Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1605

Tác giả: Mặc Linh

An Tịch muốn bắt đầu viết sách mới, cả ngày tự giam mình trong phòng, phần lớn thời gian đều ở trong đó.
Sơ Tranh cũng không tiện đi quấy rầy hắn, cho nên bất động thanh sắc giật dây An Tịch đi xin Phí Tu cho Tiểu Hồng Hoa qua đây.
"Chúng ta có thể tự nuôi..."
"Không cần!!"
Cô thích sờ và nuôi không có bất cứ quan hệ nào với nhau!
An Tịch đành phải hỏi Phí Tu xem có thể đưa Tiểu Hồng Hoa cho hắn nuôi một thời gian không.
[ Tửu Tửu Linh: Thứ đồ gì, cháu cũng đã có bạn gái rồi, sao còn muốn giành chó với chú nữa? ]
[ Tịch: Bạn gái muốn nuôi một thời gian. ]
[ Tửu Tửu Linh:... ]
Khoe khoang!
Khoe khoang trần trụi!!
[ Tửu Tửu Linh: Hai đứa không thể tự đi mua sao? ]
Người đàn ông trung niên không có đối tượng coi như xong, bây giờ ngay cả chó cũng sắp mất đi sao?
[ Tịch: Cô ấy không muốn nuôi, qua một thời gian sẽ trả lại cho chú. ]
[ Tửu Tửu Linh: Cháu cho rằng con trai chó chú nuôi trong nhà là đồ vật chắc! ]
[ Tịch: Vậy chú có cho mượn không? ]
[ Tửu Tửu Linh: Thức ăn cho chó nhập khẩu thì cho mượn! ]
[ Tịch: Được. ]
Ngày hôm sau Phí Tu lái xe đưa Tiểu Hồng Hoa tới, còn mang theo một cái rương nhỏ, trong đó đều là một chút vật phẩm chuẩn bị sẵn.
Phí Tu và Sơ Tranh không ở trong một vòng tròn, ông cũng không hay chú ý đến tin tức, cho nên cũng không biết chuyện của Sơ Tranh, nhìn thấy Sơ Tranh cũng không ngạc nhiên chút nào.
Lại nói trên tin tức cũng không nói tên, chỉ nói là một Trì tiểu thư, nếu như không phải người quen thuộc, thì ai sẽ biết Trì tiểu thư được nói đến này chính là Sơ Tranh chứ.
Phí Tu liếc nhìn về phía phòng bếp một vòng, thấy An Tịch đang làm đồ ăn cho Sơ Tranh, ông chuyển đến bên cạnh Sơ Tranh.
"Ê nhóc, lúc trước cô nghe ngóng về An Tịch qua tôi, có phải là đánh chủ ý lên nó rồi không?"
"Hắn vốn chính là của tôi."
Trên trán Phí Tu hiện ra hai dấu hỏi.
Vài giây sau, Phí Tu vỗ đùi: "Hóa ra ngay từ đầu cô đã coi trọng rồi?"
Sơ Tranh: "..."
Ngài là trưởng bối, ngài vui là tốt rồi.
Nhưng mà Phí Tu cũng không nói sai, ngay từ đầu cô đã coi trọng An Tịch.
Dù sao đây là thẻ người tốt của cô mà!
Phí Tu lảm nhảm càu nhàu nửa ngày, cuối cùng lấy tâm tình của cha già bảo vệ con trai mình: "An Tịch không phải người tùy tiện, nếu như cô chỉ chơi đùa thì tôi khuyên cô tốt nhất nên thu tay lại từ bây giờ đi."
"Tôi không chơi đùa." Thẻ người tốt sao có thể chơi chứ! Rõ ràng chính là để cưng chiều!
"Vậy là tốt rồi." Phí Tu hừ một tiếng: "Nếu để cho tôi biết cô tệ bạc với nó, thì cô gái à, cô đừng có trách chú đây không nể mặt nhé."
Sơ Tranh: "..."
Cho tới bây giờ đều chỉ có thẻ người tốt tệ bạc với ta, chứ ta có bao giờ tệ bạc với thẻ người tốt đâu?
Nhóc đáng thương một lòng giống như ta đây, ngươi đốt đèn Ⱡồ₦g cũng không tìm được đâu!
"Hai người đang nói gì thế?"
An Tịch đi từ phòng bếp ra, ngờ vực nhìn hai người đang tụ lại một chỗ.
Hai người đồng thời ngồi xích ra, giống như rất ghét bỏ đối phương.
"Không có việc gì, tùy tiện nói chuyện." Phí Tu nói: "Cháu nấu gì mà thơm thế?"
"Sườn xào chua ngọt, Sơ Tranh nói muốn ăn."
Khóe miệng Phí Tu hơi co giật, lớn tuổi rồi, chính là không nhìn nổi loại âи áι này, rất muốn dùng gậy đánh uyên ương.
Cuối cùng người đàn ông trung niên già nua kiềm chế xúc động lại, ăn chực một bữa cơm, sợ lại bị nhét cẩu lương gì đó nữa, rất sáng suốt đi trước.
-
Có Tiểu Hồng Hoa ở đây, Sơ Tranh liền không quan tâm đến An Tịch nữa.
Đương nhiên mỗi ngày An Tịch đều nhốt mình trong phòng viết bản thảo, mỗi ngày cũng chỉ có một khoảng thời gian cố định.
Nếu là trước kia đại khái An Tịch sẽ tùy tiện ăn mì tôm giải quyết, nhưng Sơ Tranh ở đây nên ngày nào cũng sẽ có người đưa cơm tới, An Tịch cũng chỉ có thể ra ăn.
An Tịch còn phát hiện Sơ Tranh không quá thích cho Tiểu Hồng Hoa ăn, dù sao cũng phải cần hắn nhắc nhở.
"Bảo bảo, em không thể chỉ sờ nó mà không cho nó ăn được."
An Tịch ra thấy Tiểu Hồng Hoa đói đến nhai thảm, vừa vội vàng cho nó ăn, vừa bất đắc dĩ nhắc nhở Sơ Tranh.
"Ồ."
Sơ Tranh biểu thị biết rồi, đáp vô cùng qua loa, có nhớ rõ trong lòng không thì chỉ có chính cô biết rõ.
Ngày hôm sau An Tịch ra, phát hiện Sơ Tranh mua cái máy cho ăn tự động về, bên trong đựng thức ăn cho chó.
Nếu Tiểu Hồng Hoa đói bụng, thì tự ấn hai lần, thức ăn cho chó sẽ tự đổ ra.
Không biết Sơ Tranh dạy nó thế nào, bây giờ Tiểu Hồng Hoa đã học xong...
An Tịch: "..."
-
Một tháng sau.
"Trì tiểu thư sao?"
Nửa đêm Sơ Tranh nhận được một cú điện thoại, cô cẩn thận dịch chuyển tay An Tịch khỏi, đi ra bên ngoài nghe.
"Bên tôi có tin tức mới nhất, không biết bây giờ Trì tiểu thư có muốn xem không?"
Sơ Tranh nhìn vào trong phòng một chút, cho cái địa chỉ.
Sơ Tranh trở về phòng thay quần áo, cô cũng không xác định lúc nào mình sẽ trở về, nên để lại một tờ giấy cho An Tịch, lại cúi người hôn hắn một chút, sau đó mới đi ra ngoài.
Khi Sơ Tranh tới nơi, đối phương đã đến.
Cô tìm mấy người theo dõi Vạn Doanh và La Hưng, người này là một trong số đó.
"Trì tiểu thư..."
Người kia đang hút thuốc, thấy xe Sơ Tranh tới, lập tức dập tắt thuốc lá lên xe.
"Có tin tức gì."
Người kia ấn trên điện thoại hai lần, rất nhanh một đoạn đối thoại vang lên trong xe.
Sơ Tranh mất tích thời gian dài như vậy, sống không thấy người ૮ɦếƭ không thấy xác, La Hưng và Vạn Doanh đại khái cũng cảm thấy chắc chắn cô đã ૮ɦếƭ, sẽ không trở về nữa, nhanh như vậy đã không kìm nén được nữa.
Đây là đoạn đối thoại giữa Vạn Doanh và La Hưng.
Nội dung làm Sơ Tranh có chút ngoài ý muốn, lại dự định hại ông Trì.
Ông Trì không chỉ bị cho đội nón xanh, nuôi con trai cho người khác, bây giờ đến cả mạng của ông ta đối phương cũng không buông tha.
Quá thảm rồi.
Sơ Tranh nghe xong, mưa đạn trong nội tâm cũng xoát xong, cô nghiêm mặt hỏi đối phương: "Chỉ có ghi âm?"
"Chỉ có ghi âm."
"Gửi cho tôi."
"Trì tiểu thư... Tiền này?"
Sơ Tranh quay người lấy từ phía sau ra một cái túi ném cho hắn ta, đối phương kéo túi ra, xác định không có vấn đề gì, lập tức gửi ghi âm cho Sơ Tranh.
"Trì tiểu thư, còn cần tôi tiếp tục theo dõi không?"
"Không cần."
Cũng đã gần xong rồi.
Đối phương hiển nhiên có hơi thất vọng, dù sao Sơ Tranh cho rất nhiều tiền, vụ làm ăn này tốt hơn mấy đơn bình thường nhiều.
-
"Cuộc họp lần này chuẩn bị cẩn thận một chút, đừng để xảy ra sơ suất gì..."
Ông Trì dẫn người đi từ thang máy ra, vừa đi vừa phân phó trợ lý bên cạnh.
Có người thay ông Trì mở cửa xe, ông Trì trực tiếp ngồi lên, lên xe mới phát hiện trong xe có người.
Con ngươi ông Trì hơi co rụt lại: "Cô..."
Sơ Tranh nghiêng mặt qua, để ông Trì thấy rõ tướng mạo của cô: "Trì tiên sinh, là tôi."
Ông Trì: "..."
Ông Trì: "!!!"
Ông Trì hô hấp dồn dập, hoài nghi là mình gặp phải quỷ.
Nếu như không phải có can đảm mà lâu dài luyện ra được trên thương trường, thì lúc này đại khái ông Trì cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, ông ta nuốt một ngụm nước bọt: "Con... Không phải con ૮ɦếƭ rồi sao?! Con là người hay ma?"
Sơ Tranh: "Trì tiên sinh rất hi vọng tôi ૮ɦếƭ?"
Ông Trì: "..."
Cửa xe bên ghế lái phía trước bị người mở ra, tài xế muốn lên xe, ông Trì hoàn hồn, thấp giọng quát một tiếng, tài xế bị quát đến rất ngơ ngác, vô tội đóng cửa xe lại.
Ông Trì quan sát trên dưới Sơ Tranh một vòng, nhìn thế nào cũng giống một người sống.
Xác định Sơ Tranh còn sống, ông Trì tức giận ngập đầu: "Con còn sống, vì sao không trở lại? Hơn một tháng này con đi đâu hả? Con có biết bây giờ bà con còn đang ở trong bệnh viện không?"
Sơ Tranh: "Tôi đi giúp Trì tiên sinh thu thập chút chứng cứ." Ta đúng thật là một người tốt mà.
Ông Trì: "??"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc