Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1600

Tác giả: Mặc Linh

Anti-fan số một của An Tịch đột nhiên rớt ngựa, hợp thể với tán tài đồng tử Tam Dã, trở thành một người, người qua đường không rõ ràng cho lắm, đám fan hâm mộ thì rất kích động.
Đây là kịch bản thần tiên gì thế này!
Không ít người quay đầu đi xem những tin mà Weibo kia đăng, phát hiện mỗi một tin Weibo đều có liên quan đến An Tịch.
Không chỉ như thế, người ta mắng đến phi thường có trình độ, tuyệt đối không phải tùy tiện mắng mắng vài câu đâu.
[ Tôi cảm thấy đại lão chữ số chắc chắn là thầm mến đại đại chúng ta, những bình luận này, nếu như không phải đại lão chữ số đọc rất nhiều lần, thì làm sao có thể viết được đi ra? ]
[ Không hiểu loại thao tác này lắm... Yêu sâu sắc quá rồi đi mắng người ta sao? ]
[ Đại lão chữ số là nam hay nữ? ]
[ Chắc là nam... ]
Tư liệu của nguyên chủ là nam, Sơ Tranh bên này thì không thấy giới tính biểu hiện.
Nhưng trong suy nghĩ của mọi người, chỉ có nam mới vung tiền hào phí như thế...
Sơ Tranh nhìn những bình luận kia, có chút hoảng.
Đừng hoảng, việc nhỏ.
Sơ Tranh ấn mở khung chat của An Tịch.
Nhìn nội dung sau cùng bên trong khung chat, Sơ Tranh lâm vào trong trầm mặc.
Ta phải nói thế nào, mới có thể làm thẻ người tốt tiếp nhận chuyện ta từng mắng cả nhà hắn đây?
Đương nhiên có thể thẻ người tốt sẽ không quan tâm chuyện từng mắng cả nhà hắn, nhưng chuyện mắng hắn, chắc hẳn hắn sẽ quan tâm?
Nguyên chủ để lại cho ta cục diện rối rắm gì thế này!
Sơ Tranh như sống không còn gì lưu luyến gửi qua ba chữ.
[ Tam Dã: Có đó không ]
[ Tịch: Có. ] An Tịch cơ hồ đáp trong một giây.
[ Tam Dã: Nhìn thấy tin tức trên mạng chưa? ]
An Tịch bên kia trầm mặc một hồi, Sơ Tranh thấy tên hắn nhảy thành đang nhập.
[ Tịch: Em nói cái nào? ]
[ Tam Dã: Anti-fan kia. ]
Ta phải làm thế nào mới có thể tẩy trắng, ta không phải anti-fan kia nhỉ... Cứ cắn ૮ɦếƭ không thừa nhận là được rồi, dù sao chỉ cần ta không thừa nhận, thẻ người tốt cũng có cách nào nữa đâu!
[ Tịch: Anh biết. ]
Tay đánh chữ của Sơ Tranh ngừng lại.
Anh biết gì mà biết!!
Anh không biết!
An Tịch lại gửi một tin nhắn tới.
[ Tịch: Lần trước anh trông thấy trong điện thoại di động của em... Anh biết người kia là em. Không phải anh cố ý nhìn điện thoại của em, xin lỗi. ]
Sơ Tranh trực tiếp ngã xuống giường, muốn ૮ɦếƭ.
Có thể cạo ૮ɦếƭ thẻ người tốt lần nữa không?
Có thể là nửa ngày sau cũng không thấy Sơ Tranh đáp, An Tịch lại gửi một tin tới.
[ Tịch: Tại sao em lại dùng mã số học sinh của anh làm tên? ]
Mã số học sinh?
Đây là mã số học sinh của An Tịch sao?
Sơ Tranh còn tưởng là nguyên chủ tiện tay đánh... Sơ Tranh đỡ trán, rốt cuộc nguyên chủ đã làm những gì!
Sơ Tranh thở ra một hơi, trấn định đánh chữ.
[ Tam Dã: Em tiện tay đánh. ]
[ Tịch:... ]
Tiện tay đánh mà có thể đánh ra dãy số giống mã số học sinh của hắn?
Đừng nói An Tịch không tin, lời này đưa ra bên ngoài, cũng không có bất kì người nào tin được.
Sơ Tranh khăng khăng nói mình tùy tiện đánh, chỉ là trùng hợp, An Tịch thật đúng là không làm gì được cô.
[ Tịch: Bây giờ em không mắng anh nữa sao? ]
Mắng cái gì mà mắng!
Ta là loại người này sao?
Mi là thẻ người tốt, ta dám mắng mi sao?!
[ Tam Dã: Anh muốn nói chuyện yêu đương không? Loại mà từng mắng cả nhà anh ấy. ]
[ Tịch: Không muốn. ]
Sơ Tranh: "..."
Quá tam ba bận nha!!
Thẻ người tốt đừng có mà bay xa quá, lần sau ta sẽ trực tiếp lên.
Sơ Tranh tức giận đến đập điện thoại, nếu như hắn biết tài khoản kia là cô, mà về sau cũng không biểu hiện ra cái gì, thì có lẽ là không quan tâm...
Vậy coi như chuyện này chưa từng xảy ra!
Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.
-
An Tịch không nhắc lại chuyện anti-fan, Sơ Tranh cũng trực tiếp xem như chưa từng xảy ra.
Về phần tin tức trên mạng, An Tịch không quan tâm nhiều, Sơ Tranh cũng chỉ xem mang tính lựa chọn, cho nên trên mạng truyền đi nhốn nháo, cũng sắp có truyện đồng nhân ra mắt, nhưng ở chỗ hai người trong cuộc thì đến một chút bọt nước cũng không kích thích ra được.
An Tịch bên kia tăng ca ký tên lên sách, thời gian nói chuyện với Sơ Tranh cũng giảm bớt.
Chờ An Tịch làm xong, nhóm sách đầu tiên đã phát hành ra.
« Tuổi xế chiều quay lại » cũng leo lên các loại bảng danh sách, đã trở thành một quyển sách rất hot.
Những người mua sách vì tiền kia, nhận được sách đọc thử, không ít người đều lọt hố thành fan.
Đương nhiên cũng có một số người không thích, nhưng nể tình số tiền, cũng không ai nói gì, đúng quy đúng củ phê bình vài câu, nói chuyện coi như lịch sự.
Kỳ thật An Tịch cũng sẽ xem những lời bình này, nếu như là vấn đề của chính hắn, thì hắn sẽ nghĩ lại một chút, nếu như không phải, vậy hắn cũng sẽ không nhiều nghĩ.
Chờ giai đoạn này kết thúc, An Tịch mới thở phào.
Trước kia hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy.
May mà hắn không mở ký bán, bằng không thì sẽ mệt mỏi hơn nữa.
Kỳ thật An Tịch muốn tìm Sơ Tranh nói một chút về hoạt động nhận thưởng kia, hắn cũng không biết đã mất bao nhiêu tiền, nhưng bây giờ vẫn đang tiếp tục...
An Tịch cảm thấy khoản tiền kia tuyệt đối không phải số lượng mà hắn có thể tưởng tượng ra được.
Nhưng Sơ Tranh rất không muốn nói đến chuyện này.
Nói chuyện thì dùng câu "em vui lòng, lại không tốn tiền của anh" đuổi hắn đi.
-
Sơ Tranh bên kia vừa phải ứng phó với ông Trì, còn phải tìm cơ hội chụp được chứng cứ của Vạn Doanh, kỳ thật cũng rất bận.
Đã sắp nửa tháng Sơ Tranh không đến chỗ An Tịch, bình thường cũng chỉ lên Wechat nói chuyện.
Sơ Tranh tan làm, xách theo mấy thứ đồ tới.
Cô vừa đi đến cửa, cửa phòng liền mở ra.
Tầm mắt của hai người im ắng đối đầu.
An Tịch chớp mắt mấy lần: "Sao em lại tới đây?"
Con ngươi Sơ Tranh híp lại: "Không chào đón?" Lại lén ta làm gì rồi?!
"Không phải..."
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên tay An Tịch, bên cạnh chân hắn là một con chó giống Golden retriever rất lớn đứng đấy, đang ngửa đầu nhìn An Tịch, đại khái không rõ vì sao An Tịch lại không đi.
Chó này... Nhìn qua có chút mềm... Không phải, khá quen.
"Chó của Phí Tu?"
An Tịch có chút ngoài ý muốn vì Sơ Tranh biết nó: "Ừ, chú Phí có việc đến thành phố khác, anh giúp chú ấy chăm sóc Tiểu Hồng Hoa mấy ngày."
Sơ Tranh: "..."
Tên quỷ quái gì cơ.
Chăm sóc tốt thì ban thưởng cho tiểu hồng hoa* sao?!
(*Tiểu hồng hoa giống như hoa bé ngoan vậy đó các cô ^^)
"Anh muốn ra ngoài?"
"À... Không... Không phải." Lúc này An Tịch mới phản ứng được: "Em vào trước đi."
Sơ Tranh xách đồ đi vào, An Tịch tháo dây dắt trên cổ Tiểu Hồng Hoa xuống: "Có phải bên ngoài rất lạnh không? Anh xem tin tức thấy tuyết sắp rơi rồi... Anh chỉnh nhiệt độ lên cao một chút cho em nhé."
"Không lạnh." Sơ Tranh để đồ lên bàn: "Tới ăn đi."
An Tịch hơi chần chờ, chậm rãi đi qua.
Tiểu Hồng Hoa đi theo bên cạnh hắn, đi dạo đến bên chân Sơ Tranh, dùng cái mũi ngửi ngửi cô.
Sơ Tranh giơ tay mò xuống đầu nó, Tiểu Hồng Hoa lập tức chân chó cọ cô, cái đuôi vung lên hăng say như quạt điện nhỏ.
Lực chú ý của Sơ Tranh bị Tiểu Hồng Hoa phân tán, không chú ý đến An Tịch.
An Tịch ngồi ở bên cạnh: "Em rất thích chó sao?"
"Không thích." Ta chỉ thích lông lông của nó thôi.
An Tịch nhìn Sơ Tranh mò đến vui sướng, biểu thị hoài nghi đối với câu nói này.
Không thích mà em còn sờ hăng say như thế?
"Ăn đi, anh nhìn em làm gì?" Sơ Tranh quay đầu nhìn An Tịch một chút, ra hiệu hắn tự mở đồ trên bàn ra.
"Ồ."
Thứ Sơ Tranh mua, mặc kệ là từ đóng gói hay là bản thân đồ ăn, đều hết sức tinh xảo cao cấp.
Khi cô không đến, cũng sẽ phái người đưa tới.
Bây giờ khẩu vị của An Tịch cũng bị cô nuôi cao rồi, ăn những thứ khác sẽ cảm thấy không ngon nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc