Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1617

Tác giả: Mặc Linh

Nơi này có các tuyến đường khác nhau, Sơ Tranh cùng hai người của đội thủ vệ, và nữ sinh tóc ngắn kia đi một tuyến đường.
Khe hở giữa đám máy móc này thật sự rất nhỏ, không cẩn thận sẽ đụng phải máy móc.
"Các cô cẩn thận một chút." Đội thủ vệ một trước một sau, để cô và nữ sinh tóc ngắn đi ở giữa: "Đám máy móc này rất nóng."
Đi được một khoảng cách liền xuất hiện một cái ngã tư.
"Các cô mỗi người đi một bên." Người của đội thủ vệ nói: "Sau khi tìm ra đừng động loạn, chờ chỉ thị."
Nữ sinh tóc ngắn khẩn trương: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Sẽ không, đừng động loạn là được." Người của đội thủ vệ nói: "Nắm chắc thời gian."
Nữ sinh tóc ngắn lại nhìn Sơ Tranh một cái: "Cô cẩn thận nha."
Ngã tư đường đều đánh dấu con số, Sơ Tranh đi qua bên trái, cô tìm ra rất nhanh, có điều...
Thứ đồ chơi kia cách xa cô ít nhất năm mét.
Muốn bò lên theo khe hở này, đó thật sự là muốn mạng.
Đổi một người cao to đến, có lẽ sẽ trực tiếp bị kẹt chết ở trong này.
Cũng may ở đây không có người khác, sau khi Sơ Tranh bò lên, ấn xuống nút bấm báo đã đến nơi.
Năm phút đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có chỉ thị...
Mười phút trôi qua, vẫn như cũ không có chỉ thị...
Ba mươi phút trôi qua.....
Có thể nhanh lên chút không, lề mề cái gì chứ, muốn bốc hơi ở trong này à?
Năm mươi phút sau, sự kiên nhẫn của Sơ Tranh sắp bị mài hết, bên tai cuối cùng cũng truyền đến âm thanh.
"Mong mọi người chuẩn bị tốt, sau khi tôi đếm ba tiếng, cùng nhau hành động..."
"Ba."
"Hai."
"Một."
Lúc Sơ Tranh xoay phát hiện thứ đồ chơi này cần sức lực không nhỏ, nhưng vẫn coi như còn nằm trong phạm vi chịu đựng của người bình thường.
Rất nhanh cô liền xoay xong một vòng, ấn xuống cái nút bên cạnh.
Sơ Tranh buông tay ra, tiếng máy móc vận hành xung quanh đồng thời ngừng lại.
Khoảng chừng mười giây sau, máy móc lần nữa khởi động.
Bíp——
m thanh chói tai mãnh liệt vang lên trong cả không gian, Sơ Tranh suýt chút nữa bị âm thanh này làm cho điếc tai.
"Xảy ra chuyện gì?"
"609 xảy ra chuyện gì?"
"Người ở gần 609 mau đi xem đi."
Bên tai là tiếng gào thét hỗn loạn của đội thủ vệ bên kia.
609...
Phương hướng nữ sinh tóc ngắn đi.
Âm thanh của đội thủ vệ lần nữa truyền qua: "Những người khác trở về theo đường cũ!! Đếm ngược năm phút đồng hồ, sau năm phút đồng hồ cửa chính của hệ thống làm sạch sẽ đóng lại, mọi người nắm chắc thời gian!!"
Hiển nhiên điều kiện này, người của đội thủ vệ chưa từng nói qua.
Nhưng bọn họ chỉ có thể nghe thấy âm thanh của đội thủ vệ chứ không thể nói chuyện, nếu như có thể nói chuyện,thì có lẽ bây giờ đã là một mảnh tiếng chửi rủa.
Người ở gần cửa chính còn tốt, năm phút đồng hồ hoàn toàn đủ dùng.
Với mấy người ở bên trong năm phút đồng hồ căn bản không đủ!
Bọn họ không biết sau năm phút cửa chính đóng lại sẽ phát sinh chuyện gì, lúc này chỉ có thể dùng tốc độ chạy chối chết chạy ra ngoài.
Nhưng mà càng hoảng hốt lại càng dễ phạm phải sai lầm.
Ở trong tiếng gầm rú của máy móc, Sơ Tranh nghe thấy xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết...
Sơ Tranh mò xuống cánh tay, trấn định nhảy xuống dưới, đi ra phía bên ngoài.
Đi đến ngã tư, cô nhìn qua phía 609 bên kia một chút, từ đám máy móc chi chít trông qua, không nhìn thấy gì cả.
Ban đầu Sơ Tranh dự định đi ra ngoài, suy nghĩ một lát, lại xoay người, đi qua phía bên kia.
Mỗi ngày làm một việc tốt.
Hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
Phù!
Khi Sơ Tranh đến, nữ sinh tóc ngắn đã ngất đi, Sơ Tranh xách cô ấy ra, nhanh chóng kết thúc vòng xoay mà cô ấy mới xoay chuyển được phân nửa, ấn xuống chốt khởi động bên cạnh.
Tiếng "bíp" chói tai kia ngừng lại.
"Còn ba phút nữa! Nắm chắc thời gian rút lui!"
Khe hở quá nhỏ, Sơ Tranh mang theo một người, càng không dễ đi.
Cô đi được phân nửa, liền thấy một tên thủ vệ đang đi qua bên này, thấy cô mang người theo, lập tức thúc giục: "Nhanh lên, cửa sắp đóng lại rồi."
Sơ Tranh: "..."
Ta mẹ nó phải nhanh mới được à!
Ngươi cho rằng đây là đường đua hả!
Ta không vội sao?
Ta cũng rất suốt ruột đây này!
Tên thủ vệ kia cũng không đi một mình, chủ động đón lấy nữ sinh tóc ngắn, mang theo bọn họ đi ra ngoài.
"Một phút!"
Bên tai là âm thanh đếm ngược gấp rút.
"Ba mươi giây."
Sơ Tranh đã nhìn thấy cửa chính tiến vào, có điều khoảng cách vẫn hơi xa.
"Nhanh lên!" Thủ vệ hành động càng nhanh hơn.
"Mười giây..."
Phía trước chính là thông đạo rộng rãi, sau khi rời khỏi, thủ vệ khiêng nữ sinh tóc ngắn lên liền chạy.
"Ba giây..."
"Hai giây..."
"Một giây..."
Ầm ầm ——
Cửa chính theo tiếng mà đóng lại.
"Không!!"
Thủ vệ bổ nhào lên cửa, phía sau có người lục tục đi ra, bọn họ đều không tới kịp.
Trông thấy cửa chính đã đóng lại, những người này nháy mắt liền bùng nổ.
"Mở cửa, cho chúng tôi ra ngoài."
"Chúng ta không chết ở trong này chứ?"
"Anh mau bảo bọn họ mở cửa ra!" Có người túm lấy tên thủ vệ kia.
Thủ vệ lúc này mặt xám như tro tàn, lẩm bẩm nói: "Vô dụng, cửa này phải mười hai tiếng sau mới có thể mở ra được."
Sau khi khởi động lại hệ thống làm sạch, sẽ có mười hai tiếng kỳ hạn niêm phong.
Người bên ngoài không mở được, người bên trong cũng mở không ra.
Chỉ có thể chờ mười hai tiếng sau...
Mà trong thời gian này, nhiệt độ bên trong sẽ không ngừng tăng lên, bọn họ hoặc là bị nóng chết, hoặc là vì hao hết dưỡng khí mà ૮ɦếƭ.
Nghe thủ vệ giải thích xong, đám người càng táo bạo hơn.
Khi bọn họ đi vào, căn bản không hề nói đến chuyện này.
Đây là lừa gạt!
"Mẹ!"
"Mở cửa!!"
"Mẹ nó, mở cửa ra cho bố mày!"
"Thả bọn tao ra ngoài."
"Bọn mày đây là để bọn tao tới tìm chết!!"
Thủ vệ bị người đánh mấy quyền, hắn ta dường như đã vứt bỏ việc chống cự, vốn bị chọn ra tới nơi này, thì phải chuẩn bị tốt tư tưởng không ra ngoài được.
"Nóng quá..."
"Làm sao bây giờ, tôi không muốn ૮ɦếƭ ở trong này đâu."
"Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải chịu chết, các người là quân giết người."
"Hu hu hu..."
Có khoảng hai mươi người không ra ngoài được, lúc này có người quyền đấm cước đá lên cửa, có người che mặt khóc, có người chửi rủa thủ vệ phát tiết.
Sơ Tranh lôi tên thủ vệ ra, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh: "Còn có cách khác không?"
So sánh với những người đang hoảng loạn kia, Sơ Tranh có vẻ quá bình tĩnh, những người khác cũng bất giác an tĩnh lại.
"Không..." Thủ vệ lắc đầu.
"Cẩn thận nghĩ xem."
Thủ vệ chống lại ánh mắt của Sơ Tranh, động tác lắc đầu của hắn ta hơi ngừng, cẩn thận hồi tưởng lại.
"Tôi nhớ được... Có người từng nói, phía sau hệ thống làm sạch có một phòng trắc nghiệm, lúc hệ thống làm sạch mới được đưa vào sử dụng, có người thường xuyên ở nơi đó tiến hành điều chỉnh và ghi chép thông tin về hệ thống làm sạch."
Nếu có thể thường xuyên ở, vậy bên trong đó chắc chắn có môi trường cho con người tồn tại.
"Mau dẫn chúng tôi đi!"
"Tôi không muốn ૮ɦếƭ."
Người bên cạnh lập tức trở nên kích động.
Sơ Tranh quét mắt nhìn lướt qua mấy người đó, người đang kêu gào ầm ĩ nháy mắt câm miệng lại.
Người trước mặt rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng cảm giác đem đến cho bọn họ, lại giống như nữ vương đứng trên đỉnh cao quyền lực, một ánh mắt cũng mang theo hàn khí sắc bén.
Sơ Tranh lạnh lùng nói: "Dẫn đường."
"Tôi... Tôi không biết ở đâu." Thủ vệ lưỡng lự: "Tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi."
Cho dù có thể sử dụng, phòng trắc nghiệm kia cũng có lẽ đã lâu chưa sử dụng.
"..."
Thủ vệ lại nói: "Tôi... Tôi hỏi đội trưởng một chút." Cửa tuy rằng đã đóng, nhưng vẫn có thể sử dụng truyền tin.
Thủ vệ liên hệ với người bên ngoài, đội trưởng nghe thủ vệ nói xong, có lẽ cũng phải đi hỏi người khác, một hồi lâu sau mới nói cho hắn ta biết đi như thế nào.
"Cho dù các cậu tìm được nơi đó... Cũng có khả năng không vào được, chỗ kia đã rất lâu rồi không sử dụng nữa." Âm thanh của đội trưởng đầy bi thương: "Chúc mọi người may mắn."
Thủ vệ cười khổ một tiếng, bây giờ không làm gì cả, không phải vẫn chết sao?
"Đội trưởng, nếu tôi không đi ra ngoài được, xin anh chăm sóc cho người nhà của tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc