Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1770

Tác giả: Mặc Linh

Khê Nam đổi phương pháp thăm dò Sơ Tranh, cuối cùng rút ra kết luận..... Chuyện gì cô cũng nhớ rõ, ngay cả một vài chuyện rất nhỏ, cô cũng đều có thể nói ra.
Tuy rằng lúc nói ra phải hồi tưởng mất hồi lâu...
Nhưng ngẫm lại đó đều là chuyện từ lâu lắc lâu lơ rồi, cần suy nghĩ một chút cũng bình thường.
Người này chính là lâu chủ của bọn họ.
Vậy tại sao lại thay đổi chứ?
"Lâu chủ, chúng ta nhận được thiếp mời đến đại hội Phong Vân này!!!"
Khê Nam hấp tấp vọt vào, phe phẩy thiếp mời trong tay.
"Cái gì?"
Nội tâm Sơ Tranh cực kỳ đần độn, thiếp mời đến đại hội Phong Vân gì cơ? Đây là hoạt động giang hồ gì?
"Cái này, chính là nó!!"
Khê Nam đập tấm thiếp mời mạ vàng xuống trước mặt Sơ Tranh.
"Đã ba năm rồi chúng ta không nhận được thiếp mời đến đại hội Phong Vân, ta còn cho rằng về sau sẽ không nhận được nữa, không nghĩ tới năm nay lại nhận được rồi!!"
Khê Nam kích động như cưới được vợ.
Đại hội Phong Vân.
Do Thần Võ sơn trang tổ chức, không phải nói nội dung của đại hội này có bao nhiêu quan trọng, mà là địa vị của Thần Võ sơn trang trên giang hồ rất siêu việt, có thể nhận được thiếp mời của Thần Võ sơn trang, liền chứng minh địa vị của ngươi trên giang hồ.
Phong Mãn Lâu trước kia hàng năm đều nằm trong danh sách mời.
Nhưng mà ba năm trước, Phong Mãn Lâu đã không nhận được thiếp mời của Thần Võ sơn trang nữa.
"Không đi." Sơ Tranh dùng hai chữ rót một gáo nước lạnh lên đầu Khê Nam.
"Lâu chủ, sao có thể không đi, đây..."
"Đi để người ta chê cười à?" Sơ Tranh không hiểu: "Sở thích của ngươi thật đặc biệt."
Phong Mãn Lâu bây giờ là trạng thái gì, thế này mà đi còn không phải để cho người ta chỉ trỏ chê cười sao?
Cô có điên mới đi làm chuyện phiền toái này.
Khê Nam nỉ non như thầy thuốc: "Đây chính là thiếp mời của Thần Võ sơn trang đó..." Nếu không đi như thế, vậy còn không phải đánh vào mặt Thần Võ sơn trang nhà người ta sao? Về sau thật sự không thể lăn lộn nữa đâu!
"Muốn đi thì ngươi tự đi đi, ta không đi." Sơ Tranh hạ quyết tâm không đi dính phiền phức, cả khuôn mặt Khê Nam đều nhuốm đầu vẻ âu lo.
Nhưng mà nói gì cũng vô dụng, Sơ Tranh nói không đi là sẽ không đi.
Khê Nam: "..."
-
Trước tiên không nhắc đến chuyện đại hội Phong Vân, chuyện này hai tháng nữa mới tới, vẫn còn rất sớm.
Bây giờ quan trọng nhất là Tân Vũ.
Bọn họ treo bảng hiệu lên không bao lâu, Tân Vũ liền mang một thân chật vật trở về.
Sơ Tranh nhớ nguyên chủ bảo Tân Vũ đi lấy một thanh kiếm... Dự định dùng để gán nợ.
Thanh kiếm kia là do Phong Mãn lâu gửi ở chỗ người khác, trong lúc vô tình nguyên chủ lật ghi chép ra nhìn thấy, trong lúc tình trạng kinh tế của Phong Mãn lâu cực kỳ không lạc quan rất cần tiền, Sơ Tranh liền bảo Tân Vũ đi lấy về.
Nhưng bây giờ Tân Vũ mang một thân thương tích trở về, đừng nói đến kiếm, ngay cả mảnh vụn của kiếm Sơ Tranh cũng không nhìn thấy.
"Ai khiến muội thành ra như vậy? Không phải muội rất lợi hại sao? Lỡ thương tích trên mặt muội không mất đi thì phải làm sao? Muội đừng có im lặng mãi như thế, muội nói câu gì đi, ai làm muội thành ra như vậy, mẹ nó ta gọt chết hắn!!"
Sơ Tranh vừa vào cửa đã nghe thấy Khê Nam ngồi ở bên giường lảm nhảm.
Tuy rằng giọng điệu không tốt lắm, nhưng sự lo lắng trong câu chữ rất rõ ràng.
Tân Vũ tựa vào bên giường, vết thương trên người đã được xử lý, lúc này không quá kiên nhẫn: "Huynh có thể câm miệng lại không."
"Muội vậy mà bắt ta câm miệng? Ta là ca ca muội đấy nhé!!"
"..."
"Lâu chủ."
Tân Vũ trông thấy Sơ Tranh, lập tức kêu một tiếng.
Khê Nam lập tức đứng dậy, đứng ở một bên, lòng đầy căm phẫn nói: "Lâu chủ ngài đã đến rồi, ngài xem xem muội muội ta bị người ta hại thành thế này, thù này phải báo!!"
Tân Vũ và Khê Nam có bảy tám phần tương tự, nhưng Tân Vũ cũng không phải loại hình tượng nữ hài nhu nhu nhược nhược, ngược lại có chút phong phạm hiên ngang oai hùng của nữ hiệp.
Sơ Tranh gật đầu: "Sao lại thành thế này."
Tân Vũ sửng sốt, nhìn về phía ca ca nhà mình.
Sao lâu chủ lại không thích hợp như thế?
Nếu là trước kia thì nàng đã sớm nhào qua rồi...
Đáy lòng Tân Vũ đã chuẩn bị tốt sau khi bị ca ca nhà mình xung kích, lại nhận xung kích của lâu chủ nhà mình, có thế nào cũng không nghĩ tới lâu chủ lại bình tĩnh như vậy.
Khê Nam âm thầm ra hiệu.
Đây là thủ pháp trao đổi đặc biệt của hai huynh muội, Tân Vũ hiểu trong một giây, hiểu xong liền đè hoài nghi dưới đáy mắt xuống: "Ta dựa theo lời lâu chủ đi tìm, nhưng mà..."
Khi Tân Vũ đến đó, thứ trông thấy chính là thi thể đầy đất.
Thi thể đều còn ấm, chứng minh vừa mới ૮ɦếƭ không lâu.
Tân Vũ còn chưa đi vào kiểm tra, đã bị người công kích...
"Không chỉ có một người, bọn họ có thân thủ quỷ dị, ta căn bản không có năng lực đánh trả. Bọn họ liên tục đuổi theo ta, cuối cùng phải nhảy xuống sông mới tránh được một kiếp."
Tân Vũ là kì tài luyện võ, trong Phong Mãn Lâu trừ Tả hữu hộ pháp, thì thực lực của nàng hẳn là cao nhất, Khê Nam cũng đánh không lại nàng.
Vậy mà Tân Vũ lại nói đám người nàng gặp phải, chính nàng đến một chút năng lực đánh trả cũng không có.
Đám người kia có bao nhiêu lợi hại?
Tân Vũ không thể điều tra rõ ràng được tình huống cụ thể, thanh kiếm kia đương nhiên cũng không lấy về được.
"Lâu chủ, chuyện này chắc người trong giang hồ vẫn chưa ai biết..." Tân Vũ nhíu mày liễu, vẻ mặt rõ ràng hiện ra sự nghiêm túc: "Chúng ta có cần thông báo cho môn phái khác không?"
Một đường trở về nàng cũng không nghe thấy tin đồn gì.
"Nói cái gì? Để người ta chụp mũ lên đầu chúng ta à?" Thanh danh của Phong Mãn Lâu trong lòng bọn họ bây giờ đã chẳng còn chút phân lượng nào rồi?!
"Nhưng mà..."
Sơ Tranh cắt ngang lời Tân Vũ: "Trước tiên cứ dưỡng thương cho tốt, cần gì cứ nói với Khê Nam, bây giờ chúng ta không thiếu tiền."
Tân Vũ muốn nói lại thôi, thật lâu sau: "Vâng"
Sơ Tranh dặn dò Tân Vũ hai câu, rời khỏi phòng. Cô vừa đi, Tân Vũ liền hỏi Khê Nam: "Lâu chủ làm sao vậy?"
"Không biết..." Khê Nam lắc đầu: "Bây giờ ta và Tả hộ pháp hoài nghi đầu óc lâu chủ có phải bị..."
Cậu chỉ chỉ đầu, không dám nói ra.
"Chắc chắn lâu chủ không bị người giả mạo, chuyện này tạm thời không quan trọng." Khê Nam chỉ vào thương thế trên người nàng: "Bây giờ điều quan trọng nhất là làm cho rõ xem là ai biến muội thành thế này!!"
"..."
Lâu chủ trở nên kì kì quái quái mới quan trọng hơn chứ!!!
Tân Vũ nhớ ra chuyện quan trọng hơn: "Sao chúng ta đột nhiên chuyển đến thành Lâm Giang thế? Tiền ở đâu ra?" Trở về đột nhiên thấy Phong Mãn Lâu không giống với trong ấn tượng của mình, chuyện này cũng rất kinh hoàng đó.
"Chuyện này à, nói ra dài lắm, chuyện là như vầy..."
-
"Lâu chủ, lâu chủ, không tốt rồi!!"
Hơn nửa đêm, Sơ Tranh bị người đánh thức.
"Cái gì không tốt rồi, ai ૮ɦếƭ?" Sơ Tranh vẻ mặt âm trầm mở cửa, nhìn người gọi cửa, biểu tình kia, giống như nếu đối phương không nói ra tin tức quan trọng, cô sẽ Gi*t ૮ɦếƭ hắn.
Người gõ cửa nuốt nuốt nước miếng, có chút sợ hãi: "Khê Nam... Khê Nam công tử không thấy đâu."
"Người lớn như vậy, không thấy thì không thấy thôi." Không thấy rồi thì đi tìm người đi, tìm ta làm gì, ta biết được hắn ở đâu à?
Đợi chút...
Khê Nam không thấy đâu?
"Tân Vũ cô nương nói..."
Ánh mắt lạnh lẽo của Sơ Tranh quét qua: "Nói cái gì?"
Người kia run rẩy, trực giác cho thấy lâu chủ thật đáng sợ.
"Tân Vũ cô nương nói, có thể Khê Nam đi về hướng núi Vô Cố, mong lâu chủ khẩn trương phái người đi tìm Khê Nam công tử, sợ Khê Nam công tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Núi Vô Cố có cái gì?"
Người kia lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ không biết gì.
Sơ Tranh giơ tay xoa mi tâm: "Đi đến chỗ Tân Vũ."
"Vâng vâng vâng... Lâu chủ, mời."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc