Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1610

Tác giả: Mặc Linh

Nhưng cô không nghĩ tới, chuyện này sẽ dính líu tới An Tịch.
An Tịch bình thường không có cảm giác tồn tại trong trường học, nhưng khi những người kia đến náo loạn, lập tức trở thành tiêu điểm, bị học sinh trong trường bàn tán say sưa.
Trì Sơ Tranh nhiều lần nhìn thấy An Tịch bị người chặn đường, nhưng trừ giúp đi gọi giáo viên, thì cô cũng không thể làm gì được nữa.
Cô nhìn thiếu niên kia, càng ngày càng yên lặng, giống như một đầm nước đọng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ૮ɦếƭ đi.
Thời thiếu nữ, trừ tâm tình manh động, thì còn có lòng tự trọng.
An Tịch như vậy, ở trường học thuộc về đối tượng bị người xa lánh, là con riêng càng khiến mọi người chán ghét, cho nên cô căn bản không dám làm gì.
-
"Cứ xé mất bản thảo diễn thuyết như thế không tốt lắm đâu?"
"Có gì mà không tốt, đứa con riêng An Tịch kia mà cậu cũng đồng tình? Nhanh lên!"
"..."
Mấy học sinh lén lén lút lút, bị Trì Sơ Tranh gặp được.
"Các cậu đang làm gì đấy?" Cô đi ra ngoài, nhìn chằm chằm mấy học sinh kia.
Mấy học sinh kia có tật giật mình, thấy chỉ là một nữ sinh, lại không để trong lòng: "Không làm gì cả."
"Lấy đồ vật ra đây."
Vừa rồi cô nghe được rõ rõ ràng ràng, những người này muốn xé bản thảo diễn thuyết... Cô nhớ kỹ hôm nay lớp mười hai có một hoạt động diễn thuyết, nhưng An Tịch hình như không tham gia mà?
Nhưng mà vừa rồi bọn họ nhắc đến An Tịch, cho nên cô mới đứng ra.
"Cậu là ai, mắc mớ gì tới cậu, đi đi đi..."
Mấy học sinh lôi kéo nhau chuẩn bị rời đi.
Trì Sơ Tranh: "Nếu các cậu không giao đồ ra, thì tôi sẽ mách giáo viên là các cậu làm."
Mấy học sinh lập tức đổi sắc mặt.
Lời vừa rồi bọn họ nói, hiển nhiên cô đã nghe được toàn bộ.
Học sinh thời trung học, đối với giáo viên đều có một loại e ngại, Trì Sơ Tranh nhắc đến giáo viên, làm mấy học sinh này hơi sợ.
Bọn họ nhìn nhau, ném đồ trong tay xuống đất, rồi nhanh chóng chạy đi.
Trì Sơ Tranh nhặt túi tài liệu trên đất lên, bên trong đúng là tài liệu bản thảo và một cái USB, còn có một số thứ khác.
Cô vừa chuẩn bị tìm người đưa qua cho An Tịch, liền thấy thiếu niên mặc đồng phục vội vàng chạy về phía bên này, trên mặt mang mấy phần lo lắng, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía.
Trì Sơ Tranh nhìn thấy người, cả người giống như bị đóng đinh.
Tận đến khi thiếu niên kia sắp đi đến trước mặt cô, cô mới lấy lại tinh thần, gọi thiếu niên kia lại: "Đàn anh, anh đang tìm cái này sao?"
Ánh mắt thiếu niên rơi trên túi tài liệu trên tay cô, biểu cảm trên mặt lập tức buông lỏng: "Là... Là cái này, cô nhặt được sao?"
"Vâng." Trì Sơ Tranh đưa đồ vật tới: "Lần sau đừng làm mất nữa, đàn anh."
Thiếu niên cúi thấp đầu, dường như không dám nhìn cô, hơi cúi người: "Ừ... Cảm ơn, cảm ơn cô."
"Không cần khách khí đâu, đàn anh."
An Tịch sốt ruột đưa đồ vật về, không nói nhiều với cô, rất nhanh rời đi.
Sau đó Trì Sơ Tranh mới biết được, mặc dù An Tịch không tham gia diễn thuyết, nhưng bản thảo diễn thuyết và USB mà diễn thuyết cần dùng đến đều ở chỗ hắn, nếu như hắn làm mất, dẫn đến chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
Những học sinh kia đại khái là muốn hậu quả như thế.
Mãi đến khi không nhìn thấy thiếu niên kia nữa, Trì Sơ Tranh mới nặng nề thở phào.
Nói chuyện với hắn thật sự thật rất khẩn trương.
Trì Sơ Tranh đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện trên mặt đất có một tấm thẻ học sinh, phía trên viết tên của An Tịch.
Chắc là vừa rồi lúc hắn cúi đầu rơi xuống...
Cô nhặt tấm thẻ học sinh lên lên, phía dưới tên là ghi chú mã số thẻ học sinh. Lúc đầu cô định trả lại cho An Tịch, nhưng bởi vì có một số việc nên làm chậm trễ mất mấy ngày, đợi cô lần nữa gặp lại An Tịch, thì An Tịch đã làm lại thẻ rồi.
Cho nên tấm thẻ học sinh kia bị Trì Sơ Tranh cất giữ.
-
Về sau cô lại gặp phải cảnh An Tịch bị người ta nhằm vào mấy lần, cô đều lặng lẽ giúp hắn hóa giải.
Đáng lẽ ra cô nên đứng ra làm quen với hắn, nhưng cô lại không có dũng khí đó...
Rõ ràng ở bên ngoài cô có thể không sợ trời không sợ đất, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt thiếu niên này, cô luôn có cảm giác mình trở nên nhát gan.
Cô nghĩ, cho cô một chút thời gian, cô nhất định có thể đứng trước mặt thiếu niên kia, làm quen với hắn.
Nhưng mà tất cả kế hoạch không thể đuổi kịp biến hóa.
Không bao lâu sau ông Trì Ng*ai t*nh.
Bà Trì cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cãi nhau với ông Trì, sau đó lại không ngừng khóc lóc, kiến cho không khí trong nhà chướng khí mù mịt, kiềm chế khó chịu.
Cô không có thời gian đi chú ý đến thiếu niên kia nữa.
Đợi khi cô nghĩ đến thiếu niên này, thì lớp 12 đã tốt nghiệp.
Cô an ủi mẹ xong, rã rời đi đến trường học, lớp 12 đang chụp ảnh tốt nghiệp.
Thiếu niên kia đứng ở phía sau cùng, thân thể bị người phía trước che hết hơn phân nửa.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học niêm yết trên bảng tin, An Tịch đứng thứ ba toàn trường, đứng thứ bảy toàn thành phố, từ đó cô cũng không nhìn thấy thiếu niên này nữa.
-
Lần nữa nghe thấy cái tên An Tịch này, là lúc cô học đại học.
Lúc ấy bà Trì đã tự sát, tiểu tam thượng vị Vạn Doanh ở trong nhà diễu võ giương oai, cô và Vạn Doanh cứ ba ngày là cãi nhau một trận, năm ngày là náo loạn một đợt, cuối cùng bị ông Trì trực tiếp ném vào ký túc xá của trường.
Trong túc xá có một cô bạn cùng phòng rất thích đọc tiểu thuyết.
Mà cái tên An Tịch này cô phát hiện ở trong quyển sách trên bàn của cô ấy...
An Tịch.
Đây là thiếu niên từng khiến cô động lòng ở những năm tháng cấp 3.
Trì Sơ Tranh lên mạng tìm kiếm, phát hiện An Tịch đã xuất bản ba quyển sách, mỗi một quyển đều bán rất tốt.
Nhưng cái tên này là Pu't danh, hay là thiếu niên cô quen biết kia, Trì Sơ Tranh không rõ ràng.
Bởi vì liên quan tới tác giả này, tư liệu giới thiệu trên mạng rất ít.
Trì Sơ Tranh dùng tiền tiết kiệm của bản thân, để người ta giúp cô đi điều tra.
Mặc dù tư liệu của An Tịch trên mạng không có nhiều, nhưng tư liệu ký kết chắc chắn có tin tức chân thực.
Trì Sơ Tranh rất nhanh liền xác định, người này chính là An Tịch mà cô quen biết kia.
Cô bắt đầu thu thập tất cả thông tin liên quan tới An Tịch, về sau lại đăng một chút bình luận lên trên mạng.
Đáng tiếc loại bình luận này quá bình thường, rất nhanh liền bị người khác bao phủ.
Cho nên...
Cô bắt đầu đi ngược lại con đường cũ.
Cô muốn để An Tịch chú ý tới cô, nhưng mà cô không biết An Tịch cho tới bây giờ đều không xem những bình luận kia.
Những bình luận kia bị càng ngày càng nhiều fan hâm mộ trông thấy, nhưng người trong cuộc đối với chuyện này lại không có bất kỳ phản ứng gì...
Không nhìn thấy cũng không trở ngại cô.
Mỗi ngày không hề phiền muộn đi đọc sách của hắn, sau đó thức đêm viết bình luận, xen lẫn một chút "ân cần thăm hỏi", gửi ra ngoài, chờ mong có một ngày người kia có thể nhìn thấy.
Cô cũng đã từng nghĩ đến, nếu như năm đó cô dũng cảm một chút, thổ lộ với thiếu niên kia, thì hướng phát triển có thể sẽ không giống như bây giờ hay không.
Nhưng mà cô cũng biết, cho dù có cho cô thêm một cơ hội, cô cũng không dám.
Nghĩ đến người kia, đáy lòng cô sẽ khẩn trương.
Thời kỳ đại học, Trì Sơ Tranh trở nên càng phản nghịch, nhưng cô vẫn có tiền như cũ, còn có dung mạo mỹ lệ, người theo đuổi cô càng nhiều vô số kể.
Nhưng mà cô vẫn không hề yêu đương với ai cả.
Bạn học thời đại học hỏi cô vì sao không yêu đương, ở tuổi như bọn họ, nếu như không có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, thì chẳng phải rất có lỗi với thanh xuân sao.
Trì Sơ Tranh không trả lời vấn đề này.
Nhưng trong nội tâm cô có đáp án.
Bọn họ đều không sánh bằng thiếu niên trong lòng tôi —— Trì Sơ Tranh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc