, Sơ Tranh không nói tiếp, cô ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc chống lại tầm mắt của một người đàn ông.
Người đàn ông một thân trang phục thoải mái, đeo khẩu trang và mũ, một tay đút trong túi, một tay cầm di động đặt ở bên tai nghe điện thoại, trên cổ tay lộ ra ngoài có một chiếc vòng tay, vòng tay này đại bộ phận là chế phẩm bằng da, ở giữa xâu một hạt châu, nhìn qua cũng không phải hàng xa xỉ gì.
Bên cạnh người đàn ông còn có hai người đi theo, một trái một phải, bảo vệ hắn ta ở giữa.
Cho dù Sơ Tranh không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, nhưng cũng biết được người này là ai.
Phó Tinh Thần!
Tên Phó Tinh Thần mà nguyên chủ thích kia.
Đối thủ một mất một còn của Cố Ngự.
Sơ Tranh đột nhiên tiến lên một bước, ánh mắt Cố Ngự rơi trên người cô, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, trông thấy người trong lòng liền khẩn trương như vậy à.
Ý nghĩ này của Cố Ngự còn chưa rơi xuống, liền thấy Sơ Tranh trực tiếp ấn nút đóng cửa.
Cửa thang máy phản ứng rất nhanh mà khép lại, đáy mắt Phó Tinh Thần rõ ràng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng hắn ta cũng không biết mình kinh ngạc cái gì, chỉ là cảm thấy cô gái kia có chút quen mắt.
Phó Tinh Thần từng gặp đều là bộ dáng trang điểm đậm của nguyên chủ, tự nhiên không quen bộ dáng không trang điểm của Sơ Tranh.
Chờ cửa thang máy đóng chặt, Phó Tinh Thần mới nhíu mày.
"Này, cô gái kia là sao vậy?" Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, trợ lý theo bên người Phó Tinh Thần nháy mắt bùng nổ: "Có biết lễ phép không chứ."
Bọn họ có vào hay không là một chuyện, người ở bên trong sao có thể trực tiếp đóng cửa thang máy chứ?!
"Vừa rồi hình như là Cố Ngự nhỉ?" Người đại diện Hải Duy có chút không xác định hỏi.
Thang máy đóng quá nhanh, người đàn ông kia lại tựa vào bên cạnh, hắn ta cũng không thấy rõ gì.
"Là hắn." Phó Tinh Thần nói.
Từ sau sự cố lần trước, người đàn ông này rốt cuộc không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, hắn ta cũng chưa từng gặp lại đối thủ từng chiếm nửa giang sơn với hắn ta này.
Không nghĩ tới hôm nay sẽ tình cờ gặp ở chỗ này.
-
Một bên khác, trong thang máy, Sơ Tranh ấn xong nút đóng cửa, trấn định lui về.
Lúc này cũng không phải là lúc tìm Phó Tinh Thần gây phiền phức.
Thẻ người tốt của cô đang ở đây, hiểu lầm thì phải làm sao!!
Không thể để thẻ người tốt hiểu lầm!
"Tần tiểu thư, cô làm gì vậy?" Cố Ngự vẫn còn duy trì tư thế ban nãy, có điều trong giọng nói tràn đầy châm chọc: "Trông thấy người trong lòng không chào hỏi à?"
Sơ Tranh: "..."
Cố Ngự biết nguyên chủ thích Phó Tinh Thần sao?
Trong đầu Sơ Tranh đột nhiên hiện lên mấy hình ảnh.
Đó là ngày đầu tiên nguyên chủ đến biệt thự, vốn tâm tình của nguyên chủ đã không thoải mái, nhìn thấy Cố Ngự, câu đầu tiên nói chính là: tôi có người mình thích rồi, chúng ta không có khả năng.
Cố Ngự trả lời thế nào?
Hắn không trả lời, người đàn ông hừ lạnh một tiếng, chuyển xe lăn lên lầu, nguyên chủ giống như đánh một quyền vào trong bông.
Sau đó nguyên chủ liên tiếp tìm Cố Ngự muốn giải trừ hôn ước, còn nói ra người mình thích là Phó Tinh Thần.
Tiểu nhân trong nội tâm Sơ Tranh ôm đầu ngồi xổm trong góc, đây là chuyện gì vậy chứ.
Sơ Tranh nhanh chóng vơ vét các thể loại phim truyền hình mình từng xem, bình tĩnh nhìn hắn: "Cố tiên sinh đang nói chính mình sao?"
Cố Ngự: "???"
Bệnh thần kinh à.
Tần Sơ Tranh thường thường động kinh, Cố Ngự chỉ cho là cô đang đánh chủ ý khác, cũng không suy nghĩ sâu hơn: "Cô đừng uổng phí sức lực trên người tôi, tôi đã sớm nói với cô rồi, hôn ước của chúng ta, không phải tôi nói là được."
Thang máy vừa lúc tới tầng dưới cùng, vệ sĩ đẩy Cố Ngự rời đi, cũng không có ý tứ chờ Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không đuổi theo, dù sao thiết lập cao quý lãnh diễm của cô không thể sụp đổ.
Ngay lúc Sơ Tranh chuẩn bị đi lái xe của mình, bên cạnh đột nhiên có một người lao tới, đầu đụng vào trên người cô.
Vừa rồi lực chú ý của Sơ Tranh đều đặt trên người Cố Ngự, cũng không chú ý tới có người chạy qua đây.
Cô bị đâm lảo đảo một cái, nhưng cô không ngã, ngược lại người đụng cô lại té ngã.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh có một trận gió thổi qua, thân ảnh cao lớn nâng người trên mặt đất dậy: "Không sao chứ?"
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn qua, nội tâm lập tức lăn qua mấy trận mưa đạn: oan gia ngõ hẹp, âm hồn bất tán, báo thù rửa hận...
【... 】 Hai cái phía trước có thể lý giải, cái phía sau là cái quỷ gì?
Hai người này không phải ai khác, một người là Phó Tinh Thần vừa mới thấy hồi nãy, một người là con chó điên Niên Nguyệt kia.
Niên Nguyệt được Phó Tinh Thần đỡ dậy, khẩn trương lắc đầu: "Em không sao... Cô ấy..."
Niên Nguyệt ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức cả kinh, theo bản năng kêu ra tiếng: "Sơ Tranh?"
Sơ Tranh?
Phó Tinh Thần nhìn về phía cô gái đối diện, khó trách vừa rồi hắn ta cảm thấy gương mặt cô gái này quen thuộc, hóa ra là Tần Sơ Tranh...
Tần Sơ Tranh sao lại trông như vậy?
Bộ dạng Tần Sơ Tranh trong ấn tượng của Phó Tinh Thần căn bản không phải như vậy.
Niên Nguyệt kêu xong đáy lòng liền lộp bộp một chút, lập tức quay đầu nhìn Phó Tinh Thần.
Nhìn ra nét tìm tòi nghiên cứu và nghi hoặc dưới đáy mắt Phó Tinh Thần, trái tim của Niên Nguyệt lại trầm xuống một phen.
Cô ta vẫn luôn biết Sơ Tranh rất đẹp, loại xinh đẹp này, là loại xinh đẹp mà bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đều ghen tị.
Không nghĩ tới, cô ta vừa rời đi chưa được bao lâu, cô lại xuất hiện trước mặt Phó Tinh Thần với bộ dạng này.
Tâm tư Niên Nguyệt bách chuyển thiên hồi, rất nhanh liền lộ ra một bộ dáng vừa khổ sở vừa áy náy: "Sơ Tranh... Cô... Cô gần đây sống có tốt không?"
"Không có cô, tôi sống rất tốt." Ngữ khí của Sơ Tranh lãnh đạm, hoàn toàn không giống với người mà Niên Nguyệt quen thuộc.
Niên Nguyệt bị câu nói kia của Sơ Tranh làm cho sắc mặt khẽ biến.
Phó Tinh Thần nhíu mày, vừa định nói chuyện, Niên Nguyệt đã giành trước một bước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc