Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1722

Tác giả: Mặc Linh

Không chỉ có nhân viên cảm thấy công ty này bổ nhiệm giống như trò đùa, ngay cả Tang Ngung cũng cảm thấy có lẽ Hoàng tổng đang nói đùa.
Hắn chỉ là một nhi*p ảnh gia được mời riêng mà thôi, vừa tới công ty mấy ngày, mà đã được nhận chức tổng thanh tra?
Tang Ngung hỏi một người vì sao Mễ Nghiễn bị đuổi việc, mới biết được chuyện phát sinh.
Mễ Nghiễn thừa nhận?
Tang Ngung cảm thấy chuyện gần đây có chút huyền huyễn, có vẻ giống như thần may mắn đột nhiên giáng lâm xuống chỗ hắn vậy đó?
Đương nhiên Tang Ngung biết rõ, lại chuyện này không thể nào phát sinh trên người hắn.
Mễ Nghiễn nói lời kia là có ý gì?
Ai là chỗ dựa của hắn?
Tang Ngung vẫn luôn không biết rõ ràng, tận đến có một ngày hắn trông thấy Sơ Tranh xuất hiện ở công ty, Hoàng tổng vẻ mặt lấy lòng đi theo bên cạnh cô.
Tang Ngung: "..."
Sơ Tranh cũng không muốn cho Tang Ngung trông thấy, là Hoàng tổng cứ khăng khăng nói dài nói dai trì hoãn thời gian, bị Tang Ngung gặp phải.
Sơ Tranh trừng Hoàng tổng một cái.
Hoàng tổng: "..." Tôi có làm gì đâu!
Tang Ngung tâm tình phức tạp đi theo Sơ Tranh xuống lầu, lên xe, cửa xe đóng lại, toàn bộ không gian đều yên tĩnh lại.
"Có gì muốn hỏi thì hỏi đi."
"Là em đuổi việc Mễ Nghiễn?"
"Ừ."
"..." Cho nên cô chính là chỗ dựa mà Mễ Nghiễn nói?
Nhiều ngày như vậy, hắn đoán đến đoán đi, cuối cùng người này lại là cô... Hình như cũng không bất ngờ lắm.
"Anh có thể vào được công ty này, cũng là em..." Hắn đã nói mà, vì sao công ty này lại đột nhiên gửi lời mời cho mình.
Nếu như không phải Mễ Nghiễn ở đây, thì lúc ấy hắn cũng sẽ không đồng ý đến.
Sơ Tranh tiếp tục gật đầu: "Em có tốt với anh không?"
Cánh môi Tang Ngung khẽ nhếch, hồi lâu sau cũng không nói ra một chữ nào.
"Em không cần thiết phải làm những chuyện này cho anh." Tang Ngung cúi đầu xuống: "Không đáng."
"Anh cảm thấy cái gì là đáng giá?"
"..."
Cái gì là đáng giá... Tang Ngung không nói được cái gì là đáng giá, nhưng hắn cảm thấy Sơ Tranh đối với mình như thế, cô bỏ ra quá nhiều, mà hắn thì không báo đáp cho cô được gì.
Sơ Tranh nắm chặt cổ tay Tang Ngung, đầu ngón tay từ từ cọ đến trong lòng bàn tay hắn, xuyên qua khe hở, nắm lấy thật chặt.
"Tang Ngung, anh ở bên cạnh em, cái gì cũng đáng giá."
Cô không cần gì cả, chỉ cần người này mà thôi.
Ngón tay Tang Ngung chậm chạp nắm chặt, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Không biết vì sao, khi ở cùng với em, luôn cảm thấy thời gian đều trở nên chậm hơn, làm cho anh rất an tâm."
Tang Ngung kéo Sơ Tranh vào trong иgự¢ ôm, cằm gác trên hõm vai cô.
"Tiểu Sơ, anh rất thích em."
Sơ Tranh vỗ vỗ phía sau lưng hắn: "Vậy hãy tiếp tục thích đi."
Trong đầu Tang Ngung hiện lên một chút hình ảnh lạ lẫm lại mơ hồ, giống như trước đây thật lâu, bọn họ từng có kiểu đối thoại như vậy rồi.
Những hình ảnh kia chợt lóe lên, cũng không ngừng lại quá lâu.
Những hình ảnh đó là gì?
Tang Ngung muốn hồi tưởng lại, nhưng hình ảnh hiện lên quá nhanh, hắn làm cách nào cũng không nhớ ra được hình ảnh chi tiết.
-
Mễ Nghiễn ở công ty nhiều năm như vậy, có được không ít tâm phúc.
Sau khi hắn ta rời đi, ngay lập tức liên hệ với những người này, muốn bọn họ đi theo mình.
Nhưng khiến Mễ Nghiễn không nghĩ tới chính là, những người này không có một ai đồng ý cả.
Sơ Tranh đã sớm ra giá cho bọn họ, Mễ Nghiễn căn bản không so sánh nổi, tại sao bọn họ phải lựa chọn Mễ Nghiễn.
Tất cả mọi người đều nuôi sống gia đình, đi theo Mễ Nghiễn đến một chút bảo đảm cũng không có, ở lại công ty không chỉ có tiền cầm, công việc cũng giữ được, có gì không tốt?
Mễ Nghiễn liên tiếp vấp phải trắc trở, xém chút tức giận đến cơ tim tắc nghẽn.
Những người khác thì thôi đi, đến những người hắn ta một tay đề bạt lên, bây giờ lại trở mặt như không quen biết...
"Chỉ là tìm phụ nữ mà thôi, dựa vào phụ nữ thì có gì tài ba..."
Mễ Nghiễn không chịu thua, dùng tiền tích góp trong những năm này tự mở phòng làm việc.
Tốt xấu gì Mễ Nghiễn cũng kiếm ra một chút thành tựu, tăng thêm có mạng lưới giao thiệp của vị đại sư kia nữa, phòng làm việc mở rất thuận lợi, rất nhanh liền đi vào quỹ đạo.
Mễ Nghiễn cũng không từ bỏ công kích Tang Ngung.
Nhiều lần Tang Ngung làm việc, đều gặp phải có người cố ý tới thảo luận, vừa lúc bị khách hàng nghe thấy.
Khách hàng nam thì còn tốt, ánh mắt khách hàng nữ nhìn hắn, lập tức trở nên kỳ quái.
Nhưng tình huống như vậy cũng không tiếp tục quá lâu, rất nhanh liền biến mất.
Mễ Nghiễn ngược lại vẫn muốn tiếp tục, nhưng đáng tiếc phòng làm việc của hắn ta xảy ra vấn đề, làm gì còn thời gian đi giày vò Tang Ngung nữa.
Một đoạn thời gian sau đó, phòng làm việc xuất hiện tầng tầng lớp lớp vấn đề.
Lúc ban đầu còn có thể nói là phòng làm việc vừa cất bước, xuất hiện những vấn đề này là không thể tránh khỏi, nhưng dần dần Mễ Nghiễn cảm thấy không thích hợp.
Rõ ràng hắn ta bị người khác nhằm vào!
Đơn hàng của phòng làm việc liên tiếp bị ςướק, có thậm chí đã bàn xong, nửa đường lại bội ước.
Mễ Nghiễn trừ vừa mới bắt đầu không tệ, bây giờ đã nửa tháng rồi không làm việc được.
Có năng lực làm được chuyện như thế, còn bất hòa với mình, Mễ Nghiễn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được là ai làm.
Mễ Nghiễn trực tiếp đi tìm Tang Ngung.
"Học trưởng."
Tay mở cửa xe của Tang Ngung ngừng lại.
Lúc ban đầu khi biết có thể là Mễ Nghiễn hãm hại mình, hại mình đi đến tình trạng kia, những phẫn nộ và oán hận đọng lại trong đáy lòng Tang Ngung tự nhiên theo đó mà xuất hiện.
Hắn không phải người lương thiện gì, bị người ta hãm hại như thế, còn có thể rộng lượng tha thứ cho đối phương chắc.
Những cảm xúc kia vô cùng mãnh liệt, giống như muốn khống chế thân thể hắn, thay hắn làm ra một số việc.
Nhưng cảm xúc như thế, khi gặp được Sơ Tranh, thì sẽ biến mất hầu như không còn.
Hắn sợ một ngày nào đó, mình sẽ bị cảm xúc như thế chi phối.
Tang Ngung không thích loại cảm giác này.
Bây giờ hắn chỉ muốn yên lặng yêu đương với Sơ Tranh, chỉ cần Mễ Nghiễn không xuất hiện trước mặt mình, chuyện trước kia, hắn không muốn truy cứu.
Trên mặt Mễ Nghiễn không nhìn ra tâm tình gì: "Học trưởng có thời gian nói chuyện không?"
Tang Ngung trầm mặc vài giây, ra hiệu Mễ Nghiễn lên xe.
Vừa vặn, hắn có vấn đề muốn hỏi.
-
Sau khi Mễ Nghiễn lên xe, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: "Học trưởng, xem ra anh ở trong lòng người phụ nữa kia rất không tầm thường, tôi cũng đã rời đi, mà cô ta còn không nguyện ý bỏ qua cho tôi."
Tang Ngung nhíu mày.
Sơ Tranh còn làm gì nữa?
"Vẻ mặt này của học trưởng, lại không biết à?" Mễ Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Tôi rất tò mò, học trưởng dỗ dành người phụ nữ kia thế nào mà cô ta làm nhiều chuyện cho anh thế, là bởi vì kỹ thuật của học trưởng tốt à?"
Cái kỹ thuật này có nghĩa khác, Tang Ngung vừa nghe đã hiểu.
Tang Ngung không để ý tới Mễ Nghiễn âm dương quái khí: "Mễ Nghiễn, trước kia tôi đối xử với cậu không tệ chứ?"
Biểu cảm của Mễ Nghiễn cứng đờ: "Học trưởng muốn nói cái gì?"
"Tại sao cậu lại hãm hại tôi?" Tang Ngung tự nhận mình không hề có lỗi với Mễ Nghiễn, nhưng tại sao hắn ta lại làm như vậy, đây là chuyện hắn vẫn luôn muốn biết.
Cảm xúc trong mắt Mễ Nghiễn đổi tới đổi lui, đại khái là muốn phủ nhận.
Nhưng chống lại ánh mắt Tang Ngung, đáy lòng Mễ Nghiễn hơi trầm xuống.
Chắc hẳn hắn đã biết tất cả mọi chuyện, lúc này mình có phủ nhận, cũng không có ý nghĩa gì.
"Học trưởng ở trường học vẫn luôn là tấm gương của mọi người, mặc kệ nói gì làm gì, người được lấy ra so sánh vĩnh viễn cũng là học trưởng, làm cho người ta vô cùng hâm mộ."
Khi Mễ Nghiễn vừa vào trường học, đã nghe qua danh tiếng của Tang Ngung.
Về sau biết Mễ Na và Tang Ngung là bạn học, hắn ta liền mượn danh nghĩa Mễ Na, đi xem xem vị đại thần này có gì mà không tầm thường
Theo dõi page để cập nhật truyện hay