Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1641

Tác giả: Mặc Linh

Mắt thấy cát đã sắp lún đến trần xe, ông chủ Giả khẽ cắn môi, cuối cùng nộp bản đồ ra.
Sơ Tranh giơ tay, ngân mang trên cổ tay thoáng hiện lên, ông chủ Giả chỉ cảm thấy bên hông xiết chặt, tiếp đó cả người đều bị kéo qua, đập xuống đất trống bên cạnh.
Sơ Tranh lại dùng cách đó, kéo cả thủ hạ kia của ông chủ Giả tới.
Theo như mọi người thấy, Sơ Tranh chỉ phất phất tay, cũng không hề làm gì khác, bởi vậy không ít người lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đây chính là lực lượng của người ngoài hành tinh?
Bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế cứu người, còn có nguy hiểm, còn người ta chỉ cần phất phất tay là được rồi.
Làm người ngoài hành tinh cũng quá tiện lợi rồi.
-
Ông chủ Giả đứng lên, ngay lập tức đi xem bà chủ Giả.
Bà chủ Giả được người đỡ, cũng không bị bất cứ thương tổn gì.
"Lão Giả..."
"Không sao." Ông chủ Giả vỗ vỗ bả vai bà chủ Giả: "Không sao."
Ông chủ Giả trấn an được bà chủ Giả, quay đầu nhìn Sơ Tranh và Lâu Hành: "Các người đã lấy được bản đồ rồi, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Trước đó gặp phải những vật kỳ quái kia, bọn họ đã tách khỏi đội ngũ.
Có mỗi chiếc xe còn bị cát chảy nuốt mất, bây giờ ông chủ Giả chính là quang can tư lệnh, căn bản không làm được gì cả.
Lâu Hành đi tới: "Ông chủ Giả, vì sao ông lại muốn tìm chiếc phi thuyền kia?"
Sương mù ௱o^ЛƓ lung, lại có trang phục phòng hộ, hoàn toàn không thấy rõ thần sắc của ông chủ Giả.
Trầm mặc một hồi, ông chủ Giả nói: "Vì vợ tôi."
Bà chủ Giả vì một lần ngoài ý muốn, mà bại lộ trong khí độc trên mặt đất, bởi vì lượng khí độc hít vào không nhiều, cho nên cũng không lấy mạng của bà ta, nhưng cũng sẽ không cho bà ta sống tốt.
Hơn nữa tuổi thọ của bà ta cũng không dài...
Ông chủ Giả rất yêu vợ mình, vẫn luôn nghĩ cách chữa trị cho vợ.
Nhưng bệnh tình của bà chủ Giả vẫn không ngừng chuyển biến xấu.
Các bậc cha chú của ông chủ Giả, ở đây từ khi thành phố dưới lòng đất vừa xây dựng, thứ biết được cũng nhiều hơn người khác.
Ông ta xem trong một số ghi chép, trong lúc vô tình biết được có một khối nguồn năng lượng tinh và chiếc phi thuyền như vậy, ông ta nghĩ có lẽ sẽ có thể lợi dụng chiếc phi thuyền kia rời khỏi nơi này, đến nơi khác tìm kiếm cơ hội sống sót.
Lời Sơ Tranh nói, cho ông chủ Giả một đòn cảnh cáo.
Nhưng không đến được nơi khác, thì trên chiếc phi thuyền kia có lẽ còn có những vật khác, bà chủ Giả đã sắp không chịu được nữa rồi, ông chủ Giả bây giờ là được ăn cả ngã về không, nhất định phải đi tìm xem sao.
Xe của bọn người ông chủ Giả bị cát chảy nuốt mất, cuối cùng Lâu Hành cho mấy người ông chủ Giả lên xe.
Sắp xếp cho bọn người ông chủ Giả xong, Lâu Hành lên xe.
Sơ Tranh đang cầm tấm bản đồ kia xem, Lâu Hành đi lên, cô chia ra một ánh mắt, liếc hắn một chút.
Không nghĩ tới thẻ người tốt chưa hắc hóa còn quá lương thiện như thế...
"Nhìn ra cái gì không?" Lâu Hành hỏi cô.
Sơ Tranh đưa bản đồ cho hắn, Lâu Hành nhìn một chút: "Đây chính là bản đồ của nguồn năng lượng tinh..."
Đâu có liên quan gì tới bản đồ vị trí phi thuyền bây giờ đâu.
Sơ Tranh đổi phương hướng của bản đồ cho hắn nhìn: "Nhìn lại xem."
Tấm bản đồ nguồn năng lượng tinh kia rất rõ ràng, là bởi vì có chữ viết đánh dấu, người bình thường nhìn loại bản đồ này, đều sẽ theo bản năng dựa vào chữ viết mà nhìn.
Bản đồ vị trí phi thuyền, giấu ở trong bản đồ nguồn năng lượng tinh.
Lâu Hành nhìn thấy, nhưng mà...
Bản đồ này cũng quá trừu tượng, phải đi thế nào?
Lâu Hành nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh chống cằm: "Đừng nhìn tôi, không biết, thứ này cũng không phải tôi vẽ ra."
Lâu Hành cầm lấy bản đồ xuống dưới tìm ông chủ Giả.
Bọn họ đã cầm tấm bản đồ này đi, chắc chắn biết đi thế nào.
Ông chủ Giả xác thực biết.
Đại khái là bởi vì hành vi trước đó của Lâu Hành, ông chủ Giả ngược lại rất sảng khoái nhanh chóng chỉ đường.
-
Phi thuyền ngừng ở trong một cái sơn cốc to lớn, xe lái đến bên ngoài, không cách nào tiếp tục đi về phía trước nữa.
Tất cả mọi người xuống xe, kiểm tra trang bị, đi bộ vào sơn cốc.
Ngoài sơn cốc là rừng cây rậm rạp, hoàn toàn không nhìn thấy đường, mọi người chậm rãi bước từng bước vào bên trong.
Thảm thực vật xung quanh đã sớm biến dị, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra là giống loài gì.
Mặt đất chất đống lá mục, giẫm một bước vào, là có thể tới bắp chân.
Lâu Hành dẫn đầu đi ở phía trước, dưới chân đột nhiên đạp trúng, cả người đều lún xuống.
Sơ Tranh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn, lá mục ào ào rơi xuống, Lâu Hành bị Sơ Tranh kéo, không tiếp tục lún xuống nữa.
Sơ Tranh kéo hắn lên: "Không sao chứ?"
Nơi vừa rồi hắn trượt xuống, rõ ràng là một cái hố, bên trong còn mọc lên cả một gốc cây.
Những lá mục này không biết sao lại trải ở trên đây, hoàn toàn không nhìn thấy.
Khuôn mặt Lâu Hành rất trấn định: "Không sao, cảm ơn."
Nếu không phải tốc độ của ta nhanh, thì mi đã sớm rơi xuống rồi! Sơ Tranh kéo tay hắn không buông ra: "Tôi nắm tay anh đi."
Lâu Hành: "???"
"Điện hạ, chúng tôi đi phía trước dò đường." Nạp Hạ và Nạp Đông thấy Sơ Tranh muốn đi đằng trước, lập tức xung phong nhận việc đi ở trước cùng.
Sơ Tranh: "..."
Có Nạp Hạ và Nạp Đông dò đường, phía trước một đường đi ngang qua, rốt cuộc không gặp phải loại "hố" vừa rồi nữa.
Lâu Hành bị Sơ Tranh nắm tay, hắn dùng sức rút tay ra, nhưng không rút được.
Một cô gái sao có thể có sức lực lớn như thế chứ.
Hơn nữa nam nữ trao nhận không rõ!
"Đừng lộn xộn." Sơ Tranh không quá kiên nhẫn.
Lâu Hành: "..."
Sương mù ௱o^ЛƓ lung bao phủ bên cạnh hai người, Lâu Hành chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mơ hồ của cô gái.
Lâu Hành giống như nghe thấy được tiếng tim mình đập...
-
Cửa vào sơn cốc có người xây bức từng cao bằng xi măng, đây cũng là thứ mà những người nghiên cứu lúc trước để lại.
Tường xi măng ẩn vào trong sương mù dày đặc, hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc cao bao nhiêu.
"Chỗ này giống như bị phong kín rồi."
"Không nhìn thấy cửa..."
"Chỗ này sao mà đi vào được?"
Mọi người đi một vòng, không trông thấy bất cứ lối vào nào có thể thông vào bên trong, bọn họ đều tìm cẩn thận cả trên mặt đất rồi, mà ngay cả lỗ chó cũng không nhìn thấy.
Ông chủ Giả chỉ biết làm sao đến đây, làm cách nào để đi vào, ông ta thật đúng là... Không biết.
Dưỡng khí trên người mọi người còn thừa lại cũng không nhiều, nếu cứ chờ đợi như thế, có lẽ bọn họ phải trở lại trên xe thôi.
"Cẩn thận tìm lại xem." Chỗ này chắc chắn có cửa vào.
Ngay khi Lâu Hành phân phó mọi người cẩn thận tìm, tường xi măng bên kia đột nhiên vang lên một tiếng vang nặng nề, giống như có thứ gì đó đập xuống.
Lâu Hành nhìn quanh bốn phía, không trông thấy bóng dáng kia, hắn lập tức đi qua phía tường xi măng bên kia.
Tường xi măng mới vừa rồi còn không có bất kỳ lỗ hổng gì, lúc này lủng ra một cái lỗ hổng nhỏ, cô gái kia đứng trước lỗ hổng đó, đang nhìn vào bên trong.
Lâu Hành: "..."
Những người khác nghe thấy động tĩnh, cũng vây lại.
Trông thấy lỗ hổng đột nhiên xuất hiện, biểu cảm của đám người hơi phức tạp.
Bọn họ tìm cửa vào khắp nơi, người ta không cần tốn nhiều sức, thì đã trực tiếp mở ra một lỗ...
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Độ dày của tường xi măng vượt qua tưởng tượng của mọi người, lỗ hổng Sơ Tranh mở đường không tính là rộng, mọi người chỉ có thể đi từng người vào.
Nạp Hạ và Nạp Đông xung phong nhận việc, đi phía trước dò đường.
Sơ Tranh và Lâu Hành đi phía sau, những người còn lại đi theo sau.
Đại khái đi được gần mười mét, mới nhìn thấy sương mù phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc